Sáng hôm sau, hai người đều dậy muộn.
Sau khi tỉnh lại, hai người cũng ngại ngùng nhìn đối phương, Giang Nhu ôm đứa nhỏ quay lưng lại đút sữa, Lê Tiêu thấy thế, sờ cái mũi đi ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm.
Buổi sáng hôm nay anh không cần chạy tới chạy lui, cũng không gấp, đi chợ mua rất nhiều rau dưa và thịt tươi mới, buổi sáng làm hai món mặn hai món chay, còn để giò heo đậu tượng vào trong hũ hầm.
Bưng đồ ăn sáng đến phòng ăn, Giang Nhu xuống giường, hai người mặt đối mặt ngồi ở trên bàn nhỏ trong phòng, khi Lê Tiêu ăn, tiện thể gắp đồ ăn vào trong chén không của Giang Nhu.
Giang Nhu cứ yên lặng ăn, thế cho nên ăn đến cuối cùng đều no căng.
Buổi sáng, Chu Cường đến đây một chuyến.
Anh ta nghe nói ngày hôm qua Lê Tiêu đã trở về từ bệnh viện, cho nên lại đây nhìn xem, trên tay mang theo không ít đồ, có táo tàu, long nhãn, đường đỏ, còn có hai hộp sữa bột, đều là thứ tốt.
Hỏi tình hình của đứa nhỏ, biết không tệ sau đó vui mừng thay Lê Tiêu.
Nói được một nửa, anh ta thuận tiện thông báo chuyện mình kết hôn với Lê Tiêu, "Quyết định ngày hai mươi ba tháng sau, vốn muốn định vào cuối năm, nhưng năm mới đồ mắc, không có lời, vẫn là làm gần tương đối tốt, đến lúc đó em dự định thu xếp mọi người ăn cơm ở nhà hàng, cậu em là đầu bếp trong đó, có thể rẻ một chút."
Sau đó nhìn Lê Tiêu cười, "Đến lúc đó anh dẫn theo chị dâu, ăn nhiều một chút."
Lê Tiêu nhịn không được hỏi một câu, "Nghĩ kỹ chưa?"
Chu Cường trầm mặc một hồi, sau đó vuốt đầu ngu ngơ cười nói: "Rồi, cậu em đồng ý với cô ấy rồi, sang năm cũng đưa cô ấy vào trong sơn trang Giang Nam, nói làm vài năm có thể leo lên chức quản lý, cô ấy cũng đồng ý rồi."
Chỉ là trong nụ cười có thêm vài phần bất đắc dĩ.
Lê Tiêu biết sơn trang Giang Nam, là khách sạn bốn sao mà huyện mới xây, khách sạn mấy sao gì đó anh cũng không hiểu, chỉ biết là rất mắc, còn chưa xây xong, còn có rất nhiều công nhân bị sa thải trong huyện muốn vào đó tìm một công việc.
Đối với loại chuyện này, Lê Tiêu cũng không biết nên nói cái gì, anh và Giang Nhu đều mơ mơ hồ hồ ở bên nhau, cũng không có tư cách nói ai khác, nhưng Châu Cường dù sao cũng là anh em cùng nhau lớn lên với anh, con người vẫn khá được, hồi nhỏ thường xuyên lấy đồ trong nhà cho anh ăn.
Ở trong cái nhìn của Lê Tiêu, Chu Cường cũng chỉ là diện mạo kém một chút, nhưng cha mẹ anh ta đều còn sống, phía trên còn có một người cậu lợi hại, cho dù không cưới được người quá tốt, cũng sẽ không quá kém. Cũng không biết anh ta coi trọng Mai Tử chỗ nào? Người phụ nữ đó còn không đẹp bằng một nửa Giang Nhu, tính tình thì càng đừng nói nữa.
Lê Tiêu vỗ vỗ bả vai anh ta, nhưng vẫn nói một câu, "Cuộc sống đều do bản thân mình trải qua, hết thảy đều sẽ càng ngày càng tốt."
Chu Cường cười khổ một tiếng, biết anh an ủi mình, "Anh, tuổi em cũng lớn, con trai Vương Đào bốn tuổi, con gái anh cũng sinh ra rồi, còn có Chu Kiến, nó cũng tìm được một người vợ, em không chờ nổi nữa, cho dù tìm nữa cũng chỉ như vậy thôi, hơn nữa em tốn không ít tiền ở trên người cô ấy."
Thật ra mấy ngày này, trong lòng anh ta cũng mơ hồ có chút hối hận, cảm thấy mình có thể thật sự đi nhầm rồi.
Nhưng có đôi khi không quay đầu được.
Lê Tiêu chỉ có thể tiếp tục vỗ bả vai anh ta, "Đừng nghĩ nhiều quá, anh với Giang Nhu cũng không phải tốt ngay từ đầu."
Nghe xong lời này, Chu Cường cuối cùng được an ủi, sắc mặt tốt hơn một chút, khẽ ừ.
Anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, cuối năm sơn trang Giang Nam có thể sẽ mở, đến lúc đó chị dâu có đi không?"
Lê Tiêu vừa nghe vậy, không cần suy nghĩ đã từ chối nói: "Không được, đứa nhỏ quá nhỏ không được rời người."
Chu Cường tiếc nuối thay anh, "Cũng đúng, nhưng đừng buồn, sau này còn có rất nhiều cơ hội."
Lê Tiêu gật đầu.
Tiễn người rời đi, Lê Tiêu mang theo đồ đạc trở về phòng, do dự hai giây sau đó vẫn nói lại lời của Chu Cường với Giang Nhu, hỏi cô có muốn đi không.
Giang Nhu đang ngồi ở trên giường đọc sách, nghe xong lời này thái độ từ chối càng kiên quyết, "Không cần, em còn muốn thi đại học."
Lúc trước cô thi đại học xong từng đi khách sạn làm việc hè, mệt muốn chết, còn bị lãnh đạo mắng.
Lê Tiêu nhẹ nhàng thở ra, khẽ ừ, anh cũng cảm thấy thi đại học kiếm được nhiều tiền hơn làm nhân viên phục vụ, tiền lúc nào cũng có thể kiếm, hơn nữa nhân viên phục vụ không dễ làm, bị người ta sờ m.ô.n.g cũng không dám mắng lại.
"Thi đi, anh kiếm tiền nuôi em."
Danh Sách Chương: