Hôm đó Mạnh Hành Du không bận gì cả nhưng vẫn không ra sân bay tiễn anh, chỉ nhắn một tin trước giờ máy bay cất cánh cho anh, bốn chữ cực kỳ đơn giản.
Lên đường bình an.
Trì Nghiên trả lời một chữ được, còn thuận tiện dặn dò cô một vài thứ về kỳ thi phân ban, Mạnh Hành Du đọc xong 10 tin nhắn thì tâm tình phức tạp, rối rắm hồi lâu nhưng chỉ trả lời một chữ ừ.
Ba tiếng sau, Trì Nghiên đến Vân Thành thì gửi tin nhắn báo bình an cho Mạnh Hành Du, cô cũng chỉ trả lời một chữ ừ, hơn nữa còn dùng câu “Tớ có việc, nói chuyện sau” để đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện.
Trì Nghiên ở trên xe cứ đọc đi đọc lại đoạn đối thoại của hai người, ánh mắt trở nên nặng nề, còn trầm lặng hơn cả những đám mây đen.
Mạnh Hành Du không nhắc lại chuyện chia tay nữa, nhưng đêm đó cô cũng không đồng ý gì cả, cô chỉ nói một câu duy nhất.
Cô nói, thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, tớ không có cách nào tin tưởng cậu được.
Trì Nghiên vẫn còn nhớ như in ngày cuối cùng thi cuối kỳ khi ấy, hai người ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, còn bộ dáng nói cười của Mạnh Hành Du.
Anh nói anh có thể học ban Tự nhiên, Mạnh Hành Du lại nói không cần, bởi vì không thể quá tham lam cái gì cũng muốn được, nói anh không cần vì cô từ bỏ gì cả, nên đi con đường của riêng mình.
Mạnh Hành Du nói mỗi người bọn họ nên đi con đường riêng của mình, nhưng muốn anh vẫn luôn dõi theo cô. Đừng để lúc cô quay đầu lại thì không thấy anh.
Mạnh Hành Du bảo anh nói thế nào thì cô sẽ tin tưởng thế ấy.
Cô còn nói.
Trì Nghiên, cậu đừng có gạt tớ đấy.
Bởi vì tớ lừa cậu, cho nên cậu không có cách nào tin tưởng tớ được, đúng không?
Trì Nghiên ngày đó không có mặt mũi cầu xin Mạnh Hành Du lần thứ hai.
Mạnh Hành Du bảo anh cứ yên tâm đi, bảo anh nhớ chăm sóc Cảnh Bảo cho tốt, cũng bảo anh nhớ cố gắng học tập, mọi thứ Trì Nghiên đều đáp ứng.
Trước khi đi, Mạnh Hành Du còn nói: “Tớ chỉ tin tưởng cái tớ thấy thôi.”
Lúc đó Trì Nghiên không hiểu ý cô lắm, nhưng sau khi quay lại bệnh viện, một mình yên tĩnh nhớ lại đoạn đối thoại của hai người thì anh mới giật mình nhận ra.
Cô chỉ tin tưởng thứ mà cô thấy.
Anh nói lớp 12 chắc chắn sẽ quay về, vậy cậu liền quay về cho tớ xem đi.
Anh nói sẽ thi vào một trường ĐH, thi ở cùng một thành phố, vậy thì cậu thi cho tớ xem đi.
Anh nói về sau cô đi đâu anh sẽ đi theo tớ đó, vậy cậu làm cho tớ xem.
……….
Trì Nghiên khoá màn hình điện thoại lại rồi nhét vào túi áo, nguyên kỳ nghỉ hè đều thiếu ngủ, nhưng bây giờ có nhắm mắt lại anh vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Cảnh Bảo bỏ máy game xuống, nghiêng đầu nhìn Trì Nghiên, do dự một lát rồi dùng tay mình nắm lấy đốt ngón tay của anh, như là an ủi: “Anh ơi, anh đừng sợ.”
Trì Nghiên cười, vỗ cánh tay nhỏ của em ấy: “Anh sợ cái gì chứ? Chút nữa phải gặp bác sĩ rồi, em có sợ không?”
Cảnh Bảo tháo dây an toàn rồi ngồi vào cạnh Trì Nghiên, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng, “Em không sợ, anh cũng đừng sợ, chờ em trị hết bệnh thì chúng ta liền về nhà nha.”
Trì Nghiên ngẩn ra, anh giơ tay xoa đầu Cảnh Bảo, giọng nói hơi khàn: “Được, hai anh em chúng ta không sợ.”
Trì Nghiên không nói về chuyện mình và Mạnh Hành Du cho Cảnh Bảo nghe, nhưng tâm tư của trẻ con rất mẫn cảm, hoặc nhiều hoặc ít nó cũng đoán được một chút.
Cảnh Bảo kéo tay Trì Nghiên xuống, cởi giày đứng trên chỗ ngồi, học theo bộ dáng ngày thường của Trì Nghiên, cũng dùng tay nhỏ sờ đầu anh, “Anh yên tâm đi, nghỉ hè năm sau là em sẽ khoẻ lại ngay, đây là lần cuối cùng anh và chị phải lo lắng cho em.”
Trì Nghiên nghe không thấy mùi vị gì cả: “Em nói bậy cái gì đó……..”
“Em nhất định sẽ khoẻ thôi.” Cảnh Bảo buông tay, tiến lên ôm lấy cổ Trì Nghiên, nhẹ giọng nói, “Chờ sau này em khoẻ lên thì Du nhãi con cũng sẽ không tức giận với anh nữa đâu.”
Trì Nghiên ngẩn ra, muốn đẩy Cảnh Bảo ra rồi giải thích với em ấy, nhưng Cảnh Bảo lại ôm anh càng chặt hơn.
“Chị ấy giận anh không phải bởi vì em đâu.” Trì Nghiên vỗ lưng Cảnh Bảo rồi nhẹ giọng nói, “Là do anh không đối xử tốt với chị ấy, không liên quan với Cảnh Bảo.”
“Anh tốt lắm.” Cảnh Bảo hít cái mũi, rồi ngồi lại vị trí của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhưng anh cứ luôn không nói cũng không làm mà cứ giấu trong lòng không để mọi người biết.”
Trì Nghiên vui vẻ, buồn cười hỏi: “Em còn nhỏ mà đã dạy anh yêu đương thế nào rồi hả?”
“Em đâu có, cũng đâu có dạy anh yêu đương đâu.” Cảnh Bảo rút một tờ khăn giấy lau nước mắt, bày ra bộ dáng lanh lợi, “Anh cái gì cũng tốt, nhưng nghĩ quá nhiều, kỳ thật cho dù anh nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi, còn không bằng muốn làm gì liền làm cái đó đi.”
“Muốn làm cái gì liền làm cái đó sao?”
Khả năng biểu đạt của Cảnh Bảo có hạn, em ấy không biết nói làm sao, cuối cùng tính tình trẻ con lại nổi lên, “Thì……..Chính là………Ai da, dù sao nếu anh làm người ta bực mình thì cứ nói xin lỗi, nếu xin lỗi cũng không được thì nói thêm vài lần là được, nếu chị ấy không để ý tới anh thì anh liền đuổi theo, còn chị ấy kêu anh đi thì anh lại dùng thủ đoạn chút.”
Trì Nghiên bị em ấy chọc cười, bèn dùng ngón trỏ ngắt mũi em ấy: “Em đang nói chính em đó hả? Một khóc hai quậy ba lăn lộn, như đứa nhóc lưu manh nếu không làm theo thì không buông tha sao.”
“Đúng vậy, nhưng mỗi lần em làm vậy thì anh liền hết giận mà.” Cảnh Bảo nói như đương nhiên, còn quay đầu hỏi Trì Nghiên, “Cho nên vì sao anh hết giận vậy?”
“Bởi vì em là con nít, anh mới lười so đo với em.” Trì Nghiên nói giỡn.
Cảnh Bảo lắc đầu, “Không, đó là bởi vì anh yêu em, cho dù em làm cái gì hay cho dù có phạm sai lầm to cỡ nào thì chỉ cần em cúi đầu chịu nhận lỗi thì anh liền tha thứ, sau đó vẫn yêu em như cũ.”
Trong lòng Trì Nghiên hơi khựng lại, sau đó lại cười cảm thán nói, “Em tự tin ghê, hơn cả anh luôn đó.”
Cảnh Bảo nói: “Anh cũng phải tự tin lên.”
Trì Nghiên hỏi: “Là sao?”
“Anh phải tin là sẽ có người vẫn yêu luôn anh, cho dù anh tốt hay xấu thì cũng sẽ không thay đổi.” Cảnh Bảo
chỉ Trì Nghiên rồi lại chỉ vào mình, nói tiếp, “Giống như em luôn tin anh và chị sẽ vẫn luôn yêu em như thế, cho nên em không có bí mật gì với hai người hết, ngay cả những việc mất mặt nhất cũng dám nói với hai người luôn.”
Nghe xong câu này của Cảnh Bảo thì Trì Nghiên không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lời nói của Mạnh Hành Du ngày hôm qua.
“Trong lòng cậu có một đường ranh giới, bên này là thế giới của cậu và tớ mà cậu nguyện ý để tớ thấy, còn bên kia là thế giới mà cậu không muốn để tớ thấy, tớ chỉ có thể thấy được một phần của cậu thôi.”
………
“Nhưng tớ thì không có ranh giới, Trì Nghiên, tớ vẫn luôn để cậu thấy được cả thế giới của tớ.”
………
“Cậu và tớ không giống nhau, cậu có thứ giữ lại cho mình mà không muốn để tớ nhìn thấy.”
……….
Trì Nghiên không nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị một đứa con nít dạy mình biết tin tưởng có nghĩa là gì.
Anh nhìn Cảnh Bảo cao còn chưa bằng nửa mình thì bỗng chốc cười, sau đó tựa đầu vào lưng ghế, cảm khái nói: “Cảnh Bảo dũng cảm hơn anh rất nhiều.”
Cảnh Bảo cũng dựa vào, nghiêng đầu nhìn Trì Nghiên, đuôi mắt cười cong như ánh trăng non, “Anh cũng phải dũng cảm lên.”
Trì Nghiên cười: “Được.”
Sau khi kỳ thi phân ban kết thúc, Mạnh Hành Du với số điểm 624 đậu vào lớp trọng điểm ban KHTN, một lớp 40 người, trong đó Mạnh Hành Du xếp hạng thứ 28.
Cũng vào lớp trọng điểm ban KHTN còn có Tần Ngàn Nghệ và Trần Vũ, nhưng điểm số của bọn họ thì thấp hơn Mạnh Hành Du, gần như vừa đủ điểm để vào.
Đào Khả Mạn vào lớp trọng điểm ban KHXH, còn Sở Tư Dao, Hoắc Tu Lệ, Tiền Phàm và Ngô Tuấn Khôn vào lớp thường ban KHXH.
Một nhóm nhỏ của lớp 6 hoàn toàn bị chia năm xẻ bảy, Trì Nghiên chuyển trường, trong khi đó Đào Khả Mạn lúc thi phân ban thì phát huy vượt xa người thường còn đạt được hạng nhất trên bảng xếp hạng năm nữa.
Người bố làm gốm sứ của cô ấy vui vẻ hết sức, nếu không phải Đào Khả Mạn chưa đủ tuổi lái xe thì chắc ông ấy trực tiếp tặng con xe để chúc mừng luôn rồi.
Cuối cùng đưa xe không thành, nhưng lại tặng cho Đào Khả Mạn một cái thẻ, sau đó cô ấy mời bọn Mạnh Hành Du đi nhà hàng năm sao ăn uống thả ga một bữa, thế nhưng cũng chưa tiêu hết được 1/10 số tiền trong thẻ nữa.
Sở Tư Dao vừa hâm mộ vừa trêu ghẹo, nói hạng nhất của Đào Khả Mạn còn đáng giá hơn cả Thủ khoa ĐH nữa.
Đào Khả Mạn cười nói, do Trì Nghiên không ở đây nên cô ấy mới lấy được số tiền này, phải nhanh chóng kiếm đủ trong 1 năm mới được, đỡ phải đến lúc lớp 12 không dành được hạng nhất thì phải uống gió Tây Bắc mất.
Nửa câu sau Đào Khả Mạn là nói cho Mạnh Hành Duy nghe, lời trong lời ngoài mơ hồ như an ủi cô.
Mọi người đều biết chuyện chuyển trường này Trì Nghiên làm hai người cãi nhau không mấy vui vẻ.
Cả nhóm đều thấy được cái trạng thái trên vòng bạn bè WeChat hồi nghỉ hè kia, nhưng sau khi khai giảng thì Mạnh Hành Du không hề nhắc tới Trì Nghiên, giống như chả có gì xảy ra cả.
Cô vẫn nói vẫn cười, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, vẫn vô tư như ngày thường, giống như cô nói, chỉ là một người bạn học bình thường chuyển trường mà thôi.
Nhưng sự thật thế nào thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Không ai muốn xát muối vào tim của bạn bè cả, nên cả nhóm bọn họ cũng không hề nhắc đến tên Trì Nghiên trước mặt Mạnh Hành Du nữa.
Mạnh Hành Du cười, rồi ngửa đầu uống một hơi hết sạch lon bia, cũng không nói gì cả.
Một năm.
Còn chưa lên lớp 12, ai mà biết được một năm hay là mấy năm chứ.
Mạnh Hành Du không chờ mong cũng chả hỏi, chỉ muốn trôi qua những ngày tháng vui vẻ một mình thôi.
Cho dù Trì Nghiên không có ở đây thì cũng như thế thôi.
Sau khi phân ban, với thành tích của Mạnh Hành Du ở lớp bình thường có thể xem như đầu gà, nhưng lúc vào lớp trọng điểm rồi thì chỉ có thể như cái đuôi phượng lộn xộn mà thôi, nhưng may vẫn giành được vị trí đầu bảng của riêng các môn KHTN, trong đó Ngữ Văn và Tiếng Anh cũng đạt được điểm cao nhất so với từ trước tới giờ.
Tuy rằng điểm cao nhất đó cũng chả bao nhiêu, chỉ được 90 điểm, vừa qua cái vạch đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Sau khi khai giảng được 1 tuần thì cuộc thi đua Hoá học cấp tỉnh diễn ra, Mạnh Hành Du không phụ sự chờ mong của Triệu Hải Thành mà đạt được giải nhất cấp tỉnh.
Thành tích thi đua xếp hạng nhất giành được một vị trí trong danh sách vào trại mùa đông cuối năm, sau đó sẽ tham gia trận chung kết toàn quốc cùng với những học sinh ở trường Cao đẳng khác trong tỉnh.
Triệu Hải Thành cũng thường hay kể với mấy giáo viên khác rằng Mạnh Hành Du còn có thiên phú hơn cả Quý Triều Trạch năm ngoái nữa, sau khi xong lớp 11 thì khả năng cao sẽ giành được suất vào ĐH thông qua tiến cử.
Nói cũng trùng hợp, Mạnh Hành Du chính là nữ sinh duy nhất bước ra từ cuộc thi đua cấp tỉnh năm nay.
Ở phương diện thi đua mà nữ sinh có thể đành bại nam sinh là rất hiếm thấy.
Từ đây, Mạnh Hành Du nổi danh hẳn ở trường Số Năm, trước kỳ nghỉ Quốc Khánh thì cả trường đều biết, ở lớp 2 khối 11 có một nữ học bá học lệch KHXH thì như gấu đen, còn KHTN thì như anh hùng.
Sau khi cả nhà biết được tin Mạnh Hành Du giành được giải nhất cấp tỉnh, trong đó có người lo lắng về thành tích của cô nhất là mẹ Mạnh, thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn dĩ định đăng ký lớp bổ túc cuối tuần lớp KHXH cho cô nhưng giờ cũng đành cắn răng từ bỏ.
Nếu Mạnh Hành Du cuối năm nay có thể giành được giải nhất cấp Toàn quốc thì suất nhập học thông qua tiến cử như đã nằm trong tay, chuyện thi ĐH này cũng có thể xem như thông qua.
Cho dù các môn KHXH có được không cũng không phải là vấn đề quan trọng nữa.
Đêm đó, bố mẹ Mạnh bỏ công tác mà dẫn con gái ra ngoài ăn một bữa lớn, chúc mừng Mạnh Hành Du giành được thành tích tốt ở cuộc thi.
Mạnh Hành Chu thì Quốc Khánh bận việc nên không về được, anh ấy nghe nói Mạnh Hành Du lấy được giải thưởng thì phá lệ chuyển 3 vạn vào tài khoản tiết kiệm của cô, nghe kêu tai thì gọi là khen thưởng, hơn nữa anh ấy còn hứa hẹn nếu trận chung kết giành được thành tích tốt thì sẽ nhân đôi phần thưởng.
Mạnh Hành Chu đúng thật không thiếu tiền, hình tượng anh trai già lão cán bộ cũng là thật.
Lúc khen thưởng em gái mà còn đồng thời còn không quên viết một câu ở phần ghi chú chuyển khoản: Đừng kiêu ngạo, đừng nóng nảy, không ngừng cố gắng.
Mạnh Hành Du đưa cho bố mẹ Mạnh đọc, ba người đều cười Mạnh Hành Chu đúng là cổ hủ như ông già, một bữa cơm ai ăn cũng vui vẻ.
Cơm nước xong về nhà thì Mạnh Hành Du mới tự do chơi điện thoại.
Nửa tiếng trước Bùi Noãn có gọi điện thoại cho cô, Mạnh Hành Du vừa thay quần áo vừa nói chuyện với cô ấy, còn điện thoại thì ném trên giường rồi bật loa ngoài.
Sau khi nghe máy thì câu đầu tiên của Bùi Noãn là chúc mừng: “Xin chào giải nhất, chúc mừng giải nhất, mà không thấy giải nhất mời khách vậy ta? Tớ đúng là biết chọn bạn chơi, chị em tốt của tớ thi đua một hồi liền giành được giải nhất cấp tỉnh rồi, giải nhất toàn quốc cũng không thành vấn đề luôn, cậu nhớ cố gắng đừng làm mất mặt tớ đấy.”
Mạnh Hành Du cởi đồng phục ném lên giường, cười nói: “Có người thổi phồng như cậu sao? Tớ đúng thật là không cam đoan có thể giành được giải nhất toàn quốc đâu, cậu chờ bị vả mặt đi.”
“Cậu bớt đánh rắm đi, thi cho tốt vào đừng có lật tung toàn trường đấy.”
Mạnh Hành Du tròng áo ngủ vào, cầm điện thoại ngồi trên bàn học chuẩn bị làm bộ đề Tiếng Anh, thấy Bùi Noãn vẫn còn đang nói liên thanh không yên thì lên tiếng gắt lời, “Cậu gọi tớ để lải nhải à? Tớ phải làm đề rồi, không có gì tớ cúp đây.”
“Có chứ, có chính sự đây, mai đi chơi đi.”
Mạnh Hành Du còn đang suy nghĩ ngày mai ngủ nướng nên không muốn đi lắm: “Tớ không về Đại viện, không muốn ra ngoài, hôm khác đi.”
“Ngày mai trung tâm Triển lãm có Anime Expo đó, cuộc họp báo của kịch truyền thành ‘Đồ Mi’ vào buổi chiều, lúc đó thầy Thúc Nhất sẽ ký tên ở đó đó, cậu đừng có không đi, tớ lấy được vé vào cửa rồi, còn có thẻ nhân viên có thể dẫn cậu theo đó.”
Đúng là rất động tâm.
Thầy Thúc Nhất rất hiếm khi tới đến các hội chợ ký tên, lại một lần hiếm hoi ở Nguyên Thành nữa, nếu mà không đi thì quả thật phải xin lỗi người fans lâu năm của ông ấy là cô đây.
Mạnh Hành Du xoay bút, chưa được hai vòng đã rớt bút, cô xoay người lại nhặt rồi trả lời: “Được rồi, chờ ở đâu đây?”
Bùi Noãn sảng khoái nói: “Tớ bắt xe tới tìm cậu, nhớ mặc đẹp tí đấy, đừng để tớ mất mặt.”
Mạnh Hành Du nhặt bút lên rồi đặt trên bàn, buồn cười hỏi: “Vậy tớ cài hoa Hướng Dương lên người luôn, ngài xem có được không?”
“Quá khiêu khích, tớ cảm thấy Mẫu Đơn đẹp hơn.”
“Bảo bối à, khẩu vị cậu nặng quá.”
Bùi Noãn hoàn thành xong nhiệm vụ thì không trì hoãn việc học của Mạnh Hành Du nữa, nói thêm hai câu rồi cúp máy.
Mạnh Hành Du đặt điện thoại sang một bên, định đặt đồng hồ báo thức để yên tâm làm bài.
Trước kia khi làm bài cô không có thói quen xoay bút, nhưng học kỳ này không biết bị ám cái gì mà một tay làm bài thì cô không muốn nhàn rỗi, nhưng cứ đổi tới đổi lui cũng kém so với một đầu ngón tay của Trì Nghiên.
Anh vẫn có thể xoay không ngừng, nhưng còn cô ngay cả hai vòng cũng không xong.
Mạnh Hành Du cảm thấy suy nghĩ của mình bay hơi xa rồi, cô bèn lắc đầu kéo nó trở về rồi vùi đầu tiếp tục làm bài.
Một tiếng rưỡi trôi qua, Mạnh Hành Du cuối cùng cũng làm xong đề, cô lấy điện thoại ra thì thấy đã qua 11 giờ đêm.
Bố mẹ Mạnh ngủ sớm, Mạnh Hành Du đứng lên duỗi người, rồi cầm ly xuống lầu lấy nước, sau đó đi vòng về phòng thì nghe thấy tiếng kêu của điện thoại, vừa cầm lên thì thấy là Trì Nghiên nhắn tới.
Trì Nghiên mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, có đôi khi Mạnh Hành Du trả lời nhưng có lúc cô trả lời, có lúc thì không, anh cũng không nhắn nhiều lắm, cũng không làm cô cảm thấy phiền.
Việc này giống như sợ cô sẽ quên mất anh, cho nên mỗi ngày cần phải nhắn tin tới tạo cảm giác tồn tại vậy.
Mạnh Hành Du tập mãi cũng thành quen, vừa rồi lúc lấy nước ở dưới lầu cô còn nghĩ hôm nay Trì Nghiên còn chưa gửi cảm giác tồn tại của anh đến, có phải do phiền chán không kiên nhẫn nữa rồi không.
Rõ ràng mới đi có một tháng thôi mà.
Còn nói 1 năm sẽ quay về nữa chứ.
Mới tốn tí sức vậy mà còn không chịu nổi còn quay về cái rắm.
Miệng đàn ông đúng là lươn lẹo, đều là cái móng heo lớn hết.
Ai dè vừa uống nước xong quay lại thì thấy tin nhắn tới.
Mạnh Hành Du chột dạ sờ mũi, làm bộ như vừa rồi chưa từng nói tào lao gì về Trì Nghiên, sau đó mở tin nhắn lên xem.
——–“Nghe nói cậu được giải nhất cấp tỉnh, tớ biết chắc mà, nhưng vẫn chúc mừng cậu, chờ tin tốt giành được suất lên ĐH thông qua tiến cử của cậu.”
Mạnh Hành Du đọc xong thì suy tư một lát rồi trả lời.
——–“Ừ, cảm ơn cậu.”
Trì Nghiên đã quen thói khách sáo của Mạnh Hành Du nên anh cũng luôn tìm lời mở đầu nói chuyện.
——-“Khách sáo gì chứ, tớ có chuẩn bị quà cho cậu, có cơ hội sẽ tặng cậu.”
——-“Không cần đâu, tình hình của Cảnh Bảo thế nào rồi?”
——-“Cũng không tệ lắm, tháng sau có thể làm phẫu thuật rồi.”
——–“Ừ, giúp tớ hỏi thăm em ấy.”
——–“Được rồi, khuya rồi cậu còn chưa ngủ sao? Ngày mai có hẹn gì không?”
——–“Chuẩn bị ngủ đây, ngày mai tớ ra ngoài chơi.”
Mạnh Hành Du ngáp một cái, gửi cho Trì Nghiên một hình emoji vẫy tay, cũng vẫn không chúc ngủ ngon như cũ.
Trì Nghiên không gửi lại hình emoji mà trả lời một câu hơi kỳ lạ.
——-“Ngủ ngon, mai trời sẽ mưa đấy, cậu nhớ mang dù.”