Sau khi quay lại phòng vẽ tranh một lần nữa, Hạ Kính Sinh đang ngẩn người nhìn thức ăn vừa được giao đến.
Mãi đến khi Đường Lạc đặt rương xuống, anh mới lấy lại tinh thần, kêu cậu nhanh tới ăn cơm chiều.
Thật ra bình thường đến giờ này, sau khi ăn xong Hạ Kính Sinh cũng không cầm bút bữa, hai người thu dọn trước rồi đến nhà ăn ăn cơm cũng được. Nhưng mấy ngày nay họ đều ngầm hiểu lẫn nhau, lựa chọn cơm hộp giá cả cao hơn nhà ăn, đơn giản là ở đây không có người ngoài.
Tục ngữ nói, ăn no nghĩ đến dâm dục. Trước kia Đường Lạc đều tâm viên ý mã mỗi khi đến giờ này.
Cửa có thể khóa lại từ bên trong, rèm cửa có thể kéo kín mít, hình như rất thích hợp làm một vài chuyện chim chuột.
Cuối cùng ngoại trừ dụ dỗ cũng không dám gì khác, thứ nhất là cậu chê chỗ này hơi bẩn, thứ hai là thoạt nhìn Hạ Kính Sinh thực sự không nghĩ đến chuyện kia.
Có điều hôm nay Đường Lạc cũng không muốn.
Trong tay cậu bưng hộp cơm, tất cả tâm tư đặt lên cái rương dưới lòng bàn chân.
Hiếm khi cậu im lặng tập trung và cơm, chắc là Hạ Kính Sinh cảm thấy không quen nên chủ động mở miệng nói chuyện.
“Vừa rồi anh láng máng nghe thấy trong điện thoại nói… cái này của bạn em?”
Đường Lạc cúi đầu nhai kỹ: “Ừm.”
“Cho em à?”
“Xem như thế đi…”
Hạ Kính Sinh gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Không khí im lặng một hồi, Đường Lạc lại cúi đầu nhìn thoáng qua cái rương, đột nhiên dâng lên ham muốn kể lể mãnh liệt, thậm chí cảm thấy không nói ra sẽ kìm nén chết mất.
“Là người bạn em quen trong quán làm thêm. Anh ta không làm nữa, đồ đạc lại không mang đi, chủ quá ngại để trong quán vướng chân vướng tay nên cho em.”
“À.” Hạ Kính Sinh gật đầu.
“Anh nói xem, một người lớn như thế, cũng không suy tính xem người khác có tiện hay không, nói đến là đến nói đi là đi, đồ cũng không lấy, có trẻ con quá không.” Đường Lạc lẩm bẩm.
Hạ Kính Sinh nhìn cậu một cái: “Em được hời còn khoe mẽ đúng không.”
Đường Lạc dùng mũi chân đá nhẹ cái rương kia một cái: “Em cũng không hiếm lạ cái này cho lắm.”
“Không hiếm lạ chút đồ này,” Hạ Kính Sinh cũng cúi đầu nhìn sao, “Chắc không phải hiếm lạ người kia nhỉ.”
“…”
Đường Lạc ngẩn ra một lúc, sau đó cắn môi, nhỏ giọng đáp: “Xí.”
Chẳng biết tại sao Hạ Kính Sinh đột nhiên cười: “Xem ra người này còn khiến em rất ghét.”
Đường Lạc không đáp lời.
Đương nhiên là không ghét. nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến Lão Vương, nhìn thấy cái rương này, sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu thôi.
“Đó là người như thế nào?” Hạ Kính Sinh lại hỏi.
Đường Lạc lắc đầu, không đáp lại.
Cậu đặt hộp cơm trong tay xuống, ngồi xổm bên cạnh rương trang điểm: “Em nhìn xem, bên trong có thứ gì tốt.”
Mở rương ra, bên trong có vẻ hơi lộn xộn.
Đây không phải là Lão Vương làm. Có lẽ hắn hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mặc dù mỗi lần trang điểm lấy đồ từ trong rương và bỏ đồ đều rất tùy ý, nhưng sau khi xong việc cuối cùng sẽ sắp xếp lại một lần nữa, xếp ngay ngắn tất cả mọi thứ.
Một lần cuối cùng, thật ra là Đường Lạc sắp xếp. Dù sao ngày đó Lão Vương tiện tay ném dụng cụ một cái rồi đi, sau đó cũng không quay về nữa.
Hạ Kính Sinh ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn cái rương mở ra, khẽ nói một câu: “Lộn xộn quá.”
Đường Lạc cầm lấy một hộp nhỏ, lắc lắc với Hạ Kính Sinh: “Anh đoán đây là gì?”
Đó là phấn tạo khối, dùng để thêm mảng tối. Lần đầu tiên thấy Lão Vương dùng cọ chấm bột phấn màu nâu đậm này bôi lên mặt mình Đường Lạc cực kỳ sợ hãi, tưởng là mình sẽ bị vẽ thành một người da đen.
Hạ Kính Sinh chỉ nhìn thoáng qua, rồi lắc đầu: “Không biết.”
“Anh cũng không đoán,” Đường Lạc bĩu môi, “Nhàm chán.”
Hạ Kính Sinh cười, cũng ngồi xổm bên cạnh cậu: “Em biết những thứ này dùng để làm gì?”
“Tất nhiên rồi,” Đường Lạc nói xong chỉ mặt mình, “Cái này, bôi lên chỗ này sẽ khiến gương mặt trông định hình hơn.”
“À,” Hạ Kính Sinh gật đầu, cúi đầu duỗi tay chọn lựa trong rương, cuối cùng cầm lấy một tuýp kem bao bì màu trắng, “Đây là cái gì?”
“…”
Đường Lạc không biết, cái này Lão Vương chưa bao giờ dùng cho cậu.
Nhưng để vãn hồi hình tượng, cậu bắt đầu bịa đặt: “Đây là… phấn nền, kem nền!”
“Thật không?” Hạ Kính Sinh nói xong vặn nắp ra, bóp một ít lên mu bàn tay. Gói kem kia lại là màu trắng sữa, còn hơi bóng.
Đây là cái quái gì! Đường Lạc hoàn toàn mờ mịt.
“Màu này làm phấn nền, thoa xong mặt cũng phát sáng đấy.” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ rất ngờ vực.
Đường Lạc không trả lời được, dứt khoát nói sang chuyện khác: “Động tác của anh chuyên nghiệp ghê á!”
“Có lẽ đây là thiên phú!” Hạ Kính Sinh nói.
Đường Lạc trề môi, tiếp tục lục rương.
Hạ Kính Sinh lại hỏi: “Em vẫn chưa nói cho anh biết, đó là người như thế nào?”
“… Một tên thần kinh.” Đường Lạc nhỏ giọng đáp.
Cậu nói xong không ngẩng đầu lên, mà người bên cạnh cậu cũng không nói lời nào.
“Tính cách kém, miệng cũng xấu xa, hứng thú rất thấp kém,” Đường Lạc nói tiếp, “Không nói lý lẽ, thích cố tình gây sự, còn có khuynh hướng bạo lực.”
“Tệ vậy hả?”
Đường Lạc lắc đầu: “Anh ta…”
Nói còn chưa dứt lời, thì đột nhiên mắc kẹt.
Cậu phát hiện mấy cây cọ nhỏ được đóng gói riêng ở trong rương. Cậu nhận ra cái đó, là cọ môi, dùng để bôi son môi.
“… Anh ta còn suốt ngày nói dối.” Đường Lạc nói.
“Đường Lạc?” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh nghe ra hơi kinh ngạc và lo lắng, “Sao vậy em?”
Đường Lạc không nói gì cả.
Cậu ném cọ môi vào rương, vùi đầu vào trong đầu gối, sau đó dùng lực hít mũi một cái.
Có một bàn tay dịu dàng xoa trên đầu cậu.
“Người này đáng ghét đến mức em muốn khóc à?”
Đường Lạc không ngẩng đầu lên, lúc mở miệng âm thanh mang theo giọng mũi đặc sệt: “Ai nói em ghét anh ta.”
Hạ Kính Sinh kéo cậu đứng lên, ôm vào trong lòng, để cậu ngồi lên chân mình, cẩn thận ôm lấy.
“Không khóc nữa không khóc nữa,” Anh hôn một cái lên mặt Đường Lạc, “Em thế này, không sợ anh ghen à?”
Đường Lạc sửng sốt, tiếp đó nhanh chóng hít mạnh mũi cái nữa.
Hành động vừa rồi của mình thực sự quá đáng, cũng không biết tại sao, phản ứng của Hạ Kính Sinh khiến cậu hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nguy cơ gì. Trực giác của cậu nói cho cậu biết, Hạ Kính Sinh hoàn toàn không có ý định ghen.
“Người kia xấu xa như vậy, em cũng không ghét,” Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi, “Có phải em có khuynh hướng bị ngược không?”
Đường Lạc lắc đầu nguầy nguậy: “Em không có đâu.”
“Cũng đúng,” Hạ Kính Sinh ngẫm nghĩ, “Nếu như anh đối xử với em như vậy, chắc chắn em không thích.”
“Em sẽ không!” Đường Lạc nhấn mạnh, “Bản chất hai người đều giống nhau.”
Cậu nói xong, bản thân cũng sững sờ, “Không phải, ý em là… ờ thì…”
Lông mày Hạ Kính Sinh đã nhíu lại với nhau, “Giống chỗ nào?”
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, không biết nên giải thích thế nào.
“Giống chỗ nào?” Thoạt nhìn Hạ Kính Sinh thật sự canh cánh trong lòng, hỏi lại lần nữa, “Em nói anh nghe.”
“Ờ…”
“Em thật sự cảm thấy bọn anh rất giống?”
Xem ra vừa rồi cậu chửi hơi quá, khiến Hạ Kính Sinh rất khó chấp nhận đánh giá này.
Thật ra trước khi buột miệng nói ra câu này, Đường Lạc cũng chưa bao giờ ý thức được vấn đề này.
Nhưng quay đầm ngẫm lại, đúng là hơi giống. Mặc dù không trực tiếp như Lão Vương, nhưng trên thực tế Hạ Kính Sinh rất thích lén xoa xoa và trêu chọc cậu, đùa bỡn cậu, ngay cả thói quen luôn bóp mặt cậu cũng không chênh lệch nhiều, thẩm mỹ cũng rất thiển cận.
Khác biệt lớn nhất có lẽ ở chỗ, Hạ Kính Sinh còn cố gắng che giấu một chút.
Nhưng Đường Lạc lo lắng sau khi nói ra lời này sẽ bị bắt nạt trầm trọng thêm giống như bão táp, vì vậy cậu cưỡng ép thay đổi cách thể hiện.
“… Phần dịu dàng gần giống nhau.” Cậu nói.
Phần lớn thời gian Hạ Kính Sinh đối xử với cậu rất dịu dàng, nhưng thích thỉnh thoảng trêu cậu một chút. Lão Vương không giống, Lão Vương suốt ngày bắt nạt cậu, nhưng trong xương cốt lại vô cùng dịu dàng.
Miệng chua ngoa, nhưng việc gì cũng làm thay cậu, mọi thứ đều thuận theo cậu, cưng chiều cậu đến mức thỉnh thoảng có lần không hợp ý sẽ hoàn toàn không làm hài lòng được.
Hốc mắt Đường Lạc ẩm ướt, nước mắt lại sắp rơi xuống.
Tại sao Hạ Kính Sinh vẫn không ghen chứ. Một chút xíu áp suất thấp cũng được, để cậu cảm nhận được nguy cơ áp bức, vậy cậu có thể suy nghĩ về người này mà không cần không kiêng nể gì cả.
Hạ Kính Sinh biểu hiện hoàn toàn không để bụng, vì thế cậu cũng cảm thấy tình cảm này đơn thuần không có mảy may tạp chất, có thể nói nhiều hơn như lẽ đương nhiên.
“Những chỗ đối xử tốt với em đều rất giống, dễ dàng thẹn thùng ở những nơi kỳ lạ cũng rất giống, ” Cậu đang nói mũi lại cay xè hơn, “Chắc chắn là vì rất giống anh, em mới luôn nghĩ đến anh ta như vậy.”
Biểu cảm của Hạ Kính Sinh vô cùng xoắn xuýt, điệu bộ ất đắn đo.
Anh nhìn gương mặt của Đường Lạc khóc đến mức ướt nhẹp, nhưng không có ý định mở miệng làm yên lòng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mặc dù không phát hiện được nguy cơ, nhưng sau khi Đường Lạc hít mũi một cái nữa, vẫn nhỏ giọng bổ sung một câu để phòng lỡ như: “Nhưng em chỉ thích anh thôi.”
Hạ Kính Sinh nghiêng đầu, sau đó cười.
“Em thích anh như thế, phải chăng dù anh làm gì cũng sẽ không tức giận?” Anh hỏi.
Trông anh có vẻ xoắn xuýt, nhưng tâm trạng cũng không xấu lắm, vì thế lá gan của Đường Lạc rất to: “Vậy thì chưa chắc.”
“…” Hạ Kính Sinh cúi đầu nhìn cậu.
“Dưới điều kiện tiên quyết là anh chỉ thích em, làm gì em cũng không giận.” Đường Lạc nói, “Nếu lỡ như tức giận, anh hôn em một cái là được.”
“Em nói nhé,” Hạ Kính Sinh vươn tay, “Móc tay.”
Lúc này Đường Lạc mới bắt đầu nghi ngờ, “Anh đã làm gì?”
“Móc tay trước đã,” Hạ Kính Sinh dùng ngón út móc tay của cậu, “Sau đó anh sẽ nói cho em biết.”
Trong lòng Đường Lạc đầy nghi hoặc, cứ vậy được anh móc lấy ngón út lắc hai cái, sau đó vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Anh…” Hạ Kính Sinh muốn nói lại thôi, chần chờ một lát sau đó đột nhiên chỉ chỉ cái rương trang điểm trên mặt đất đang mở ra, “Cái tuýp vừa rồi thật ra là bắt sáng.”
“Gì cơ?”
Đề tài của anh chuyển đổi nhanh quá, Đường Lạc cảm thấy mình có phần không theo kịp mạch suy nghĩ.
“Bắt sáng thể lỏng,” Hạ Kính Sinh nói, “Cách dùng gần giống như phấn bột.”
Đường Lạc cúi đầu nhìn cái rương lại ngẩng đầu nhìn Hạ Kính Sinh: “Anh chỉ vì xỉa xói em?”
“…” Hạ Kính Sinh ngẩng đầu nhìn trần nhà một cái, thở cái cực kỳ khoa trương, “Thật sự không thể trông cậy vào việc em thông minh đột xuất.”
“Hả?” Đường Lạc càng không hiểu, “Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em à?”
“Không đến mức đó,” Hạ Kính Sinh hít sâu, “Anh… đã giấu em một chuyện.”