Chương 50: Tam Thi Ác Thân Mờ Ảo
Trong nháy mắt bốn cánh cửa của Băng Cung cùng bị oanh mở.
Trong đó lập tức có oan hồn vô cùng vô tận đánh tới, mỗi một oan hồn đều bị nhiễm sương mù màu xám, diện mạo vô cùng dữ tợn.
Giống như ác quỷ muốn nuốt sống người ta vậy!
Oán khí ngập trời!
“Không phải toà Băng Cung này trấn áp tà vật chứ? Làm sao khí tức của đám oan hồn này lại cường đại?” Tần Khanh Khanh cau mày nói.
Mỗi oan hồn đều mặc trang phục cổ lão, có nam có nữ, có trẻ có già, nhưng duy nhất giống nhau là dáng vẻ của bọn chúng lúc này vô cùng dữ tợn, dũng mãnh lao đến bốn phương tám hướng.
Nơi đây có trận văn cấm bay, nhưng đối với bọn chúng lại không có chút tác dụng nào.
Chú ý tới điểm kỳ lạ này, Cố Trường Sinh cũng không nhịn được nhăn mày lại, như đang nghĩ ngợi cái gì.
Đưa tay lên.
Chém ra một đạo kiếm khí thô to, một đạo oan hồn hư ảo trước mặt lập tức bị hắn trảm diệt!
Nhưng số lượng oan hồn ở nơi này rất nhiều, theo thánh mộ Bắc Hoang tràn ra, bay đi bốn phương tám hướng, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ có một bộ phận không biết sống chết, đụng vào hai người trước mặt, bị bọn họ tuỳ tiện trảm diệt.
“Nếu gặp phải đám tu sĩ còn lại, đoán chừng chính là một kiếp nạn, không chỉ có hắc ám thú triều, còn có một đám oan hồn này. . .” Tần Khanh Khanh nói, thậm chí có chút xấu hổ.
Dù sao người thả những oan hồn này ra cũng có nàng ở trong đó.
Cố Trường Sinh nghe nói như thế, lơ đễnh nói: “Dù sao cũng là lịch luyện, giết hắc ám thú triều là giết, giết đám oan hồn cũng là giết, có cái gì không giống chứ.”
Tần Khanh Khanh gật đầu, lại nhìn hắn một chút, nói: “Ngươi nói rất có đạo lý. . . Nhưng ta luôn cảm giác ngươi đang kiếm cớ vậy.”
Cố Trường Sinh lười quan tâm đến nàng, thân ảnh trực tiếp vọt vào Băng Cung, hỗn độn khí quanh thân phun trào, giống như một mảnh hỗn độn hỏa hải.
Oan hồn ven đường gặp phải đều nhao nhao vỡ vụn, giống như băng tuyết gặp được nắng gắt, trực tiếp hòa tan.
“Hừ. . .”
Hừ nhẹ một tiếng, Tần Khanh Khanh vội vàng đuổi kịp.
Xâm nhập vào Băng Cung.
Khí tức càng thêm âm lãnh.
Tiếp tục đi vào chỗ sâu, xung quanh càng phát ra tối đen như mực.
Hoàn toàn khác biệt với tiên ý lượn lờ bên ngoài.
Trong không khí cũng tản mát ra khí tức âm lãnh, lạnh lẽo thấu xương, giống như muốn đóng băng nứt vỡ thần hồn người ta.
Sau khi thả oan hồn ra, tiếng khóc thét gào kia đã ít đi rất nhiều.
Nhưng càng như vậy, nơi đây càng có vẻ tĩnh mịch quỷ dị.
“Xung quanh thật tối, Cố Trường Sinh, ngươi đi chậm một chút, không thể chờ ta một chút sao?” Tần Khanh Khanh ở phía sau hô lên.
Cố Trường Sinh mắt điếc tai ngơ, thả ra thần niệm tìm hiểu xung quanh.
Đập vào mắt hắn là cột trong cung điện cũ nát sụp đổ, năm đó dường như đã xảy ra một trận đại chiến, rất nhiều linh khí đều sụp đổ, mục nát rơi xuống ở xung quanh.
“Cố Trường Sinh, xung quanh nơi này không có cái gì sao? Rốt cuộc chúng ta muốn tìm cái gì?”
“Đương nhiên là tìm đường.” Cố Trường Sinh nói, ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vỡ binh khí rách rưới lên.
Bên trên nhiễm mấy sợi lông tóc màu huyết hồng.
Đúng lúc này.
Một cỗ hàn ý lập tức dâng lên phía sau hai người, giống như một đôi mắt giấu trong hắc ám đang theo dõi bọn hắn.
Sắc mặt Tần Khanh Khanh trở nên trắng bệch, tê cả da đầu.
Ai biết nơi mấy chục vạn năm không có người đến này sẽ sinh ra tồn tại quỷ dị gì chứ.
“Đừng quay đầu nhìn lại.” Giọng nói không có gợn sóng của Cố Trường Sinh truyền vào tai nàng.
Bọn họ bị để mắt tới.
“A a a a. . .”
Tiếng cười trầm thấp bỗng nhiên vang lên, sắc mặt Cố Trường Sinh chợt biến, thân ảnh biến mất, cấp tốc lui lại.
Một bàn tay trắng bệch đột nhiên xuất hiện ở vị trí hắn vừa đứng.
Nếu động tác hơi chậm một chút, hắn tuyệt đối sẽ bị nó xuyên thủng tim.
“Đây là thứ gì?” Tần Khanh Khanh vội vàng chạy đến bên người Cố Trường Sinh, lên tiếng hỏi, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
“Ta cũng không biết, rất có thể là tàn hồn của Thánh Nhân, nhưng cũng có khả năng rất lớn là không phải.” Trên mặt Cố Trường Sinh lộ ra vẻ thận trọng.
Vừa rồi, trong lòng hắn sinh ra báo động, nếu không hắn căn bản không phát hiện được cỗ khí tức âm hàn đến tận xương kia.
Cho dù lấy cường độ nhục thân bây giờ của hắn, cũng rất nguy hiểm!
Tại vị trí vừa rồi Cố Trường Sinh đứng.
Bàn tay tái nhợt từ trong hắc ám duỗi ra, một thân ảnh mờ ảo chậm rãi hiển hiện.
Trên đầu ông ta đội ngũ kim quan, người khoác trường bào tử kim, biên rìa thêu hoa văn cổ lão phức tạp, nhưng đôi mắt trống rỗng vô thần lại nhìn chằm chằm về phía trước, hai chân cách mặt đất một đoạn, cực kì khiếp người.
Khiến lòng người run rẩy nhất chính là, trên người thân ảnh này mọc lên từng đám lông tóc huyết hồng.
“Giống như ác thi trong điển tịch ghi lại vậy. . .” Tần Khanh Khanh đứng sau lưng Cố Trường Sinh lộ ra cái đầu nhỏ, thấy thế nghi ngờ nói.
Đạo gia thời cổ từng có đạo pháp Trảm Tam Thi Thành Thánh.
Lấy Bán Thánh chi thân Trảm Tam Thi, một bộ thiện thi, một bộ ác thi, một bộ trí tuệ thi.
Nhưng thật ra Tam Thi này chính là Tam Thi Trùng biến thành.
Thượng Thi Trùng là Bành Hậu, ở trong đầu người, làm cho người ta trở nên ngu si trì độn, không có trí tuệ.
Trung Thi Trùng là Bành Chất, ở trong lồng ngực con người, làm cho người ta phiền não vọng tưởng, không thể thanh tĩnh.
Hạ Thi Trùng là Bành Kiểu, ở trong bụng người, làm cho người ta ham muốn dục vọng nam nữ.
Đây là phương pháp tu hành Đạo gia, có thể nói là khá khác biệt với đạo pháp dòng chính của thế giới này.
“Chẳng lẽ Thác Thiên Chí Thánh có ý đồ trảm Tam Thi chi pháp để chứng đạo vị trí Đại Thánh?” Trong ánh mắt Cố Trường Sinh mang theo suy tư.
Đột nhiên.
“A!”
Tần Khanh Khanh trốn ở sau lưng kêu lên, lập tức ôm chặt Cố Trường Sinh.
Không biết lúc nào thì con quái vật này đã xuất hiện đằng sau nàng, vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này giống như ẩn chứa lực lượng không gian, xung quanh lập tức như hãm vào vũng lầy, khó mà giãy dụa.
Cho dù nàng là Hư Không Thể, cũng khó có thể tránh thoát.