Đêm khuya yên tĩnh, một cơn gió lạnh chợt nổi lên.
Cửa sổ chính phòng trong viện Sở nhị gia thoáng cái liền bị thổi mở, gió lạnh ùa vào trong phòng, thổi đến Sở nhị gia và Sở nhị phu nhân đều rùng mình một cái.
Sở nhị phu nhân ngái ngủ muốn gọi nha đầu gác đêm, nhưng há miệng nửa ngày lại sững sờ không phát ra tiếng.
Sở nhị gia nằm bên cạnh cũng phát hiện việc này, muốn đứng dậy thì cả người vô lực, trên người giống như bị một vật nặng đè lên, muốn cử động cũng không thể động được.
Trong lòng hai vợ chồng hoảng hốt, nhưng tay chân tứ chi một chút sức lực cũng không có, chỉ hơi cử động nhẹ đã cảm thấy vừa tê vừa đau, lưỡi cũng tê cứng, không thể thốt ra được một từ nào.
Nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, gió lạnh thổi tạo ra tiếng ô ô, trong đó còn có tiếng khóc nức nở.(suicaonho.wordpress.com)
Sở nhị phu nhân đã bị dọa đến choáng váng đầu óc, thân thể cứng đờ không dám động đậy nữa, ngược lại Sở nhị gia dù muốn tìm hiểu xem là gì nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể cử động được, đành phải xoay con ngươi nhìn xung quanh, thuận tiện nghĩ cách thoát thân.
"Phụ thân......ơi......"
Một tiếng gọi nỉ non yếu ớt, không thể nghe thấy lẫn lộn với tiếng gió.
Lúc đầu Sở nhị gia và Sở nhị phu nhân không chú ý tới, nhưng giọng nói kia càng lúc càng lớn, làm cho người ta muốn không quan tâm cũng không được.(suicaonho.wordpress.com)
Đó là một giọng nói non nớt của trẻ con, trong giọng nói còn mang theo sự ủy khuất và nức nở.
Nếu như bình thường nghe thấy, có lẽ còn có thể khơi dậy tình mẫu tử của Sở nhị phu nhân, nhưng vào lúc này ở tại nơi đây khi nghe được loại giọng nói kia thật sự là bị dọa chết.
Sở nhị phu nhân nghẹn một hơi, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng lời nói phía sau của giọng nói kia lại làm cho nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại.(suicaonho.wordpress.com)
"Nương...... ơi...... Nương......"
Giọng trẻ con mang theo tiếng khóc nức nở khiến nước mắt Sở nhị phu nhân ngay lập tức chảy xuống.
Thành thân nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa có con, đây cchính là chuyện đau khổ nhất trong lòng Sở nhị phu nhân.
Tuy trên danh nghĩa Sở nhị gia thật ra đã có một đứa con trai, nhưng đứa bé kia rốt cuộc là của ai còn chưa rõ, Tôn di nương vào cửa thế nào, ngẫm lại có thể làm người ghê tởm đến buồn nôn, trong bụng ả ta lại mang đứa bé Sở gia cần nhất.(suicaonho.wordpress.com)
Nếu như nàng có con của riêng mình, nếu như nàng có một đứa con......
"Phụ thân...... Nương......"
Sở nhị gia mở to hai mắt, con ngươi loạn chuyển bốn phía, muốn tìm xem giọng nói đó phát ra từ nơi nào.
"Con sẽ ngoan... sẽ nghe lời... đừng không cần con..." Giọng nói kia nghe tới thương tâm muốn chết, ngay cả Sở nhị gia cũng cảm thấy đáy mắt cay cay.(suicaonho.wordpress.com)
Sở nhị phu nhân muốn nói nàng sẽ không không cần nó, nhưng dù có muốn thế nào nàng vẫn không thể phát ra tiếng.
Tiếng gió ngừng lại, giọng nói trẻ con cũng chậm rãi biến mất, Sở nhị gia và Sở nhị phu nhân giống như không bị khống chế nữa, dần dần ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở nhị phu nhân đột ngột mở mắt ra, mặc dù tứ chi còn có chút mệt mỏi, nhưng đã không ảnh hưởng đến hành động bình thường.(suicaonho.wordpress.com)
Bất ngờ bật ngồi dậy, Sở nhị phu nhân nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ còn mở, đưa tay sờ sờ mặt mình, trên gương mặt bóng loáng vẫn sờ thấy nước mắt, chuyện đêm qua lại hiện lên trong đầu, trước mắt mờ đi, nước mắt tụ lại đầy cả hốc mắt.
Lúc Sở nhị gia tỉnh dậy nghe được bên cạnh có tiếng khóc nức nở, vốn định xoay người ngủ tiếp, nhưng ký ức đột nhiên xuất hiện, một cỗ hàn ý đánh úp tới, hắn ta liền xốc chăn ngồi dậy.
Thê tử bên cạnh đang che mặt khóc rống, tiếng khóc đè nén thống khổ, ngay cả hắn ta đã đứng dậy cũng không để ý tới.(suicaonho.wordpress.com)
"Làm sao vậy?" Giọng Sở nhị gia trầm thấp khàn khàn, nhìn thê tử khóc rống, đáy lòng có chút chua xót.
"Nhị gia..." Sở nhị phu nhân nước mắt rơi như mưa rào, nhào vào trong ngực Sở nhị gia, ngắt quãng nói: "Nhị gia... Tối qua... Tối qua..."
Sở nhị gia mím môi không nói, ôm Sở nhị phu nhân vỗ nhẹ lưng nàng.(suicaonho.wordpress.com)
"Nhị gia... đó có phải là con của chúng ta hay không?!" Sở nhị phu nhân chỉ cần vừa nghĩ tới giọng nói kia, vừa nghĩ tới đứa bé khóc lóc cầu xin bọn họ đừng không cần nó liền cảm thấy tim như bị dao cắt.
Sở nhị gia há miệng, chỉ có thể khô khan nói: "Nàng đừng nghĩ lung tung..."
"Nhưng mà... nhưng mà... " Sở nhị phu nhân khóc càng dữ dội hơn.
"Con rồi sẽ có, nàng đừng nghĩ lung tung." Sở nhị gia thấp giọng nói.(suicaonho.wordpress.com)
Khi Sở nhị phu nhân mang một đôi mắt sưng đỏ đi thỉnh an, liền khiến Sở đại thái thái và Sở lão thái thái đều hoảng sợ, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhà mẹ đẻ của Sở Nhị phu nhân gia cảnh không tệ, bản thân cũng hiền lương đức độ (muốn ói), nếu nói có gì không hài lòng đó là nàng vẫn chưa có con, nhưng mọi người đều biết chuyện này không phải lỗi của nàng, thái độ của trưởng bối Sở gia đối với mấy vị phu nhân này cũng tốt hơn rất nhiều.
Nước mắt Sở nhị phu nhân vốn đã nhịn xuống, nhưng trưởng bối luôn miệng thúc giục hỏi nàng làm sao vậy, nhớ đến giọng nói kia rất có thể là con trai của mình, nước mắt liền như vỡ đê.(suicaonho.wordpress.com)
Ở trong phòng Sở lão thái thái lại khóc một hồi, Sở nhị gia không muốn nàng nói cho người khác biết, nhưng bộ dáng Sở nhị phu nhân lại không giấu được, mẹ chồng và thái bà bà luôn miệng thúc giục dò hỏi, lúc này Sở nhị phu nhân mới vừa khóc vừa kể lại chuyện đêm qua.
Sở lão thái thái và Sở đại thái thái nghe xong đều đỏ mắt, các nàng gần như đều cho rằng giọng nói kia là của con Sở nhị phu nhân.(suicaonho.wordpress.com)
Sở đại thái thái có chút đứng ngồi không yên, lôi kéo tay Sở nhị phu nhân nói: "Con à, ngươi đừng nóng vội, hai ngày nữa chúng ta đi chùa hỏi một chút, xem xem rốt cuộc đứa nhỏ kia đã xảy ra chuyện gì." Nói xong cũng bắt đầu lau nước mắt.
"Đúng, hai ngày nữa đi xem." Sở lão thái thái cũng cảm thấy chủ ý này có thể làm, "Tiểu nhị nương tử, ngươi trước đừng khóc, nếu khóc nữa sẽ làm tổn hại đến mắt, hai ngày này ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ đến lúc vào chùa lễ Phật."
Sở nhị phu nhân dùng khăn lau khô nước mắt, cám ơn Sở lão thái thái và Sở nhị thái thái, nàng liền được cho trở về.
Buổi chiều, Sở đại phu nhân tới thăm nàng, vào viện liền nhìn thấy Sở nhị phu nhân ngẩn người nhìn chằm chằm cửa sổ phòng ngủ.(suicaonho.wordpress.com)
"Đại tẩu......" Sở nhị phu nhân thấy Sở đại phu nhân liền ủy khuất kêu một tiếng.
"Hai ngày nữa vào chùa hỏi một chút, ngươi không phải người không có phúc, con rồi sẽ có." Sở đại phu nhân ngồi xuống bên cạnh Sở nhị phu nhân, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi.
Cùng là nàng dâu của đại phòng, thời gian được gả tới Sở gia không cách nhau mấy năm, sau đó hai nàng đều không có con, cho nên quan hệ chị em dâu tự nhiên tốt hơn người bên ngoài một chút, tuy nói bởi vì chuyện của Tôn di nương trong lòng hai người đều không thấy thoải mái lắm, nhưng nó cũng không sánh bằng với giao tình mấy năm nay.(suicaonho.wordpress.com)
"Đại tẩu, ngươi không biết đâu, khi ta nghe được nó gọi ta nương... Tim của ta muốn tan nát!"
Sở đại phu nhân lấy khăn ra giúp nàng lau nước mắt, "Nhịn thêm hai ngày nữa thì tốt rồi, không có hài tử không phải lỗi của ngươi, nếu không phải..." Nói đến đây trong đáy mắt nàng ta loáng qua một tia hàn ý.
An ủi Sở nhị phu nhân xong, Sở đại phu nhân rời đi, nàng ta còn phải bớt chút thời gian đi tới chỗ Sở đại phu nhân.(suicaonho.wordpress.com)
Đêm đó, tiếng khóc kia lại xuất hiện, Sở nhị phu nhân vừa nghe liền khóc theo.
Sở nhị gia bị hai tiếng khóc (là tiếng khóc em bé với tiếng khóc của Sở nhị phu nhân) này làm phiền đến đầu muốn nổ tung, ấy thế thân thể lần nào cũng không cử động được, đành phải tiếp tục nghe tiếng khóc nửa đêm này, hôm sau thức dậy tinh thầnkhông phấn chấn nổi.
Đợi đến khi Sở nhị phu nhân đi theo Sở đại thái thái ngồi xe đi chùa, khuôn mặt đã tiều tụy đến cực điểm.
"Đi rồi?" Sở Quân Dật ngồi ở trên ghế, nhìn người đứng trước mặt hỏi.
"Vâng, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy các nàng ra khỏi thành đi về hướng Nhân Duyên tự." Tiết Hồ cúi đầu đáp.
Tiết Hồ là trợ thủ của Cố Thành Chi, không giống như Dương Vân, Vương Huy chỉ phụ trách xử lý tư liệu văn kiện, Tiết Hồ là đội trưởng quản lý một tiểu đội dưới trướng của Cố Thành Chi, là một cao thủ thực thụ.
Bởi vì Cố Thành Chi đang chuẩn bị Đình thí, giai đoạn chuẩn bị trước khi phân gia đều giao cho Sở Quân Dật xử lý, vì vậy Cố Thành Chi thuận tiện đưa nhóm người dưới tay mình cho Sở Quân Dật sử dụng, tuy chỉ có một phần nhưng đối với Sở Quân Dật đã đủ.(suicaonho.wordpress.com)
"Đã thu dọn sạch sẽ hết chưa?" Sở Quân Dật hỏi.
"Rồi ạ." Tiết Hồ đáp.
Sở Quân Dật gật gật đầu, đợi đến khi Sở đại thái thái cùng Sở nhị phu nhân từ Nhân Duyên tự trở về, phỏng chừng các nam nhân Sở gia đều biết.
Bất quá y hiểu rõ những người đó, nếu như chuyện chưa được quyết định, Sở lão thái gia sẽ không cho người gọi y trở về, đương nhiên nguyên nhân trong đó cũng bởi vì Cố Thành Chi.
Trì hoãn thêm một thời nữa, đợi đến khi Cố Thành Chi đã được phong quan, lúc đó lại đề cập tới phân gia cũng dễ dàng hơn một chút.(suicaonho.wordpress.com)
Tiết Hồ đứng sang một bên, hơi rũ mắt, chỉ dùng khóe mắt đánh giá Sở Quân Dật.
Hắn ta đi theo bên người Cố Thành Chi đã rất nhiều năm, đối với tính tình Cố Thành Chi hiểu rất rõ, lúc trước giả quỷ hù dọa Sở lão thái gia và Sở lão thái thái chính là do hắn ta đi làm.
Khi đó Tiết Hồ không nghĩ ra được vì sao tính tình Cố Thành Chi đột nhiên thay đổi, mấy chuyện giả quỷ thế này không giống với tính cách của Cố Thành Chi, bây giờ Tiết Hồ xem như đã hiểu, thì ra đây là chủ ý của Sở Quân Dật.
So với ý tưởng dùng thuốc làm người ta mất trí nhớ, tiếp theo đó dùng thuốc làm người mê muội bất tỉnh, lại dùng thuốc làm người hôn mê, ngay cả dùng tiếng khóc con nít kia đều do Sở Quân Dật nghĩ ra, bảo hắn ta luyện tập thì ý tưởng Cố Thành Chi sai bọn họ trực tiếp hù doạ người quả thực chính là quá đơn giản nhưng thô bạo.(suicaonho.wordpress.com)
"Bên phía Nhân Duyên tự sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?" Sở Quân Dật nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được hỏi.
"Không đâu ạ, Tuệ Khổ đại sư biết nên làm như thế nào, thuộc hạ cũng cho người đi theo các nàng, sẽ không để xảy ra vấn đề." Tiết Hồ ngữ khí kiên định.
"Vậy là tốt rồi." Sở Quân Dật thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hôm nay cảnh này được diễn tốt, chuyện phân gia sẽ rất nhanh thôi.
Tiết Hồ nhìn Sở Quân Dật một cái rồi cúi đầu xuống.
Hắn ta không biết Cố Thành Chi vì sao lại tin tưởng người này, nhưng nhìn cách Sở Quân Dật làm việc, ít nhất y đối với bản thân đủ tàn nhẫn, nhưng đối với người vẫn cần quan sát thêm.
"Ngày mai ta sẽ quay lại, nếu bên kia có chuyện ngoài ý muốn, nhanh chóng tới báo cho ta biết." Sở Quân Dật đứng dậy chuẩn bị rời đi.(suicaonho.wordpress.com)
"Vâng, thuộc hạ biết." Tiết Hồ đáp.
Sở Quân Dật và Tiết Hồ gặp nhau ở trong một viện tử do Cố Thành Chi sở hữu, ra tháng giêng liền bắt đầu khởi công, hiện tại cơ hồ đã sữa chữa thỏa đáng, chỉ còn một ít chi tiết nhỏ, đợi đến khi phân gia liền có thể vào ở.
Thư viện không tiện để người ngoài ra vào, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn là Sở Quân Dật chạy ra bên ngoài, Cố Thành Chi phải chuẩn bị thi cử, không thể ảnh hưởng đến hắn.
Trở lại thư viện, Cố Thành Chi nhìn thấy Sở Quân Dật liền buông sách xuống, đi tới cười hỏi: "Mọi chuyện đã diễn tiến đúng như kế hoạch chứ?"(suicaonho.wordpress.com)
"Ừm, đại bá mẫu và nhị tẩu đã đến Nhân Duyên tự, phỏng chừng buổi tối có thể trở về." Sở Quân Dật trả lời.
"Ngươi để Tuệ Khổ đại sư nói những gì?" Cố Thành Chi muốn hỏi chính là cái này.
Sở Quân Dật đẩy hắn ngồi xuống, "Sau khi thi xong sẽ nói cho ngươi biết."(suicaonho.wordpress.com)
"Nói sớm vài ngày cũng không sao."Cố Thành Chi trở tay ôm lấy y.
"Hóa ra ngươi còn biết chỉ còn vài ngày, nếu đã biết thì an tâm đọc sách, thi xong chúng ta cùng nhau xem kịch hay." Sở Quân Dật trầm giọng nói.
"Quân Dật!" Cố Thành Chi nhíu mày.
Sở Quân Dật thoát khỏi cánh tay của hắn, ấn hai vai Cố Thành Chi đè người lên ghế, "Không được hỏi nữa!"
Cố Thành Chi do dự một lúc, thấy Sở Quân Dật rất kiên trì, thở dài, gật đầu đáp ứng.(suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật cười hôn hắn một cái, sau đó liền đi tới bên giường, nằm lên giường.
Cố Thành Chi có chút lo lắng, những chuyện này đều là Sở Quân Dật chuẩn bị, nhưng chỉ duy nhất một chuyện y không có nói cho hắn biết chính là Tuệ Khổ đại sư sẽ nói gì.
Lợi dụng quẻ tượng năm đó để gây lớn chuyện, chỉ sợ một hành động không tốt sẽ ảnh hưởng đến Sở Quân Dật.(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi hỏi nhưng Sở Quân Dật không chịu nói. Hỏi Tiết Hồ, kết quả Tiết Hồ lại làm vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn, chỉ nói Sở Quân Dật không cho nói.
Hẳn là Sở Quân Dật hạ mồi có chút lớn, mới có thể khiến Tiết Hồ có thái độ như thế.
Đưa tay xoa xoa mi tâm, Cố Thành Chi thở dài.
Mà Sở Quân Dật đang bẻ ngón tay tính thời gian, đi một lần Nhân Duyên tự hẳn là không đủ.
Bởi vì lúc trước chuyện Khâm Thiên Giám náo loạn rất lớn, Sở lão thái gia vẫn luôn không thích, cho nên những năm này Sở gia đều tránh Khâm Thiên Giám, cho nên sẽ không đi đến đó.(suicaonho.wordpress.com)
Về phần những chùa chiền khác, hoặc là quá xa, hoặc là danh tiếng không đủ lớn, tính tới tính lui vẫn chỉ có duy nhất Nhân Duyên tự.
Cho dù đến lúc đó có người đi chùa chiền khác, cũng có người Tiết Hồ xử lý, có lẽ sẽ không xảy ra sai sót.
Mấy năm nay vẫn luôn là người khác hắt nước bẩn lên người y, khó có được một lần tự bản thân hắt lên chính mình, cảm giác đúng là quá vi diệu.(suicaonho.wordpress.com)
Kỳ thật Sở Quân Dật không quá quan tâm những thứ này, chỉ cần Cố Thành Chi không quan tâm là tốt rồi, nhưng vẫn nền cẩn thận đừng mang chính mình chơi đến quá ác, nếu không chỉ cần không cẩn thận một tí liền có thể chơi chết chính mình, vậy thì rất là mất mặt.
Đình thí sẽ tổ chức ngay vào đầu tháng tư, tính ra cũng không còn mấy ngày nữa. Hôm nay Sở nhị phu nhân đi Nhân Duyên tự, sau khi trở về bên Sở gia còn phải qua vài ngày nữa mới có thể đi, bên Tuệ Khổ đại sư cũng phải an bài tốt mới được.(suicaonho.wordpress.com)
Và quan trọng nhất, phải tự bảo vệ chính mình!
"Thật sự không nói?" Giọng của Cố Thành Chi đột ngột vang lên.
Sở Quân Dật giương mắt nhìn lại, thấy Cố Thành Chi ngồi ở bên giường liền dựa vào ôm lấy thắt lưng hắn, "Ta không làm gì quá đáng đâu."
"Vậy sao ngươi không chịu nói cho ta biết?" Cố Thành Chi rũ mắt nhìn y, đưa tay xoa mặt Sở Quân Dật.
"Ta sợ ngươi mềm lòng, sau đó ảnh hưởng đến kế hoạch của ta." Sở Quân Dật thấp giọng nói thầm.
Cố Thành Chi cười khẽ một tiếng, "Từ trước tới giờ chưa có ai nói ta sẽ mềm lòng."
"Ngay cả ta cũng sẽ không ư?" Sở Quân Dật nhướng mày hỏi.(suicaonho.wordpress.com)
"Vậy phải xem ngươi đã làm gì." Cố Thành Chi hạ giọng, "Hay là nói ngươi đã làm gì không thể cho ta biết?"
"Không, có!" Sở Quân Dật cắn răng nói: "Ngươi đừng có nói giống như ta leo tường vậy chứ! Nếu để cho ngươi nhúng tay, ngươi dám nói bản thân sẽ không mềm lòng?!"(suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút mới nói: "Không dám, chẳng qua ta muốn biết ngươi sẽ nói gì về chính bản thân, rốt cuộc là tới trình độ nào lại cảm thấy ta sẽ mềm lòng?"
Sở Quân Dật bị nghẹn ứ một chút, hừ lạnh nói: "Không nói cho ngươi biết."
"Quân Dật... " Cố Thành Chi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn y, "Đừng để ta lo lắng."
Sở Quân Dật: "..." Thế này mà y đã mềm lòng rồi, cái này không khoa học chút nào!(suicaonho.wordpress.com)
"Ta sẽ có chừng mực... " Sở Quân Dật không được tự nhiên một chút.
Cố Thành Chi dùng cánh tay chống người, chóp mũi hướng về phía chóp mũi Sở Quân Dật, thấp giọng nói: "Ta tin ngươi, nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ lời mình đã nói."(suicaonho.wordpress.com)
"Ờ..." Sở Quân Dật thành thật đáp.
Vài lời của Editor: Chào mọi người, mấy lời này mình muốn dành cho một số trang web truyện. Chẳng là dạo này rãnh mình có dạo qua mấy trang post truyện thì phát hiện có vài trang lấy truyện nhà mình đi post lại trên trang của các bạn, chuyện cũng chẳng có gì khi mình thấy các bạn méo ghi credit hoặc chả thèm ghi hai chữ sưu tầm luôn, các bạn ấy để trống không cứ như nó là do các bạn ấy edit luôn vậy á (。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。). Thôi thì mình dễ các bạn đó không muốn thì mình đành dùng mẹo vậy, bắt đầu từ chương này trở đi mình sẽ thêm tên trang wordpress của mình để rải rác trong bài đăng, nếu như nó làm phiền các bạn độc giả, thì mong các bạn thông cảm cho mình nha. ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾