Từ phía cầu thang, một cô gái áo trắng đang đi lên. Thoáng nhìn cô gái, tim Hiệu Nghiêm như nhói lên, đập mạnh. Anh ngồi thẳng lên nhìn cô ta, nhưng rồi khi cô lên hết cầu thang, anh lại buông người xuống, thờ ơ và thất vọng.
Cô ta gợi anh nhớ đến hình bóng một người, mà dù đã nhiều năm trô iqua, lòng anh vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc khi nhớ lại.
Bây giờ anh đã vững vàng trên đường đời với một sự nghiệp huy hoàng và một gia đình bền vững. Nhưng tất cả hạnh phúc đó vẫn không đủ sức bứt rời anh khỏi hình bóng của Thúy Văn. Nó mãi là một nỗi nhung nhớ, day dứt. Và tình yêu say đắm đó đã dập tắt tình cảm vợ chồng đang mỗi ngaỳ một phai nhạt, dù anh đã cố hết sức gìn giữ vì đứa con.
Cũng như lúc này, khi nhìn lầm cô gái, anh bỗng nhớ Thúy Văn da diết. Hình bóng mà cô để lại trong tâm trí anh là khuôn mặt xanh xao, đờ dại vì đau khổ. Ðó là lần cuối cùng anh gặp cô ở toà án nhận quyết định ly dị. Nó ám ảnh anh đến nỗi suốt nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại, anh vẫn cảm thấy đau đớn như chuyện mới vừa xảy ra.
Những ngày đầu chia tay, anh sống dở chết dở vì đau khổ. Ðã bao nhiêu lần anh tìm đến Thúy Văn nhưng cô cự tuyệt quyết liệt. Và sau đó cô mất hút giữa cuộc sống ồn ào của anh. Ngay cả Hữu Tri cũng không thèm nói với anh cô đã sống như thế nào.
Cuối cùng anh đã tự thỏa hiệp với mình, quay về sống với cuộc đời của mình bên cạnh vợ con và chấp nhận thực tế là anh vơi Thúy Văn mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Hiệu Nghiêm đứng dậy, đi về phía quầy định mua lon nưóc. Nhưng ngay lúc đó, một cặp vợ chồng đi ngược hướng về phía anh. Hiệu Nghiêm đứng khựng lại. Anh vừa nhận ra Thúy Văn. Rõ ràng là cô chư ‘không ai khác được. Cô đang loay hoay tìm cái gì đó trong sắc tay. Bên cạnh cô, người chồng bế đứa bé trên tay nhìn như chờ. Ðứa bé cũng nhoaì người về phíá mẹ như vòi vĩnh. Trông họ đẹp đôi, rạng rỡ giữa những hành khách xugn quanh.
Hiệu Nghiêm tiến về phía họ, giọng thật bình tĩnh:
- Thúy Văn.
Anh quay lại, gật đầu chào chồng cô rồi quay qua nhìn cô. Cả Thúy Văn cũng rất ngạc nhiên, cô tròn xoe mắt nhìn rồi mỉm cười:
- Không ngờ gặp anh ở đây, anh đi đâu vậy?
- Anh đi Hồng Kông, bị trễ chuyến bay nên phải ở lại chờ, còn em?
- Em đi Pháp.
Cô quay lại, vịn nhẹ lên tay Lê Vin:
- Anh còn nhớ anh Nghiêm chứ?
Lê Vin gật đầu:
- Anh vẫn nhớ.
Thúy Văn mỉm cười với Hiệu Nghiêm:
- Ðây là chồng em, anh đã gặp anh ấy một lâ`n trưóc đây, chắc anh không nhớ đâu hả?
Hiệu Nghiêm lắc đầu:
- Quả thật anh không nhớ. Con em đây phải không, được mấy tuổi rồi?
- Nó ba tuổi.
Lê Vin nói một câu gì đó với đứa bé, nó vẫy vẫy tay chào anh bằng một tràng tiếng Pháp. Hiệu Nghiêm mỉm cười với con bé, và nhìn nó thật lâu. Anh nhận ra nó giống Thúy Văn như tạc. Chỉ có đôi mắt màu nâu sẫm là màu mắt của cha. Con bé xinh xắn như một thiên thần, đáng yêu đến nỗi làm lòng anh nhói lên một thứ tình cảm kỳ lạ.
Hiệu Nghiêm định mời cả hai đến quầy nước nhưng Lê Vin đã nói gì đó với Thúy Văn. Anh quay lại chào Hiệu Nghiêm rồi bồng đứa bé đi về phía quầy đồ chơi. Như một cách tế nhị để vợ tự do nói chuyện.
Thúy Văn nhìn Hiệu Nghiêm, cười thân mật:
- Anh có khỏe không? Chị oanh lúc này thế nào? Lâu rôì em không về đây, thấy cảnh vật khác đi rất nhiều.
- Anh vẫn vậy, còn em? Em lấy chồng từ lúc nào vậy?
- Cách đây năm năm.
- Lúc nãy em bảo anh và anh ấy có gặp nhau a`? Quả thật anh không sao nhớ nổi.
Trước đây em làm trợ lý cho anh ấy. Cưới nhau được hai năm thì em theo anh ấy qua Pháp. Lần này tụi em đưa bé Helen về thăm cậu nó.
- Em về ở bao lâu rồi?
- Một tháng.
Hiệu Nghiêm trầm ngâm:
- Vậy mà tuần trước gặp Hữu Tri ngoài đường, anh ấy không hề nói cho anh biết. Cả em nữa, sao em không gọi điện cho anh biết?
Thúy Văn ngạc nhiên nhìn anh như muốn bảo ý muốn của anh là thừa. Nhưng cô chỉ nói nhẹ nhàng:
- Em và anh ấy đi nhiều quá, bận rộn suốt nên em không có thời giờ thăm bạn.
- Em hơi khác xưa đó Thúy Văn.
- Vậy hả? Dù sao thì cũng đã mấy năm, em cũng phải già đi chứ.
- Không, em rất trẻ trung, rất đẹp. Nhưng điều anh muốn nói là, em có vẻ là một phụ nữ hạnh phúc.
Anh vừa nói vừa nhìn Thúy Văn chăm chăm. Cái nhìn đắm đuối không cần kềm chế. Ðến nỗi cô có cảm giác nếu chỉ có riêng hai người, chắc anh sẽ ôm chầm lấy cô trong vòng tay cuồng nhiệt. Tự nhiên cô khẽ rùng mình, và nói lãng chuyện:
- Con anh đã lớn chưa? Anh được mấy cháu rồi?
Hiệu Nghiêm có vẻ không thích cách nói xã giao khách sáo của cô. Trong lòng anh, cô vẫn là Thúy Văn thân thiết như ngày trước. Mặc kệ hoàn cảnh hay thời gian xa cách. Anh không hiểu rằng cô đã thay đổi, đã bỏ quên quá khứ khi sống ở xứ sở xa xôi, bên cạnh chồng con với đầy đủ hạnh phúc. Anh càng không hiểu rằng, cô chẳng có lý do gì để lưu luyến anh, vì anh và cô chia tay với tình cảm không giống nhau.
Anh hỏi một cách buồn rầu:
- Em sống có hạnh phúc không?
Thúy Văn mỉm cười:
- Em không biết sau này thế nào, nhưng những năm qua, em chưa bao giờ bị buồn. Không biết thế có thể gọi là hạnh phúc không?
Hiệu Nghiêm gật nhẹ đầu. Nụ cười của cô nói lên tất cả hạnh phúc hoàn mỹ, dù cô không diễn đạt bằng lời. Nhưng cách thể hiện không phô trương của cô lại làm anh đau, nỗi đau của sự tiếc nuối day dứt.
Anh cười nhẹ:
- Chúc mừng em.
- Cám ơn anh.
- Còn anh thì.. chưa bao giờ anh tìm được cảm giác đó. Cả sự bình yên cũng không.
Thúy Văn cươ`i như không hiểu:
- Anh chẳng có lý do gì để nghĩ như vậy, nếu có, em nghĩ anh cũng không nên quan trọng nó.
Hiệu Nghiêm nhìn thẳng mặt cô:
- Em nghĩ sao, nếu anh bảo là trong suốt những năm qua, chưa bao giờ anh quên được em?
Thúy Văn mở mắt lớn nhìn anh, rồi cười gượng:
- Cả anh và em đều đã có gia đình, anh không nên nói vậy.
- Không, có thể với em, chuyện đó đã qua, nhưng với anh thì khác. Bao năm rồi anh vẫn chờ đợi có dịp gặp em, để nói vói em tất cả gánh nặng trong lòng anh. Anh không cần biết em nghĩ gì nhưng anh cần nói.
Thúy Văn tò mò nhìn Hiệu Nghiêm nhưng vẫn im lặng. Anh cắn răng như cố kiềm chế sự xúc động:
- Anh luôn nghĩ về em như nghĩ về một người vợ. Và điều tệ hại hơn là tình cảm đó anh không sao có được.
- Nhưng bây giờ em có chồng rồi – Thúy Văn nói khẽ.
- Anh biết, anh biết em rất hạnh phuc’. Anh mừng cho em. Nhưgn anh không thể không nói với em những ý nghĩ đã dày vò anh, anh muốn em nghe cho hết rồi sau đó quên hay nhớ là tùy em.
Thấy vẻ mặt phân vân của cô, Hiệu Nghiêm cười buồn:
- Ðiều tệ hại nhất là, sau khi cưới Yến Oanh rồi, anh vẫn không sao quen đượ cý nghĩ đó là gia đình thật sự của anh. Những đêm nằm bên cạnh cô ấy, anh lại chìm đắm với hình ảnh em. Những ngày cuối cùng sống với em, nó đáng nhớ đến nỗi, anh không chịu nổi tính cách lờ đờ trầm mặc của Yến Oanh.
Thúy Văn ngắt lời một cách dịu dàng:
- Anh luôn sai lầm như thế, khi sống với em thì nhớ chị ấy. Khi được chị ấy thì nhớ em. Anh không nghĩ làm như vậy vợ anh sẽ đau khổ sao? Em đã trải qua nên em biết, tâm lý hoài nghi đó kinh khủng lắm.
- Anh đã cố gắng giấu kín tình cảm đó, nhưng Yến Oanh vẫn biết. Cô ấy sống dật dờ, xanh xao vì ghen, vì mất niềm tin. Và chính cô ấy cũng quay lại hối hận vì đã li dị Hữu Tri.
- Có chuyện đó nữa sao? Thúy Văn thốt lên.
- Tụi anh luôn sống trong tâm trạng nuối tiếc quá khứ. Cả anh và Yến Oanh đều nghĩ rằng, nếu trước đó cả hai đều bằng lòng với hoàn cảnh mới thì lại tốt hơn.
- Thật kinh khủng, thật sai lầm, em thành thật khuyên anh đấy, hãy nghĩ lại đi.
- Muộn rồi Văn ạ. Cuộc sóng mà em, tâm lý chugn là người ta chỉ biết lao tới. Có lúc đứng lại nhìn những gì đã qua thì đã muộn. Những thành kiến về nhau làm không ai đủ kiên nhẫn để bắt đầu lại. Và tụi anh bây giờ chỉ còn tâm lý sống vì con, tình yêu đã qua rồi.
Cả hai chợt im lặng, mỗi người đều trầm ngâm với những ý nghĩ riêng. Rồi Hiệu Nghiêm lại lên tiếng:
- Có thể em đã thoát khỏi đời anh một cách nhẹ nhành, nhưng anh thì không được như vậy, vì anh đã nợ em quá nhiều. Từ lúc em biết anh cho tới tận lúc chia tay, anh hiểu chỉ là những ngày đau khổ của em. Số em thật bất hạnh khi vướng vào anh, phải không?
Thúy Văn nói một cách chậm rãi:
- Sau này, thỉnh thoảng em có nhớ lại, nhưng nó không vui vẻ gì. Và rút kinh nghiệm về thất bại của anh, em luôn chăm chút cho hạnh phuc hiện tại của em.
Hiệu Nghiêm nhìn cô chăm chú nhưng không nói gì. Cô không nhìn anh, và tư lự nhìn mông lung ra ngoài:
- Rất may cho em là Lê Vin hiểu và vị tha với em tuyệt đối. Ðôi lúc em có ý nghĩ, anh ấy yêu em đến mức sợ cả nắng gió thổi vào người em. Anh ấy che chắn cho mẹ con em tất cả mọi mặt. Có một người chồng như thế, em không dám để tư tưởng đi hoang bao giờ.
Cô ngước lên, mỉm cười với anh:
- Cho nên em thật tình khuyên anh, hãy chăm chút cho hiện tại của anh. Vì em đã quên quá khứ rôi, em đâu có bị anh làm khổ, anh đừng bị dằn vặt về em nữa.
- Nhưng có một điều anh không thể làm được, là anh vĩnh viễn chỉ yêu em.
Thúy Văn lắc đầu phủ nhận:
- Ðừng có sai lầm như vậy anh.
Hiệu Nghiêm nghiêng đầu nhìn vào mắt cô:
- Hãy nói thật với anh, mấy năm qua, em có ước muốn gặp lại anh không? Có cần phải nói điều gì với anh không?
- Không, em không có gì để nói cả.
Hiệu Nghiêm có vẻ hoài nghi, nhưng khi nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của cô, anh hiểu cô nói rất thật. Bất giác anh thở dài:
- Thôi, dù sao thì mong ưóc của anh cũng đã đạt đuợc, dù gặp em rất ngắn ngủi, nhưng anh vẫn nhẹ lòng vì đã nói được với em những gì cần nói.
Anh chợt đổi giọng:
- Anh rất sung sướng khi thấy em thế này. Sau này về nước, nhớ cùng chồng đến thăm anh.
Thúy Văn gật đầu:
- Em hứa, cho em gởi lời thăm chị Oanh. Bây giờ em đi nha.
- Tạm biệt.
Thúy Văn cười nhẹ với anh rồi đi đến phía cuối phòng nơi Lê Vin và đứa bé đang chờ.
Trên loa chợt thông báo mời hành khách chuyến bay đi Pháp ra máy bay. Hiệu Nghiêm ngồi một mình ở băng ghế, đôi mắt đăm đắm theo dõi những bước chân xa dần của Thúy Văn. Ðến lúc bóng cô khuất ở cửa, anh vẫn thẫn thờ nhìn theo.
Và khi ngồi trên máy bay, nhìn những cụm mây lãng đãng bên ngoài, anh hình dung một chiếc máy bay khác giờ này cũng lơ lửng giữa bầu trời. Chuyến bay đó đưa người phụ nữ yêu quý nhất đời anh mỗi lúc mỗi rời xa anh, xa mãi về khoảng cách, nhưng hình bóng cô thì vĩnh viễn ở trong tim anh.
HẾT.