Giang Nhu nói xong câu đó lập tức hối hận, bởi vì cô phát hiện, Lê Tiêu trước mắt dường như trẻ hơn rất nhiều.
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo đánh giá.
"Cha ——"
Đột nhiên chen vào một câu nói, cắt đứt hành động của hai người.
Người đàn ông thu tầm mắt lại, xoay người nhìn con gái nhỏ tuổi của mình, sau đó anh chú ý tới sự thay đổi của con gái.
Con gái mặc quần áo đáng yêu, sạch sẽ phù hợp trên người, tóc cũng được quấn lại rất đẹp, dùng hai dây cột tóc nhiều màu, trên mặt mang nụ cười anh chưa bao giờ thấy.
Tiểu Phượng trong ấn tượng của anh đều cúi đầu cười ngại ngùng, lá gan cũng rất nhỏ, anh thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng với cô bé.
Nhưng cô bé bây giờ, trên người vậy mà mang theo một loại hoạt bát phấn chấn. Ánh mắt Lê Tiêu dừng lại.
Lúc này Giang Nhu cũng kịp phản ứng… Không phải Tiểu Phong, là Tiểu Phượng.
Đúng, trong tài liệu ghi chép liên quan tới Lê Tiêu, con gái của anh tên Lê Phượng, là tự cô nghe lệch đi.
Thì ra cô xuyên thành vợ cũ "Giang Nhu" của Lê Tiêu.
Lẽ nào giấc mộng kia thực sự xảy ra?
Trong một chốc cả người Giang Nhu đều không tốt. . Ngôn Tình Hài
——
Lê Tiêu tự nấu một tô mì cho mình, bên trong cũng không bỏ gì, anh ngồi ở trước bàn vùi đầu ăn mì.
Giang Nhu không nói một lời nhìn anh.
Cô nhóc thấy trong chén không có thứ gì, trượt xuống khỏi đùi Giang Nhu, sau đó lộc cộc tới nhà bếp đem ra một hũ tương, giơ lên cao nói: "Cha ăn, đây là tương mẹ làm, bà Mã nói ăn cực kỳ ngon."
Lê Tiêu liếc mắt nhìn, ừ một tiếng, đưa tay nhận lấy tương, nhưng không mở ra, mà đặt ở bên cạnh tô.
Cô nhóc lầm bầm bò lên trên chân mẹ, Giang Nhu ôm cô bé ngồi trên đùi, sau đó cô bé thấy cha không ăn, không nhịn được hỏi: "Cha không ăn sao?"
Động tác cầm đũa của Lê Tiêu dường lại, "Cha không thích ăn."
Giang Nhu chú ý tới, con người anh cho dù là lúc ăn cơm, thân thể đều nằm ở trong trạng thái căng thẳng, không biết tại sao, cô cả thấy anh không phải không thích ăn, mà là cẩn thận không ăn đồ của người khác, cái người khác này cũng bao gồm con gái anh.
Cô nhóc ngoan ngoãn "à" một tiếng.
Giang Nhu ngồi ở đối diện không nói tiếng nào, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng cái m.ô.n.g đã hơi tê rần, không nhịn được hơi động đậy, người đàn ông đối diện lập tức nhạy cảm giương mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Như là con mồi bị theo dõi. Rõ ràng người này nhìn chừng hai mươi tuổi, nhưng cô đã quên bề ngoài của anh, liên tưởng đến Lê Tiêu trước đây từng gặp.
Trong nháy mắt Giang Nhu cứng đờ, sau đó hai người đồng thời dời tầm mắt, trầm mặc lại trầm mặc, chỉ có cô nhóc vui vẻ nhất.
Người đàn ông ăn mì xong đi tới nhà bếp, Giang Nhu nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng rửa chén, ngồi một lúc, do dự mãi sau đó vẫn ôm cô nhóc đi tới sau nhà bếp, đứng bên cạnh cửa, nhỏ giọng nói với người nọ: "Tôi muốn tắm cho Tiểu Phượng."
Lê Tiêu cầm khăn lau khô, nghe nói như thế, nghiêng đầu qua thản nhiên nhìn cô một cái, ừ một tiếng.
Sau đó buông khăn xuống, lặng lẽ không tiếng động đi ra ngoài.
Lúc anh lướt qua bên người Giang Nhu, Giang Nhu theo bản năng lui về sau hai bước.
Người đàn ông bước đi liên tục, Giang Nhu nhìn bóng lưng của anh, phát hiện anh bước đi gần như không có tiếng động nào, nhíu mày.
Giang Nhu tâm tư nặng nề tắm rửa sạch sẽ cho cô bé, luôn cảm thấy mình bỏ quên cái gì đó.
Ôm cô nhóc đã tắm sạch sẽ về phòng, bản thân Giang Nhu cũng tắm rửa sạch sẽ. Lúc tắm được một nửa, cô đột nhiên nghĩ đến chỗ mình quên.
Nếu như cô nhớ không lầm, trong tài liệu viết chính là sau khi vợ cũ của Lê Tiêu bỏ chạy, mẹ anh gọi điện thoại cho anh, anh mới trở về.
Nhưng lần này cô không chạy…
Vì vậy, tại sao anh trở lại?
Trong lòng Giang Nhu giật thót một cái.
Giang Nhu tắm xong trở về phòng, một lát sau, trong sân truyền đến tiếng xả nước, thoáng cái không bao lâu, Lê Tiêu cũng tiến vào phòng.
Nhìn cái giường duy nhất, bước chân anh hơi dừng lại.
Chỉ có cô nhóc vui vẻ nhất, cô bé vỗ giường, "Cha mau lên đây."
Lê Tiêu giương mắt nhìn về phía Giang Nhu, Giang Nhu cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, hai người ai cũng không nói gì.
Lê Tiêu bình tĩnh lên giường, Giang Nhu thấy thế, cũng hơi dịch lại.
Cô nhóc ngẩng đầu lên cười nhìn Lê Tiêu, "Cha, sao cha về vậy?"
Đây cũng là điều Giang Nhu muốn biết, cô không nhịn được lại nhìn về phía người nọ.
Người đàn ông không nhiều lời, chỉ nói: "Có việc."
"Ồ."
Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé gặp cha, vô cùng hưng phấn lăn qua lộn lại ở chính giữa, một lúc nhìn mẹ, một lúc lại nghiêng đầu qua nhìn cha, thấy bọn họ đều ở đây, cười cực kỳ vui vẻ.
Giang Nhu thấy cô bé lộ ra cả bụng nhỏ, bèn đưa tay kéo áo cô bé xuống, sau đó cầm lấy chăn mỏng che ở trên bụng cô bé, vỗ nhè nhẹ, "Không còn sớm, ngủ đi."
Danh Sách Chương: