Những kỳ nghỉ trong quá khứ thì Mạnh Hành Du luôn chất đống bài tập rồi hoàn thành hết vào tuần cuối cùng trước khi khai giảng. Nhưng cái kỳ nghỉ đông này, Mạnh Hành Chu hiếm khi có được hứng thú mà cứ nhìn chằm chằm cô làm bài tập, đau khổ thì đau khổ nhưng cô đã hoàn thành hết tất cả bài tập trước nửa tháng luôn.
Tới gần ngày khai giảng, nhóm chat của lớp đều là tin tức về bài tập, sau khi Sở Tư Dao nghe được Mạnh Hành Du đã làm xong bài tập, thì trước hai ngày khai giảng liền hẹn cô ra tiệm trà sữa rồi điên cuồng chép bài, đời này cô ấy chưa từng nhiệt tình yêu thích học tập như vậy.
Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử đều khai giảng sớm nên đã quay lại Lan Thị, Bùi Noãn xong năm thì mỗi ngày đều chạy đến Thương Khung Âm, không hề nhàn rỗi tí nào, chỉ có mình Mạnh Hành Du là ở nhà rảnh rỗi, thà rằng ra uống trà sữa với Sở Tư Dao, cho dù ngồi nói chuyện phiếm cả buổi trưa thì cũng thú vị hơn ở nhà buồn một mình.
Sở Tư Dao chép đến đau cả tay, chữ của Mạnh Hành Du lại nhỏ nữa, mấy loại ký hiệu của KHTN thoạt nhìn đặc biệt bắt máy, cô ấy chép xong tờ cuối cùng thì ném cây bút, lấy ly trà sữa bên cuồng hút một hớp thật mạnh, cảm thán nói: “Du Du à, tớ quyết định về sau chép bài của cậu thì tớ phải mang kính lúp quá.”
Mạnh Hành Du thấy chữ mình cũng được: “Cậu trước tiên đi cắt kính đi, chắc chắn là bị cận thị rồi.” Mạnh Hành Du buông ly trà sữa, cầm sách bài tập lật lật, “Cậu nên chép của Trì Nghiên mới đúng, chữ cậu ấy cực kỳ lớn, làm văn mà không thu gọn lại thì cũng không đủ trong khung nữa.”
Sở Tư Dao chớp mắt, nhỏ giọng tám: “Hai người các cậu hoà rồi hả? Cuối kỳ không phải còn giận dỗi sao?”
Mạnh Hành Du gật đầu: “Cho qua từ lâu rồi, chúng tớ vẫn là bạn học tốt tương thân tương ái nha.”
“Bạn học tốt là có ý gì chứ, học kỳ này sắp phải phân ban rồi.” Nhắc tới chuyện này, Sở Tư Dao liền phiền muộn, “Cậu học Lý còn tớ thì học Văn, chắc chắn không chung một lớp rồi, cậu cố gắng tranh thủ vào lớp trọng điểm đi. Đúng rồi, Trì Nghiên học cái gì? Hai người các cậu nếu có thể vào lớp trọng điểm Lý thì hay rồi.”
Mạnh Hành Du bỏ sách bài tập lên bàn, nhắc tới chia ban cũng chả có vui vẻ gì: “Cậu ấy học Văn, hết học kỳ này chắc không thể chung lớp rồi.”
Sở Tư Dao tiếc hận thay cô, nghĩ đến một chuyện tiếp theo liền vỗ nhẹ bàn hai cái, tiến lên nói: “Hai năm khác lớp, hai người còn muốn tiến triển một tí cũng khó khăn nữa là, hơn nữa cậu có nghĩ tới chưa, nữ sinh của ban Xã hội rất nhiều, bằng không cậu cố gắng học ban Xã hội đi? Gần quan thì được ban lộc.”
“Chuyện này không phải cố gắng là có thể đâu.” Mạnh Hành Du thích thì thích, nhưng trên vấn đề đúng sai thì lý trí vẫn còn, “Học Xã hội hay học Tự nhiên ở một trình độ nhất định chính là quyết định hướng chuyên ngành Đại học của cậu, tớ không có hứng thú với KHXH cũng học không giỏi, nên tớ tuyệt đối muốn học KHTN, tớ không có lựa chọn. Tớ cũng không muốn bởi vì thích ai đó mà một hai phải cùng lớp với người đó, đi học thứ mà mình không thích, nếu một ngày nào đó tớ không thích người đó nữa, ngay cả thứ đó cũng chả phải mình thích gì thì đến cuối cùng tớ chả có gì cả, tìm ai mà khóc đây.”
Sở Tư Dao không nghĩ Mạnh Hành Du lý trí như vậy, cô ấy vẫn luôn cho rằng tính cách của cô rất hướng ngoại, nhìn cái gì cũng rất tuỳ ý.
Thì ra cũng không phải như vậy.
“Cậu nói có đạo lý, nếu bắt tớ đi học môn KHTN thì tớ cũng rất đau khổ, tuy rằng tớ không phải rất thích KHXH nhưng chỉ là trước kỳ thi Giáo dục thì cuối cùng cũng phải chọn một cái thôi.”
“Chính là ý này, dù sao thích hợp với mình mới là tốt nhất.”
Mạnh Hành Du nhìn thời gian, nhắc nhở Sở Tư Dao, “3h rưỡi rồi, cậu nhanh chép đi, còn có 4 môn chờ cậu đấy.”
Sở Tư Dao khổ không thể nói, đặt bút tiếp tục làm bài.
TV ở tiệm trà sữa mở chương trình gameshow, Mạnh Hành Du ngày thường không hay xem những chương tình này, trước mắt vì nhàm chán nên mới xem, liền cảm thấy tên tiết mục này hơi quen mắt, nhớ lại một chút thì mới nhớ ra đây là tiết mục bạn trai cũ của Trì Sơ là Phó Nguyên Tu tham gia mà Trì Nghiên đã nói qua lúc ở học kỳ 1.
Mạnh Hành Du tập trung tinh thần vốn định xem tên tra nam này, tiết mục trôi qua vài phút thì cảnh quay trên màn hình quay qua quay lại vài lần mà cô cũng không nhìn thấy Phó Nguyên Tu.
Không phải nói anh ta là người chạm tay là bỏng (cực nổi tiếng) sao? Sao lại không có trên ống kính chứ?
Sở Tư Dao ngày thường hay xem chương trình tạp kỹ, nên Mạnh Hành Du nhìn TV rồi hỏi một câu: “Sao không thấy Phó Nguyên Tu trong chương trình thế?”
Nhắc tới những thứ liên quan đến giải trí thì Sở Tư Dao lập tức như hồi sinh máu sống lại, động tác trên tay không dừng nhưng ngoài miệng thì vẫn blah blah nói tiếp: “Anh ta bị bôi đen rồi nên tiết mục này đương nhiên không có khả năng mời anh ta nữa, lần trước anh ta bị tuôn ra nhiều tài liêu đen lắm, OOC (**) đầy trời rồi.”
(*) OOC (out of character): Khái niệm OOC thường xuất hiện trong lĩnh vực fanfiction để chỉ việc người viết fanfiction xây dựng tính cách, hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với cách tác giả xây dựng tính cách nhân vật đó trong canon (tức tất cả những gì xuất hiện trong tiểu thuyết, phim… gọi chung là tác phẩm gốc và được công nhận là chính thức). (nguồn Joel 7th’s Toy Box)
Nghe xong lời nói này thì lực chú ý trên TV của Mạnh Hành Du được kéo về: “Tài liệu đen gì chứ?”
Phổ cập một quả dưa lớn, nhưng Sở Tư Dao thì lại không nhàn rỗi nên đành phải nói: “Cậu đi xem Weibo của Phó Nguyên Tu đi, có dưa sẵn luôn đó, cậu từ từ mà ăn nha, còn xuất sắc hơn cả phim truyền hình nữa.”
(**) Ăn dưa: theo cách nói của netizen bên Trung chính là ngồi hóng chuyện, xem drama -> quả dưa: tin đồn, thị phi,…..
Mạnh Hành Du bị gợi lên lòng hiếu kỳ bèn lấy điện thoại ra, mở Weibo cả tỉ năm không lên ra, nhập từ khoá vào, sau đó thì thấy cả đống tin tức nhảy ra.
Trong đó có một tin tức dễ thấy nhất đó là “Phó Nguyên Tu bị vả mặt” Mạnh Hành Du bấm vào tin tức đó, tin đầu tin là chân tướng sự việc mà một account marketing nào đó của giới giải trí đưa tin, cùng với một số hình ảnh.
Mạnh Hành Du mở tấm hình thứ nhất ra xem, trên đó là hình chụp của một Weibo, bài đăng gốc chính là “cảm nghĩ chia tay” đầy hương vị của một bạn trai cũ thâm tình mà Phó Nguyên Tu đã từng đăng.
Người share bài Weibo này có ID là một chuỗi tiếng Anh bằng cách lăn trên bàn phím (***), nhưng nội dung lại cực kỳ thú vị và hot.
——–“Là tôi không muốn đi theo anh, tra nam.: @Phó Nguyên Tu: Đến cuối cùng anh vẫn không thể trở thành người đồng hành cùng em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, hy vọng cuộc sống tương lai sẽ luôn dịu dàng với em, cho dù người bên cạnh em là ai thì em đều có thể hạnh phúc.
Kéo tấm hình xuống thì là một một tấm hình chụp lại vài bình luận đứng đầu, Mạnh Hành Du lướt xong tấm này rồi sang tấm khác thì mới hiểu rõ được, vì sao Sở Tư Dao nói Phó Nguyên Tu bị bôi đen rồi.
Làn sóng tài liệu đen này bắt đầu từ cái share của một tài khoản cho hấp thụ ánh sáng người bạn gái cũ hư hư thực thực thần thánh, bởi vậy đã dẫn một làn sóng mạnh mẽ.
Ví như Phó Nguyên Tu căn bản không phải là một người tài hoa gì cả, 4 năm Đại học thi rớt vô số lần, thậm chí còn có hồ sơ ghi chép về việc gian lận bị xử phạt, công ty quản lý còn vì giúp đỡ anh ta mà đã áp xuống một đống tài liệu đen này xuống, chỉ nói những mặt tốt ở trước mặt truyền thông, như là lấy được giải thưởng gì hay đã tham gia những thi đấu nào. Có “người quen biết” lén lan truyền rộng rãi rằng những giải thưởng thi đấu đó đều thuộc về cả tập thể, chỉ không phải là của cá nhân, lời ngầm là Phó Nguyên Tu cũng chỉ là một người ôm đùi của mấy người cùng nhóm, trộn lẫn mấy cái giải thưởng giành được lại với nhau để hù người thôi.
Ví như Phó Nguyên Tu đăng hình bóng dáng của người bạn gái trên Weibo, nhưng chưa bao giờ để lộ mặt, tất cả đều bởi vì người bạn gái thần thánh đó không thích lộ diện, thậm chí còn từng năm lần bảy lượt nói với anh ta rằng đừng có lấy mối quan hệ của hai người mà xào cp trên Weibo để tăng độ hot của anh ta lên, nhưng Phó Nguyên Tu đều không làm theo, ngược lại còn ở trên Weibo làm ra vẻ, một người bạn trai vì bảo vệ sự riêng tư của bạn gái nên mới không đăng hình lộ mặt, để hút fans.
Lại ví như, cũng là một tài liệu đen ác liệt nhất nói Phó Nguyên Tu lén quan hệ thân mật với một nữ nghệ sĩ cùng chương trình trong quá trình ghi hình buổi tổng nghệ theo quý, hai người còn bị chụp đi vào khách sạn, chỉ là lúc đó Phó Nguyên Tu không có mấy ấn tượng trong mắt công chúng, trên mạng cũng không ai có bằng chứng nên sau đó không giải quyết được gì.
Nhưng lần này thì không giống vậy, không chỉ có bằng chứng thật mà ngay cả nữ nghệ sĩ kia cũng đứng ra đau đớn phê phán hành vi xấu xa chân đạp hai thuyền của Phó Nguyên Tu, vẫn luôn lừa dối cô ta rằng đã chia tay bạn gái, đăng lên Weibo chỉ vì tăng đột hot mà thôi, cái gì cũng không phải thật, làm cô ta tin lấy tin để miệng lưỡi của anh ta, thế mà bây giờ lại bị lừa thành một con “Tuesday” (kẻ thứ ba).
Trước kia con người của Phó Nguyên Tu có bao nhiêu hoàn mỹ, bây giờ sau khi sụp đổ, thì có bấy nhiêu làm fans hận.
Trên mạng đầy tiếng chửi rửa anh ta, vô số người kêu anh ta lăn ra giới giải trí, còn có không ít người tò mò về thân phận bạn gái cũ của anh ta, nhưng bất kỳ tin tức nào trên mạng về người này đều rất mơ hồ, có cư dân mạng đoán rằng người quyền lực đứng sau lưng quả dưa lớn này nói không chừng chính là người bạn gái cũ chính quy chưa từng lộ mặt.
Vừa có thể không tiếng động làm hỏng bét hết mấy năm khổ tâm xây dựng con người của Phó Nguyên Tu, lại có thể sạch sẽ đến, sạch sẽ đi trong đống dư luận, người sau lưng này nói không chừng có thể là con cháu quý tộc hào môn gì đó, là một nhân vật không thể trêu được.
Mạnh Hành Du rời khỏi Weibo, trong lòng sáng tỏ như gương sáng.
Sở Tư Dao ngẩng đầu, nâng cằm nhìn cô hỏi: “Thế nào? Dưa này kích thích không?”
Mạnh Hành Du ăn ngay nói thật: “Kích thích chứ, nội dung cực kỳ thoải mái.”
“Trước kia tớ còn rất thích Phó Nguyên Tu, bây giờ cảm giác giống như ăn phân vậy á.”
Sở Tư Dao thở dài một hơi.
Mạnh Hành Du tổng kết nói: “Đừng đặt quá nhiều cảm xúc chân tình vào.”
Sở Tư Dao đồng ý, gật đầu: “Không sai.”
Mạnh Hành Du tự hỏi một lát, sau đó mở avatar của Trì Nghiên ra, trực tiếp gửi một tin nhắn không đầu không đuôi, nhưng cô biết Trì Nghiên chắc chắn sẽ hiểu.
———“Lần trước cậu bảo có người sẽ xử lý, bây giờ đã xử lý tốt rồi chứ?”
Trì Nghiên không biết đang bận gì mà mãi đến chạng vạng, lúc Mạnh Hành Du tạm biệt Sở Tư Dao xong rồi lên tàu điện ngầm thì anh mới trả lời.
——–“Cậu xem Weibo rồi hả?”
Giống như là có cảm ứng, Mạnh Hành Du nghe thấy tiếng điện thoại vang lên thì trực giác nói với cô đó chính là Trì Nghiên, lấy điện thoại mở ra thì thấy quả nhiên là anh.
Mạnh Hành Du không thể nói là chỗ nào vui vẻ, cứ cười trộm hai cái.
——–“Thấy được, người share đó có phải là chị cậu không?”
——–“Là chị ấy.”
——–“Ngay cả người trong trường Đại học của bọn họ cũng không tuôn ra tin nóng tiết lộ về thân phận của chị cậu được, nhà các cậu tốn không ít công sức nhỉ.”
——–“Không bao nhiêu, cậu của tôi tìm người làm.”
——–“Tra nam đúng là xứng đáng, anh ta sẽ không tìm chị cậu gây phiền toái chứ?”
——-“Sẽ không đâu.”
Tàu điện ngầm chạy đến trạm trung chuyển, một nhóm người đi lên, Mạnh Hành Du bị xô đẩy ép vào trong một góc, ngay cả điện thoại cũng không sờ ra được, chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đến, nhưng lại không xem được, làm cả người ngứa ngáy.
Vất vả chịu đựng đến lúc xuống xe, Mạnh Hành Du gần như là bị người ở trong xe ném ra người, cô hít sâu hai hơi để bình tĩnh, sửa lại áo khoác nhăn nhúm, sau đó mới ra cửa.
Trì Nghiên đã nhắn tới hai tin, Mạnh Hành Du vốn tưởng anh đang nói chuyện của Trì Sơ, nhưng mở ra thì thấy không phải, chỉ là hai tin có nội dung hoàn toàn không giống nhau.
——-“Buổi chiều tôi đi cùng cậu uống trà chiều với một vị khách hàng, tín hiệu bên kia không tốt lắm.”
——-“? Chưa về sao? Tín hiệu của cậu cũng kém hả?”
Mạnh Hành Du không biết vì sao Trì Nghiên muốn kể hành trình của mình cho cô, nhưng cảm giác này không tệ, lễ thượng vãng lại, cô cũng kể cho anh nghe một tí.
——“Vừa xuống tàu điện ngầm, đông đúc quá, không lấy điện thoại ra được.”
——-“Thân thể đó của cậu không thích hợp ngồi xe điện ngầm đâu.”
——–“Không còn cách nào, giờ này kẹt xe lắm, ngồi xe điện ngầm là về nhanh nhất.”
——–“Cậu làm bài tập xong chưa? Ra ngoài chơi hả?”
——-“Tôi làm xong từ nửa tháng trước rồi, đại lớp trưởng à.”
Trì Nghiên nhắn lại một gói biểu cảm vỗ tay, cũng thêm một câu.
——–“Mấy người đứng đắn như cậu thật giỏi quá nha.”
Hiện tại nói tới sự cứng nhắc ở học kỳ 1, mặc dù cùng một câu nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác, Mạnh Hành Du ôm điện thoại cười thích thú.
——“Ngươi đứng đắn như chúng tôi chính là giỏi như vậy đấy, những người khác không so được đâu.”
Mạnh Hành Du nhắn tin với Trì Nghiên suốt đoạn đường, nói chuyện toàn là những nội dung thiếu dinh dưỡng.
Mẹ Mạnh thấy cô trở về, trên mặt là nụ cười như gió xuân thổi thì buồn bực hỏi: “Sao con ra ngoài với bạn đi tự học mà vui vẻ vậy?”
Mạnh Hành Du cũng cảm thấy bản thân có vẻ vui quá đà, nên rời khỏi WeChat, thu lại vài phần ý cười, nghiêm trang nói dối: “Bởi vì học tập làm con vui vẻ đó ạ.”
Mẹ Mạnh bật cười, vỗ lưng con gái: “Mẹ thật hy vọng ngày nào con cũng có nhiều niềm vui sướng.”
“Vâng, con sẽ cố gắng.” Tuy câu trả lời không phải ăn khớp với câu hỏi nhưng Mạnh Hành Du lại rất hưởng thụ cảm giác ông nói gà bà nói vịt này, cô ôm lấy mẹ Mạnh, muah muah vài cái lên mặt bà, rồi cười đến xinh đẹp nhảy lên lầu: “Con tranh thủ trải qua những ngày vui vẻ đây.”
Mẹ Mạnh liếc nhìn bố Mạnh, bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này cứ như đứa trẻ to xác vậy.”
Bố Mạnh khép tờ báo lại, nhìn bóng dáng của con gái, như suy tư gì mà cười rộ lên: “Làm gì có đứa trẻ nào to xác chứ.”
Hôm sáng khai giảng đó, bố mẹ Mạnh phải đi công tác nơi khác nên không rảnh đưa cô đi, Mạnh Hành Du lười phải phiền đến tài xế ở Đại viện đi một chuyến đến đây, cho nên cô tự mình gọi xe về trường học.
Ở cổng trường cô gặp phải Sở Tư Dao vừa xuống xe buýt, hai người kết bạn đi chung, lôi kéo hành lý vừa nói vừa cười đi vào ký túc xá.
Ngày mai là lớp chính thức, Hạ Cần ở trong nhóm lớp thông báo đêm nay sẽ mở lớp họp, thời gian ban ngày thì tự do hoạt động, để cho học sinh làm tổng vệ sinh ký túc xá và dọn dẹp hành lý.
Leo lên tới lầu hai, Mạnh Hành Du lấy chìa khoá từ trong túi ra chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa phòng ký túc xá mở rộng, vốn tưởng rằng Trần Vũ đã tới từ sớm, lúc đi qua mặc dù không thấy rõ người nhưng lại ngửi được một mùi vị nước sát trùng cực kỳ nồng.
Sở Tư Dao che miệng lại, nhìn về phía hai dì giúp việc đang dọn dẹp bận lên bận xuống, hai người không thể hiểu nỗi mà hô lên một tiếng: “Mấy người là ai?”
Động tác trên tay của hai dì đó vẫn không dừng, nhưng thật ra có một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa hai sừng mặc váy dài đi ra từ ban công, cô ấy đeo khẩu trang chỉ trỏ khắp nơi: “Mấy người làm cẩn thận một chút, khe hở của mỗi góc phải quét tước cho sạch sẽ đấy, tôi ghét nhất là mấy đồ dơ bẩn.”
Cô gái tóc đuôi ngựa hai sừng đi ra ký tứ xá, chú ý tới Mạnh Hành Du và Sở Tư Dao ở ngoài cửa thì lấy hai cây son môi trong ba lô của mình đưa cho hai người, sau đó cô ấy kéo khẩu trang xuống nói” “Hai cậu là bạn cùng phòng của tớ á hả? Xin chỉ giáo nhiều hơn nha, một chút quà gặp mặt tặng cho hai cậu nè, đừng có ghét bỏ nha.”
Mạnh Hành Du không dấu vết liếc mắt đánh giá cô ấy, cả người toàn đồ hiệu, không phải số lượng có hạn thì chính là sản phẩm mới nhất.
Xem ra bạn cùng phòng mới chính là một công chúa nhỏ không chạy nổi rồi.
Sở Tư Dao không chú ý tới thứ khác, nhưng vẫn nhận ra cây son môi này, giá cả của cây này đối với lứa tuổi học sinh trung học như bọn họ mà nói chính là không đủ ra năng mua, cô ấy cũng không dám nhận: “Không cần đâu, cậu đừng khách sáo.”
Cô gái tóc đuôi ngựa hai sừng cười nhạt, nắm lấy tay của Mạnh Hành Du và Sở Tư Dao, rồi đặt son môi trong lòng bàn tay của họ: “Hai cậu cầm lấy đi, nữ sinh trong lớp mỗi người đều có một cây mà.”
Sở Tư Dao bị hào khí của cô ấy làm hoảng sợ: “Mỗi người……Một cây?”
“Đúng rồi, thì là bạn học mới phải vậy chứ sao, tớ mới tới nên cần mọi người giúp đỡ, một chút quà mọn này thì bình thường thôi ấy mà.” Cô gái tóc đuôi ngựa hai sừng thu tay lại, vuốt tóc mái trên trán, “Tự giới thiệu một chút, tớ gọi là Đào Khả Mạn, chuyển từ trường ở thành phố bên cạnh đến, rất vui khi gặp hai người.”
Mạnh Hành Du không rõ cách thức của Đào Khả Mạn, cũng không có nhiệt tình lắm, chỉ xuất phát từ lễ phép mà nói: “Mạnh Hành Du.”
Sở Tư Dao cầm cây son, đầu óc vẫn còn mơ màng, nghe thấy Mạnh Hành Du tự giới thiệu, phục hồi tinh thần lại cũng nói theo: “Tớ gọi là Sở Tư Dao, ký túc xá của chúng ta còn có một người gọi là Trần Vũ, nhưng còn chưa đến.”
Đào Khả Mạn gật đầu, thấy hành lý bên chân hai người thì đề nghị: “Mấy dì ấy còn chưa dọn dẹp xong, ký túc xá còn lộn xộn lắm, tớ mời hai người ăn cơm sáng nhé.”
“Tớ ăn rồi.” Mạnh Hành Du quét mắt nhìn tình huống trong ký túc xá, lạnh nhạt nói, “Phí dọn dẹp chúng ta AA đi, đến lúc đó hết bao nhiều tiền thì cậu nói một tiếng.” (AA là chia tiền đều ra)
Đào Khả Mạn như vừa nghe xong chuyện cười: “AA cái gì chứ, số tiền ít ỏi này tớ bỏ là được rồi, là bạn cùng phòng hết mà đừng có so đo. Bằng không nói dì giúp việc mỗi tuần tới tổng vệ sinh một lần được không, chúng ta ở cũng thoải mái hơn.”
“Tớ thấy không cần thiết, hơn nữa trường học cũng không cho phép.” Mạnh Hành Du vô hình không thích một cổ hơi thở nhà giàu mới nổi trên người cô ấy, chỉ đơn giản nói, “Vệ sinh ký túc xá thay nhau dọn dẹp, thay đổi mỗi tuần, ký túc xá chúng ta đều thích sạch sẽ, không có đam mê tật xấu, mặc dù không đạt chuẩn tiêu chuẩn 5 sao nhưng vẫn sạch sẽ. Còn về vấn đề chi phí thì càng rõ ràng càng tốt, không ai có hại mà cũng không ai có lợi, có thương có lượng, mọi người đều thoải mái, cậu cảm thấy thế nào?”
Mạnh Hành Du nói một lèo, làm trên mặt của Đào Khả Mạn không nhịn được nữa, cuối cùng cười gượng hai tiếng: “Tuỳ tiện đi, tớ sao cũng được.”
Nhờ phúc của Đào Khả Mạn mời dì dọn dẹp tới tổng vệ sinh ký túc xá, lúc giữa trưa ăn cơm xong quay về, Mạnh Hành Du dọn dẹp lại giường đệm thì ngửi trên đệm mình toàn là mùi nước sát trùng, căn bản không thể ngủ được.
Mấy ngày nay bầu trời Nguyên Thành đầy mây, Mạnh Hành Du không chờ được Mặt trời, buổi tối lại buồn ngủ, nên cuối cùng chỉ có thể ném hết chăn đệm đi, ra trường học mua một bộ hoàn toàn mới, sau đó đem về trải lên lại.
Đi đi lại lại lăn lộn một phen như vậy, dọn dẹp xong tủ quần áo, bàn học và giường đệm thì Mạnh Hành Du nóng chảy mồ hôi, cô thấy thời gian còn sớm nên lấy thẻ trường học và đồ dùng rửa mặt đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong quay về ký túc xá thì Trần Vũ cuối cùng cũng tới, một mình an an tĩnh tĩnh thu dọn đồ đạc.
Trong ký túc xá nhưng thật ra không có mùi nước sát trùng, mà biến thành một cổ mùi nước hoa.
Mạnh Hành Du hắt xì hai cái, thấy Đào Khả Mạn còn đang cầm chai nước hoa xịt lên giường của mình, vốn định nói hai câu nhưng ngẫm lại mới vừa khai giảng, cũng không cần làm mọi người không thoải mái nên nuốt lời muốn nói lại.
Ăn xong cơm chiều, Mạnh Hành Du cùng Sở Tư Dao đến phòng học, Hạ Cần còn chưa thông báo sơ đồ chỗ ngồi mới nhất nên mọi người đều ngồi theo sơ đồ của học kỳ 1.
Trì Nghiên và bọn Hoắc Tu Lệ tới sớm, Mạnh Hành Du chào hỏi với hai người bàn sau, rồi ngồi vào chỗ của mình, còn chưa nói lời nào với Trì Nghiên thì anh đã mở miệng trước, mày nhăn lại nói: “Cậu dùng nước hoa tắm đấy à?”
Mạnh Hành Du nâng cánh tay lên ngửi thử, bị mùi nước hoa của Đào Khả Mạn bay vào mặt, cô nhíu mày trả lời: “Không phải, là bạn học mới ở ký túc xá của chúng tôi đó, cậu ấy xịt.”
“Nước hoa không dùng vậy được đâu.” Trì Nghiên nghiêng đầu, không nhịn được hắt xì một cái, chà xát cái mũi, “Nồng quá, tôi chịu không nổi, nếu không cậu chạy một vòng quanh sân thể dục cho bay mùi đi.”
Trên mặt Mạnh Hành Du là chữ oan ức viết hoa, cô cởi áo khoác lông ra thì phát hiện trên đó cũng bị dính mùi, có hơi phát điên: “Sao lại trách tôi chứ? Tôi cũng là bất đắc dĩ lắm mà.”
Trì Nghiên không nói chuyện chỉ xoa mũi thôi, rồi kéo bàn học sang lối nhỏ một tí, hai bàn cách xa nhau khoảng 20cm làm Mạnh Hành Du bất mãn đá chiếc ghế của bàn anh: “Trì Nghiên, cậu thật quá đáng, cậu chờ đó, lát nữa bạn học mới đi vào thổi mùi cho cậu chết, tôi hoàn toàn chưa là gì cả đâu.”
Trì Nghiên cười khẽ một chút, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu đủ thơm rồi.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, Mạnh Hành Du vừa nói xong thì đã ngửi thấy một mùi hương còn nồng hơn cả trên người mình.
Người khác đều nói chưa gặp người đã nghe thấy tiếng, nhưng đặt ở trên người của Đào Khả Mạn thì chính là chưa thấy người đã ngửi thấy mùi.
Đào Khả Mạn chỉ cần một ngày mà đã có vòng bạn bè nhỏ hẹp ở lớp 6 rồi, cùng mấy nữ sinh vừa nói vừa cười đi vào, diện mạo của cô ấy không tệ, cột tóc đuôi ngựa hai sừng vốn là đặc biệt, trong nháy mắt, mấy nam sinh trong lớp cơ bản đều nhìn sang đây.
Đào Khả Mạn đi đến bên bục giảng, lại đột nhiên xoay người quay lại, Mạnh Hành Du đang buồn bực thì thấy cô ấy đứng trước “khoảng cách” giữa hai bàn học của cô và Trì Nghiên, ngữ khí thân mật chào hỏi anh: “Thật trùng hơp nha Trì Nghiên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lại.
Lại gặp nhau.
Ai lại với cậu chứ?
Hai người gặp nhau thế nào?
A?????
Mạnh Hành Du ngồi thẳng lưng, không tự giác mà tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, là cái loại tuỳ thời có thể xông lên tuyên thệ chủ quyền.
Trì Nghiên bị chai nước hoa di động thổi tới làm không thể hít thở nổi, nghe cô ấy nói xong thì đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt mày xanh mét, nghẹn ra một chữ: “Cậu……..”
Đào Khả Mạn vẫn cười, dùng ngón trỏ chỉ vào bản thân, chớp mắt: “Đúng vậy, là tớ nè, cậu nhớ chưa?”
Trì Nghiên lùi về sau hai bước, nghiêng đầu thở hai cái tránh cái mùi hoa nồng nặc để thoáng khí, dừng một lát mới bổ sung hoàn chỉnh: “Cậu lùi về sau chút cái.”
Đào Khả Mạn cả người ngơ ngẩn: “Cái gì?”
“Thôi.” Trì Nghiên cảm thấy mùi trên người cô ấy có đi đến trên bảng đen thì cũng vậy thôi, anh xoay người kéo Hoắc Tu Lệ trên ghế dậy, sau đó đẩy cậu ấy đến trước mặt Đào Khả Mạn, ba chữ không kiên nhẫn viết rõ ở trên mặt, cả người là u ám: “Uỷ viên lao động, cậu dẫn cậu ấy chạy một vòng sân thể dục cho bay mùi đi, à không, trước tiên chạy năm vòng đi.”
Đào Khả Mạn: “…….”