Sau ngày trở về bất ngờ đó, Bạch Vũ Hàm thường xuyên ra ngoài, đến cả buổi tối đi ngủ cũng không ở cùng Lục Huệ Trân nữa mà đem đồ đến thư phòng ngủ.
Gần đây nhìn thái độ khác lạ của Bạch Vũ Hàm, Lục Huệ Trân không ngừng thấy buồn bực, không rõ là Bạch Vũ Hàm có chuyện gì.
"Sư muội"
Lục Huệ Trân uể oải nhìn Mộ Dung Lan Khuê "Sư tỷ"
Mộ Dung Lan Khuê ngồi xuống bên cạnh Lục Huệ Trân "Ngươi và Thành vương bất hoà sao ?"
Lục Huệ Trân lắc đầu.
Mộ Dung Lan Khuê nhíu mày "Vậy tại sao gần đây ta luôn thấy Thành vương ở trong thư phòng, những lúc đến dùng bữa cùng ngươi cũng chưa hề gặp Thành vương ?"
Lục Huệ Trân thở dài "Có lẽ nàng còn nhớ người đó"
Bạch Vũ Hàm đi đến chùa Đức Thiện tìm gặp chủ toạ nơi này, lão cũng là vị sư mà Bạch Vũ Hàm cần tìm.
Vị sư tăng sau khi nghe Bạch Vũ Hàm kể lại vài chuyện thì mỉm cười đáp "Nếu điện hạ đã có thể trở về thì đây cũng là ý trời"
Bạch Vũ Hàm lại hỏi "Vậy ta cùng Chiêu Dương quận chúa vẫn có thể không ?"
Lão sư tăng lắc đầu "Chẳng phải điện hạ không nỡ buông bỏ ý định trở về đây là vì lo lắng cho người trong lòng hay sao"
Bạch Vũ Hàm thở dài "Thì ra mọi lý do luôn bởi vì người đó"
Bạch Vũ Hàm rời đi, đi tìm một quán rượu, nàng phải uống thật say, nàng không muốn suy nghĩ bất kì điều gì nữa.
Bạch Vũ Hàm vừa uống vừa cười trong nước mắt. Cuộc đời này vốn dĩ nàng không nên tồn tại, nàng nợ Lục Huệ Trân rất nhiều, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành như vậy.
"Rõ ràng nợ ngươi nhưng không thể trả cho ngươi"
Lục Huệ Trân ở phủ đợi đến gần sáng nhưng vẫn chưa thấy Bạch Vũ Hàm trở về, trong lòng vô cùng lo lắng muốn ra ngoài tìm nàng thì thấy Bạch Vũ Hàm đang loạng choạng đi vào.
Lục Huệ Trân liền đi tới đỡ nàng "Ngươi làm sao vậy ? Sao lại uống say như vậy ?"
Bạch Vũ Hàm mơ màng nhìn Lục Huệ Trân, nhận ra nữ nhân này nàng không thể động nên liền đẩy Lục Huệ Trân ra, kết quả tự làm bản thân ngã xuống đất "Tránh ra"
Lục Huệ Trân đau lòng vì bị Bạch Vũ Hàm xa lánh nhưng vẫn muốn đỡ Bạch Vũ Hàm đứng lên. Chỉ là tay vừa chạm đến cánh tay Bạch Vũ Hàm, lại bị Bạch Vũ Hàm hất ra.
Bạch Vũ Hàm nhìn Lục Huệ Trân "Ta tự đứng được", nói xong liền đứng dậy trong sự khó nhọc rồi mặc kệ Lục Huệ Trân đang có cảm nghĩ gì, lạnh lùng đi về thư phòng.
Lục Huệ Trân nén nước mắt nhìn theo Bạch Vũ Hàm, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà cũng đi đến thư phòng.
Bạch Vũ Hàm định đóng cửa thư phòng lại bị Lục Huệ Trân đẩy mạnh đi vào. Bạch Vũ Hàm lạnh nhạt nhìn Lục Huệ Trân "Ngươi muốn gì ?"
"Câu này nên để ta hỏi ngươi mới đúng"
Bạch Vũ Hàm cười như không cười "Ta muốn đi ngủ, ngươi có thể ra ngoài không ?"
Lục Huệ Trân thật sự không nhịn được nữa mà gọi họ tên người kia "Bạch Vũ Hàm"
Bạch Vũ Hàm vờ như không thấy sự uẩn ức của Lục Huệ Trân, xoay người vào trong tường "Ngủ ngon"
"Ngươi thay đổi rồi", Lục Huệ Trân rốt cuộc vẫn phải lau nước mắt rồi bỏ ra ngoài.
Cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Bạch Vũ Hàm bất lực nhắm mắt, một giọt nước cũng chảy xuống.
Trong hoàng cung, Cao Ngọc Tuyền đang nghỉ ngơi lại nghe Xuân Cát nói vọng vào "Thái hậu, Thành vương cầu kiến"
Cao Ngọc Tuyền mở mắt, nói vọng ra "Vào đi"
Bạch Vũ Hàm một thân bạch y đi vào tẩm cung của Cao Ngọc Tuyền, đưa tay ôm quyền hành lễ "Tham kiến thái hậu"
Cao Ngọc Tuyền kể từ ngày Bạch Vũ Hàm rời đi nàng vẫn luôn mong nhớ bóng hình này, hiện tại được gặp lại, nàng chỉ có thể nhìn lâu một chút "Có chuyện gì ?"
Bạch Vũ Hàm vẫn ôm quyền "Xin thái hậu ân chuẩn để thần dẫn binh đánh thẳng vào Bắc Tề"
Cao Ngọc Tuyền nhíu mày "Bạch Vũ Hàm .. ngươi có biết mình đang nói gì không ?"
Bạch Vũ Hàm khẳng định "Ta biết đột ngột như vậy khiến thái hậu không thể chấp nhận những ta đã có sẵn kế hoạch, hãy tin ta"
Cao Ngọc Tuyền thật sự lo lắng cho sự bất đồng của Bạch Vũ Hàm "Người kêu đừng đánh là ngươi, bây giờ cũng chính ngươi muốn xuất binh ... Bạch Vũ Hàm, ta không thể rút lời làm ảnh hưởng đến danh dự Đình nhi sau này"
Lần này, Bạch Vũ Hàm đã quỳ xuống "Thái hậu ... tin ở ta ... nếu hôm nay chúng ta không đánh ... chúng ta sẽ hối hận"
Cao Ngọc Tuyền chừng chừ nhìn Bạch Vũ Hàm, một lúc sau mới nói "Đi đi", nàng hiểu Bạch Vũ Hàm có lý do khó nói.
Bạch Vũ Hàm vui mừng đứng lên "Đa tạ thái hậu"
Ngay lúc Bạch Vũ Hàm rời đi thì Cao Ngọc Tuyền liền lên tiếng "Vũ Hàm ... cẩn thận ..."
Bạch Vũ Hàm quay người, nhìn Cao Ngọc Tuyền mỉm cười "Ta sẽ trở về", vì ngươi mà trở về.
Ở một góc tối, Bạch Vũ Hàm hẹn gặp Tài Sơn và Phúc Minh Khang "Cho quân ta công kích Trương gia, giết tất cả"
Tài Sơn và Phúc Minh Khang kinh ngạc nhìn nhau, sau đó nhìn Bạch Vũ Hàm, Tài Sơn hỏi "Điện hạ, người muốn khiêu chiến Bắc Tề ?"
Bạch Vũ Hàm không có phủ nhận "Cứ cho là vậy", sau đó còn nói thêm "Tìm Phó Minh Huyền đưa Tương vương về, nếu Phó Minh Huyền không đồng ý, loại bỏ luôn cô ta"
Tài Sơn cùng Phúc Minh Khang ôm quyền "Tuân lệnh"
Trở về An Châu, vừa về đến thư phòng lại thấy Lục Huệ Trân mở cửa đi vào.
Bạch Vũ Hàm mặc kệ, ngồi xuống tuỳ tiện đọc cuốn sách nào đó.
Lục Huệ Trân mặc kệ Bạch Vũ Hàm mấy ngày qua đã đi đâu, mặc kệ Bạch Vũ Hàm có nghe hay không, nàng vẫn muốn xác định vị trí của nàng trong lòng Bạch Vũ Hàm một lần "Ta đã mời Trương công tử ngày mai tới ăn trưa"
Bạch Vũ Hàm gật đầu "Ừm"
Lục Huệ Trân lại nói thêm "Dùng cơm xong bọn ta sẽ đi sang trấn bên cạnh, Trương công tử nói ở đó có hoa anh đào nở rất đẹp"
Bạch Vũ Hàm vẫn không có nhìn Lục Huệ Trân "Đi vui vẻ"
Lục Huệ Trân nhìn thái độ dững dưng của Bạch Vũ Hàm, nuốt xuống cơn tức giận, đồng thời không cho phép bản thân yếu đuối "Đương nhiên sẽ vui hơn là mỗi ngày phải thấy ngươi", nói xong liền đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ Hàm cho người mai phục Trương Lĩnh trên đường đi, tại một đoạn đường không người, Bạch Vũ Hàm ra lệnh cho tên bắn.
Trương Lĩnh trong tâm tình vui vẻ vì sắp được gặp người trong lòng, bất ngờ phát hiện bản thân bị phúc kích, vì không có sự chuẩn bị nên thiệt mạng tại chổ.
Bạch Vũ Hàm đi đến bên cạnh Trương Lĩnh "Xin lỗi"
Trương Lĩnh nhìn Bạch Vũ Hàm "Tại .. sao ..?, sau đó liền ngộ ra "Ngươi đã biết ?"
Bạch Vũ Hàm gật đầu.
Trương Lĩnh cười cam chịu, cố gắng lấy ra từ bên trong áo một chiếc lược "Xin hãy ... đưa cho nàng ..."
Bạch Vũ Hàm nhận lấy chiếc lược "Ta sẽ"
Trương Lĩnh nhìn chiếc lược nằm trong tay Bạch Vũ Hàm, sau đó là mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt.
Bạch Vũ Hàm trở về Thành vương phủ, nhìn Lục Huệ Trân đang gảy đàn trong hoa viên.
Bạch Vũ Hàm đi đến, lấy chiếc lược đưa cho Lục Huệ Trân "Trương Lĩnh ... hắn tặng ngươi"
Lục Huệ Trân ngừng việc đang làm, xoay đầu nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi lại có ý gì ?"
Bạch Vũ Hàm nhún vai "Trước khi chết, hắn nhờ ta đưa ngươi. Nhận hay không tuỳ ngươi"
Bạch Vũ Hàm đặt chiếc lược xuống bàn rồi bỏ đi. Lục Huệ Trân đứng thẳng người lại, nhìn theo Bạch Vũ Hàm "Ngươi đã làm gì ?"
Bạch Vũ Hàm dừng chân, đáp "Địch phải giết bỏ"
Lục Huệ Trân thật sự không thể hiểu được Bạch Vũ Hàm nữa "Ngươi bị điên rồi hả ? Ai là địch ?"
Bạch Vũ Hàm quay người, lúc này mới nhìn đến Lục Huệ Trân "Trương Lĩnh là đại tướng quân Bắc Tề, ta không giết hắn, hắn sẽ hại chết chúng ta"
Lục Huệ Trân lúc này không còn gì để nói, nàng không ngờ nam nhân nhìn như rất bình thường kia lại là đại tướng quân Bắc Tề, người từng bắt người dân Tây Nguỵ đi làm khổ sai.
Ở Bắc Tề, Bạch Vũ Ngọc sau khi được Phó Minh Huyền trị thương, hôm nay rốt cuộc đã tỉnh lại.
Bạch Vũ Ngọc ái ngại nhìn Phó Minh Huyền "Ngươi đã biết ?"
Phó Minh Huyền gật đầu "Ngươi đã giấu bao lâu rồi ?"
"Từ khi sinh ra"
Phó Minh Huyền nhìn Bạch Vũ Ngọc "Nghỉ ngơi đi"
Bạch Vũ Ngọc mỉm cười "Đa tạ ơn cứu mạng"
Phó Minh Huyền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài "Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa"
"Yên tâm"
Sau khi xử lý xong người của Trương Lĩnh, Tài Sơn và Phúc Minh Khang tiếp tục theo kế hoạch, nhưng gặp Cao Khiết Bình đã đuổi kịp đến.
"Tham kiến Cao tướng quân"
Cao Khiết Bình phân bố "Các ngươi phục kích bên ngoài phủ công chúa Bắc Tề, sau hai canh giờ nếu không thấy ta cùng Tương vương trở ra thì cho quân xông vào"
"Vâng tướng quân"
Cao Khiết Bình sau khi dàn xếp xong thì giả làm nô tài trong phủ Phó Minh Huyền mà xâm nhập vào bên trong, hắn tới hiện tại vẫn không rõ từ đâu mà Bạch Vũ Hàm có thể chắc chắn Phó Minh Huyền sẽ đồng ý thả Bạch Vũ Ngọc, bất quá hắn vẫn không có phản đối việc làm của Bạch Vũ Hàm.
Mặt khác ở An Châu, Bạch Vũ Hàm đang cùng Lục Đàm đánh nhau.
Lục Đàm một kiếm đâm về phía Bạch Vũ Hàm "Ngươi vì sao muốn từ hôn ? Ngươi có nghĩ đến cảm giác của Huệ Trân không vậy ?"
Bạch Vũ Hàm không có rút kiếm, chỉ đưa thanh kiếm còn nguyên vỏ đỡ một nhát của Lục Đàm "Ta muốn làm gì, không đến phiên các ngươi lo"
Lục Đàm tức giận, hắn có thể nhân nhượng Bạch Vũ Hàm mọi thứ, hắn chỉ không thể bỏ qua sự thay đổi của Bạch Vũ Hàm đối với Lục Huệ Trân, nên tiếp tục chém một nhát vào Bạch Vũ Hàm "Huệ Trân cần ngươi"
Bạch Vũ Hàm xoay vòng tiếp tục tránh cái đánh của Lục Đàm, đồng thời một tay chưởng về phía Lục Đàm, Lục Đàm cũng nhanh tay đưa lên một bàn tay đáp lại. Hai bàn tay đập mạnh vào nhau khiến cả hai đều giăng ra rồi ngã xuống đất, hai người đều phun ra một ngụm máu.
Lục Đàm lúc này mới đóng kiếm lại, đứng lên nhìn Bạch Vũ Hàm còn nằm dưới đất "Từ giờ trở đi ... Lục gia của ta cùng ngươi không liên quan", nói xong liền bỏ đi với đôi mắt ẩn đỏ.
Danh Sách Chương: