Vừa rồi trên đường đi tới, cũng có tốp năm tốp ba sinh viên đi ngang qua họ. Chỉ là sau khi cách một khoảng, mặt mũi của tất cả đều không nhìn rõ.
Bây giờ Đường Lạc nhắm mắt, trong lúc mơ hồ hình như cũng có người đi ngang qua họ, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán.
Nhưng bây giờ cậu không để ý.
Vừa rồi nghe Hạ Kính Sinh nhắc đến những chuyện cũ tuổi thơ kia, trong ngực cậu vẫn rất buồn phiền, nhưng khi Hạ Kính Sinh cười nói bây giờ mình rất vui vẻ, cậu lại lập tức cũng vui vẻ theo.
Trong khoảnh khắc đó cậu có rất nhiều lời muốn nói.
Có thể ở bên anh em mới cảm thấy mình vô cùng vô cùng may mắn. Thật ra em đã phát hiện những sự xấu xa nhỏ bé trong tính anh của anh từ lâu rồi, em không hề ghét, thậm chí cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Bây giờ ở đây không ai có thể ép anh kiềm chế bản thân nữa, ở trước mặt em anh có thể nói bất kỳ lời gì muốn nói, làm bất kỳ chuyện gì muốn làm.
Em thực sự rất thích anh.
Những điều muốn nói quá nhiều, lúc này líu lo không ngừng sẽ phá hỏng bầu không khí, không bằng dùng nụ hôn truyền lại tất cả tâm tình.
Không cần quá nhiều kỹ xảo, cũng không liên quan đến dục vọng, chỉ có niềm vui đơn thuần nhất.
Trên đầu đột nhiên láng máng có âm thanh của dòng điện vang lên. Ngay sau đó, có tia sáng vàng ấm xuyên qua mí mắt, khiến con người vô thức khẽ run lên.
Đường Lạc mở mắt ra, sau đó nhìn nhau cười với Hạ Kính Sinh dưới ánh đèn đường.
Sau khi quay về ký túc, cậu mới nhớ ra đã để quên rương trang điểm trong phòng vẽ tranh.
Cậu gọi điện cho Hạ Kính Sinh, kết quả nhắc nhở đã tắt máy. Trình độ ỷ lại điện thoại của người này quá thấp, vừa nãy sau khi tắt máy thế mà đến giờ cũng chưa mở, thực sự khiến Đường Lạc cười khổ.
Nhưng vốn dĩ cũng chỉ muốn tìm cớ nói mấy câu với anh thôi. Dù sao rương trang điểm lại không mọc chân, ngày hôm sau lấy cũng giống nhau.
Vừa mới định đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat.
Là mẹ Hạ Kính Sinh gửi đến, lại là một đoạn thoại rất dài.
“Tiểu Đường, bây giờ con có tiện không? Con biết bây giờ Hạ Kính Sinh ở đâu không, cô và chồng cô gọi điện cho nó đều không được, nên hơi lo lắng. Hôm nay con gặp nó không?”
Đường Lạc lập tức đau đầu.
Xoắn xuýt một lát, cậu bắt đầu nói dối thay người trong cuộc.
—— Chào cô, hình như điện thoại của đàn anh hết pin, tối nay về ký túc chắn là có thể gọi được.
Một lát sau, đối diện trả lời một tin nhắn thoại.
“Vậy là tốt rồi. Phải rồi, Tiểu Đường này, con có biết kỳ nghỉ năm nay nó có sắp xếp gì không?”
—— Con không rõ lắm, anh ấy chưa nói với con.
Ai ngờ đối diện lập tức ném đến một quả bom nặng ký.
“Nghe giọng nói chắc chúng ta là đồng thương, cô và chú muốn mời con năm mới đến nhà chơi, không biết con có thời gian không.”
Trong nháy mắt Đường Lạc lại không phân biệt được rốt cuộc đây có phải sách lược đường cong cứu quốc của họ không.
Chuyện này khiến người ta khó xử rồi, không tiện từ chối, lại không thể đồng ý, hoàn toàn là một vấn đề mất mạng.
Cậu ôm điện thoại lựa chọn sống chết, còn chưa kịp trả lời, đối diện lại gửi ghi tin nhắn thoại mới.
“Cô còn muốn tâm sự thêm với con đây, Tiểu Đường con thích ăn món gì, cô làm cho con.”
Đường Lạc suýt nữa đồng ý.
Cũng may một chút lý trí cuối cùng khiến cậu dừng cương trước bờ vực.
Sau khi rối rắm, cậu có một câu trả lời khá là hợp lý.
—— Con phải hỏi sắp xếp trong nhà con trước mới được.
Để phòng ngừa đối diện lập tức đưa ra yêu cầu khác người như “Hay là hai nhà gặp nhau”, cậu nhanh chóng bổ sung một câu.
—— Hình như bố mẹ con định nhân lúc nghỉ đông cả nhà cùng ra ngoài đi du lịch.
Gửi xong, Đường Lạc quả thực muốn vỗ tay cho sự lanh trí của mình.
Cuối cùng sau khi sống sót thành công, cậu quyết định vẫn thành thật khai báo với Hạ Kính Sinh.
Chuyện liên lạc với mẹ anh tiếp tục giấu giếm thì người chịu khổ hoàn toàn là mình. Hơn nữa bây giờ Đường Lạc có sự tự tin thần bí, cảm thấy cho dù nói cho Hạ Kính Sinh, anh cũng sẽ không bởi vậy mà không vui với mình.
Không biết đêm nay anh có mở máy hay không, Đường Lạc dứt khoát nhắn trên Wechat cho anh, nói đơn giản về sự thật cho anh, bảo anh nhìn thấy rồi nếu có thời gian thì nhắn lại.
Cuối cùng cậu còn bổ sung một câu, “Về sau ở trước mặt cậu có chuyện gì có thể nói thẳng ra.”
Sáng ngày hôm sau mới nhận được trả lời.
Hạ Kính Sinh trả lời cậu sáu dấm chấm và một meme “phun ra”. Tiếp đó lại hỏi cậu, em đã dậy chưa, có thể nghe điện thoại không?
Đường Lạc gọi điện lại, giọng nói ở đầu kia nghe uể oải.
“Trời ạ, sao chuyện của họ nhiều bẫy rập thế,” Khi anh nói chuyện trong âm thanh nền còn có tiếng sột soạt, giống như đang trở mình ở trong chăn, “Mẹ anh nấu ăn dở lắm em đừng tin bà ấy.”
Đường Lạc cảm thấy trọng điểm của anh hoàn toàn sai rồi, tám chín phần mười là vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Anh vẫn chưa dậy à?” Cậu hỏi.
“Ừ, mới tỉnh,” Hạ Kính Sinh ngáp một cái, sau đó còn nói thêm, “Anh không dậy nổi, em hôn anh một cái đi.”
Mặt Đường Lạc lập tức đỏ lên.
Trong ký túc xá còn có người khác, bảo cậu hôn điện thoại qua không khí, xấu hổ quá trời.
Sau khi lén lút trốn vào nhà vệ sinh, cậu mới nhăn nhăn nhó nhó “moa” một tiếng với bên kia, tiếp theo nhớ ra cái gì đó?”
“Người ở phòng anh về hết rồi à?”
“Chưa,” Hạ Kính Sinh nói, “Đang ở đây cả.”
“… Bây giờ cũng trong ký túc?”
“Ừ,” Hạ Kính Sinh không hiểu, “Sao vậy?”
Vậy mà anh nói lời này!
Đường Lạc không dám hỏi nữa, sợ nghe được một vài phát biểu đáng sợ kiểu như “Họ còn biết em cực kỳ đói khát”.
“Bảo em mặc kệ bà ấy, em lại vụng trộm giấu giếm anh tán gẫu với bà ấy,” Hạ Kính Sinh còn nói thêm,”Có phải em tự chuốc khổ cho mình không?”
Đường Lạc bĩu môi, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Anh có chuyện gì giấu em không?”
Đối diện lập tức im lặng.
“Có thật à?” Đường Lạc căng thẳng, “Chuyện gì?”
“… Em đã quên rồi hả, hôm qua anh vốn định nói với em,” Hạ Kính Sinh giống như đang cười khổ, “Trong điện thoại không trịnh trọng cho lắm, lần sau gặp nhau rồi nói.”
Đường Lạc suy nghĩ, cầm điện thoại gật đầu: “Vậy được. Nhưng còn có một việc anh nhất định phải thành thật khai báo.”
“Chuyện gì?” Hạ Kính Sinh không hiểu.
“Vừa rồi em đã nói với anh trong Wechat, sau này anh có suy nghĩ gì nhất định phải trung thực nói cho em. Anh có thể làm được không?”
“… Chắc được,” Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi, “Đợi anh nói chuyện kia cho em, sau này chắc là có thể rồi.”
Đây là tiền đề quái lạ gì.
Có điều hỏi xong đoán chừng cũng sẽ không nhận được đáp án, Đường Lạc quyết định tiếp tục chủ đề của mình: “Vậy anh trung thực nói cho em, có cảm thấy em rất thiểu năng trí tuệ không?”
Hạ Kính Sinh lại im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Anh cảm thấy em cực kỳ đáng yêu.”
Lập trường kiên định của Đường Lạc từ chối viên đạn bọc đường: “Anh chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Em siêu đáng yêu, cực kỳ moe, tính cách tốt, cũng đẹp trai, miệng còn ngọt,” Hạ Kính Sinh nói, “Ý anh là, nói chuyện bùi tai, nếm thử cũng ngọt.”
“…”
Đường Lạc cảm thấy lập trường của mình đang dao động nghiêm trọng.
“Hôn cái nữa nào, anh xuống giường ăn sáng.” Hạ Kính Sinh nói.
“Anh vẫn chưa trả lời em đâu,” Đường Lạc nói thầm, “Mẹ anh nói anh đặt bí danh cho em là…”
“Sao cả chuyện này bà ấy cũng nói,” Hạ Kính Sinh cực kỳ bất lực, “Họ cứ phải bẫy chết anh mới vui vẻ.”
“Em thiểu năng trí tuệ không?” Đường Lạc hỏi.
“Em không hôn anh, anh hôn em một cái được không?” Hạ Kính Sinh nói.
“…” Đường Lạc xoắn xuýt rất lâu, sau đó nói, “… Ò.”
Sau một ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu triển lãm, bức tranh Hạ Kính Sinh phụ trách sửa chữa cũng đã đến giai đoạn kết thúc công việc.
lúc Đường Lạc đến phòng vẽ tranh xem thì lén lút mang đến bộ quần áo Hạ Kính Sinh đã mua, ban đầu còn định bụng có thể nhân tiện trang điểm đơn giản, sau đó thừa dịp không có ai làm một chút chuyện đen tối. Kết quả sau khi đến thất vọng tràn trề.
Phòng vẽ tranh một ngày trước đã hầu như không có ai, thế mà trở nên náo nhiệt.
Xem ra mấy thằng cha nước đến chân mới nhảy thực sự không ít, rất nhiều người đều ở đó làm công việc chỉnh sửa đóng khung, tới tới lui lui thậm chí hơi ồn ào, hơn nữa nồng nặc mùi.
Trang bị không có đất dụng võ, Đường Lạc cảm thấy đau khổ.
Hạ Kính Sinh đang nói gì đó với vài người có vẻ là tác giả ban đầu của bức tranh, dạy họ làm thế nào vẽ bóng và đóng khung. Đường Lạc mít đặc về cái này nên không giúp được gì, sợ gây thêm phiền, thế là cậu ngồi ở bên cạnh yên lặng chơi điện thoại.
Cứ ngồi một lát như thế, đột nhiên có một cô gái ngồi xuống bên cạnh cậu, chủ động bắt chuyện với Đường Lạc: “Dạo này ngày nào cậu cũng tới đây nhỉ?”
Đường Lạc sửng sốt, sau đó cười với cô một cái: “Xin lỗi, có phải tôi quấy rầy các cậu không?”
“Không sao,” Cô gái nhanh chóng xua tay, lúc lên tiếng đột nhiên hơi xấu hổ, “Ờ thì, tớ có một câu hỏi không lịch sự cho lắm…”
“Sao vậy?”
“Cậy và anh ấy,” Cô gái giơ tay chỉ Hạ Kính Sinh đang bận rộn, “Có quan hệ gì thế?”
“…” Đường Lạc ngẩn ra.
Mặt cô gái kia hơi đỏ: “Xin lỗi nhé tớ không có ý gì khác… chỉ là…”
Cô nói xong lấy điện thoại ra khỏi túi, mở Khoảnh khắc ra, cho cậu xem một tấm ảnh: “Tối qua tớ nhìn thấy, cảm thấy hơi giống hai người.”
Đường Lạc nhìn một cái, lập tức đần mặt.
Đó là hình ảnh cậu và Hạ Kính Sinh hôn nhau dưới ánh đèn. Lúc ấy đại khái là ánh đèn vừa mới sáng lên, hai người vẫn chưa kịp tách ra, bị người ta chụp được. Không hổ là sản phẩm của sinh viên học viện mỹ thuật, chỉ nhìn vào bố cục của hình ảnh kia, lại còn có mấy phần duy mỹ.
Nhìn dòng chữ đi kèm dưới tấm ảnh, người chụp hẳn là không có ác ý gì, chỉ nói nhìn thấy hai anh đẹp trai trường hình ngang nhiên hôn nhau, cảm thấy cực kỳ mlem.
Gương mặt trong ảnh tuy mờ, nhưng cái đuôi ngựa nhỏ sau đầu Đường Lạc lại được chụp rõ ràng. Hôm nay cậu còn mặc cái áo khoác hôm qua, bây giờ thực sự không có cách nào giải thích.
Cậu kìm nén đỏ cả mặt, Hạ Kính Sinh cuối cùng cũng chú ý đến tiếng động bên này và đi tới.
“Nói chuyện gì vậy, có thể khiến em thẹn thùng thế này?” Anh hỏi.
Đường Lạc mặt đỏ tới mang thai, không biết phải nói với anh như thế nào. Mà cô gái bên cạnh chẳng biết tại sao đối mặt với Hạ Kính Sinh cũng trở nên căng thẳng.
Hai người đồng thời ấp úng, Hạ Kính Sinh hết sức ngờ vực, sau khi dùng ánh mắt nhận được sự đồng ý của cô gái kia, anh cầm lấy điện thoại nhìn một cái, tiếp đó biểu cảm rõ ràng có thay đổi.
“… Chụp đẹp đấy,” Anh trả điện thoại cho cô gái kia, “Là bạn của cô chụp?”
“Ừ,” Cô gái gật đầu biên độ nhỏ, “Tối qua tớ nhìn thấy, cảm thấy khá quen… Nếu không tớ bảo cô ấy xóa đi nhé?”
“Không sao,” Hạ Kính Sinh cười xua ta, sau đó hỏi, “Có thể bảo cô ấy gửi một tấm ảnh gốc tới không, rất đẹp, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.”
“…”
“…”
Đường Lạc và cô gái kia đều nghệt mặt một lát, sau đó vẫn là cô gái có phản ứng trước.
“Hả? À… được chứ tớ hỏi cô ấy xem…”
Đến khi ảnh được gửi đi, lúc đi cô gái kia còn cười với họ một tiếng.
Đường Lạc ôm đầu: “Anh đang làm gì vậy hả…”
Hạ Kính Sinh lắc điện thoại với cậu: “Em cần không? Anh cũng gửi cho em một cái?”
“…” Đường Lạc hết sức tuyệt vọng, sau đó gật đầu, “Cần.”