Chương 46: Che Đậy Thiên Cơ, Hồng Mông Thủy Khí Căn
Bên trong Càn Khôn Minh Giám đột nhiên xuất hiện hình ảnh, hai tên trẻ tuổi có thực lực kinh khủng đang giao chiến, khiến đám tu sĩ cấp bậc cự đầu trong thành Bắc Hoang sau lưng phát lạnh, vô cùng kinh hãi.
“Đây là người sao? Lấy Tịch Địa chi cảnh, phát ra cự đầu chi uy!”
“Truyền nhân của thế lực bất hủ, thật sự kinh khủng không có biên giới!”
“Bọn họn mới bao nhiêu tuổi chứ, lớn nhất cũng chỉ đầu hai mươi mà thôi!”
Tất cả mọi người chấn động, hình ảnh chiến đấu kinh người kia từ Càn Khôn Minh Giám truyền đến, khiến bọn họ hiểu, thì ra thế hệ trẻ tuổi có thực lực đáng sợ như vậy.
Vẻ mặt mấy vị lão giả trong hư không cũng vô cùng ngưng trọng, tán thưởng không thôi, bị thủ đoạn của Doanh Nhiếp trấn trụ.
Bọn họ biết rõ Cố Trường Sinh rất mạnh, dù sao thể chất vẫn còn đó.
Nhưng Doanh Nhiếp lại cho bọn họ một kinh hỉ.
Giao thủ với Cố Trường Sinh hơn mười chiêu, còn không rơi vào thế hạ phong!
Hỗn Độn Thể cũng không phải không thể địch lại!
“Vị này của Doanh gia. . .” Vẻ mặt một trưởng lão của Bất Tử Hồ cực kì tán thưởng.
Nhưng còn chưa nói dứt lời, đã nhìn thấy Doanh Nhiếp phun ra một ngụm tiên huyết, thân ảnh bay ngược ra ngoài, máu me khắp người, tóc tai bù xù, đạo bào nhiễm vết máu, trong miệng đang không ngừng thổ huyết.
Chật vật không thôi!
“Cái này. . .”
Trên mặt ông ta lộ ra một tia cứng ngắc và mất tự nhiên.
Nụ cười trên mặt những người còn lại rất nhanh đã trở nên cứng đờ.
Vừa rồi con đang nghĩ không phải không thể địch lại Hỗn Độn Thể, nhưng đảo mắt Doanh Nhiếp liền bại.
Lão nhân của Cố gia ha ha nói: “Đứa bé Trường Sinh này, từ nhỏ đã như vậy, cho dù trong thế hệ trẻ tuổi có địch thủ, nhưng rất khó chống lại mấy chiêu của hắn.”
Ông ta biết rõ Thần Tử nhà mình sẽ không để mình thất vọng, Đạo Tử của Doanh gia có thần dị, cũng không phải đối thủ của Cố Trường Sinh.
Lão giả áo xám của Doanh gia tên là Thắng Phong, sắc mặt khó coi nói: “Sát tâm của Thần Tử nhà ngươi thật nặng, ta nhìn có vẻ hắn ta sắp hạ sát thủ rồi.”
“Làm sao lại thế. . .” Lão giả Cố gia lắc đầu phủ nhận lời này.
Nhiều người như vậy, cho dù hắn hạ sát thủ, bọn họ cũng có thể ngăn cản. Huống chi trên người Đạo Tử Doanh gia không có khả năng không có vật hộ thân bảo mệnh.
Thần Tử nhà mình cũng không phải không biết đúng mực.
Khả năng rất lớn là hai người chỉ đang “Luận bàn” mà thôi.
Nhưng lão nhân của Cố gia vừa nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt Cố Trường Sinh tự nhiên không màng danh lợi, như Tiên Đế hỗn độn xuất hành trên Càn Khôn Minh Giám, một chưởng đánh bay Doanh Nhiếp, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, giống như biết rõ có người ở đó nhìn trộm.
Hắn lập tức cười nhạt một tiếng.
Cách mấy vạn dặm, liếc nhau với tất cả mọi người!
Ong!
Một tầng khí thế mông lung từ trên người hắn tản ra, giống như linh vận thần cơ, khoách tán ra, hình ảnh trên Càn Khôn Minh Giám lập tức trở nên vặn vẹo, rất nhanh đã hoàn toàn mơ hồ.
Che đậy bí mật!
Giống như một mảnh hỗn độn!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người mộng bức, đây là muốn làm gì?
Lão giả áo xám của Doanh gia rất nhanh đã kịp phản ứng, đây là Cố Trường Sinh quấy nhiễu trật tự quy tắc nơi đó, trở thành một mảnh hỗn độn, khiến Càn Khôn Minh Giám không có cách nào chiếu được!
Bọn họ cũng không thể nhìn trộm tình huống cụ thể trong đó.
“Hắn muốn làm gì?” Nội tâm của ông ta mơ hồ dâng lên một cỗ bất an, nhưng lại cảm thấy Cố Trường Sinh sẽ không dám làm như vậy!
Có lẽ là có thủ đoạn gì đó không muốn ngoại giới biết.
. ..
“Phốc!”
Doanh Nhiếp tóc tai bù xù, lại phun ra một ngụm tiên huyết, xương cốt gãy rất nhiều cái, từng tia từng sợi màu tím lưu chuyển, đang phục hồi thương thế trên người hắn ta.
Khí tức sinh mệnh nồng đậm bộc phát.
Nhưng vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn lạnh lùng như cũ, hoặc nói là đạm mạc, hắn lần nữa vỗ ra một chưởng, trên thủ ấn xen lẫn đạo văn, phong lôi ẩn hiện, giống như muốn xé rách thiên địa!
Sau đó đánh ra một đạo thần quang màu đen, ma diệt khí tức sinh mệnh trên người Doanh Nhiếp
Chính là Tử Thuật trong luân hồi bảo thuật!
“Tên gia hỏa này chuẩn bị giết chết Đạo Tử của Doanh gia sao? Lát nữa hắn có thể diệt khẩu cả ta không?”
Tần Khanh Khanh trốn trong hư không, có chút hãi hùng khiếp vía, nàng nhìn thấy từ đầu đến cuối, nhưng lại không dám rời đi.
Bởi vì nàng đã cảm giác được, Cố Trường Sinh đã phong trấn xung quanh, khóa chặt khí tức của nàng.
Có dũng khí hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt đối sẽ phải đối mặt với thủ đoạn lôi đình của hắn.
“Từ lúc bắt đầu bước vào đây, hắn đã phong trấn xung quanh, ghim định ta. . .” Tần Khanh Khanh nhíu chặt mày.
Mặc dù nàng là Hư Không Thể, danh xưng sinh ra đã có lực lượng chưởng khống hư không, dường như không có bất kỳ ai có thể giữ nàng lại.
Nhưng hiện nay nàng còn chưa đạt đến trình độ kia, nhất là trong tình huống bị Cố Trường Sinh khóa chặt này.
“Hôm nay ngươi không giết ta được, ngươi liền chết tâm đi, Cố Trường Sinh.” Cho dù cả người Doanh Nhiếp đã bị đánh đến đầm đìa máu tươi, nhưng vẫn cười lạnh nói, giống như có chút phấn khích.
“A, giết hay không cũng không sao.” Cố Trường Sinh cũng không ngại, thản nhiên nói.
Hai tay lập tức hóa thành hình rồng, túm Doanh Nhiếp từ dưới đất lên, thần niệm quét qua, nhìn vào tu di giới của hắn ta, những vật bên trong nhao nhao rơi xuống đất.
“Thân là Thần Tử của Cố gia, lại làm ra hành vi trộm cắp như thế, không sợ tu sĩ thiên hạ chế nhạo sao? Mất mặt Trường Sinh Cố gia sao?” Doanh Nhiếp vô cùng tức giận, không cam lòng nói, hoàn toàn không thể tránh thoát, mặc cho toàn thân sáng lên như thế nào, pháp lực mãnh liệt như thế nào, đều không thoát khỏi.
Nhìn tất cả trữ vật pháp bảo trong tu di giới bị lấy đi, trái tim đều chảy máu.
Trong đó là những vật trân quý hắn ta tích lũy trong nhiều năm qua!
Nhưng lông mày Cố Trường Sinh vẫn nhíu chặt, không hề lay động, giống như còn không hài lòng.
Phốc phốc!
Sau đó bàn tay hắn hóa long, tìm kiếm về phía đan điền của Doanh Nhiếp, trực tiếp xé toạc ra.
Cùng với tiếng hét thảm của Doanh Nhiếp, một tia màu tím nồng đậm, sáng chói lập tức tràn ra.
Ầm ầm!
Toàn bộ cung điện giống như khó có thể chịu đựng cỗ lực lượng bàng bạc này, bắt đầu rung động ầm ầm, như muốn đổ sụp!
“Hồng Mông Thủy Khí Căn!”
Nhìn thấy tia sáng màu tím giống như có thể áp sập vạn vật kia, cuối cùng trên mặt Cố Trường Sinh đã hiện lên ý cười.