Có chuyện gì sẽ khiến cho mình cực kỳ để bụng nhỉ? Gần đây mỗi ngày Hạ Kính Sinh không phải ở cùng mình, thì đang gọi điện và nhắn tin với mình, cực kỳ dính, hoàn toàn không có cơ hội dụ dỗ ai.
Bỏ qua điều này, vậy có thể khiến Đường Lạc lo lắng, chỉ còn lại vụ vẽ tranh này.
Anh từng nói mình không hề thích vẽ tranh, lại muốn đối nghịch với cha mẹ, không lẽ muốn nghỉ học?
Đường Lạc sợ hãi, nhảy xuống khỏi người anh, nắm lấy bả vai Hạ Kính Sinh: “Anh nghĩ lại đi!”
Vừa dứt lời, còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của Hạ Kính Sinh, trước mắt đột nhiên tối đen.
Tất cả đèn bên trong phòng vẽ đều bị tắt. Trong toàn bộ không gian chỉ còn lại một chút ánh sáng xanh trắng, đến từ điện thoại của Hạ Kính Sinh cách đó không xa phía sau hai người.
Màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy, nhắc nhở có người người đang gọi điện thoại.
Hạ Kính Sinh mò mẫm cầm điện thoại lên. Trong ánh sáng của điện thoại, Đường Lạc rõ ràng nhìn thấy anh lập tức nhíu chặt lông mày.
Một lát sau, anh đặt điện thoại sang bên cạnh, xem ra hoàn toàn không định nghe máy.
“Có phải bị cúp điện không?” Anh hỏi.
“Anh không nghe à?” Đường Lạc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Bên trên hiển thị một dãy số điện thoại, không có họ tên, trên lý thuyết đây là cuộc gọi lạ.
Nhưng nếu là cuộc gọi lạ thông thường, không muốn nghe thì trực tiếp nhấn tắt là được.
Trong lúc nói chuyện điện thoại đã tối lại.
“Không muốn nghe,” Hạ Kính Sinh nói xong lại cầm điện thoại lên mở đèn pin, nhìn một vòng xung quanh, “Sao lại cắt vào giờ này không đúng lúc thế…”
Cũng không biết ký túc xá có bị ảnh hưởng đến không. Đường Lạc suy nghĩ, nói: “Hay là chúng ta thu dọn rồi ra ngoài trước đi?”
Hạ Kính Sinh gật đầu đồng ý.
Anh ngồi xuống thu dọn, Đường Lạc cầm điện thoại chiếu sáng giúp anh. Mới làm được một nửa, đột nhiên lại có cuộc gọi đến, vẫn là dãy số vừa nãy.
“Lại nữa,” Đường Lạc quay màn hình cho anh nhìn, “Anh có muốn nghe không?”
Hạ Kính Sinh chậc khẽ một tiếng, nhận lấy điện thoại, bấm nghe máy: “Alo?”
“Điện thoại của anh dùng có tác dụng gì vậy?” Đầu kia truyền đến một giọng nam nghiêm túc, giọng điệu mang theo vẻ bất mãn mãnh liệt, “Có việc tìm anh là không tìm được.”
Sau khi Đường Lạc phân biệt ra được đó là ai, trong lòng giật thót.
Chẳng trách anh không nghe máy. Chỉ là không ngờ Hạ Kính Sinh tính trẻ con đến mức ngay cả thông tin của cha anh cũng không lưu. Nhưng cho dù như thế cũng có thể liếc mắt nhận ra, có thể thấy được hành động như vậy chỉ là chống đối tiêu cực vô nghĩa mà thôi.
“Chuyện gì ạ?” Thái độ hỏi của Hạ Kính Sinh thực sự chẳng ra làm sao.
Trong lúc trả lời anh đứng lên, đi mấy bước sang bên cạnh. Sau khi khoảng cách xa hơn chút, Đường Lạc không nghe rõ bên kia đang nói gì nữa. Vả lại không có ánh sáng, cậu cũng không nhìn rõ biểu cảm lúc này của Hạ Kính Sinh.
Đường Lạc hơi lo lắng, lén lút dịch chuyển nửa bước về phía anh.
Ngay sau đó nghe được giọng nói tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn của Hạ Kính Sinh: “Bố cũng nghe nói rồi còn hỏi con làm gì? Lần trước con đã nói, bố từng tin con chưa?”
Xem ra, sóng gió của chị Chu Tĩnh vẫn truyền đến tai cha của Hạ Kính Sinh. Đến mức này, dù sao ông ấy cũng nên tin tưởng con mình trong sạch chứ.
Nhưng khi Hạ Kính Sinh lên tiếng, lời nói lại khiến người ra vô cùng phiền muộn: “Sao con biết vì sao lần trước ông ta nói như vậy? Con vẫn chưa biết tại sao ông ta có thể làm ra chuyện này với một cô gái có thể làm cháu mình. Bố hỏi con không bằng đến hỏi chính ông ta.”
Xem ra đầu óc của ông già bảo thủ này vẫn chưa hiểu được.
“Sao con có thể hợp tác với cô ấy để giở trò, chuyện này làm giả được không?” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh đã rất không vui, “Bố nghi ngờ con thì thôi, bố như vậy có chút tôn trọng tối thiểu với con gái người ta không?”
Anh thốt ra lời này, ông Hạ lập tức không nói tiếng nào.
Đường Lạc dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy bên kia điện thoại im lặng một lát sau đó lại mở miệng nói gì đó.
Hạ Kính Sinh nghe xong, ngữ điệu trở nên cực kỳ bất lực: “Con không đánh nhau, con đánh nhau với ai?”
Đây lại là tin đồn gì nữa? Đường Lạc cau mày vẫn đang ngờ vực, Hạ Kính Sinh lại nói.
“Đó là con dâu bố cắn.”
Đường Lạc lập tức nhảy dựng lên cho Hạ Kính Sinh một đạp.
Chuyện như này sao phải nói cho bố anh biết a a a a a a a a! Trong một vùng tăm tối cậu giương nanh múa vuốt điên cuồng làm khẩu hình, khổ nỗi Hạ Kính Sinh hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục nói: “Con yêu đương như thế nào, có phải bố còn muốn chuyển băng ghế ngồi bên cạnh giám sát không?”
Vừa nói, anh vừa duỗi tay đẩy Đường Lạc đang nhào tới sang bên cạnh.
Đường Lạc tức giận, nắm lấy cái tay của anh cắn một cái.
Cậu không cắn mạnh, nhưng ít nhiều có lẽ vẫn hơi đau. Hạ Kính Sinh hít một hơi, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
“Dù sao chuyện chỉ có vậy, bố tin hay không thì tùy, con cũng không trông cậy vào bố có thể giúp đỡ.”
Một lát sau, không biết đối diện nói gì, khi anh lên tiếng lại đột nhiên cười.
“Con không mua được vé, chắc là không về nữa,” Vừa nói anh vừa dùng cánh tay nhốt chặt Đường Lạc vẫn đang nhảy nhót vào trong ngực, “Mọi người tự ăn đi.”
Sau đó, anh cắt đứt cuộc gọi tắt nguồn làm liền một mạch.
“Anh…” Đường Lạc cảm thấy thao tác này của anh không phù hợp cho lắm, “Liệu có hơi…”
“Muốn làm vậy từ lâu rồi rồi, “Hạ Kính Sinh nói, “Đã quá.”
Đến khi dọn dẹp xong và ra khỏi phòng vẽ tranh, xung quanh quả nhiên đen kịt một màu, ngay cả đèn đường cũng tắt.
Lúc này Đường Lạc mới nhớ ra xem nhóm lớp, phát hiện giảng viên mới đăng thông báo, nói là phòng phân phối điện xảy ra chút sự cố dẫn đến mất điện một số khu vực trong trường, đang sửa gấp, không ảnh hưởng đến khu vực ký túc xá mọi người yên tâm.
Ký túc xá của hai người không cùng đường, Hạ Kính Sinh nói trên đường quá tối sợ Đường Lạc đi một mình sẽ ngã chết, nên cưỡng ép muốn tiễn cậu.
Thừa dịp chỉ có ánh trăng, xa hơn một chút sẽ không nhìn rõ, hai người dứt khoát nắm tay bước đi.
“Đàn anh ơi,” Đường Lạc do dự hồi lâu, vẫn không kìm được hỏi, “Em có một vấn đề rất tò mò.”
“Hửm?” Hạ Kính Sinh nghiêng đầu nhìn cậu.
Nhìn biểu cảm của anh có vẻ tâm trạng rất vui sướng.
“Bình thường anh nói chuyện với chú đều là thái độ này à?” Cậu hỏi.
Hạ Kính Sinh lưỡng lự một lát rồi lắc đầu.
“Trước kia vẫn muốn, nhưng không dám,” Anh nói, đồng thời cười một tiếng như tự giễu, “Nhưng chợt phát hiện, hình như ở trước mặt ông ấy vừa ngoan vừa nghe lời cũng không có tác dụng gì.”
“Ây…”
“Thật ra rất thú vị,” Anh nói, “Vừa rồi giọng điệu của anh tệ như thế, mới đầu ông ấy tức lắm, nhưng nói đến lúc sau ngược lại thái độ của ông ấy đối với anh đã tốt hơn trước rất nhiều.”
Đường Lạc nhớ lại một chút. Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng trước khi Hạ Kính Sinh tắt điện thoại, giọng điệu kia tựa như thực sự hòa hoãn hơn.
“Em biết không, khi còn bé thật ra anh là một đứa trẻ rất khiến người ta ghét,” Hạ Kính Sinh vừa đi, vừa nhỏ giọng nói, “Ngày nào cũng bị giáo viên cáo trạng, bị người lớn khác cáo trạng, bị hàng xóm lân cận cáo trạng.”
Đường Lạc cảm thấy hơi khó tưởng tượng: “Sau đó thì bị đánh à?”
Hạ Kính Sinh lắc đầu: “Họ chưa bao giờ đánh anh.”
“Tốt vậy!” Đường Lạc cực kỳ ghen tị.
Khi còn bé, mỗi lần Đường Lạc “đại náo thiên cung”, bị bà bô nhà cậu bắt được đều là một trận “măng tre thịt nướng”[1], mười lần như một.
[1]
“Họ nhốt anh vào trong nhà vệ sinh quay mặt vào tường, bảo anh suy nghĩ thật kỹ mình đã làm sai ở đâu, sau đó nói cho họ,” Hạ Kính Sinh kể, “Nói không đúng sẽ không cho ra, không thể ăn cơm.”
Đường Lạc chưa từng bị phạt kiểu này, nhưng cảm giác nghe rất khoa học, tốt hơn giáo dục đòn roi nhiều.
“Lúc anh vừa mới học vẽ tranh, có lẽ mới cao đến đầu gối bây giờ,” Hạ Kính Sinh duỗi tay làm dấu, “Mới đầu là học quốc họa, bố anh tự mình dạy anh. Nhưng ông ấy không hề có kiên nhẫn, cũng chưa từng dạy con nít nhỏ như thế. Có vài đứa trẻ lớn hơn hoặc là người trưởng thành chắc là nhanh chóng có thể lĩnh hội, nhưng khi đó anh hoàn toàn nghe không hiểu. Anh làm không tốt, ông ấy sẽ tức giận, ông ấy tức giận, anh sẽ khóc, anh khóc, ông ấy sẽ bảo anh vào nhà vệ sinh phạt đứng. Đến khi hỏi anh sai ở đâu, anh không đáp được.”
“…”
“Khi đó anh hoàn toàn không muốn học, chỉ muốn ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác,” Hạ Kính Sinh vừa nói vừa thở dài, “Anh ở trong nhà cầm bút lông bị ông già răn dạy, dưới tầng đều là những đứa trẻ khác đang vui cười đùa giỡn, khó chịu muốn chết, còn không thể mạnh miệng.”
Nghe quả thực không có tuổi thơ, Đường Lạc cực kỳ đau lòng.
“Ở trước mặt ông ấy anh cố gắng giả ngoan ngoãn, đến khi vào nhà trẻ sẽ nhanh chóng bung lụa, kết quả mỗi ngày đều bị giáo viên mách. Về nhà lại phải phạt đứng. Khi đó anh nảy ra ý tưởng, nhân lúc ông ấy không ở nhà, anh đã vẽ mỗi bức tranh lên gạch men sứ ở nơi anh bị phạt đứng mỗi ngày, bản thân cảm thấy khá đẹp, tưởng rằng ông ấy nhìn thấy sẽ khen anh.”
“… Sau đó thì sao?”
“Ông ấy bảo anh lau sạch sẽ, sau đó tiếp tục phạt đứng.” Hạ Kính Sinh cười khổ, “Khi đó anh vẫn chưa nghĩ rõ ràng, ông ấy không bao giờ có thể khen anh.”
“…”
“Anh không biết ông ấy đang dùng tiêu chuẩn gì yêu cầu anh,” Hạ Kính Sinh lắc đầu, còn nói thêm, “Không chỉ vẽ tranh, chỗ khác cũng thế. Những đứa trẻ khác chơi đùa bắt đầu ồn ào, ông ấy nói với anh như vậy là không có phép tắc, không được học theo. Phép tắc trong mắt ông ấy cực kỳ nhiều, không được cãi lại người lớn, không được cãi nhau với bạn cùng trang lứa, không được la hét om sòm, mọi thứ phải khiêm nhường, phải có lễ phép, nói chuyện với người khác không thể mất lễ phép… Thật ra nghe đều rất đúng phải không?”
“Ừm…” Đường Lạc gật đầu, sau đó nói, “Nhưng có một số việc, cũng là bản tính của trẻ con mà.”
“Sau này tất cả mọi người đều biết anh rất sợ họ mách lẻo. Anh đánh nhau với bạn, đối phương sẽ lập tức đe dọa anh ‘còn như vậy tao nói với bố mày’. Anh lập tức sợ luôn,” Lúc nói chuyện Hạ Kính Sinh vẫn đang cười, “Nếu thật sự nói, vậy anh xong đời rồi. Buổi tối đứng trong nhà vệ sinh không có cơm ăn, còn phải che giấu lương tâm nói mình không nên không thân thiện với bạn học, quá thê thảm.”
Đường Lạc nói không nên lời.
Cách giáo dục gia đình như thế này, có lẽ thật sự không bằng “măng tre thịt nướng” của mẹ cậu.
Chí ít mỗi lần đánh cho cậu khóc nức nở, mẹ cậu cuối cùng lại đau lòng không thôi, sau đó để bù đắp đã đối xử với cậu cực kỳ hào phóng. Thời gian lâu dài, Đường Lạc cũng khôn ra. Đợi mẹ cậu giơ tay, vẫn chưa dính vào da cậu đã nằm xuống đất ôm đầu khóc to, khiến tất cả mọi người dở khóc dở cười.
“Cho nên thời gian dài, trước khi nói gì làm gì anh đều phải suy nghĩ một chút theo thói quen, như vậy có thích hợp không, có phù hợp với những phép tắc của bố anh không,” Hạ Kính Sinh cười lắc đầu, “Cho dù bây giờ họ không thể phạt anh nữa, nhưng đã thành thói quen rồi, thật sự rất khó đổi.”
“Họ vẫn dạy dỗ anh trở thành một người rất xuất sắc,” Đường Lạc dừng bước lại, “Nhưng, anh không vui. Cho nên em cũng cảm thấy không vui.”
“Bây giờ anh rất vui mà,” Hạ Kính Sinh nhìn cậu, “Nói không chừng tất cả vận may của anh đều để dành lại, chỉ vì gặp em đấy?”
Xung quanh quá tối tăm, nhưng qua kính mắt của anh, vẫn có thể thấy rõ đôi mắt anh híp lại.
Vẻ mặt, giọng điệu của anh, cùng với hơi thở dịu dàng tản ra vào lúc này, dường như đều đang kiểm chứng cho câu nói vừa rồi của anh.
Đường Lạc nhìn anh, chớp mắt một cái, sau đó nhanh chóng mỉm cười và hôn anh.