• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai xe ngựa chở sáu túi đựng đầy bánh bao được năm người đưa đến nơi có nhiều người tập trung nhất để phân phát thức ăn. Hiện tại cứu được ai thì cứ cứu, nơi này ít nhiều gì cũng biến thành mồ chôn tập thể.


Cao Khiết Bình cùng mọi người đem tất cả bao bánh xuống xe ngựa, rồi nhìn về phía dân làng đang đào đá vôi lên để ăn, nhịn xuống sự chua xót, lớn tiếng "Mọi người đừng đào nữa, tới lấy bánh bao đi"


Nghe kêu gọi, số đông liền nhìn về phía trước, nhìn thấy có lương thực nên tất cả đều mừng rỡ chạy về phía năm người, tranh nhau lấy bánh


"Cho tôi"


"Cho tôi với"


Một trận hỗn loạn làm năm người mười tay cũng trở tay không kịp. Số lượng người chạy tới thì ngày càng đông hơn.


Cao Doanh Tâm đưa bánh cho mọi người, chỉ có thể nói "Đừng tranh giành, ai cũng có phần"


Bạch Vũ Ngọc cũng trở nên rối bời "Bình tĩnh, chúng ta sẽ không bỏ mặc ai"


Cao Khiết Bình nhìn thấy trên núi có thêm hàng trăm người chạy tới, liền khẩn trương "Chết rồi", nếu cứ tiếp tục để tình hình như vậy, lương thực sẽ không đủ phân phát cho tất cả.


Bạch Vũ Hàm nhìn sang Cao Khiết Bình "Ban nãy ta có dặn nhà bếp làm thêm nhiều bánh bao và màn thầu, ta liền trở về lấy"


Cao Khiết Bình mừng rỡ "Thật tốt quá, ngươi đi đi, nơi này giao cho chúng ta"


Bạch Vũ Hàm lên ngựa, căng dây cương chạy nhanh về Lý phủ. Về đến nơi liền phân bố người của mình đến nhà bếp lấy bánh tới tiếp ứng đám người Bạch Vũ Ngọc. Còn chính mình đi tìm Lý Mộ.



"Điện hạ", Mặc Ân bất ngờ từ bên ngoài chạy vào


Bạch Vũ Hàm nhìn hắn "Thế nào ?"


"Điện hạ nghĩ không sai, Lý Mộ đang bỏ trốn về hướng Tây, hắn đã giết vợ mình chỉ vì khuyên hắn nhận tội", Mặc Ân cảm thấy kinh tởm và căm giận con người kia.


Bạch Vũ Hàm về phòng lấy kiếm sau đó cùng Mặc Ân và một số người của nàng đuổi theo đoàn người của Lý Mộ.


Lý Mộ đang cùng một số cao thủ tăng tốc phi về phía trước lại không nghĩ bị Bạch Vũ Hàm đuổi theo kịp. Có chút khẩn trương nhìn đám vệ sĩ phía sau hắn "Người nào giết được Thành vương, ta đảm bảo cả đời sung túc, đi theo ta sẽ không có thiệt hại"


Nghe vậy, một tên vừa cửi ngựa vừa nhìn lên Lý Mộ ở phía trước "Đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ đại nhân"


Nói xong, mười mấy tên thuộc hạ của Lý Mộ đều quay ngựa lại, rút kiếm hướng đoàn người của Bạch Vũ Hàm mà xông lên "Giết"


Bạch Vũ Hàm cũng rút kiếm ra lệnh "Ai cản đường, giết không tha", sau đó dùng khinh cong bay đến chổ của Lý Mộ, đám người kia giao cho Mặc Ân và binh lính của nàng.


Bạch Vũ Hàm dùng vỏ kiếm gạc chân ngựa, con hắc mã lập tức chúi người xuống làm Lý Mộ không kịp trở tay mà ngã xuống đất.


Bạch Vũ Hàm đi đến đặt kiếm ở cổ hắn, ánh mắt băng lãnh đến rùng mình "Ngươi còn muốn chạy ?"


Lý Mộ lập tức quỳ rập trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, run rẩy cầu xin "Điện hạ tha mạng"



Trở về An Nam, Cao Khiết Bình đem Lý Mộ nhốt ở đại lao, còn hắn thì đến hoàng cung xin chỉ chém đầu Lý Mộ.


Bạch Vũ Hàm sau khi trở về, việc đầu tiên phải làm chính là lôi kéo Cao Ngọc Tuyền đi đến tiệm vải, chọn một số gấm vóc để may trang phục cho tiểu tử kia.


Trong lúc chọn vải, Cao Ngọc Tuyền chợt lên tiếng, ý tứ chính là nhắc nhở "Sắp tới hoàng thượng sẽ đến đây, ngươi cũng nên hành động đi", ám sát ngoài cung sẽ ít manh mối bị lộ hơn là ở trong hoàng cung.


Bạch Vũ Hàm đang lựa xem loại gấm nào tốt nhất, thì sau khi nghe Cao Ngọc Tuyền nói liền có chút giật mình. Nếu nàng không nhắc chắc Bạch Vũ Hàm cũng quên luôn vấn đề này, chính xác là gần đây chỉ muốn sống một cuộc sống vui vẻ như những ngày qua.


Không nhìn Cao Ngọc Tuyền, Bạch Vũ Hàm chỉ nói "Ta sẽ cân nhắc", nói xong đi sang chổ khác tiếp tục lựa vải.


Cao Ngọc Tuyền nhìn theo ánh mắt và thái độ khi nãy của Bạch Vũ Hàm, nàng biết Bạch Vũ Hàm bắt đầu do dự. Chỉ là nàng không biết vì điều gì lại khiến Bạch Vũ Hàm muốn đổi ý định.


Bạch Vũ Hàm những ngày này đều ở trong Tương vương phủ để làm một chiếc nôi và đồ chơi, cho đứa trẻ kia có thể nhìn lên đó mà tìm niềm vui. Vừa làm vừa suy nghĩ tên cho nó, dù sao con người cũng cần một cái tên.


Từ ngày đi lựa vải về, Cao Ngọc Tuyền cũng không còn thấy bóng dáng của Bạch Vũ Hàm. Mà Bạch Vũ Hàm sau hôm đó cũng dọn hẳn đến ở cùng Bạch Vũ Ngọc. Đôi lúc nàng cũng không muốn nghĩ tới con người kia, chỉ là thỉnh thoảng không thể kìm chế. Nghĩ đến đây, tâm Cao Ngọc Tuyền khẽ động, có chút hốt hoảng, nàng không thể thích một nữ nhân, nhưng hiện tại chỉ có Bạch Vũ Hàm mới có thể giúp nàng tiến vào hoàng tộc.


Vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác lại tìm đến Tương vương phủ, còn có chút thất thần khi người đang đứng trước mặt nàng là người làm nàng không biết làm sao đối mặt.


Bạch Vũ Hàm sau khi cho người đem chiếc nôi đến phủ thừa tướng liền thay trang phục để đi đến đó. Không nghĩ vừa ra khỏi cửa phủ đã gặp Cao Ngọc Tuyền.



Bạch Vũ Hàm nhìn Cao Ngọc Tuyền, cười cười "Xin chào, đến tìm Vũ Ngọc sao ?"


Cao Ngọc Tuyền khôi phục vẻ mặt thường ngày "Đi ngang thôi"


"Ta cũng đang tính đến phủ thừa tướng, ngươi có trở về không ?"


Cao Ngọc Tuyền gật đầu "Vậy cùng đi"


"Được được"


Cả hai im lặng đi cạnh nhau, khi gần đến phủ thừa tướng, như nhớ ra lý do đến đây, Bạch Vũ Hàm lên tiếng "Ta đã nghĩ ra tên cho đứa trẻ rồi"


"Ta cũng vậy"


Bạch Vũ Hàm dừng lại nhìn Cao Ngọc Tuyền, nàng cũng vì người kia bất thình lình đứng yên nên cũng không có bước tiếp, quay đầu nhìn Bạch Vũ Hàm "Sao vậy ?"


Bạch Vũ Hàm nghĩ nghĩ rồi nói "Nếu như chúng ta đều nghĩ ra tên cho nó, vậy thử nói xem có giống hay tương tự nhau hay không"


Cao Ngọc Tuyền khẽ mỉm cười, Bạch Vũ Hàm trò gì cũng có thể nghĩ ra "Được thôi"


Bạch Vũ Hàm hào hứng "Ta đếm tới ba, chúng ta cùng nói"


Cao Ngọc Tuyền gật đầu, Bạch Vũ Hàm bắt đầu đếm "Một .. hai .. ba"


Nghe đến số thứ ba vang lên, cả hai đều đồng thanh "Vũ Hoa"



Cả hai bất ngờ nhìn nhau sau đó không hẹn cùng bật cười, không nghĩ người kia cũng có suy nghĩ như mình.


Về phủ thừa tướng, Bạch Vũ Hàm đi đến phòng của Cao Ngọc Tuyền, ôm đứa trẻ từ tay Xuân Cát (thị nữ bên cạnh Ngọc Tuyền). Bạch Vũ Hàm chơi đùa cùng nó "Vũ Hoa a, ngươi có tên rồi nha, có thích cái tên này không hả ?"


Xuân Cát hướng Bạch Vũ Hàm hành lễ "Tham kiến vương gia"


Bạch Vũ Hàm mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục chơi với Vũ Hoa.


Cao Ngọc Tuyền cho Xuân Cát lui ra ngoài sau đó đóng cửa phòng lại, đứng dựa vào tường nhìn Bạch Vũ Hàm đang bế Vũ Hoa đưa lên đưa xuống. Vũ Hoa cũng vì hành động này của Bạch Vũ Hàm mà khoái chí, bật cười khanh khách.


Cũng cho đến tận bây giờ, biết nhau đã hơn một tháng, Cao Ngọc Tuyền mới thấy Bạch Vũ Hàm vui vẻ như vậy.


Bạch Vũ Hàm đùa giỡn một chút rồi đặt Vũ Hoa xuống chiếc nôi đã được lót chăn ấm nệm êm.


Lúc này, Cao Ngọc Tuyền cũng đi đến ngồi đối diện Bạch Vũ Hàm, cùng Bạch Vũ Hàm đung đưa chiếc nôi, mỉm cười nhìn Vũ Hoa.


Đợi Vũ Hoa đã ngủ, Bạch Vũ Hàm mới nhìn Cao Ngọc Tuyền "Buổi tối có rảnh không ?"


Cao Ngọc Tuyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu "có"


Bạch Vũ Hàm không biết có nên hay không nhưng vẫn mở lời "Tối nay gặp nhau ở cầu Thiên Hà được không ?", nói xong, tim muốn rơi khỏi lòng ngực.


Cao Ngọc Tuyền thấy vẻ mặt Bạch Vũ Hàm cứng ngắc nhưng chính nàng lại thấy hồi hợp một cách kì lạ, chỉ có thể gật đầu "Được"


Bạch Vũ Hàm nghe xong, đứng bật dậy "Vậy tối gặp lại", dứt lời liền đi thẳng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK