Lê Tiêu bị anh ta nhìn có chút ngượng ngùng, nghĩ đến vừa rồi mình ở trước mặt Giang Nhu ăn nói khép nép, trong lòng có chút khác thường, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên anh cúi đầu lấy lòng người khác.
Nhưng cảm giác không phải quá xấu. Thế nhưng chắc chắn không thể để Chu Kiến biết, ai biết cậu ta thực sự quan tâm hay là trong lòng xem kịch, thằng nhóc này lòng dạ rất đen tối.
Thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, "Chú không có vợ không hiểu đâu."
"…"
Chu Kiến bỗng chốc tức giận không muốn nói chuyện nữa.
Đây vẫn là con người sao?
Lê Tiêu ăn cơm xong đuổi Chu Kiến đi, một mình ở nhà giặt sạch quần áo tối hôm qua Giang Nhu ngâm, sau đó phơi nắng khô, lại thu dọn phòng bếp sạch sẽ, trong nhà từ trong ra ngoài đều quét tước một lần.
Xong rồi trở về phòng, tìm cái túi xách rách trước kia mình dùng, đựng tiền hồi sáng ném trên giường, nếu anh đã đồng ý với Giang Nhu trả tiền về thì chắc chắn sẽ làm được.
Về mặt chữ tín vẫn coi trọng.
Số tiền này không thể dùng, trên người mình dù một phân tiền cũng không có.
Thật ra lần này nội ứng ngoại hợp bắt nhóm bán hàng đa cấp, công an có cho tiền thưởng, còn không ít, chỉ một mình Lê Tiêu lấy một ngàn đồng tiền, hai người khác ít một chút, mỗi người ba trăm.
Chẳng qua lúc ấy Lê Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy một ngàn đồng tiền là tiền sạch, tiêu cũng không đau lòng, mua quần áo và vé xe, còn đưa cho Chu Cường hai trăm, như vậy tính toán ra, cuối cùng cũng không còn dư được gì.
Bây giờ hay rồi, lần này thật đúng là một phân tiền cũng không kiếm được.
Lê Tiêu cắn chặt răng, cảm thấy mình thật sự là cưới một tổ tông.
Cô vợ nhà nào ngốc đến mức đẩy tiền ra ngoài chứ.
Nhưng anh vẫn cầm năm trăm đồng hồi sáng Giang Nhu đưa, tiến tới trạm xe mới mua vé xe sáng mai, sau đó lại đi mua một cái ổ khóa, buổi sáng cánh cửa còn bị anh phá hỏng, phải đổi cánh cửa khác.
Anh vốn định mua luôn một cánh cửa, nhưng sau khi hỏi giá cả cảm thấy không rẻ, dứt khoát chỉ mua một cái ổ khóa.
Về đến nhà, anh tìm công cụ trước kia ông nội mình dùng, lại chuyển một khúc gỗ đặt lên lớp tro dày, bắt đầu tự làm đồ gia dụng.
Khi đến hơn bốn giờ chiều, anh mới ngừng, nghĩ Giang Nhu hẳn đã tỉnh, mới rửa mặt cầm quần áo đã giặt sạch và cái túi xách rách ra cửa. Chuẩn bị sáng mai xuất phát thẳng từ khách sạn, hẳn là trong vòng 3 ngày có thể trở về.
Trước khi ra ngoài khóa cửa nhà cẩn thận, khi vào phòng bếp còn nhìn thấy ruột heo hồi sáng thím Vương đưa.
Giang Nhu không ở đây, anh cũng không biết xử lý đống đó như thế nào.
Lê Tiêu đến khách sạn, trên đường còn mua một chén sủi cảo.
Sợ nhân viên phục vụ lại muốn ngăn cản mình, trực tiếp đi bằng cửa sổ.
Động tác nhanh nhẹn trò lên lầu hai, cửa sổ không đóng, khi anh đẩy cửa kính ra, thì nhìn thấy Giang Nhu nằm ở trên giường dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, con mắt ướt át, nhìn cửa sổ ngẩn người.
Tầm mắt hai người chạm nhau, nửa ngày cô mới phản ứng lại, nhíu mày, khi Lê Tiêu nhảy vào, trực tiếp ném một cái gối lại.
Rất không vui nói: "Sao anh lại tới nữa?"
Lê Tiêu vươn tay tiếp được, đặt đồ mang đến lên trên bàn, nói sang chuyện khác: "Buổi sáng thím Vương đưa tới rất nhiều ruột heo, tới hỏi em thử xử lý như thế nào?"
Giang Nhu liếc liếc mắt nhìn thứ anh bỏ xuống, biết rõ anh đang lấy cớ thôi, nhưng không tiện đuổi người, dù sao so với việc khác, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn một chút.
Trên mặt lộ ra một chút rối rắm, hôm nay không quá muốn về nhà, có vẻ như cô rất dễ dỗ.
Có lẽ là nhìn ra Giang Nhu không muốn trở về, Lê Tiêu bổ sung thêm một câu, "Em nói cách thực hiện cho anh biết, anh về làm."
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hoài nghi.
"Anh nấu ăn khó ăn như vậy, có thể được không?"
Mặt Lê Tiêu không chút thay đổi nhìn cô.
Giang Nhu đành phải không tình nguyện xuống giường, không có trực tiếp nói cho anh, sợ anh không nhớ được, đương nhiên, cũng không muốn nói chuyện với anh.
Lấy ra quyển sổ và bút thường dùng trong cái túi mình mang đến, xé xuống một tờ viết cho anh xem.
Ngược lại không phải cô mềm lòng tha thứ cho anh, mà là vừa rồi cô suy nghĩ đã lâu, cảm thấy mình không thể vờ vịt nữa, đứa nhỏ trong bụng cô cũng không phải của một mình cô, dựa vào cái gì cô phải chịu thiệt nuôi nấng một mình? Chờ đứa nhỏ lớn lên thành tài anh đến hái quả à?
Vậy cũng quá lỗ.
Danh Sách Chương: