• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Diệp Minh Sương dâng lên vài phần nôn nóng, muốn nhanh chóng đưa đạo lữ của mình trở về ngôi nhà đầu tiên của họ.

Đỉnh Tây Hải, trên biển mây, nơi lần đầu họ gặp gỡ.

Dòng suy nghĩ của hắn dần dần trôi về quá khứ.

Đó là 300 năm trước.

Long tộc đời đời kiếp kiếp sống ở Tây Hải không ra ngoài, nơi đây thông thiên liên địa, thần bí khó lường.

Trong tộc lấy màu vàng kim làm tôn quý, màu đen là tai họa.

Qua hàng ngàn vạn năm, linh khí dần dần mỏng manh, Long tộc tồn tại ở hạ giới ngày càng ít, đặc biệt là ấu tể long tộc mới sinh, thậm chí phải mất mấy trăm năm mới xuất hiện một con.

300 năm trước có một ấu long mới ra đời.

Tuy nhiên, đây là một con rồng đen mấy vạn năm chưa từng xuất hiện.

Con rồng này, chính là Diệp Minh Sương.

Long tộc xôn xao, tranh nhau xin lệnh tộc trưởng, muốn tiêu diệt rồng đen, để tránh tai họa giáng xuống.

Long tộc sinh ra đã có truyền thừa, ở trong xác đủ 5 tháng, mới có thể phá xác chui ra.

Diệp Minh Sương vừa sinh ra đã biết tộc nhân muốn tiêu diệt mình, một mình hắn chạy trốn đến biển mây trên đỉnh Tây Hải, nơi được mệnh danh là cấm địa tử vong.

Hắn sinh tồn ở nơi này, tu luyện, hy vọng có một ngày đắc đạo phi thăng, chứng minh cho Long tộc thấy, hắn không phải tai họa.

Ngày tháng của hắn cứ bình lặng như vậy, giống như một đầm nước chết, cho đến một ngày có một chàng trai xông vào.

Ngày đó, Diệp Minh Sương đang đả tọa trên cây khô, đột nhiên, một bóng người áo trắng rơi từ trên trời xuống, khiến hắn rớt khỏi cành cây.

Diệp Minh Sương trở tay không kịp, hai người bị ép ôm chặt lấy nhau, lăn vài vòng dưới gốc cây mới dừng lại.

Cuối cùng trong cuộc sống của hắn cũng xuất hiện người thứ hai.

Họ bầu bạn với nhau trên biển mây, một người dưỡng thương, một người tu luyện, rồi dần dần nảy sinh tình cảm.

Họ ôm nhau ước nguyện dưới gốc cây khô, hy vọng đời đời kiếp kiếp sẽ mãi bên nhau.

Hôm đó, là sinh nhật của chàng trai.

Cuối cùng họ cũng đến được với nhau.

Họ bắt đầu song tu.

Biển mây trên đỉnh Tây Hải quá thần bí, chỉ dựa vào sức mạnh của hai người bọn họ, vẫn không thể bước ra khỏi biển mây này, chỉ có thể tiếp tục liều mạng tu luyện, nâng cao thực lực của bản thân.

Nhờ phương pháp song tu, tu vi của hai người tăng mạnh.

Tuy nhiên, cả hai người đều không biết, từ khi lọt lòng Long tộc đã có thể chất đặc biệt, có thể khiến bất kỳ giống đực hay giống cái nào mang thai trứng rồng.

Chàng trai mang thai, mang thai con của hai người bọn họ.

Bé rồng bắt đầu lớn dần trong bụng chàng trai. Hai người họ ngừng tu luyện, chuyên tâm chăm sóc con yêu, mong con yêu chào đời và lớn lên khỏe mạnh.

10 tháng sau, một quả trứng màu trắng sữa ra đời.

Thêm 1 năm nữa, rồng con trong quả trứng đã nóng lòng chui ra khỏi vỏ.

Hai người gần như dồn toàn bộ tâm sức vào bé con.

May thay, đó không phải là một con rồng đen, mà là một chú rồng vàng nhạt, trông rất xinh đẹp.

Nếu còn sống ở Long tộc, bé rồng này chắc chắn sẽ được mọi người yêu mến.

Nhưng ở đây cũng không sao, hai người họ sẽ yêu thương bé con hết mực.

Bé rồng rất nghịch ngợm, cái đầu nhỏ xíu, thân hình thon dài, với 4 cái móng vuốt nhỏ xíu nhưng oai phong lẫm liệt; cực kỳ sắc bén.

Cơ thể bé có màu vàng kim, nhưng cặp sừng lại mang màu xanh như nước biển, lấp lánh như đá quý, xinh xắn, tinh xảo.

Đây là một bé rồng rất đáng yêu.

Cũng là một bé rồng vô cùng tinh nghịch.

Bé con sẽ trốn trong những đám mây, cả ngày không chịu xuất hiện, chơi trốn tìm với bố, cũng sẽ treo mình lủng lẳng trên cành cây khô, giống như sợi mì vậy, đung đưa như đu dây.

Bé con thích cuộn tròn trên đầu bố, hoặc ngoan ngoãn rúc vào vai daddy.

Một bé con nho nhỏ, vảy mềm mại, lại còn xinh đẹp tinh xảo lạ thường.

Nghịch ngợm là thế, nhưng lại đáng yêu đến mức chẳng ai nỡ mắng bé cả.

Bé con thích được bố dùng chiếc bàn chải nhỏ mềm mại chải cho từng chiếc vảy bóng loáng, nếu bố không đồng ý, bé con sẽ dùng 4 cái móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay bố làm nũng.

Bé con cũng thích lén lấy những viên pha lê xanh trong không gian của daddy ra chơi.

Nếu daddy giận, bé con sẽ cuộn tròn mình lại thành một quả bóng nhỏ, giả vờ như không nghe thấy gì.

Chẳng có con rồng nào lại không thích những thứ lấp lánh.

Bé con thích xâu những viên pha lê xinh đẹp ấy thành chuỗi hạt, rồi đeo lên cổ mình, hoặc đeo lên cổ bố.

Cuộc sống của gia đình 3 người rất an nhàn tự tại, dù cho nơi mây trời này vắng bóng người.

Vài năm sau, rồng con xinh đẹp tinh xảo đã hóa thành một cậu bé nhân loại trắng trẻo mũm mĩm.

Bé tưởng mình đã mất hết vảy và móng vuốt, sợ hãi òa khóc.

Rồi dần dần, bé tập đi, tập chạy.

Bé đã có thể tự chăm sóc bản thân, tự chơi đùa trên đỉnh mây này.

Cuối cùng Diệp Minh Sương và đạo lữ của mình cũng có cơ hội tiếp tục tu luyện.

Lần này, họ định cùng nhau bế quan.

Chàng trai để lại linh sủng của mình là Khổng Tước bầu bạn với bé.

Đó là một con Khổng Tước xanh, khi xòe cánh bay lượn trông đẹp như tiên. Nó là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ của chàng trai, được anh chăm sóc và cùng nhau lớn lên, cũng là linh sủng của anh.

Anh giao bé con cho Khổng Tước, cứ ngỡ đã an toàn tuyệt đối.

Thế nhưng, sự cố vẫn xảy ra.

Việc bé rồng ra đời đã bị Long tộc ở trên đỉnh Tây Hải biết được, do thầy bói trong tộc đoán ra.

Long tộc đang rất cần bé rồng, đương nhiên sẽ không cho phép bất kỳ bé rồng nào lưu lạc bên ngoài, vậy nên chúng cùng nhau xông vào biển mây, tìm kiếm nhiều năm trên biển mây, quả nhiên tìm thấy một bé rồng xinh đẹp, tinh xảo.

Cơ thể nhỏ nhắn màu vàng kim của bé, giống như rồng được tạo ra từ vàng của hoàng đế nhân gian, tinh xảo, oai phong, lại còn đáng yêu.

Bé cuộn tròn trên cổ Khổng Tước, để Khổng Tước đưa bé bay lượn.

Tộc trưởng dẫn mọi người xông đến bên cạnh Khổng Tước, chuẩn bị đưa bé rồng về Long tộc.

Bé rồng còn nhỏ sợ hãi trốn trong cánh Khổng Tước, không dám nhúc nhích.

Bố đã nói với bé con, gặp khó khăn phải trốn kỹ, không được làm phiền Khổng Tước, đồng thời cũng phải tự chăm sóc bản thân, không được gây thêm rắc rối cho mọi người.

Bé rồng trốn dưới bộ cánh khổng lồ của Khổng Tước, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy như hạt đậu, lén nhìn đám người có chiếc sừng dài trên đầu.

Bé con lén dùng linh thạch truyền tin cho bố.

"Bố, daddy ơi, cứu con với, có một đám người xấu vào nhà."

Lúc này, rồng đen đang nhắm mắt, trên lông mày có ánh sáng vàng nhạt, hắn sắp đột phá rồi.

Vào thời khắc quan trọng này, tuyệt đối không được làm phiền rồng đen đột phá, điều này quyết định họ có thể rời khỏi đây không, khi nào thì rời khỏi đây.

Cuộc sống của gia đình 3 người tuy nhàn nhã, nhưng sự phồn hoa của thế gian lại hấp dẫn hơn.

Hơn nữa, chàng trai vẫn còn môn phái của mình, người thân và bạn bè của mình, tuyệt đối không thể ở lại biển mây này cả đời.

Rồng đen cũng không nỡ để người mình yêu cứ cô đơn như vậy suốt đời.

Chàng trai mở mắt ra, cắt đứt linh thạch truyền tin, rồi cầm kiếm nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, bé rồng đã bị tộc trưởng xách trên tay.

Bé con đầy vẻ bướng bỉnh không phục, 4 cái móng vuốt nhỏ xíu cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay tộc trưởng Long tộc.

Bé con muốn quay lại tìm bố và daddy.

Sao bố vẫn chưa đến bảo vệ mình?

Đều tại bé, vì bố và daddy đang bế quan tu luyện, nên bé đã bảo Khổng Tước đưa mình bay thật cao, thật xa, nào ngờ lại gặp phải đám người xấu xa này, muốn bắt bé đi.

Đôi mắt xanh xinh đẹp của bé rồng ngấn lệ, nhưng bé vẫn cố chấp không để nước mắt rơi xuống, hung dữ nhìn tộc trưởng.

"Ông thả ta ra, ta không đi với ông, ta muốn ở bên bố và daddy."

"Ngoan nào, con là rồng, đương nhiên phải về tộc, Long tộc có thiên tài địa bảo và bí kíp tu luyện tốt nhất, ở đó tốt hơn ở đây nhiều, tốt hơn vạn lần."

"Ta không cần, ta muốn ở đây đợi bố và daddy, không đi với ông, ông là kẻ xấu."

Bé con tức giận, cắn một cái vào cổ tay tộc trưởng.

Tộc trưởng đau đớn, theo bản năng hất bé ra ngoài.

Đó là một bé con chỉ mới bằng đứa trẻ loài người 4-5 tuổi, bị chấn động đến mức toàn thân đau đớn.

Từ khi sinh ra, bé con chưa từng bị đối xử như vậy.

Bé con vừa tủi thân, vừa đau lòng, vừa sợ hãi, cuộn mình lại, cảnh giác nhìn mấy người cao lớn đối diện.

Bé sợ lắm, hu hu.

Tộc trưởng cũng nhìn bé.

Ông ta là một con rồng đã sống mấy vạn năm, là con rồng già nhất hiện nay trong giới tu chân.

Mấy vạn năm nay, chưa từng có ai có thể làm ông ta bị thương.

Quả nhiên là hậu duệ của rồng đen, đúng là tai họa.

Tộc trưởng tức giận nhìn bé rồng.

Bé rồng rất sợ, đôi mắt to kinh hoàng nhìn tộc trưởng, cặp sừng xanh trên trán cũng khẽ run.

Chắc chắn tại cặp sừng mang màu sắc sai lầm này đã mang đến tà khí cho bé rồng.

Đợi đến khi trở về Long tộc, có rất nhiều thiên tài địa bảo để sừng bé mọc lại.

Bé rồng có màu vàng thuần khiết như vậy đã mấy nghìn năm rồi chưa xuất hiện.

Tộc trưởng tuyệt đối sẽ không cho phép bé con lưu lạc bên ngoài.

Ông ta rút thanh trường kiếm bên mình ra, giơ về phía bé rồng còn nhỏ.

Ngay lúc này, một chuôi kiếm trắng như tuyết đập vào cổ tay ông ta.

Kiếm khí lệch hướng, suýt nữa chém vào một con rồng già khác.

Chàng trai từ trên trời giáng xuống, ôm bé rồng đáng thương vào ngực, thanh kiếm rút ra khỏi vỏ dựng bên cạnh.

Cuối cùng bé con cũng yên tâm, vừa mừng vừa khóc, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn ôm chặt cổ bố.

"Bố, kẻ xấu muốn bắt Liễm đi."

"Liễm đừng sợ, bố ở đây." Chàng trai vừa an ủi bé con đang sợ hãi trong lòng, vừa đánh giá mấy con rồng to lớn kia.

Tộc trưởng mặc trường bào màu vàng kim, nhìn chàng trai khinh miệt ra mặt.

"Ngươi là đạo lữ của tên nghiệt chướng rồng đen kia?"

Chàng trai nhìn ông ta, đáp: "Phải."

"Nhưng y không phải nghiệt chướng, y là đạo lữ của ta."

Chàng trai mỉm cười, trên mặt thoáng vẻ khinh thường: "Ông là lão rồng sống mấy vạn năm của Long tộc?"

"Tên nhóc, ngươi đã biết lão phu, còn không mau giao đứa bé trong tay cho lão phu."

"Hừ!"

Chàng trai cười khẩy, giống như vừa nghe được truyện cười, "Bé con do ta sinh ra, tự mình nuôi lớn, chỉ bằng một câu nói nhẹ tênh của ông đã muốn cướp nó khỏi tay ta, Long tộc các người đều vô lý và trơ trẽn như vậy sao?"

Tộc trưởng Long tộc sống mấy vạn năm, lần đầu tiên bị một con người mắng như vậy, lại còn là một tên nhóc, trong lòng cực kỳ tức giận.

Ông ta giơ thanh trường kiếm trong tay lên, chĩa thẳng vào chàng trai.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tên nhóc như ngươi, ta bóp chết ngươi dễ như bóp chết một con kiến, giao đứa bé cho ta, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng."

Đương nhiên chàng trai không thể lùi bước.

Nếu anh lùi bước, bé con sẽ bị bắt mất.

"Vậy thì thử xem!" Chàng trai nói, "Ta là đệ tử thân truyền của Thanh Vân Phong, Thiên Diễn Tông, tên là Giản Ninh, nếu ông giết ta, chắc chắn Thiên Diễn Tông sẽ báo thù cho ta."

Thiên Diễn Tông của bọn họ rất bênh vực người mình.

Hóa ra là tên nhóc của Thiên Diễn Tông.

Tộc trưởng Long tộc hơi nhíu mày, rõ ràng ông ta cũng biết đến sự tồn tại của Thiên Diễn Tông, biết rằng đây không phải là nơi dễ chọc.

Môn phái đứng đầu giới tu chân, một khi xảy ra xung đột, quả thực rất phiền phức.

Tộc trưởng nhìn Giản Ninh, cười lạnh, "Nếu đã vậy, giết ngươi là được."

Giản Ninh không hề sợ hãi, trường kiếm vẫn bảo vệ đứa trẻ trong ngực.

Tộc trưởng cười lạnh.

"Các ngươi chết trên biển mây này, ai biết được các ngươi chết như thế nào?"

"Có lẽ là bị tên rồng đen đầy sát khí kia giết chết."

Tộc trưởng nhìn 2 người bên cạnh, phẩy tay, hai Long tộc trẻ tuổi cầm trường kiếm xông về phía Giản Ninh.

Giản Ninh đặt bé con lên lưng Khổng Tước, bảo vệ bé con trong phạm vi linh khí của mình, sau đó không chút sợ hãi cầm kiếm xông lên.

Tuy còn trẻ, nhưng anh cũng là thiên tài trăm năm có một của giới tu chân.

Tuy không thể đánh bại bọn họ, nhưng anh sẽ dùng hết sức lực cuối cùng để bảo vệ con mình.

Hai bên giao đấu mấy trăm chiêu, vậy mà vẫn không cướp được đứa trẻ.

Giản Ninh phun ra một ngụm máu, đưa tay lau đi, ánh mắt càng thêm kiên định.

Cuối cùng tộc trưởng cũng mất hết kiên nhẫn, phẩy tay ra hiệu cho tất cả cùng xông lên.

Giản Ninh không địch lại, bị thương nặng.

Anh cố gắng dùng kiếm đứng thẳng, miệng không ngừng phun máu, quay đầu lại, cố gắng nhìn về phía nhà.

Xin lỗi, Diệp Minh Sương.

Xin lỗi, Liễm.

Anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi.

Trong cơ thể không còn chút linh khí nào, ngay cả ngón tay cầm kiếm cũng không thể cử động được nữa.

Giản Ninh không cam lòng quay đầu nhìn con mình.

Bé rồng sợ hãi tột độ, nước mắt rơi lã chã.

Sau đó, bé con bị tộc trưởng Long tộc xách lên, bay lên không trung.

Tứ chi bé con vùng vẫy, cố gắng quay về vòng tay bố.

"Hu hu, kẻ xấu, thả ta ra, hu hu."

Tộc trưởng giơ bé con lên cao, nhìn thẳng vào bé con.

Sau đó, ông ta cao ngạo nhìn xuống chàng trai đang nằm bất động trên mặt đất.

"Tên nhóc, mấy vạn năm nay, chưa có ai dám làm càn như ngươi, chi bằng ta tặng ngươi một món quà lớn."

"Ta để ngươi tận mắt nhìn thấy đứa bé hung ác này bị ta khuất phục như thế nào?"

"Ngươi có biết vì sao nó lại hung ác như vậy không? Vì cặp sừng này."

"Cơ thể vàng kim xinh đẹp như vậy, lại có cặp sừng xấu xí này, đúng là không nên, ta sẽ đưa nó về Long tộc, dùng thiên tài địa bảo để nó mọc lại cặp sừng vàng, trở thành một con rồng ưu tú."

Tộc trưởng buông tay, ném bé con xuống đất.

Bé con vội vàng bò đến bên cạnh bố, ôm chặt lấy cánh tay bố.

Bé con dùng thân hình nhỏ bé của mình che chắn trước người Giản Ninh, đôi mắt nhỏ chứa đầy tức giận.

Đáng lẽ bé nên chăm chỉ tu luyện, đáng lẽ bé nên nghe lời bố và daddy, không nên ham chơi.

Nếu bé chăm chỉ tu luyện, sẽ không bị những kẻ xấu này phát hiện, hơn nữa nếu bé mạnh, bé có thể bảo vệ bố.

Bé con hối hận bật khóc.

"Ngoan nào, Liễm, đừng khóc, đừng sợ."

Giản Ninh tưởng bé con quá sợ hãi, anh khó khăn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé con, rồi dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt bé con vào ngực.

"Bố!"

Giọng nói nức nở của bé con, đầy tuyệt vọng, khiến người ta đau lòng.

Trường kiếm của tộc trưởng giơ lên cao.

Lúc hạ xuống, chiếc sừng nhỏ xinh trên trán bé con lập tức bị chém đứt một góc.

"A!"

Tiếng kêu tuyệt vọng đau đớn của bé con vang vọng khắp không trung.

"Bố!"

Nhưng bố đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, trên biển mây bỗng nhiên nổi lên sấm chớp.

Diệp Minh Sương đang bế quan mở mắt ra.

Hắn sắp đột phá rồi.

Ninh Ninh và Liễm phải tránh xa, không được làm hai người bị thương.

Diệp Minh Sương đang nghĩ vậy, thì linh thạch truyền tin bị Giản Ninh ném sang một góc truyền đến tiếng khóc xé lòng của bé con.

Ninh Ninh và Liễm xảy ra chuyện rồi?!!

Ninh Ninh!

Diệp Minh Sương không quan tâm đến việc mình sắp phải vượt qua thiên kiếp, hóa thành một con rồng đen khổng lồ, lao ra khỏi hang động.

Hắn dựa vào mùi hương, nhanh chóng phân biệt phương hướng của bé con, vội vàng bay đến.

Rồi hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tộc trưởng giơ cao trường kiếm, định chém đứt chiếc sừng nhỏ màu xanh còn lại.

Ngay lúc này, một con rồng đen đột nhiên xuất hiện, thân hình to lớn lập tức bao bọc bé con và Giản Ninh.

Trong lòng hắn chứa đầy tức giận, tức giận nhìn tộc trưởng, phát ra tiếng gầm rú long trời lở đất.

Lúc này tộc trưởng mới giật mình, tên tai họa rồng đen này đã đạt đến cấp bậc cao như vậy rồi sao.

Nhưng vậy thì đã sao, chẳng lẽ ông ta không thể đối phó được với hắn?

Diệp Minh Sương dùng đuôi rồng cuốn lấy người yêu và con mình.

Hai người họ đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Trên mặt đất vẫn còn chiếc sừng nhỏ màu xanh, chưa bằng nửa đốt ngón tay út của hắn.

Diệp Minh Sương rất đau lòng, trong lòng như bị ngàn dao đâm vào, hắn hận không thể giết luôn lão rồng này, rút gân lột da ông ta.

Nhưng hắn càng hận bản thân mình lúc này không thể bảo vệ tốt người yêu và con.

Diệp Minh Sương nhìn tộc trưởng, hắn hóa thành hình người, có cặp sừng đen to dài.

Hắn ôm người yêu và con vào ngực, đặt lên lưng Khổng Tước, "Khổng Tước, ta biết ngươi là linh điểu cấp cao, thực lực rất mạnh, ta giao Liễm và Ninh Ninh cho ngươi nhé?"

"Ta sẽ dùng toàn bộ linh lực của mình, phá vỡ một lối thoát, ngươi phải đưa bọn họ rời khỏi đây ngay, ta thề sẽ ngăn những người này lại, được không?"

Khổng Tước gật đầu.

Đôi mắt đen láy của nó nhìn lướt qua đám người kia, như thể muốn ghi nhớ hình dáng của chúng.

Lúc này, những đám mây trên bầu trời càng thêm đen kịt, mây đen cuồn cuộn như thể mực bị đổ ra.

Trên lục địa này, bất cứ ai vượt qua thiên kiếp, nếu có người cố tình quấy phá, người đó sẽ bị thiên đạo trừng phạt.

Diệp Minh Sương đánh cược một lần, lão rồng đáng chết này cũng sẽ bị thiên đạo phản phệ.

Hắn buông thanh trường kiếm trong tay xuống, chắp hai tay lại, nhanh chóng tập trung toàn bộ linh lực trong cơ thể, đánh mạnh xuống phía dưới đám mây, ngay lúc này, một tia sét to bằng cổ tay đánh xuống người hắn.

Nhờ sức mạnh của thiên đạo, dưới đám mây lập tức xuất hiện một khe hở, Khổng Tước kêu lên một tiếng dài, không chút do dự mang theo chủ nhân và tiểu chủ nhân lao xuống.

Thậm chí bọn họ còn không biết, dưới đám mây kia là nơi nào.

Tộc trưởng thấy bé rồng sắp chạy thoát, vội vàng đánh một luồng linh lực mạnh mẽ về phía Khổng Tước.

Khổng Tước đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng vẫn lao xuống đám mây.

Mấy con rồng kia muốn đuổi theo, Diệp Minh Sương lập tức giao chiến với chúng.

"Dừng tay, ngươi không cần mạng nữa sao? Làm vậy ngươi sẽ không thể đột phá, ngươi sẽ trở thành một tên tàn phế."

Không sao cả, hắn không quan tâm.

Chỉ cần Ninh Ninh và Liễm chạy thoát là được.

Nếu hôm nay, bọn họ không chạy thoát, cũng vừa lúc hắn báo thù cho bọn họ.

Ánh mắt Diệp Minh Sương càng thêm kiên định, bình tĩnh.

"Sau đó thì sao?"

Giản Ninh dựa lưng vào Diệp Minh Sương, hai người vốn đang ngự kiếm phi hành.

Phong cảnh buổi chiều tà quá đẹp, hai người bèn ngồi trên chuôi kiếm, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa tiếp tục lên đường.

Giản Ninh yên lặng lắng nghe Diệp Minh Sương kể chuyện.

Không ngờ người này nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng kể chuyện lại khá hay, tình tiết ly kỳ hấp dẫn.

Diệp Minh Sương thấy chàng trai dồn toàn bộ sự chú ý vào câu chuyện, không hề để ý đến động tác của mình, bèn khoác áo ngoài lên người anh, ôm anh chặt hơn.

Hắn biết, Giản Ninh sẽ không bị lạnh.

Nhưng hắn thích dáng vẻ đối phương mặc áo của mình.

Diệp Minh Sương ôm chặt Giản Ninh, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.

"Sau đó, mấy con rồng kia đều bị thiên đạo trừng phạt, trọng thương đầy mình, con rồng đen kia liền nhân lúc cái lỗ trên mây chưa kịp biến mất, nhảy xuống."

"Nhưng y vẫn đang độ kiếp mà!" Giản Ninh hỏi, "Phải làm sao để y tiếp tục độ kiếp?"

Diệp Minh Sương nhìn Giản Ninh, khẽ cười.

"Nhưng lúc này y có việc quan trọng hơn, người yêu và con của y đều đã nhảy xuống, y phải đi tìm bọn họ."

"Được rồi," Giản Ninh gật đầu, nhận xét, "Con rồng đen này cũng được đấy chứ."

Diệp Minh Sương: "..."

"Hơn nữa, cho dù y có nhảy xuống, thì trong bốn biển này, không có ai mà thiên đạo không tìm được."

"Sấm sét xuyên qua tầng mây, vẫn không ngừng đánh xuống người y, cho đến khi y mất hết sức lực, ngã gục trong rừng đào dưới đám mây."

"Vậy còn chàng trai và bé rồng kia thì sao?" Giản Ninh lại hỏi.

"Họ cũng ngã xuống rừng đào này."

Giản Ninh ngẩng đầu, "Rừng đào? Chẳng lẽ là tiên cảnh nào đó? Hay là bí cảnh do vị đại năng nào để lại?"

"Ninh Ninh thông minh lắm." Diệp Minh Sương tiếp tục nói, "Đây đúng là một bí cảnh, hay nói cách khác, là một không gian bí cảnh."

Xét cho cùng, thế giới này đã tồn tại hàng trăm triệu năm, đương nhiên có vô số bí cảnh và tiểu không gian do các bậc tiền bối để lại.

"Oa, vậy là họ khá may mắn đấy."

"Ừm, họ thật sự rất may mắn."

Giản Ninh như không có xương, vô thức dựa hẳn vào người Diệp Minh Sương.

Diệp Minh Sương nhìn đỉnh đầu anh, khẽ cười: "Ninh Ninh nói đúng."

Dù sao, lúc này bọn họ vẫn ở bên nhau.

Giản Ninh: "..."

Tên Diệp Minh Sương này, cứ như đang dỗ trẻ con ấy.

Nhưng... nhưng mà chiêu này, anh lại rất thích.

Nhất là khi nghe Diệp Minh Sương nói lời trái lòng khen anh, anh lại càng vui hơn.

Giản Ninh lén cúi đầu, che mặt lại, không cho đối phương nhìn thấy mình đỏ mặt.

Anh cúi đầu, muốn chuyển chủ đề, vội vàng thúc giục: "Sau đó thì sao?"

"Anh mau kể hết câu chuyện này đi, chỉ kể một nửa, nghe khó chịu lắm."

"Nhanh nhanh nhanh, đừng có bỏ lửng."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK