• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Giản Ninh vội vàng bỏ chạy.

   Diệp Minh Sương theo sát phía sau, hai người trở về Lạc Hà Phong.

   Buổi chiều trên Lạc Hà Phong, ánh nắng rực rỡ.

   Một đen một trắng, hai bóng người đứng trong sân nhỏ duy nhất trên đỉnh Lạc Hà Phong, trông rất xứng đôi.

   Giản Ninh thở dài, "Những gì anh nói, tôi thật sự không nhớ."

   Diệp Minh Sương nhìn anh, "Bây giờ em là đạo lữ của ta."

   Giản Ninh: "... Đạo lữ của anh, là 'nguyên chủ' Giản Ninh, tôi là người ngoài."

   Diệp Minh Sương nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, "Ninh Ninh, em hãy cảm nhận xem, sâu trong thức hải, chúng ta đã kết khế."

   "Linh hồn chúng ta đã kết khế, em, chính là em."

   Diệp Minh Sương tiến lên một bước, "Ninh Ninh, em cảm nhận được không?"

   Con ngươi Giản Ninh dần dần mở to.

   Anh cảm nhận được sâu trong đầu mình, hình như xuất hiện ý thức của Diệp Minh Sương.

   Diệp Minh Sương nho nhỏ kia, nhỏ giọng nói, "Không sao đâu Ninh Ninh, quên cũng không sao, chúng ta bắt đầu lại."

   Giản Ninh ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Minh Sương.

   Diệp Minh Sương nói, "Ninh Ninh, đừng nghi ngờ, chúng ta chia sẻ thần thức."

   "Mặt em đỏ rồi Ninh Ninh, em đang nghi ngờ ta, nhưng," Diệp Minh Sương mỉm cười, "Em thấy ta cũng khá đẹp trai."

   Giản Ninh: "...???"

   Giản Ninh: "...!!!"

   Mặt Giản Ninh đỏ bừng.

   Thấy anh sắp nổi giận, Diệp Minh Sương vội vàng xin tha, "Ninh Ninh ta sai rồi, không nói nữa, ta sai rồi."

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh tức giận lập tức bỏ đi, về phòng mình đóng cửa lại.

   Anh lại thấy không an toàn, kéo ra một khe cửa, hung dữ cảnh cáo, "Không được vào."

   Anh đóng cửa lại, lại mở ra, "Không được nhìn trộm thần thức của tôi."

   Diệp Minh Sương: "Được."

   Giản Ninh đóng cửa lại, tim đập thình thịch.

   Từ khi phát hiện hai người có thể chia sẻ tinh thần thức, anh luôn nghe thấy tiếng lòng của Diệp Minh Sương.

   'Ninh Ninh đáng yêu ghê!'

   'Ninh Ninh vẫn đáng yêu như trước.'

   Giản Ninh: "..."

   Phiền chết đi được.

   Giản Ninh quyết đoán bọc mình trong chăn, ngủ.

   Cứ như vậy anh mơ màng ngủ say.

   Đợi đến khi Giản Ninh thức dậy, màn đêm đã buông xuống.

   Ngoài phòng truyền đến mùi cơm.

   Giản Ninh hé cửa sổ lén nhìn ra ngoài.

   Trên bàn tròn nhỏ ngoài phòng bày đầy các loại mỹ thực, có thêm hai bầu rượu hoa quế thơm ngát.

   Gà tre luộc, cá vàng chiên giòn, sườn xào chua ngọt, trông rất hấp dẫn.

   Giản Ninh không kìm được, mở toang cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bàn ăn thịnh soạn.

   Anh khẽ hít hà.

   Không ngờ một kiếm khách lừng danh thiên hạ lại là một đầu bếp tài ba.

   Đầu bếp bưng món cuối ra.

   "Ninh Ninh, ra ăn cơm thôi."

    Thế này không ổn lắm.

   Giản Ninh do dự không biết có nên ra ngoài ăn không?

   "Ninh Ninh, mau lên, không ra sẽ nguội hết bây giờ."

   "Đến đây!"

   Đến đây!

   Giản Ninh vội vàng bịt miệng.

   Miệng anh vừa nói linh tinh gì vậy?

   Sao lại theo bản năng trả lời?

   Sao lại có người miệng nhanh hơn não chứ?

   A a a!

   Giản Ninh tức điên.

   Nghe thấy câu trả lời của Giản Ninh, nét mặt Diệp Minh Sương cuối cùng cũng giãn ra.

   Hắn biết ngay mà, Ninh Ninh vẫn vậy chẳng thay đổi gì cả.

   "Mau ra đây," Diệp Minh Sương nói, "Cá vàng chiên giòn rụm, còn rắc thêm thì là."

   "Sườn xào chua ngọt cũng là phần ngon nhất mà em thích."

   "Để nguội sẽ mất ngon, ăn xong vẫn còn rượu hoa quế, độ cồn thấp, có thể uống như nước trái cây."

   Quên đi, dù sao cũng nói rồi.

   Lời đã nói ra rồi, không ăn thì phí.

   Dù sao cũng chỉ ăn lần này thôi, sau này không ăn nữa.

   Sau này phải kiểm soát kỹ đầu óc của mình.

   Giản Ninh mở cửa, chậm rãi bước ra.

   "Ninh Ninh, mau lại đây, nếm thử món ta làm có hợp khẩu vị của em không?"

   Diệp Minh Sương đưa đũa cho anh.

   Giản Ninh bước tới, đưa tay nhận lấy đũa, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh Sương.

   Anh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh!"

   "Không có gì."

   Giản Ninh gắp một miếng cá vàng nhỏ, bỏ vào miệng.

   Rồi, mắt anh dần sáng lên.

   Ngon quá, bên ngoài giòn rụm, thơm mùi thì là và ớt, cắn một miếng, bên trong là thịt cá mềm mại.

   Sao lại có món cá vàng chiên ngon như vậy chứ?

   Giản Ninh ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Sương: "Diệp Minh Sương, anh giỏi quá."

   Diệp Minh Sương cười: "Em thích là được."

   Giản Ninh im lặng.

   Anh yên lặng ăn cơm, ăn xong đứng lên chủ động đi thu dọn bát đũa.

   Diệp Minh Sương giữ tay anh lại.

   "Ninh Ninh, để ta làm cho, em ngồi nghỉ một lát nhé."

   Nói xong, Diệp Minh Sương đứng dậy dọn dẹp.

   Giản Ninh ngây người ngồi trên ghế, không biết làm gì.

   Anh thật sự không ngờ, sau khi gặp Diệp Minh Sương mọi chuyện lại thành ra như này.

   Thôi, không nghĩ nữa.

   Giản Ninh nhìn rượu hoa quế trước mặt, trong lòng thèm muốn.

   Anh chỉ uống một ngụm nhỏ, chắc chắn sẽ không say, hơn nữa, Diệp Minh Sương cũng nói, độ cồn rượu hoa quế rất thấp, có thể uống như nước trái cây.

   Giản Ninh rót cho mình một chén nhỏ, khẽ nhấp một ngụm.

   Sau đó anh giống như mèo con được thỏa mãn, vui vẻ nheo mắt lại, uống một hơi cạn sạch một chén rượu hoa quế.

   Ngon quá, thoang thoảng hương hoa quế.

   Một chén rồi lại một chén.

   Khi Diệp Minh Sương quay lại, chú mèo tham ăn đã say bí tỉ.

   Anh mềm nhũn dựa vào ghế, cố gắng giữ thăng bằng, tầm nhìn mờ mịt, vẫn đang cố gắng tìm rượu hoa quế trên bàn để uống.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Diệp Minh Sương bước đến, cầm chén rượu đặt vào tay chàng trai.

   Rất nhanh hắn nhận được một nụ cười vui vẻ; thỏa mãn: "Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

   Rồi anh ngửa cổ uống cạn chén rượu, đưa chén cho Diệp Minh Sương, nghiêng đầu nhìn hắn như thể đang làm nũng.

   "Em muốn thêm nữa, hihi!"

   Diệp Minh Sương: "..."

   Diệp Minh Sương lại rót cho anh một ly.

   "Ngoan lắm!"

   Giản Ninh rất hài lòng với sự phục vụ của Diệp Minh Sương, anh cho đối phương một khuôn mặt tươi cười, lại uống một hơi cạn sạch.

   Sau đó, anh phát hiện thế giới trước mắt mình cứ lắc lư mãi, rất khó chịu.

   Thế là, Giản Ninh tức giận nói, "Phó Trầm Chu, đừng lắc nữa, ngủ đi."

   Nghe được câu than thở tức giận này, Diệp Minh Sương mỉm cười.

   Còn nói mình không phải "Ninh Ninh" của hắn, lộ tẩy rồi nhé?

   Diệp Minh Sương đặt chén rượu xuống, "Được, chúng ta đi ngủ."

   "Ninh Ninh, anh có thể đưa em đi ngủ không?"

   Giản Ninh không hề biết nguy hiểm đang đến gần, anh ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào người hắn như không còn xương cốt.

   Giản Ninh được bế về phòng.

   Trở lại phòng, Giản Ninh cảm thấy người mình càng lúc càng nóng.

   Cậu mơ màng cởi áo khoác ngoài, rồi nằm xuống giường.

   Diệp Minh Sương: "..."

   Hắn nhỏ giọng hỏi: "Ninh Ninh, em không rửa mặt mà đi ngủ luôn sao?"

   Giản Ninh cố gắng mở một mắt, nhỏ giọng làm nũng: "Anh rửa mặt cho em đi!"

   Diệp Minh Sương: "..."

   Đừng tưởng hắn không dám.

   Diệp Minh Sương đang nghĩ Giản Ninh tỉnh dậy có giận không, thì Giản Ninh lại như một con rắn, bò tới, quấn lấy người hắn.

   "Anh giúp em đi mà, giúp em đi mà, mau giúp em đi."

   "Anh hết yêu em rồi phải không, hu hu hu."

   Còn giả vờ khóc, vừa khóc vừa lén nhìn Diệp Minh Sương.

   Diệp Minh Sương: "Được rồi."

   "Hì hì!"

   Ma men hài lòng, dang tay ôm lấy eo Diệp Minh Sương.

   "Cảm ơn!"

   Diệp Minh Sương: "Không có gì."


   Hắn đặt Giản Ninh vào bồn tắm, để anh tự vẫy vùng tắm rửa, rồi lau khô người cho anh, bế anh lên đặt lên giường.

   Giản Ninh vui vẻ.

   Tự chui vào chăn, lăn một vòng, cuộn tròn người lại ngủ say.

   Diệp Minh Sương nhìn anh, bất lực mỉm cười.

   Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán chàng trai.

   "Ninh Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi, ở đây."

   "Chúng ta sẽ lại bên nhau, tin ta."

   Ở học viện.

   Đã tan học, hai đứa nhỏ Diệp Liễm và Tống Thanh Loan cùng nhau ăn cơm xong, tay nắm tay đi về.

   Vì chuyện xảy ra lúc ấy, cả hai ai cũng buồn.

   Tống Thanh Loan cảm thấy mình vô dụng, không bảo vệ được tiểu sư đệ.

   Diệp Liễm thì lo lắng cho sư phụ và tiểu sư thúc.

   Sư phụ xuất quan rồi.

   Có phải bé sắp phải xa tiểu sư thúc rồi không?

   Nhưng bé không muốn xa tiểu sư thúc.

   Bé con cau mày không vui.

   Dù sư phụ thật sự rất giỏi, nhưng bé vẫn thích tiểu sư thúc hơn.

   Cả hai im lặng suốt quãng đường, trở về phòng ngủ, rửa mặt rồi nằm chung một giường.

   Cuối cùng Diệp Liễm cũng nhỏ giọng hỏi, "Sư huynh, tiểu sư thúc sẽ không sao chứ?"

   "Sẽ không đâu," Tống Thanh Loan nói, "Đệ yên tâm, cha đã nói, 'tam sư huynh rất lợi hại, huynh ấy sẽ bảo vệ tiểu sư thúc.'"

   Diệp Liễm lo lắng gật đầu.

   Hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ.

   Sáng hôm sau, Giản Ninh tỉnh dậy.

   Tinh thần sảng khoái, không hề có cảm giác khó chịu khi say rượu.

   Vậy mà anh lại say rượu hoa quế.

   Giản Ninh cảm thấy hơi xấu hổ, rồi anh cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi say rượu tối qua.

   Hình như anh đã quấn lấy Diệp Minh Sương, bắt người ta tắm cho anh, rồi người ta tốt bụng ném anh vào bồn tắm.

   Rồi, rồi Giản Ninh không còn nhớ gì nữa.

   Anh theo bản năng sờ soạng cơ thể mình, không làm gì kỳ quặc chứ?

   Không sao, không sao.

   Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm.

   Anh mặc quần áo xong, xuống giường.

   Không ngờ Diệp Minh Sương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Quẩy và sữa đậu nành, có cả nước trái cây.

   Đúng là người đàn ông tốt.

   Nhưng mà, anh phải chịu đựng cám dỗ.

   Giản Ninh nhìn thẳng về phía trước, "Tôi, tôi phải đi thăm Liễm."

   Hôm qua sốc quá nên quên mất bé con, sáng nay tỉnh dậy mới nhớ ra.

   Không biết tối qua bé con có lo lắng lén khóc không.

   Giản Ninh nói đi là đi.

   Rồi anh bị một bàn tay to lớn ấm áp kéo lại, "Ninh Ninh ăn sáng đã, ăn xong chúng ta đi chung."

   Giản Ninh nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn sáng hợp khẩu vị, quay mặt đi, "Tôi không ăn sáng, tôi đi trước."

   "Nhưng những thứ này đều làm riêng cho em, nếu em không ăn, sẽ bị lãng phí mất." Diệp Minh Sương thở dài, "Ninh Ninh, em không ăn thì ta chỉ có thể đổ đi, em nỡ sao?"

   Đương nhiên Giản Ninh không nỡ.

   Nhưng mà, nhưng mà...

   Nhưng mà, hắn vốn là đạo lữ của cơ thể này, có trách nhiệm nuôi sống cơ thể này, chẳng phải là chuyện nên làm sao?

   Giản Ninh bặm môi, một lần nữa thỏa hiệp.

   Diệp Minh Sương cười mà không nói, im lặng nhìn Giản Ninh.

   Rồi hắn bị Giản Ninh phát hiện mình nhìn trộm, Giản Ninh tức giận hỏi: "Diệp Minh Sương, có phải anh đang cười nhạo tôi không?"

   Diệp Minh Sương lắc đầu.

   "Ninh Ninh, em vẫn đáng yêu như trước."

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh chọn cách im lặng, không nói nữa, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

   Ăn xong, Diệp Minh Sương vẫn đứng dậy chủ động dọn dẹp bát đũa.

   Giản Ninh chuồn đi trước, đi nhìn lén bé con.

   Trong lớp, phu tử đã bắt đầu dạy, Giản Ninh dựa vào cây quế bên ngoài, chờ bọn nhỏ nghỉ giải lao.

   Một lát sau, anh phát hiện phía sau mình đột nhiên xuất hiện một vật khổng lồ.

   Giản Ninh quay đầu.

   Diệp Minh Sương đang đứng trên cành cây phía sau anh.

   Giản Ninh: "..."

   Diệp Minh Sương vươn tay, ôm lấy Giản Ninh, "Ninh Ninh, cẩn thận ngã."

   Anh sẽ không ngã.

   Giản Ninh hung dữ trừng đối phương, giãy khỏi tay hắn: "Tôi tự đứng được."


   Kết quả vì dùng sức quá mạnh, anh loạng choạng, suýt nữa ngã xuống, được Diệp Minh Sương vươn tay ôm lấy, rồi kéo vào ngực.

   Giản Ninh: "..."

   Mặt Giản Ninh đỏ bừng.

   Anh nhỏ giọng nói, "Tôi thật sự có thể tự đứng vững, anh mau buông ra."

   "Được."

   Diệp Minh Sương nhìn anh, nhưng không buông tay, rồi nhẹ nhàng hỏi, "Ninh Ninh, như thế này có quen không?"

   Giản Ninh cũng nhìn đối phương.

   Sống mũi cao thẳng, cằm kiên nghị, ánh mắt dường như có chút buồn thương, khiến Giản Ninh nhìn thấy cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng.

   Anh cúi đầu, tránh ánh mắt đối phương.

   "Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ."

   "Ta biết," Diệp Minh Sương nói, "Ta biết em không nhớ, nhưng Ninh Ninh, em có thể cho ta một cơ hội không?"

   "Nhưng mà..."

   Giản Ninh muốn nói, nhưng anh chỉ là một người làm nhiệm vụ.

   Anh nhìn khuôn mặt Diệp Minh Sương, câu nói này lại không biết vì sao không thể thốt ra.

   Ánh mắt Giản Ninh mơ màng, "Tôi không biết."

   "Vậy thì đừng nghĩ nữa, Ninh Ninh, hãy làm theo trái tim mình."

   Giọng nói của Diệp Minh Sương trầm thấp dịu dàng, rất tự nhiên, từ bên tai anh bay thẳng vào đáy lòng.

   Giản Ninh cảm thấy nhịp tim mình đang tăng tốc không kiểm soát.

   Anh nắm chặt ngực mình, "Diệp Minh Sương, tôi, tôi... Đứa nhỏ nghỉ rồi, tôi đi xem nó."

   "Đi chung."

   Diệp Minh Sương ôm anh, từ trên cây  nhảy xuống.

   Sau đó, anh trực tiếp truyền tin cho bé con, bảo bé ra sau cây.

   Diệp Liễm nhận được tin, nhanh chân chạy đến.

   "Tiểu sư thúc!"

   Diệp Liễm nhìn thấy bóng dáng tiểu sư thúc trước, như quả bom nhỏ lao sang.

   Rồi bé lại nhìn thấy sư phụ đứng bên cạnh tiểu sư thúc, thân hình nhỏ bé trở nên cứng đờ, ngoan ngoãn lùi lại hai bước, cúi người hành lễ: "Sư phụ!"

   "Đệ tử bái kiến sư phụ."

   "Liễm không cần câu nệ." Diệp Minh Sương bước lên một bước đỡ bé con dậy, rồi dùng bàn tay to lớn của mình, nhẹ nhàng xoa đầu bé con.

   Sừng rồng trên đầu bé con không kìm được nhô ra.

   Sừng rồng nửa trong suốt mềm mại nho nhỏ, rất đẹp.

   Đáng tiếc sừng rồng đẹp như vậy, chỉ có một cái, cái còn lại như bị ai đó chặt ngang.

   Diệp Minh Sương đau lòng xoa bên còn lại đang trống trơn.

   "Sư phụ!"

   Diệp Liễm cảm thấy hơi ngứa, nhưng nhiều hơn là sự bất an trong lòng.

   Bé lo lắm, sợ sư phụ cũng giống như những người khác muốn đuổi bé đi.

   Bé con vô thức muốn dựa dẫm vào người thân nhất trong lòng, bé hướng ánh mắt cầu cứu về phía Giản Ninh.

   Giản Ninh cho bé một ánh mắt an ủi.

   "Liễm, đừng sợ."

   Diệp Liễm ngoan ngoãn cúi đầu.

   Giống như Giản Ninh hiểu ý của Diệp Minh Sương, anh hỏi, "Sao thế, sừng rồng của đứa nhỏ còn tìm lại được không?"

   Diệp Minh Sương gật đầu, "Được."

   Hắn cúi đầu nhìn bé con, xoa nhẹ sừng rồng của bé, rồi khẽ vận linh khí, giúp bé giấu sừng đi.

   "Sừng rồng của Liễm ở trên đỉnh Tây Hải, chúng ta đi giúp nó tìm về."

   Ánh mắt Giản Ninh và Diệp Liễm cùng lúc nhìn về phía Diệp Minh Sương.

   Giản Ninh kích động hỏi, "Ý của anh là, anh biết sừng rồng của đứa nhỏ ở đâu, sau khi tìm về có thể gắn lại được?"

   Diệp Minh Sương nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của chàng trai, khẽ ho một tiếng, "Không chắc sẽ tìm thấy, nhưng chúng ta có thể đi xem thử."

   "Được," Giản Ninh sốt ruột, "Vậy khi nào chúng ta xuất phát?"

   Diệp Minh Sương: "..."

   Diệp Minh Sương nhìn vẻ lo lắng của anh, "Lúc nào cũng được."

   "Vậy chúng ta xuất phát sớm một chút, càng sớm càng tốt."

   "Được, nghe Ninh Ninh."

   Nghe thấy tiểu sư thúc và sư phụ sắp rời đi, Diệp Liễm bất an ôm lấy chân tiểu sư thúc, giọng sữa mềm mại gọi: "Tiểu sư thúc!"

   Giản Ninh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé con.

   Anh xoa đầu bé, "Liễm, sư phụ và tiểu sư thúc có thể giúp con tìm lại sừng, vui không?"

   Bé con gật đầu.

   Vui, nhưng bé không muốn xa tiểu sư thúc.

   Diệp Liễm vươn tay, ôm chặt cổ tiểu sư thúc.

   "Đừng sợ, nhiều nhất nửa tháng bọn ta sẽ quay lại." Diệp Minh Sương dịu dàng nói.

   Diệp Liễm giương đôi mắt to xinh đẹp lên, chớp chớp, rồi dùng sức gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

   Tiếng chuông vào lớp vang lên.

   Diệp Liễm tạm biệt tiểu sư thúc và sư phụ, rồi vội vã rời đi.

   Trở lại lớp học, Tống Thanh Loan ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Liễm, đệ lại đi tìm tiểu sư thúc à?"

   Diệp Liễm gật đầu.

   "Ghen tị với đệ thật đấy!" Tống Thanh Loan nhỏ giọng nói, "Ngày nào tiểu sư thúc cũng đến thăm đệ, không giống cha ta, chưa một lần đến thăm ta."

   Diệp Liễm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mãn nguyện, "Tiểu sư thúc rất tốt."

   Bé quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

   Cũng vừa lúc Giản Ninh nhìn đứa nhỏ trong lớp.

   Anh nhẹ nhàng vẫy tay với bé con, Diệp Liễm cũng giơ tay nhỏ vẫy vẫy.

   Phu tử bước vào, bé nhanh chóng hạ tay xuống giấu vào bàn, nhìn tiểu sư thúc lần cuối.

   Tiểu sư thúc và sư phụ cùng nhau rời đi.

   Hai người trở về Lạc Hà phong, Giản Ninh sốt ruột hỏi, "Diệp Minh Sương, sư huynh, anh nói thật chứ, sừng rồng của đứa nhỏ thật sự tìm lại được?"

   Diệp Minh Sương gật đầu, "Được."

   "Sừng của đứa nhỏ không phải bẩm sinh, mà bị gãy, đương nhiên có thể tìm lại được."

   Hắn nói, "Ta không nắm chắc phương hướng, chúng ta có thể đi thử."

   Giản Ninh gật đầu.

   Anh đột nhiên nhận ra, vậy trong nửa tháng tới, chẳng phải anh sẽ phải ở chung sớm chiều với Diệp Minh Sương sao?

   Hơi đáng sợ.

   Nhưng giúp bé con tìm lại sừng rồng quan trọng hơn.

   Giản Ninh thăm dò hỏi, "Vậy khi nào chúng ta xuất phát?"

   "Nghe Ninh Ninh, ta lúc nào cũng được." Giọng Diệp Minh Sương dịu dàng, dường như có thể bao dung tất cả.

   Giản Ninh trợn mắt.

   Tên kiếm tu lạnh lùng này, sao lại biết ăn nói thế? Không phải nói kiếm tu đều như khúc gỗ ư?

   Giản Ninh nhỏ giọng nói, "Tất nhiên càng sớm càng tốt, vì đứa nhỏ chỉ có một sừng, nên không muốn để lộ sừng ra."

   "Được, vậy hôm nay chúng ta xuất phát nhé?" Diệp Minh Sương hỏi.

   Giản Ninh gật đầu, "Được."

   Dù sao anh cũng không có gì để thu dọn.

   Đồ đạc của tu sĩ thường để ở không gian trữ vật, rất tiện.

   Hai người nói đi là đi, ngay chiều hôm đó đã lên đường, ngồi trên kiếm của Diệp Minh Sương, trong nháy mắt bay vạn dặm.

   Đi một buổi chiều, đêm khuya thanh vắng, Diệp Minh Sương đưa Giản Ninh dừng lại nghỉ ngơi trên một ngọn núi.

   Hắn lấy ra một căn nhà từ trong không gian, bảo Giản Ninh chọn một phòng nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.

   Giản Ninh sững sờ.

   Anh nằm mơ cũng không ngờ, lại có tu sĩ để một căn nhà trong không gian trữ vật.

   Giản Ninh nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được tò mò hỏi, "Diệp Minh Sương, sao anh lại mang theo một căn nhà?"

   Diệp Minh Sương cười cười, "Để Ninh Ninh ở."

   Giản Ninh: "..."

   Người này đúng là không lúc nào không nói lời âu yếm, quyến rũ người khác.

   Lúc đầu Giản Ninh mặt đỏ tai hồng, đến giờ đã tê liệt.

   Dù sao cũng không thể từ chối sự tốt đẹp của đối phương, vậy thì cứ nhận đi.

   Giản Ninh lên lầu, tùy tiện chọn một căn phòng, bước vào mở cửa sổ, nằm trên chiếc giường quý phi, đọc cuốn thoại bản mang theo bên mình để giết thời gian.

   Thế giới tu chân rất nhàm chán, mấy cuốn thoại bản này là niềm vui cuối cùng của một người hiện đại.

   Câu chuyện về hồ ly và người phàm cuối cùng cũng kết thúc.

   Hóa ra người phàm không phải là con người phiền phức, mà là thần tiên hạ phàm lịch kiếp, sau khi tan thành tro bụi trong hồ nước, người phàm trở về trời.

   Cuối cùng y cũng nhớ lại kiếp trước của mình và hồ ly, rồi không tiếc dùng mấy trăm năm. Từng chút tìm lại hồn phách của tiểu hồ ly, ghép chúng lại với nhau.

   Cuối cùng hai người cũng hạnh phúc bên nhau.

   Câu chuyện về tình yêu đôi lứa rất cảm động.

   Giản Ninh cất cuốn thoại bản đã đọc xong, buồn chán đi xuống lầu, tìm sinh vật sống duy nhất còn lại trong căn nhà này - người sống - Diệp Minh Sương.

   Diệp Minh Sương đang nấu ăn.

   Giản Ninh dựa vào cửa nhìn động tác của hắn, thành thạo, thuần thục, trông như thể đã vào bếp từ lâu.

   Diệp Minh Sương à Diệp Minh Sương, không ngờ anh lại là tu sĩ như vậy.

   Giản Ninh nhìn hắn.

   Diệp Minh Sương quay đầu lại, cười nói, "Ninh Ninh đang nhìn gì vậy?"

   Giản Ninh: "Không có gì, không có gì cả."

   Anh sẽ không thừa nhận, mình nhìn Diệp Minh Sương thái rau, nhìn đến ngẩn người.

   Nhưng người đàn ông này đúng thật có chút nhan sắc.

   Nếu như trước kia mình thích anh ta, cũng là điều dễ hiểu.

   Mỗi món Diệp Minh Sương nấu đều rất hợp khẩu vị của Giản Ninh, như kiểu hắn sống trong dạ dày của mình.

   Giản Ninh thầm lẩm bẩm phàn nàn.

   Ăn xong, hai người lên lầu nghỉ ngơi, sáng hôm sau thức dậy tiếp tục lên đường.

   Đỉnh Tây Hải là một sa mạc rộng lớn, giữa sa mạc có một ốc đảo, nơi bé con được sinh ra.

   Diệp Minh Sương cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn đang ôm lấy eo mình.

   Không biết khi trở về đỉnh Tây Hải, Ninh Ninh có nhớ ra điều gì không.

   Nếu em ấy biết, Liễm là đứa con do em ấy sinh ra, sẽ phản ứng thế nào?

   Những chuyện cũ này, đều là những chuyện đã xảy ra ở kiếp này, lẽ ra em ấy cũng giống như mình, nhưng em ấy đã quên hết rồi.

   Mà, giờ khắc này, hắn chỉ còn một bước nữa sẽ phi thăng, linh lực trong thức hải mạnh mẽ, những ký ức thuộc về hắn, không thể nào bị che giấu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK