• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Oanh Mở Băng Cung, Vạn Quỷ Cùng Khóc

Nhìn thấy mọi người trong Cố gia đều đi vào bên trong phế tích, căn bản không thèm để ý xung quanh sẽ có cấm chế hoặc là trận văn gì, đám tu sĩ không khỏi hâm mộ ghen ghét không thôi.

Có người linh cơ khẽ động, muốn theo sau, kết quả còn chưa đi mấy bước, liền bị đệ tử của Cố gia đi phía trước tiện tay đánh ra mấy đạo thần thông oanh thành huyết vụ!

Vẻ mặt bọn họ vấn nhẹ nhõm như cũ, giống như chỉ đang đuổi mấy con ruồi ong ong mà thôi.

Một màn như thế, khiến tim đám tu sĩ đập nhanh, chợt bừng tỉnh, đây là Trường Sinh thế gia, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với bọn họ, vội vàng rời xa, không dám tiến lên nữa.

“Di chỉ thánh mộ Bắc Hoang, chúng ta căn bản không có tư cách nhúng chàm!” Có người cười khổ nói.

Đại hội đi săn, trên cơ bản đã đi hết nửa hành trình.

Đám tu sĩ còn lại vẫn đang chém giết với yêu thú sa đọa, giống như đã điên dại.

“Thế lực bất hủ tùy ý ban thưởng công pháp, có thể khiến ta thay da đổi thịt, từ đây trở thành người trên người!”

Trong lòng bọn họ chỉ là xếp hạng, còn lại không thèm để ý đến chuyện khác.

Hành vi này ngược lại khiến trong lòng rất nhiều đệ tử của thế lực bất hủ yên tâm.

Cho dù các tán tu, hoặc là đệ tử của các tông môn nhỏ này này lấy được công pháp, cũng không có khả năng sống quá xa thành Bắc Hoang.

Bọn họ căn bản không có thực lực có thể bảo vệ những công pháp kia.

Thế giới này, chính là tàn khốc như thế.

Một bên khác.

Sau khi rời cung điện Thánh Nhân nhuốm máu, Cố Trường Sinh và Tần Khanh Khanh đi tới chỗ sâu trong thánh mộ.

Trên vách tường phía trước, một đoạn tàn chi đang nằm, xương cốt óng ánh như ngọc, phía trên có đường vân Thánh Nhân huyền ảo phức tạp.

Vết máu còn chưa khô cạn dính trên đó, lại có một chút thần tính.

Ở chỗ này, uy áp còn sót lại của Thánh Nhân dày nặng nhất, khiến cho da thịt người ta như muốn vỡ ra.

Nhưng quanh người Cố Trường Sinh đã tràn ngập hỗn độn khí, khiến hắn không bị ảnh hưởng chút nào.

Tần Khanh Khanh cũng là bất phàm, Hư Không Thể chủ động phát ra lực lượng hư không, khiến xung quanh trở thành một mảnh vặn vẹo mơ hồ, triệt tiêu cỗ uy áp này.

“Chậc chậc chậc, năm đó rốt cuộc nơi này đã có bao nhiêu Thánh Nhân chết đây, một đường đi qua, tiên huyết màu gì cũng có. . .” Mắt nhìn cái chi bị cắt đứt phía trước, Tần Khanh Khanh có chút ghét bỏ nói.

Nếu tu sĩ bình thường tiến vào nơi đây, nhục thân sớm bị sụp đổ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể cười nói như vậy.

“Đây không phải là Thánh Nhân, đây là Chí Thánh.” Cố Trường Sinh lườm nàng một chút nói.

Cùng là Thánh Nhân, nhưng Chí Thánh và Thánh Nhân bình thường, chênh lệch khác biệt như ngày đêm vậy.

Không khách khí mà nói, một vị Chí Thánh, luyện chế ra truyền thế Thánh binh, có thể tuỳ tiện đè chết Thánh Nhân.

Tần Khanh Khanh nghe vậy mở to hai mắt, cũng không hoài nghi Cố Trường Sinh.

“Nói cách khác thánh mộ Bắc Hoang này mai táng mấy vị Chí Thánh, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. . .”

Cho dù tại Trường Sinh thế gia, Chí Thánh cũng có thể xưng là nội tình tồn tại, sẽ không dễ dàng hiển lộ trên thế gian.

Cho nên nàng có chút chấn kinh.

Sau đó kịp phản ứng, nếu có thể dẫn đến Chí Thánh tranh đoạt, như vậy đồ vật bên trong thánh mộ Bắc Hoang, tuyệt đối là trên đời khó cầu, vô cùng trân quý!

Rất nhanh, hai người tránh thân thể tàn phế của Thánh Nhân đi, sau đó đã nhìn thấy tòa Băng Cung lơ lửng ở phía trước, từng đạo âm thanh quỷ dị từ trong đó truyền đến, giống như mang theo tiếng khóc lóc kể lể, cũng giống như mang theo sự không cam lòng và oán hận.

“Đây chính là toà Băng Cung thượng cổ kia, trong đó thật quỷ dị.” Tần Khanh Khanh nhíu mày nói, cảm nhận được một cỗ âm lãnh hàn ý đánh tới.

Cố Trường Sinh dùng thần niệm tìm kiếm, lại bị một đạo vĩ lực khó nói lên lời chặn lại, giống như đâm vào vách tường vậy.

Băng Cung nguy nga đứng vững, giống như tiên cảnh.

Trong đó mơ hồ phát ra thánh uy, lại không hề ảnh hưởng đến hắn, so với thánh uy mà những thân thể tàn phế kia phát ra, thì yếu ớt hơn rất nhiều.

“Cần mở cửa ra mới vào được, nếu không sẽ không vào được.”

Cố Trường Sinh thấy rõ hư thực trong đó, lẩm bẩm.

Sau đó, hắn lấy một đạo bí bảo lượn lờ đạo ấn, thần quang lập lòe trong tu di giới ra, trên đó xen lẫn lôi đình, phát ra khí tức kinh người kinh khủng.

Đây là một cái bí bảo hắn mang từ trong tộc tới, thần uy như ngục, có thể đối cứng với tồn tại từ Hoàn Nhất cảnh trở lên.

“Đi!”

Cố Trường Sinh phóng nó ra, hóa thành một đạo thần quang, mãnh liệt mà đi.

“Ta giúp ngươi!”

Tần Khanh Khanh cũng thức thời, lấy ra một tấm gương toàn thân óng ánh, vô số thần quang sáng chói lấp lánh, tấn công về phía trước!

Ầm ầm!

Tiếng vang đáng sợ khuếch tán ra, toàn bộ tu sĩ trong thánh mộ Bắc Hoang cũng nghe thấy rõ ràng, tràn đầy kinh hãi ngẩng đầu nhìn lại.

“Là toà Băng Cung kia, chẳng lẽ có người đang xông vào, muốn oanh mở?”

“Tuyệt đối là Thần Tử Cố gia!”

“Ngoại trừ hắn không ai có thể làm được!”

Rất nhiều tu sĩ chấn kinh.

“Băng Cung muốn mở!” Trong mắt Tần Khanh Khanh lộ ra mấy phần hưng phấn nói.

Cố Trường Sinh gật đầu.

Hai người lần nữa xuất thủ.

Lập tức, thiên địa biến sắc, lôi đình lấp lánh.

Dư ba kinh khủng khiến không gian sinh ra vết tích vỡ vụn, giống như mặt kính.

Bốn cửa Băng Cung bị mở ra, bên trong phát ra khí tức xưa cũ, mênh mông cuồn cuộn, giống như bốn con cổ ma Hồng Hoang há rộng miệng.

Giữa thiên địa, từng sợi linh khí tràn vào cửa cung, như đá chìm trong biển lớn, vô tung vô ảnh.

Trong Băng Cung truyền ra đại đạo thiên âm, thần dị ảm đạm, làm người say mê.

Giống như thật sự có một vị Thánh Nhân ở trong đó truyền đạo tụng kinh, muốn độ người trong thiên hạ.

Đúng lúc này, trong gió truyền đến từng tiếng nghẹn ngào, trầm thấp và khàn giọng thút thít.

“Ta hận!”

“Ta hận!”

“Giết!”

. ..

Vô số oan hồn giống như tìm được cửa ra, từ trong Băng Cung điên cuồng thoát ra.

Che khuất bầu trời, thanh thế to lớn!

Sắc mặt Tần Khanh Khanh thay đổi: “Không tốt, chúng ta rước lấy phiền phức rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK