• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giản Ninh xấu xa chọc vào đầu nhóc.

   Đản Đản vui vẻ nhảy lên mặt nước, dùng cái đầu nhỏ của mình cọ vào tay ba, nhóc còn tưởng ba đang chơi với nhóc, vui vẻ nghiêng đầu.

   Nhóc con đã lớn hơn, mỗi lần từ trên mặt nước nhảy lên, từng đợt bọt nước cũng bắn lên.

   Giản Ninh chỉ dùng một tay kẹp nách nhóc, bế nhóc nhân ngư lên.

   "Nha nha!"
   Ba ơi ba!
   Nhóc nhân ngư mềm mại, mập mạp, hai bàn tay nhỏ ôm lấy ngón tay Giản Ninh, chui vào lòng ngực anh.

   Ướt sũng, Giản Ninh chẳng cần.

   Anh tiện tay cầm lấy một cái khăn mặt, đem toàn bộ nhóc nhân ngư bọc lại, lau bừa.

   Tay nhỏ với cái đuôi của nhóc không chịu ở yên không ngừng nhúc nhích lúc ẩn lúc hiện, mắt to nhìn ba, vui vẻ cười.

   Thấy daddy cầm bình sữa đi ra, thì ê ê a a bò vào lòng ngực daddy.

   Phó Trầm Chu ôm nhóc ăn tạp lên.

   Uống sữa xong, Giản Ninh dẫn nhóc ra bể cá lớn chơi một lát.

   Đản Đản rất thích chơi với ba, nhóc thích đuổi theo cái đuôi lớn xinh đẹp của ba, trốn dưới vảy ba.

   Đã từng, lúc tộc nhân ngư còn ở đáy biển, vì tránh né nguy hiểm bảo vệ con non, sẽ đem nhân ngư nhỏ tuổi giấu dưới vảy, như vậy có thể để nhóc nhân ngư nhận được đầy đủ cảm giác an toàn.

   Ở phần đuôi tộc nhân ngư có vài miếng vảy rất lớn, chuyên dùng để bảo vệ con non.

   Đản Đản rất thích chui vào đấy chơi.

   Giản Ninh giơ cái đuôi to màu lam lên thật cao, Đản Đản không với đến.

   Trong miệng nhóc "Ê ê a a", bàn tay nhỏ duỗi dài, cố gắng từ trên mặt nước nhảy ra thêm lần nữa, muốn bắt lấy cái đuôi cá kia.

   Lần nào cũng như một khối thạch nhỏ ngã bẹp xuống nước.

   Cái đuôi lớn của Giản Ninh nhẹ nhàng vớt nhóc từ trong nước lên, sau đó cuộn đuôi lại, đưa lên tay mình, vươn tay rua nhóc con.

   Lúc nhóc nhân ngư đủ ba tháng, thì có thể biến thành đứa nhỏ con người bình thường rồi lớn lên, chờ lúc lớn chắc chắn sẽ là một đứa nhỏ cực kỳ xinh đẹp.

   Lúc này hai bàn tay nhỏ của nhóc con xinh đẹp cố gắng vươn dài, muốn chạm vào ba.

   Giản Ninh thỏa mãn nguyện vọng của nhóc, nhẹ nhàng thả nhóc trở lại mặt nước.

   Nhóc nhân ngư cố gắng lắc lắc cái đuôi nhỏ, bơi về phía ba.

   Bàn tay nhỏ của nhóc nắm thật chặt, duỗi về phía ba.

   Giản Ninh vươn tay, chạm quyền với nhóc.

   Sau đó, Đản Đản nhẹ nhàng mở tay nhỏ ra, trong tay cầm một con tôm nhỏ, đặt vào trong tay ba.

   "Ê ê a a!"
   Cho ba.

   Con tôm nhỏ kia còn chưa dài bằng nửa ngón tay Giản Ninh, lại bị nhóc con dùng sức bắt lấy, đưa cho ba.

   Giản Ninh nhẹ nhàng nắm lấy con tôm nhỏ kia, tay kia anh xoa đầu nhóc nhân ngư: "Cảm ơn Đản Đản, ba rất thích.

"
   Đản Đản càng vui hơn, giống như quả trứng cá trơn trượt, chạy tán loạn khắp nơi trong nước.

   Giản Ninh vẫy tay với Phó Trầm Chu.

   Phó Trầm Chu bước đến: "Sao vậy? Ninh Ninh?"
   Hắn vẫn ngồi ở ghế bên cạnh, chơi với hai ba con.

   Giản Ninh mở lòng bàn tay ra, khoe khoang: "Phó Trầm Chu, nhìn này, Đản Đản tặng em tôm nhỏ.

"
   Dưới ánh trăng, con tôm nhỏ kia ngoan ngoãn giả chết trong lòng bàn tay Giản Ninh.

   Phó Trầm Chu cười: "Đản Đản giỏi lắm!"
   "Sao, Phó mama hâm mộ à? Món quà nhỏ đầu tiên của Đản Đản tặng cho em", Giản Ninh nhướng mày, vẻ mặt vừa đắc ý vừa vui vẻ.

   Phó Trầm Chu nhìn anh, tiếng nói dịu dàng, "Hâm mộ.

"
   Nhóc nhân ngư bơi qua bơi lại trong nước.

   Giản Ninh hỏi: "Đản Đản, con có muốn tặng cho daddy một con tôm nhỏ không?"
   Đầu nhóc nhân ngư nhô ra khỏi mặt nước, nghiêng đầu nhìn về phía daddy.

   Phó Trầm Chu cười: "Được không?"
   "Nha!"
   Được chứ!
   Nhóc nhân ngư lập tức lao đầu vào trong nước, cái đuôi nhỏ màu lam vui vẻ bắn lên từng vòng gợn sóng.

   Một lát sau, nhóc lại ngoi lên mặt nước, cố gắng bơi đến bờ, bàn tay nhỏ giơ lên.

   Phó Trầm Chu lập tức vươn tay.

   Nhóc nhân ngư nắm thứ trong tay, cẩn thận đặt vào tay daddy.

   Phó Trầm Chu nhìn.


   Là một viên đá nhỏ.

   Màu lam, giống màu đuôi Giản Ninh.

   Đản Đản nghiêng đầu nhỏ, vui vẻ nhìn Phó Trầm Chu, nâng cái đuôi nhỏ lên, chờ daddy khen ngợi.

   Phó Trầm Chu nhìn đá nhỏ trong tay, cười nói: "Cảm ơn Đản Đản, daddy rất thích.

"
   "Y nha nha!"
   Đản Đản dùng tay nhỏ che mắt, xấu hổ nhìn Phó Trầm Chu qua kẽ ngón tay, sau đó từ từ lặn xuống nước, giống như một viên đạn pháo nhỏ, bơi loạn trong nước.

   Bể nước nhỏ lúc trước thật sự khiến nhóc ấm ức.

   Bể bơi lớn này, chơi mới vui.

   Nhóc con chui xuống đáy nước, trốn trong rong rêu, chỉ để lại một cái đuôi nhỏ giơ lên.

   Giản Ninh lặn xuống, nhẹ nhàng chọc cái đuôi nhỏ của nhóc.

Nhóc con tiếp tục chui vào đám trong rêu, đem đuôi giấu đi, lại phát hiện đầu nhỏ của mình bị lộ ra.

   Hả?
   Cuối cùng, nhóc tìm một cái vỏ sò nhỏ, trốn vào trong.

   Giản Ninh: "! "
   Trên thế giới này sao lại có thằng nhóc ngốc như vậy, lại đáng yêu đến thế.

   Giản Ninh ngoi lên mặt nước.

   "Phó Trầm Chu, anh lấy cho em một cái chậu nước nhỏ, em muốn nuôi tôm.

"
   "Được.

"
   Phó Trầm Chu đứng lên, nhìn xung quanh, tìm được một cái chậu, mang đi.

   Giản Ninh vừa nhìn, đây không phải là chậu anh dùng để vớt trứng từ dưới nước lên sao?
   Thời gian trôi qua quá nhanh, thoáng cái đã gần hai tháng.

   Giản Ninh không nhịn được bật cười, lộ ra lúm đồng tiền bên mặt.

   Phó Trầm Chu nhớ đến cảnh tượng lúc đó.

   Ngày đó lần đầu tiên hắn biết sự tồn tại của Đản Đản, luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết phải làm sao.

   Hắn nhìn nhân ngư trong nước, "Ninh Ninh, có thể bỏ đá nhỏ vào không?"
   Thứ hắn nói là viên đá nhỏ màu lam Đản Đản đưa cho Phó Trầm Chu.

   Giản Ninh gật đầu.

   Viên đá nhỏ đó rất đẹp, cùng màu với đuôi cậu, con của cậu, đúng là tinh mắt.

   Phó Trầm Chu nhẹ nhàng đặt đá nhỏ xuống đáy chậu.

   Cuối cùng con tôm kia cũng chiếm được sự an toàn ngắn ngủi, ngoan ngoãn trốn dưới đáy nước không nhúc nhích.

   Phó Trầm Chu đặt chậu lên bàn bên cạnh, lúc về sẽ chuyển qua phòng thủy tinh.

   Nhóc con xấu hổ không chịu nổi cô đơn, ở trong vỏ sò đợi trong chốc lát, đã bơi lên mặt nước, trong tay còn cầm rong rêu không biết lấy ở đâu, đưa cho ba.

   Giản Ninh đành nhận lấy rong rêu, lại đưa cho Phó Trầm Chu.

   Phó Trầm Chu đem nó bỏ vào chậu.

   Chơi mãi đến khi trời tối, đến giờ đi ngủ, Giản Ninh mới xách Đản Đản lên bờ.

   Đản Đản không nỡ rời bể lớn, nhưng sau khi vào nhà.

Được ôm bình sữa lại quên ngay.

   Buổi tối tiêu hao sức lực của nhóc, mới uống sữa xong, liền cuộn mình ở trong vỏ sò ngủ say.

   Phó Trầm Chu bế Giản Ninh lên lầu.

   Trên người hắn còn mặc áo sơ mi trắng, trên áo sơ mi dính mùi tôm hùm đất xào cay.

   Giản Ninh lén dùng chóp mũi ngửi.

   Phó Trầm Chu nhìn thấy động tác giống như động vật nhỏ của anh: "Ninh Ninh, thơm không?"
   Giản Ninh: "! "
   Giản Ninh đỏ mặt: "Bình thường thôi.

"
   "Vậy à?" Phó Trầm Chu hỏi, "Nếu bình thường, vậy sao Ninh Ninh phải mặc trộm?'
   Giản Ninh: "! ?!!!"
   Đôi mắt to xinh đẹp của Giản Ninh mở to, ửng đỏ trên má còn chưa tản đi, đã xuất hiện lại: "Anh, sao anh biết?"
   Phó Trầm Chu khẽ cười: "Áo sơ mi trắng dính toàn mùi tỏi, em nghĩ anh không ngửi ra sao?"
   Hơn nữa, trên áo sơ mi còn dính mùi thơm độc đáo của nhân ngư.

   Cá ngốc.

   Cho rằng đặt về chỗ cũ hắn sẽ không phát hiện?
   Giản Ninh: "! "
   Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Giản Ninh nghẹn họng không trả lời được.

   Phó Trầm Chu vươn tay, bóp khuôn mặt trắng nõn của cậu, "Ninh Ninh, em không cần mặc trộm.


"
   "Của anh là của em, em muốn mặc lúc nào cũng được.

"
   "Ai muốn mặc quần áo của anh!"
   Tiểu nhân ngư cứng miệng, tức giận đẩy Phó Trầm Chu ra, giấu mình vào trong chăn.

   Phó Trầm Chu ôm cả người lẫn chăn ngủ.

   Đợi đến khi Giản Ninh dậy, Phó Trầm Chu đã đi làm, trong phòng bếp vẫn giữ lại bữa sáng anh thích ăn nhất.

   Hai ngày sau.

   Đến ngày dạ hội, quân bộ tổ chức dạ hội, chúc mừng nguyên soái kết hôn.

   Phó Trầm Chu mang theo Giản Ninh, lái xe đến.

   Trong ngực Giản Ninh còn ôm nhóc Đản Đản.

   Vốn không định mang theo, nhưng nhóc nhân ngư cứ khóc lóc rớt trân châu.

   Phó Trầm Chu mặc quân trang màu xanh đậm, Giản Ninh mặc một bộ âu phục quấn quanh chỉ bạc, đeo nơ nhỏ màu đỏ, thoạt nhìn giống như một vị hoàng tử.

   Khuôn mặt khá đẹp, mái tóc vàng, đôi mắt như đá quý, Phó Trầm Chu vừa dẫn Giản Ninh bước vào, đại sảnh lập tức xôn xao.

   Huống chi trong tay anh còn bế một nhóc nhân ngư tóc vàng.

   Nhóc nhân ngư kia cũng mặc âu phục, ngoại trừ con mắt màu đen, còn lại đều giống hệt ba.

   Phó Trầm Chu vẫn luôn mỉm cười.

   Hắn đứng trong đám người, giới thiệu Giản Ninh và Đản Đản với mọi người, "Đây là người yêu của tôi, Giản Ninh, và con của chúng tôi, Giản An.

"
   "Đúng vậy, em ấy là một nhân ngư, con trai bọn tôi cũng là một nhóc nhân ngư xinh đẹp.

"
   Đơn giản tự nhiên hào phóng, nụ cười khéo léo đứng trước mặt Phó Trầm Chu, giống như loại chuyện này anh đã trải qua rất nhiều lần, khi Phó Trầm Chu giới thiệu anh, khéo léo đưa tay bắt tay đối phương.

   Nhóc con trong ngực anh cũng không sợ người lạ, ê ê a a nhìn người trong phòng, nhìn qua rất phấn khích.

   Cái rắm cầu vồng của mọi người giống như không cần tiền, không ngừng khen ngợi bạn đời của nguyên soái, và nhóc nhân ngư trong ngực anh.

   Nói chuyện với một đám người, Giản Ninh mệt mỏi, dẫn nhóc con ngồi trên ghế bên cạnh.

   Trên bàn còn bày bánh kem và đồ uống tinh xảo, Giản Ninh ăn một miếng bánh kem, vị cũng không tệ.

   Nhóc con ngẩng đầu, trông mong nhìn bánh kem nhỏ trong tay ba.

   Đản Đản cũng muốn ăn!
   Giản Ninh nuốt hết bánh kem trong tay, xoa cái đầu nhỏ của Đản Đản: "Con còn quá nhỏ, không thể ăn bánh kem.

"
   Đản Đản cúi đầu, nhìn qua rất tủi thân.

   Tại sao ba có thể ăn? Đản Đản lại không thể?
   Giản Ninh nhìn dáng vẻ đau lòng của nhóc, nhéo nhẹ lỗ tai nhỏ: "Nhưng Đản Đản có thể nếm thử nước trái cây, muốn uống không?"
   Đản Đản lập tức ngẩng đầu, bàn tay nhỏ mừng rỡ nắm lấy Giản Ninh: "A!"
   Uống ạ!
   Giản Ninh dùng ống hút chấm nhẹ, đưa vào miệng Đản Đản, để nhóc uống thử.

   Con của nhân ngư với con của con người không giống nhau, lúc trưởng thành có thể ăn thử bất cứ thứ gì, mấy vạn năm sinh tồn dưới đáy biển, khiến gen nhân ngư đối với đồ ăn có tính thích nghi rất cường đại.

   Chỉ là nhóc còn quá nhỏ, không có hàm răng, sẽ không thể nhai, chỉ có thể uống chất lỏng.

   Nước trái cây vị quýt vừa vào miệng Đản Đản, nhóc đã vui vẻ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, "Y nha nha!"
   Ngon quá.

   Đản Đản muốn uống thêm.

   "Tiểu quỷ tham ăn.

"
   Giản Ninh lại chấm một ít, đưa vào miệng nhóc con.

   Nhóc con không muốn chờ thêm vội vươn tay.

   Hai ba con đang vui vẻ uống nước trái cây, đột nhiên, một chàng trai trẻ bước đến, ngồi xuống đối diện Giản Ninh.

   "Xin chào, tôi là Trương Khai.

" Chàng trai kia nói.

   Là người của quân bộ, mặc quân trang, vòng eo thon gọn, bề ngoài xinh đẹp.

   Giản Ninh gật đầu: "Xin chào, tôi là Giản Ninh.

"
   Trương Khai nhìn Giản Ninh: "Nếu tôi không nhớ nhầm, cậu là vị hôn phu của đại hoàng tử nhỉ?"
   Giản Ninh cảnh giác nhìn y: "Vậy nên?"
   "Không có gì, tôi chỉ tò mò, cậu thật sự cam lòng làm vợ tướng quân ư?" Trương Khai cười, "Nguyên soái, anh ấy thật sự yên tâm để cậu làm vợ của anh ấy sao, nếu như không phải cậu có con của nguyên soái?"
   Trên mặt lộ ra nụ cười, trên thực tế ghen tị trong lòng y đã đạt đến đỉnh điểm.


   Y ở bên Phó Trầm Chu 8 năm, làm thư ký của hắn, lén đơn phương nguyên soái.

   Y chưa từng thấy nguyên soái có ý khác với bất cứ ai, bởi vậy cũng chưa từng sinh lòng tham, nếu như có thể mãi mãi ở cạnh nguyên soái như thế, cũng rất tốt.

   Nhưng tại sao?
   Nguyên soái, anh ấy kết hôn?
   Anh ấy có nhân ngư.

   Tại sao phải tìm nhân ngư, tại sao không phải mình, vì mình không phải nhân ngư sao?
   Rõ ràng ai cũng nói, y và Phó Trầm Chu là một cặp.

   Tại Giản Ninh chia rẽ bọn họ.

   Người bị đại hoàng tử vứt bỏ này, có tư cách gì thành đôi với nguyên soái?
   Giản Ninh bình tĩnh ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt đối phương lúc vui lúc buồn, vuốt ve mặt nhóc con nhà mình, thản nhiên nói: "Quan trọng ư?"
   "Huống chi, người Phó Trầm Chu thích là tôi, không muốn tách khỏi tôi, nếu anh không hài lòng, có thể đi tìm anh ấy nói, tìm tôi sẽ không giải quyết được gì.

"
   Ánh mắt Giản Ninh như đang nhìn một tên hề.

   "Hơn nữa, cho dù Phó Trầm Chu không kết hôn với tôi, anh ấy cũng sẽ không thích anh.

"
   Giản Ninh cười lạnh vài tiếng, ôm con đứng dậy: "Xin lỗi, Đản Đản muốn đi tìm ba nó, chúng tôi đi trước.

"
   Đản Đản trong ngực phối hợp ê ê a a.

   Nói xong, anh cũng không quan tâm vẻ mặt vặn vẹo của Trương Khai, đứng dậy, sau đó, anh nhìn thấy Phó Trầm Chu đứng bên cạnh.

   Hắn đứng giữa hai cái ghế.

   Chẳng lẽ lời hai người vừa nói, hắn đã nghe thấy hết?
   Giản Ninh đỏ mặt, nhét nhóc con vào ngực Phó Trầm Chu, "Anh bế, em mệt.

"
   Phó Trầm Chu nuông chiều nói: "Được.

"
   Hắn liếc Trương Khai đã đứng dậy.

   Tiếng lòng Trương Khai bị chọc thủng, trong lòng toàn là xấu hổ, "Nguyên soái!"
   Phó Trầm Chu nhìn y, "Trương Khai, tôi không biết cậu lại có loại suy nghĩ này, nếu quan hệ giữa tôi và Ninh Ninh không đủ thân mật, đã bị cậu dễ dàng châm ngòi.

"
   "Nhưng mà, tôi chưa từng có bất kỳ ý nghĩ nào với cậu.

"
   "Không cần giả thiết gì cả, không phải tôi thích loại tiểu nhân ngư như Ninh Ninh, chỉ đơn giản là Giản Ninh mà tôi thích, em ấy nói đúng, tôi không thích cậu cũng không liên quan gì đến em ấy.

"
   "Tôi xin thề lúc chúng ta ở chung, động tác của tôi, không có bất kỳ chỗ nào khiến người ta hiểu lầm, sau khi tiệc tối kết thúc tự đi từ chức, hoặc xin chuyển chức, tôi sẽ phê chuẩn cho cậu.

"
   Mỗi câu Phó Trầm Chu nói, Trương Khai càng cảm thấy thất bại, đợi đến khi Phó Trầm Chu nói xong, xám đen đã phủ đầy khuôn mặt của y.

   "Nguyên soái, em sai rồi, nguyên soái, ngài không thể tuyệt tình như vậy, em đã theo ngài nhiều năm, nguyên soái! "
   Trương Khai chuẩn bị tiếp tục khóc lóc kể lể, Phó Trầm Chu lạnh lùng nhìn y, ánh mắt sắc bén, "Nếu cậu còn muốn lấy giấy chứng nhận chuyển chức, tốt nhất nên dừng ở đây.

"
   Trương Khai giống như một cái ấm đun nước đang sôi, nháy mắt tắt máy, đem mình chôn trong sô pha.

   Trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.

   Tất cả mọi người nhìn ba người bọn họ, nghe lời Phó Trầm Chu nói, trong nháy mắt, phân lượng của Giản Ninh lại tăng lên.

   Hắn lớn tiếng tuyên bố như vậy, chỉ để nói cho mọi người biết vị trí của Giản Ninh trong lòng hắn, khiến những người vẫn mang tâm tư khác phải buông bỏ.

   Giản Ninh không quan tâm.

   Anh nhìn đối phương sụp đổ, kéo tay Phó Trầm Chu, "Đi thôi!"
   "Được.

" Vẻ mặt Phó Trầm Chu trở nên dịu ngoan.

   Hắn và Giản Ninh tay trong tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Giản Ninh.

   "Ninh Ninh, anh rất vui.

"
   "Cảm ơn vì đã tin anh.

"
   Giản Ninh liếc hắn một cái: "Em đâu có ngốc.

"
   Phó Trầm Chu khẽ cười, "Đúng, Ninh Ninh thông minh nhất.

"
   "Ninh Ninh nói đúng, Ninh Ninh biết anh thích em, không thể tách khỏi em.

" Phó Trầm Chu nhỏ giọng trêu ghẹo.

   Khuôn mặt trắng nõn của Giản Ninh càng trắng, thẹn quá hóa giận: "Câm miệng!"
   Phó Trầm Chu kéo tay anh, "Xin lỗi, Ninh Ninh, khiến em không vui.

Cậu ta chỉ là một người trong nhóm của anh, thậm chí cũng không phải thư ký trưởng, gần như hai người bọn anh không cùng xuất hiện, anh thật sự không biết cậu ta mang suy nghĩ như vậy.

"
   Giản Ninh phất tay.

   Anh căn bản không đem Trương Khai để vào mắt, dù sao trong trận chiến nho nhỏ kia, anh thắng to.

   Phó Trầm Chu yên lòng.

   Khúc nhạc đệm này rất nhanh đã qua.

   Tiệc tối tiến hành đến lúc cao trào, mọi người ồn ào, muốn nguyên soái dẫn bạn đời khiêu vũ.

   Phó Trầm Chu cúi đầu nhìn Giản Ninh, "Làm sao đây? Ninh Ninh muốn nhảy không?"
   Giản Ninh gật đầu.

   Nhảy, nếu không mọi người sẽ nghĩ Giản Ninh sợ.


   Phó Trầm Chu giao Đản Đản cho sĩ quan phụ tá, đi khiêu vũ với Giản Ninh.

   Đản Đản rất nhỏ, được sĩ quan phụ tá dùng hai tay nâng lên, giống như đang nâng một tiểu thiên sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang lúm đồng tiền.

   Đáng yêu quá, không hổ là con của nguyên soái, gen rất tốt.

   Một cặp trời sinh đang khiêu vũ trên sàn nhảy.

   Hết nhạc, Phó Trầm Chu hôn nhẹ lên trán Giản Ninh, bốn phía là tiếng thét chói tai của những người khác, trước mắt chỉ có nhau.

   Hắn nhỏ giọng nói, "Ninh Ninh, anh yêu em.

"
   Giản Ninh khẽ nói: "Em cũng vậy.

"
   Sau đó, Phó Trầm Chu dùng nụ hôn mãnh liệt đáp lại anh.

   Giản Ninh chỉ có thể nghe thấy tiếng thét chói tai, hơi thở bị Phó Trầm Chu cướp đi, xinh đẹp như hoa, ôm chặt lấy Phó Trầm Chu, dựa vào hắn.

   Buổi tiệc kết thúc, hai người về nhà.

   Nhóc con ngủ say trong ngực ba, ngã trái ngã phải.

   Giản Ninh cởi quần áo của nhóc ra, nhẹ nhàng thả nhóc xuống nước.

   Đản Đản ở trong nước phun bong bóng, nhắm mắt lại, vô thức tìm vỏ sò nhỏ, nằm vào ngủ.

   Phó Trầm Chu bế Giản Ninh lên lầu.

   Tắm chung.

   *
   Sau khi tan tiệc, ai cũng biết nguyên soái có một người bạn đời nhân ngư xinh đẹp, từ đó về sau cái tên cuồng tăng ca cũng không tăng ca nữa.

   Giản Ninh ở nhà rất chán, quyết định quay lại nghề cũ.

   Anh từng học vẽ, bây giờ sẵn tiện dùng nó để giết thời gian.

   Anh cầm bút cảm ứng lên, không biết nên vẽ gì.

   Nhóc con ghé vào bể cá, thò đầu ra, vui vẻ nhìn ba.

   Chỉ vài nét bút, đã vẽ xong nhóc nhân ngư mập mạp đáng yêu ngồi ngủ gật trên lá sen.

   Giản Ninh vẽ thêm mấy quả trứng để tìm cảm hứng.

   Anh cảm thấy mình vẫn có thể vẽ tiếp.

   Thời gian trôi nhanh, rất nhanh lại một tháng trôi qua.

   Giản Ninh theo thường lệ lấy bảng vẽ ra, ngòi bút nhẹ nhàng phác họa, khuôn mặt Phó Trầm Chu xuất hiện trên trang giấy.

   Hừm!
   Ở đâu cũng thấy tên đàn ông này.

   Giản Ninh cất bảng vẽ đi, dắt nhóc con ra bể bơi phía sau chơi.

   Nơi đó có nước biển tự nhiên.

   Hai ba con nhảy xuống nước, hai cái đuôi cá màu lam gần như giống nhau, chơi đùa trong nước.

   Đản Đản lớn lên không ít, gần bằng đứa nhỏ con người, bác sĩ nói, gần đây nhóc sẽ xuất hiện hai chân, mong phụ huynh phải cẩn thận.

   Bây giờ Giản Ninh làm gì cũng phải mang theo con, sợ bỏ lỡ cơ hội nhìn nhóc xuất hiện hai chân.

   Chỉ là, chờ lại chờ, lại qua nửa tháng, Đản Đản vẫn như cũ mang cái đuôi ngốc màu lam.

   Cá ngốc theo ba bơi trong nước, lén tìm vảy của ba, đáng tiếc, nhóc đã trưởng thành, vảy kia cũng không đủ để nhóc trốn.

   Giản Ninh kéo đuôi nhóc nhân ngư, đặt nhóc lên người mình, mang nhóc nhân ngư bơi lội.

   Nhóc ngân ngư kích động hét to a a a.

   Bây giờ ngoại trừ y nha y nha, còn có thể a a a.

   Chơi một lúc, cá nhỏ đói bụng, Giản Ninh pha loãng sữa đã chuẩn bị sẵn, sau đó rót vào bình sữa, đưa cho Đản Đản.

   Nhân ngư ba tháng tuổi, đã có thể tự cầm sữa uống.

   Nhóc là trẻ ngoan không kén ăn, ùng ục uống sữa xong đã buồn ngủ.

   Giản Ninh nâng cái đầu nhỏ của nhóc, nhẹ nhàng đặt nhóc xuống đáy nước, còn mình thì chậm rãi vỗ đuôi trên mặt nước, vẻ mặt dễ chịu, cuộc sống nhàn nhã.

   Một lát sau, anh cũng thở phì phò ngủ ở trong nước.

   Giản Ninh tỉnh lại lần nữa, được Đản Đản đánh thức.

   Sau khi Đản Đản dậy, không đợi được ba đến chơi với nhóc, chỉ có thể chui từ rong rêu ra đứng dậy, cố gắng bơi lên bờ.

   Quả nhiên có ba ở đây, nhóc con thở hổn hển bơi lên.

   Tay nhỏ của nhóc áp vào má Giản Ninh, cẩn thận gọi anh.

   Giản Ninh mở mắt, thấy nhóc lớn hơn, đáng yêu đến nghẹt thở.

   Giản Ninh bế nhóc lên: "Đản Đản ơi Đản Đản, khi nào thì con mới có thể mọc hai chân?"
   Đản Đản nghiêng đầu, chuyên tâm mút tay.

   Càng lớn càng đáng yêu.

   Giản Ninh không nhịn được, vùi đầu vào bụng nhóc Đản Đản, giống như hít mèo, hít mạnh một hơi.

   Nhóc con thơm thơm mềm mềm, quá chữa lành.

   Giản Ninh ôm nhóc con: "Đản Đản, hôn ba một cái nhé?"
   Đản Đản khó hiểu, hôn là cái gì?
   Giản Ninh nhẹ nhàng hôn lên má Đản Đản một cái, giải thích: "Đản Đản, đây là hôn, hôn ba một cái nhé?"
   Giản Ninh chớp chớp mắt, chỉ chỉ gò má mình, dù không hiểu Giản Ninh có ý gì.

Nhưng nhóc nghe lời ba, nhanh chóng nhào đến, hôn lên má Giản Ninh một cái.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK