Trì Nghiên sau khi nhìn thời tiết thì liền gọi cho quầy phục vụ ở sân bay, sau khi kiểm tra thì chuyến bay 8 giờ tối từ Nguyên Thành đến Vân Thành quả nhiên bởi vì lý do thời tiết mà bị hoãn.
Thời gian bay dự kiến là trễ hơn 3 tiếng.
Nhờ thời tiết ban tặng mà Trì Nghiên có thể ở lại Nguyên Thành nhiều hơn một chút, anh cảm thấy đây đúng là nhờ hoạ mà được phúc.
Sau khi đi ra khỏi tiệm cơm thì Trì Nghiên bắt chiếc xe đưa Mạnh Hành Du về nhà.
Ngày thường thì lộ trình nhiều nhất cũng chỉ mất 40 phút, nhưng hôm nay gặp phải kẹt xe cộng thêm thời tiết xấu nên ngồi xe tận 80 phút mới tới cổng tiểu khu của nhà Mạnh Hành Du.
Sau khi xe dừng lại thì Trì Nghiên đưa cho tài xế 100 đồng, rồi nhờ anh ấy ở đây chờ 10 phút.
Mạnh Hành Du nhìn thời gian, sợ không kịp nên lên tiếng: “Tớ tự mình về được rồi, có vài bước thôi ấy mà, cậu nhanh đi đi, đừng để trễ chuyến bay.”
Trì Nghiên giống như không nghe thấy, mở dù ra trước rồi bước xuống xe, thuận tiện còn cầm luôn tờ giấy chữ ký cùng túi quà tặng xuống xe.
“Mưa to thế này mà nhiều đồ sao cậu cầm hết chứ? Để tớ đưa cậu vào.”
Mạnh Hành Du không lay chuyển được anh nên đi theo anh xuống xe, Trì Nghiên một tay bung dù một tay cầm đồ, sợ Mạnh Hành Du bị dính mưa nên lúc đầu cô vừa thò ra khỏi xe thì liền che dù lên đỉnh đầu cho cô.
Áo khoác của Trì Nghiên vẫn còn ở trên người cô, còn anh thì mặc một chiếc áo thun màu nâu nhạt, chỉ mới có vài giây thôi mà cả nửa người đã ướt đẫm, màu nâu nhạt trong nháy máy chuyển thành màu nâu đậm, áo thì dính chặt lên người, nước mưa thì cứ nhỏ giọt xuống.
Ánh mắt Mạnh Hành Du cứng lại, cô nhanh chóng đóng cửa xe rồi đẩy khuỷu tay của anh, nói: “Cậu đừng chỉ che cho tớ thôi, tớ không bị ướt đâu.”
Trì Nghiên thấy mưa rơi xuống theo chiều nghiêng, gió toàn thổi qua người Mạnh Hành Du nên nhanh chóng đổi bên với cô, anh chạy qua bên trái rồi hết sức căng dù che cho về hướng cô.
Mạnh Hành Du mặc váy chỉ dài tới đầu gối, còn cẳng chân đều lộ hết ra ngoài, Trì Nghiên nhìn thôi đã thấy lạnh, anh thở dài một hơi, nói: “Về sau cậu đừng mặc váy nữa.”
Sau khi chuyển sang phải, Mạnh Hành Du thấy nửa người trái của Trì Nghiên cũng bị mưa ướt đẫm thì giơ tay đẩy cánh tay của anh, anh cũng không đẩy lại mà chỉ mắng nhẹ một câu: “Đừng có quậy, có nghe thấy lời tớ vừa nói không hả?”
Mạnh Hành Du trừng mắt nhìn anh một cái, còn hung dữ hơn cả anh: “Cậu mới là đừng có quậy, dù này đủ cho hai người lận, cậu hướng qua bên cậu tí đi.”
Trì Nghiên đối với chuyện bung dù này rất chấp nhấp, “Tớ không để chân trần, tớ không lạnh.” Anh thấy môi của Mạnh Hành Du lạnh đến nỗi không còn tí máu thì ánh mắt càng thêm tối hơn, “Cũng vào thu rồi mà cậu còn mặc váy mùa hè nữa hả, Mạnh Hành Du, có phải cậu muốn lên cơn sốt nữa không?”
Mạnh Hành Du quấn áo khoác chặt lại, vẫn mạnh miệng: “Tớ mới không phải bị sốt, cơ thể tớ rất tốt.”
“Hồi lớp 10 người lên cơn sốt giống như say rượu điên loạn là ai hả?”
“……..Đó là ngoài ý muốn thôi.”
Trì Nghiên còn nhớ rõ bộ dáng Mạnh Hành Du sốt rồi nói mê sảng mơ hồ, nhíu mày nói: “Ngoài ý muốn cũng không được.”
Mạnh Hành Du ngẩng đầu nhìn anh, có hơi bất mãn: “Cậu có cần phải bá đạo thế không?”
“Tớ không ở đây, lỡ như cậu lên cơn sốt làm chuyện hồ đồ với người khác thì sao bây giờ hả?”
Trì Nghiên chỉ cần nhớ lại cảnh tượng kia đều chịu không nổi, đầu lưỡi đẩy hàm răng trên, không biết là đang ăn giấm của ai, “Loại chuyện thế này tuyệt đối không thể xảy ra, Mạnh Hành Du, cậu thử sốt xem?”
“…….”
Mạnh Hành Du bất đắc dĩ cụp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ cậu dông dài ghê.”
Bốn hướng đều là tiếng mưa rơi xuống trên mái hiên, giọng nói của Mạnh Hành Du quá nhỏ nên Trì Nghiên không nghe rõ, trong tiếng mưa lớn anh hỏi lại: “Cậu nói cái gì cơ?”
Mạnh Hành Du cũng lớn tiếng lại, giống như đang phân cao thấp với anh, “Tớ nói cậu! Thật dông dài!”
Trì Nghiên nghiêng đầu, cười khẽ một chút, bất đắc dĩ dung túng: “Không phải với ai tớ cũng dông dài đâu.”
“Nói vậy thì tớ hẳn phải cảm thấy vinh hạnh sao?”
“Vậy thì không cần, đều là thứ bạn trai nên làm.”
“Trí nhớ cậu không tốt lắm nhỉ.”
“Cậu cũng nói một bước xa còn gì, ngày nào tớ còn chưa vượt qua thì tớ vẫn là bạn trai của cậu.”
“Trì Nghiên, sao trước giờ tớ không phát hiện da mặt cậu dày vậy chứ?”
“Bây giờ cậu phát hiện cũng chưa muộn đâu.”
“Cậu thật sự cho rằng tớ không dám đá cậu hả?”
“Tớ không dám, nhưng tớ hy vọng cậu đừng vậy.”
“…….”
Hai người anh một câu tôi một câu không chịu yên rồi mơ hồ đã đến trước cửa nhà.
Mạnh Hành Du đi lên cầu thang, cô đang tìm chìa trong túi nhưng mãi vẫn chưa tìm được, lúc đó thì có chiếc xe đi đến chiếu đèn thẳng vào mặt cô.
Ánh sáng quá chói mắt nên Mạnh Hành Du không rảnh tìm chìa khoá nữa mà giơ tay lên che lại đôi mắt, chờ sau khi xe tắt đèn đi thì mới buông tay ra cẩn thận nhìn chiếc xe này, trong lòng thì thầm kêu không ổn, muốn nói Trì Nghiên chạy nhanh lên nhưng hình như đã chậm rồi.
Bố Mạnh thấy trước cửa nhà ngoại trừ Mạnh Hành Du còn có một nam sinh thì nhân lúc cửa gara vẫn đang kéo lên thì nhanh chóng bung dù xuống xe nhìn.
Mạnh Hành Du thấy không thể tránh được thì lập tức ném cho Trì Nghiên một ánh mắt “cậu đừng nói gì cả cứ để tớ phát huy”, trước khi bố Mạnh mở miệng thì cô đã giành trước: “Bố đi đâu đấy ạ?”
Bố Mạnh vẫn vui vẻ hớn hở, lời nói thì nói với Mạnh Hành Du nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn Trì Nghiên: “Bố đến công ty, Du Du này, đây là ai thế?”
Mạnh Hành Du bày ra biểu tình đứng đắn nhất, ra vẻ bình tĩnh liếc nhìn Trì Nghiên một cái rồi trả lời: “À dạ, là bạn học của con, tiện đường nên đưa con về, tại mưa lớn quá.”
Bố Mạnh là người từng trải nên lời này nhiều nhất chỉ tin một nửa, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu với Trì Nghiên rồi cười nói: “Phiền cháu rồi, tên cháu là gì?”
Trì Nghiên không dám chậm trễ, cụp mắt trả lời: “Chào chú ạ, cháu tên là Trì Nghiên.”
Bố Mạnh có ấn tượng với cái tên này, suy nghĩ kỹ lại thì giật mình nhận ra: “Là cháu sao, hồi lớp 10 có phải cháu ngồi cùng bàn với Du Du đúng không? Lần trước anh con bé đi họp phụ huynh về còn nhắc tới cháu nữa, nói thành tích cháu tốt lắm.”
Trì Nghiên khiêm tốn nói: “Chú quá khen ạ, Du Du mới ưu tú hơn.”
Trong nhà có hai người tham gian quân ngũ nên về mặt thị giác thì bố Mạnh đã nhìn chán mệt mỏi rồi, nên ông càng nhìn mẫu hình thanh tú của Trì Nghiên thì càng thuận mắt, ý cười càng sâu hơn: “Không bằng cháu, con bé sao, học cực kỳ lệch luôn, cháu mới là phát triển toàn diện, hai cháu bây giờ cũng cùng lớp sao? Có còn ngồi cùng bàn nữa không?”
Mạnh Hành Du cảm thấy đau đầu, trước khi bố Mạnh hỏi thêm mấy câu nữa thì lập tức ôm cánh tay ông lại, lên tiếng ngắt lời: “Được rồi bố, chúng ta vào nhà thôi, con sắp bị đông cứng đến cảm lạnh rồi nè.”
Bố Mạnh nghe ra con gái ý tại ngôn ngoại, nhìn thấu lời nói nhưng cũng không nói toạc ra, ông quay đầu nói với Trì Nghiên: “Cảm ơn cháu đưa con bé về, có rảnh tới nhà chơi nhé.”
Trì Nghiên được yêu thương mà thấy sợ hãi, bèn lên tiếng đồng ý: “Không cần khách sáo đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Trì Nghiên đưa đồ trên tay cho Mạnh Hành Du, sau đó tạm biệt, “Vậy cháu đi trước đây ạ, chào chú.”
Bố Mạnh cười dặn dò: “Trên đường cẩn thận nhé.”
Mạnh Hành Du thấy anh cứ ngơ ngác chạy vọt vào màn mưa thế thì lên tiếng gọi anh lại rồi đưa dù qua: “Cậu cầm lấy đi.”
Lần này Trì Nghiên không từ chối nữa, cầm lấy bung dù ra rồi xoay người chạy xa.
Trì Nghiên vừa đi thì Mạnh Hành Du và bố Mạnh mắt to trừng mắt nhỏ, thấy thế nào cũng xấu hổ, cô bèn sờ mũi, cười nói: “Cửa mở rồi, bố đi đậu xe đi, con lên phòng trước đây ạ.”
Ánh mắt bố Mạnh xẹt qua chiếc áo khoác trên người Mạnh Hành Du, cô bị ông nhìn xong thì mới phản ứng lại, quên trả lại áo khoác cho Trì Nghiên rồi, nên cô càng chột dạ hơn, lòng vòng giải thích: “Đây là……….Áo con mới mua hôm nay, có đẹp không bố?”
“Đẹp, nhưng bố thấy không đẹp bằng nam sinh vừa nãy mặc.” Bố Mạnh mở cửa đại viện cho con gái, để con bé đi vào rồi trêu chọc nói: “Con mặc dài quá, lần sau nhớ mua size nhỏ hơn đi.”
“……..”
Mặt của Mạnh Hành Du đỏ gay, xấu hổ đến mức hận không thể đào cái lỗ chui xuống: “Bố à…….Tụi con không phải……..Cái kia…….”
“Cái gì bố cũng không biết, cái gì bố cũng chưa thấy.” Bố Mạnh cười đi về chỗ để xe, một bộ dáng “con không cần giải thích, bố hiểu tất”: “Nhớ cất quần áo cho cẩn thận, nếu bị mẹ con thấy thì bố không giúp được đâu.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, chần chờ vài giây mới nói: “Cảm ơn bố ạ.”
Bố Mạnh vẫy tay, cũng không nhiều lời nữa mà chỉ nói: “Vào thôi, tắm nước nóng rồi thay quần áo đi, đừng để bị cảm.”
Trong lòng Mạnh Hành Du cảm xúc ngổn ngang, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nói từ đâu nên đành thôi, cô xoay người về phòng ngủ.
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh thì doanh trại huấn luyện mùa đông tiếp tục.
Trận chung kết có hạng mục thực nghiệm đề cập đến rất nhiều kiến thức nên giáo viên dẫn đội cho mọi người thêm thời gian để huấn luyện.
Sau khi thảo luận với từng đội viện ở trường học thì huỷ bỏ tiết tự học buổi tối để dùng cho việc huấn luyện cuộc thi, thuận tiện còn bị cướp luôn thời gian rảnh cuối tuần.
May là giáo viên dẫn dắt ở trường Số Năm cho nên tất cả huấn luyện đều được tiến hành ở trường Số Năm, chỉ có cuối tuần phải đến Đại học Bách Khoa mà thôi.
Mạnh Hành Du vì để tiện cho việc đi học ở trường và trại huấn luyện nên vẫn ở tại ký túc xá của mình.
Bớt đi quãng đường mệt nhọc bôn ba, tuy rằng huấn luyện mỗi ngày còn kết thúc trễ hơn tiết tự học buổi tối 2 tiếng, nhưng buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn một chút, một ngày trôi qua cũng không quá khổ, vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Cuộc thi rồi chuyện học làm Mạnh Hành Du mỗi ngày đi sớm về trễ, chỉ có thể nhớ hôm nay là thứ mấy, có đôi khi học đến nỗi mụ mị, đã mấy lần lúc ăn cơm cùng Sở Tư Dao và Đào Khả Mạn còn đang hỏi hai người bây giờ là tháng mấy.
Đào Khả Mạn trêu chọc nói trạng thái của cô bây giờ chính là: trầm mê vào việc học đến mức giảm cân, không biết năm nay là năm nào.
Mỗi ngày như được gắn máy gia tốc cứ lao nhanh về phía trước, Mạnh Hành Du rõ ràng có cảm giác hôm qua mới kết thúc vòng loại đây thế mà nhắm mắt một cái đã đến trận trung kết rồi.
Cuối tháng 11, kỳ thi trại mùa đông chính thức bắt đầu.
Từ báo cáo hiện trường đến lễ bế mạc mất đến 6 ngày, tất cả đội viện dự thi nằm trong sự quản lý thống của đội tỉnh, gần như trong trạng thái cách ly với thế giới.
Mạnh Hành Du trải qua 6 ngày không có thiết bị điện tử thì cuối cùng lễ bế mạc ngày thứ 6 cũng kết thúc, lúc quay lại trường học thì cô có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi vậy.
Lịch thi đấu năm nay toàn bộ đã kết thúc, Mạnh Hành Du cuối cùng đã có thể thở phào một hơi.
Cô là người mà thi xong thì cũng chả lo lắng mấy về điểm số, cho dù tốt hay xấu thì chỉ cần cô không thẹn với lương tâm là được.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Triệu Hải Thành đặc biệt cho cô một ngày nghỉ, ở ký túc xá nghỉ ngơi.
Mạnh Hành Du hai tháng này bởi vì chuyện thi đua mà trì hoãn việc học hơi nhiều, KHTN và Toán thì cô còn có thể tự học được, nhưng Ngữ Văn và Tiếng Anh thì thật sự là bất lực.
Thi cuối kỳ được ấn định vào tháng sau, cô sợ mình thi mà kém quá thì sẽ bị loại khỏi lớp trọng điểm nên cũng không dám lơi lỏng, hôm sau cũng vẫn đi học như bao bạn học, 7 giờ rưỡi thì đến phòng tự học cho tiết đọc buổi sáng.
Mọi người trong lớp thấy Mạnh Hành Du trở về, đặc biệt là Giang Vân Tùng, thì cực kỳ nhiệt tình đi lên hỏi han chuyện thi đấu của cô.
“Mạnh Hành Du, cậu thi thế nào? Tớ nghe nói đề năm nay khó lắm.”
Mạnh Hành Du kéo ghế ra ngồi xuống, đối mặt với bài tập xếp thành núi trên bàn học thì nói: “Không biết nữa, dù sao tớ cũng cố gắng hết sức rồi.”
Giang Vân Tùng hồi tháng 9 cũng tham gia vòng đấu loại đạt được giải nhất cấp tỉnh, chỉ là điểm không đủ cao để vào trại mùa đông, nhưng cũng đủ giành được chỗ trong danh sách tuyển sinh của mấy Đại học trọng điểm, nên cũng không uổng phí công sức.
Mạnh Hành Du là ứng cử viên có tiềm năng giành được danh sách tuyển sinh thông qua tiến cử nhất trong bọn họ, Giang Vân Tùng vừa nghe cô nói đã cố gắng hết sức thì chỉ cười, còn chắc chắn hơn cả cô: “Tớ cảm thấy cậu chắc chắn có thể giành được giải nhất cấp quốc gia mà, đến lúc đó cậu sẽ được tuyển thẳng vào Đại học luôn, thật tốt.”
Cả nguyên học kỳ này Mạnh Hành Du đều tập trung vào việc thi đua nên đối với tập thể mới là lớp 2 này thì cô cũng chả quen biết được hết, ngoại trừ Tần Ngàn Nghệ và Trần Vũ, thì chỉ còn Giang Vân Tùng là có thể nói hai ba câu.
Nhưng so với việc mượn vở ghi chép của Tần Ngàn Nghệ và Trần Vũ thì Mạnh Hành Du thà mở miệng với Giang Vân Tùng còn hơn.
“Để nói sau đi.” Mạnh Hành Du cười hai tiếng, khách sáo hỏi, “Tiếng Anh và Ngữ Văn học đến đâu rồi? Cậu có thể cho tôi mượn vở ghi chép không?”
Giang Vân Tùng chạy về chỗ ngồi lấy sách giáo khoa và vở ghi chép của mình lại, đặt lên bàn của Mạnh Hành Du, “Cậu cứ cầm lấy xem đi, cậu có muốn lấy của mấy môn khác không?”
Mạnh Hành Du nói một tiếng cảm ơn, cúi đầu bận rộn: “Không cần đâu, vào tiết thì tớ trả sách giáo khoa cho cậu.”
Giang Vân Tùng gãi đầu, cười nói: “Không cần vội đâu, cậu cứ từ từ xem đi, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ.”
Mạnh Hành Du gật đầu, cảm kích nhìn cậu ta cười: “Được, cảm ơn cậu.”
Giang Vân Tùng nói: “Khách sáo gì chứ, đều là bạn học mà.”
Mạnh Hành Du dựa theo sổ ghi chép của Giang Vân Tùng qua loa nhìn qua nội dung của học kỳ này, cô nhân lúc nghỉ giữa tiết thì cầm mấy chỗ chưa chép xong tới tiệm photocopy hết một lần, rồi giữ lại để sau này ôn tập dùng.
Tối thứ Sáu vốn dĩ cô hẹn Sở Tư Dao và Đào Khả Mạn đi ăn lẩu, nhưng hai người kia tạm thời bận việc nên chỉ đành đổi thành tuần sau.
Bố mẹ Mạnh gần đây đang làm một hạng mục của chính phủ nên bận đến nỗi chân không chạm đất.
Ông bà nội cũng đi nơi khác thăm chiến hữu, Mạnh Hành Du suy nghĩ, cuối cùng vẫn quay về trong nội thành vừa gần trường học vừa không cần ngồi xe lâu.
Buổi tối ở nhà cô ăn cơm hộp, cơm nước xong thì xem TV một lát, đổi kênh tới lui cũng không tìm được chương trình nào hay.
Mạnh Hành Du cũng lười lãng phí thời gian, nhớ đến chương trình học môn KHXH của mình thì hoảng hốt nên tắt TV đi lên lầu học.
Bài tập Tiếng Anh đang được Mạnh Hành Du đấu tranh làm mới được một nửa thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mạnh Hành Du duỗi tay lấy qua xem thì thấy là lời mời gọi video của Cảnh Bảo.
Lúc Quốc Khánh, Cảnh Bảo đã trải qua thủ tục làm chỉnh hình mũi, từ những tấm hình Trì Nghiên gửi cho cô xem lúc trước thì tình trạng dị dạng đã cải thiện hơn rất nhiều.
Một tháng qua, Cảnh Bảo không tìm Mạnh Hành Du nói chuyện phiếm, có lẽ do Trì Nghiên nói với em ấy đừng làm phiền cô huấn luyện cho cuộc thi.
Ngay cả bản thân Trì Nghiên ngoại trừ hỏi thăm hàng ngày ra thì cũng không nói quá nhiều với cô, để lại không gian cho cô chuyên tâm chuẩn bị.
Mạnh Hành Du buông bút xuống rồi cởi giày lên giường ngồi, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi.
Miệng vết thương của Cảnh Bảo còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh nên em ấy đeo một chiếc khẩu trang, vừa thấy Mạnh Hành Du thì đuôi lông mày của em ấy nhướng lên, còn hưng phấn vẫy cái tay nhỏ: “Du nhãi con, chị nghe thấy em nói gì không?”
Mạnh Hành Du bị cảm xúc của em ấy lây sang, cũng cười rộ lên: “Chị có nghe, rõ lắm.”
Trì Nghiên ngồi bên cạnh Cảnh Bảo, thấy Mạnh Hành Du ngồi ở trên giường thì hỏi: “Cậu ăn cơm chiều chưa?”
“Đã ăn rồi.” Mạnh Hành Du trả lời.
Cảnh Bảo đẩy Trì Nghiên ra, tự mình cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Mạnh Hành Du: “Du nhãi con, chị thi xong chưa? Anh em bảo chị thi xong rồi nên em mới dám gọi cho chị, có làm phiền chị không?”
Trong lòng Mạnh Hành Du mềm nhũn, ôn nhu nói: “Cảnh Bảo tìm chị lúc nào cũng được, không phiền gì hết.”
“Du nhãi con, em nói chị nghe nè, chú bác sĩ nói em bình phục rất nhanh đó, sau Nguyên Đán là có thể phẫu thuật lần thứ hai rồi, chờ mùa hè sang năm thì tụi em sẽ về.” Cảnh Bảo lén nhìn anh trai của mình, nói tiếp: “Du nhãi con, chờ em với anh em trở về thì chúng ta lại cùng nhau chơi trò ghép hình, có được không ạ?”
Trì Nghiên nghe ra Cảnh Bảo cố ý muốn hoà hoãn quan hệ giữa anh và Mạnh Hành Du, đứa trẻ mới có 10 tuổi mà đã hiểu chuyện dến mức này, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói có nhiều cảm động mà là càng đau lòng hơn.
Mạnh Hành Du hình như không có lý do để từ chối, cho dù cô biết Cảnh Bảo ý ở ngoài lời, chần chờ một chút, cô vẫn đồng ý: “Được, chờ Cảnh Bảo trở về thì chị sẽ cho em bộ ghép hình mới nha.”
Cảnh Bảo vỗ tay, nhảy hai cái ở trên giường, cực kỳ chờ mong: “Bộ ghép hình đó vẫn do Du nhãi con tự tay vẽ sao?”
“Em muốn chị vẽ sao?”
“Dạ muốn, đồ Du nhãi con đưa thì Cảnh Bảo đều thích.”
“Được.”
Tâm tình Cảnh Bảo rất tốt, nói cũng nhiều hơn so với ngày thường, nghĩ cái gì thì nói cái đó: “Đúng rồi Du nhãi con, tuần trức anh em dẫn Tứ Bảo đi tuyệt dục cho nó rồi, cả tuần này nó không để ý tới anh em luôn, ngày nào nhà cũng muốn banh luôn, nào là cát vệ sinh rồi thức ăn mèo chỗ nào cũng có, còn có……..”
Không biết vì sao mà Tứ Bảo và Trì Nghiên cứ luôn trái hướng nhau, sau khi mèo con tuyệt dục thì hình như đều có cảm xúc, nhưng cảm xúc của Tứ Bảo ở trước mặt Trì Nghiên thì càng phóng đại thêm vài phần.
Mạnh Hành Du nghe Cảnh Bảo nói xong thì nhịn không được cười, thường thường còn phụ hoạ thêm hai câu: “Đúng vậy, anh em không dễ thương tí nào, bởi vì anh ấy không đáng yêu như Cảnh Bảo.”
Cảnh Bảo: “Em cũng thấy thế đó, anh em là người không đáng yêu nhất trong nhà, ngay cả con mèo cũng đều không thích anh em nữa.”
Trì Nghiên: “…….”
Thôi.
Hai người vui vẻ là được.
Bác sĩ có dặn dò yêu cầu Cảnh Bảo nghỉ ngơi đúng giờ, hai người nói chuyện đã gần 1 tiếng, Cảnh Bảo ngáp liên hồi, ngay cả đôi mắt cũng không mở nổi, sau đó mới lưu luyến không rời tạm biệt với Mạnh Hành Du, rồi trả điện thoại cho Trì Nghiên.
Trì Nghiên không tắt cuộc gọi video, thấy Cảnh Bảo ngủ rồi thì tắt đèn phòng bệnh đi, cầm điện thoại lặng lẽ đi ra đến ngoài hành lang, rồi lại nhìn vào màn hình, Mạnh Hành Du đã xuống giường ngồi trên bàn học làm bài.
Mấy ngày nay, Trì Nghiên nhìn bằng mắt thôi cũng có thể thấy cô đã ốm đi không ít, nhưng anh chỉ có thể lén đau lòng thôi, thấy bộ dáng một lòng hướng học của cô thì lại thở dài một hơi, rồi khuyên nhủ: “Cậu đừng cứ chiến đấu như thế.”
Mạnh Hành Du đặt điện thoại trên kệ, làm xong một đề thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trì Nghiên một cái, không thèm để ý nói: “Tớ đây thì tính là cái gì chứ, cả một học kỳ tớ không đi học, buổi sáng tớ mượn vở ghi chép của bạn xem thì mới phát hiện mình bỏ lỡ rất nhiều bài rồi, mấy môn khác còn được chứ môn Ngữ Văn và Tiếng Anh thì không dễ ăn tí nào.”
Trì Nghiên thành công nắm bắt sai trọng điểm: “Cậu hỏi mượn vở ghi chép của ai?”
“Thì là Giang Vân Tùng đó, thành tích của cậu ấy khá tốt, điểm tổng cao hơn tớ cơ.” Mạnh Hành Du nói xong thì thấy Trì Nghiên không lên tiếng, tưởng rằng anh không nhớ nên bổ sung một câu, “Là người hồi lớp 10 cậu ném bánh trung thu của người ta đi đó.”
“…….”
Trì Nghiên sao có thể không nhớ được Giang Vân Tùng là ai chứ.
Vất vả lắm mới xong cuộc thi đua này, Quý Triều Trạch cũng xem như cho vào dĩ vãng, vừa chưa kịp thở thì lại nhảy đến một Giang Vân Tùng.
Trì Nghiên sốt ruột đến ngứa răng, nhưng sợ Mạnh Hành Du không vui nên cũng không tiện nói thẳng ra.
Do dự một lát, Trì Nghiên quanh co lòng vòng hỏi thử: “Hai ngày này tớ sẽ đưa cho cậu một đề cương ôn tập, cậu cứ theo đó mà học và làm bài, để đạt tiêu chuẩn cuối kỳ chắc chắn không thành vấn đề.”
Mạnh Hành Du cũng không lĩnh hội được ý tứ của Trì Nghiên, “a” một tiếng nói: “Được, cậu gửi qua email cho tớ đi, tớ tự đi in.”
“……”
Trì Nghiên nheo mắt lại, ánh mắt có hơi oán niệm: “Ôn tập cũng giống như người yêu vậy, phải một lòng một dạ đến gì mới có kết quả tốt được.”
Mạnh Hành Du dừng động tác trên tay, kinh ngạc “ha” một tiếng: “Cậu đang nói gì thế?”
Lu giấm bị đánh đổ đầy đất, Trì Nghiên cũng không rảnh lo nhiều như vậy, nói tiếp: “Tớ bảo đảm giúp cậu đạt tiêu chuẩn, Mạnh Hành Du, cậu không thể để người đàn ông khác giúp cậu phụ đạo được, đây là quyền lợi của tớ mà.”
Mạnh Hành Du nhìn thẳng về màn hình, chế nhạo: “Cậu ngay cả vở ghi chép mà cũng không buông tha hả?”
Trì Nghiên cũng vội vàng hỏi lại: “Vậy sao chỉ có cái vở ghi chép mà cậu cũng phải hỏi lấy của người khác chứ?”
“……”
“……”
Không biết là ai bật ra không được cười trước, Mạnh Hành Du bất đắc dĩ buông tay: “Vậy cậu làm nhanh lên, sắp đến thi cuối kỳ ròi, tớ sợ không kịp.”
Trì Nghiên không hề nhận thấy bản thân ấu trĩ, ngược lại cảm thấy mình thắng được Giang Vân Tùng một bậc, bèn dưa một ánh mắt “tất cả giao hết cho tớ” cho Mạnh Hành Du, rồi nói: “Ngày mai sẽ gửi cho cậu, có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ, điện thoại tớ không bao giờ tắt đâu.”
Mạnh Hành Du cố tình đâm anh: “Vậy thì không tốt lắm, lỡ tớ làm phiền cậu lấy cái hạng nhất thì sao đây?”
“Cậu không phiền được tớ đâu.” Trì Nghiên nói.
Mạnh Hành Du giữ chuyện này trong lòng không buông, bày ra bộ dáng không vui vẻ mấy: “Thì ra tớ ở trong lòng cậu cũng chỉ có thể thôi nha Trì Nghiên.”
Trì Nghiên sợ Mạnh Hành Du nghĩ nhiều, sợ lại giống như lần trước khóc lóc nói ‘cậu căn bản không thích tớ như vậy’, nên trong lòng anh nghĩ thế nào liền nói như vậy, trên mặt sốt ruột mà tốc độ nói cũng nhanh: “Không có, ý của tớ là chuyện của cậu là quan trọng nhất, nếu cậu cần gì thì lúc nào gọi tớ cũng được.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, không nói giỡn nữa mà đứng đắn nói: “Tớ chọc cậu thôi, tớ không giận.”
Trì Nghiên cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Tớ rất sợ.”
Mạnh Hành Du hỏi lại: “Cậu sợ cái gì?”
“Hôm đó tớ có nói ‘tớ chưa từng thích người khác, tớ sợ tớ làm không tốt để cậu cảm thấy tình yêu cũng chỉ đến thế’.”
Trì Nghiên đặt điện thoại trước mặt, cách màn hình hôn lên trán của Mạnh Hành Du, nhắm mắt nói nửa câu sau: “Có chỗ nào tớ làm không tốt thì cậu cứ nói, tớ có thể sửa, nhưng cậu đừng nghĩ tớ không đủ thích cậu.”
Trầm mặc cả một phút, Mạnh Hành Du cúp điện thoại làm cả người Trì Nghiên ngơ ngẩn. Còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Hành Du đã nhắn tin qua WeChat.
———Tớ biết rồi.
Ngày hôm sau, Trì Nghiên gửi sang bộ đề cương ôn tập, nhân tiện còn gửi theo một phần kế hoạch ôn tập, chi tiết đến mức ghi luôn số lượng câu hỏi và bài đọc mỗi ngày.
Mạnh Hành Du in cả 2 bộ tài liệu ra, không còn tự mình dò dẫm mù quáng nữa mà hoàn toàn dựa theo những gì Trì Nghiên đã ghi, sau tiết tự học buổi tối về ký tức xá thì sẽ tập hợp lại những câu không biết làm trong ngày rồi để Trì Nghiên giảng cho cô.
Ngày nào cũng như thế, không thiếu một ngày, nửa tháng trôi qua, cuối cùng Mạnh Hành Du lên lớp cũng có thể theo kịp bài giảng của giáo viên, không còn phải cố sức nữa.
Vào tuần cuối cùng của tháng 12, bố Mạnh đã hẹn trước với Mạnh Hành Du, thứ Sáu tan học sẽ lái xe đến đón cô về nhà.
Mạnh Hành Du ở trường chờ tới gần 6 giờ nhưng bố Mạnh vẫn chưa tới, chỉ vội vội vàng vàng gọi cho cô một cuộc điện thoại bảo là công ty có việc gấp, rồi kêu cô tự bắt xe về nhà.
Bố Mạnh chưa bao giờ là người thay đổi như vậy, cô cảm thấy kỳ quái, dọn cặp sách rồi bắt xe về nhà, và gặp mặt mẹ Mạnh ở ngay cổng tiểu khu.
Xe sắp đi ngang qua người Mạnh Hành Du, còn mẹ Mạnh thì vẫn đang cố gắng gọi điện thoại, ngay cả con gái đứng bên đường cũng không phát hiện ra, Mạnh Hành Du cất bước đuổi theo rồi chụp cửa sổ xe, mẹ Mạnh nghe thấy tiếng động thì mới phanh gấp lại dừng ở ven đường, mở cửa sổ xe xuống rồi nói với Mạnh Hành Du: “Con về nhà trước đi, đêm nay con tự ăn cơm nhé, ăn xong thì nhớ học bài, đừng ngủ muộn quá nhé.”
Sắc mặt của mẹ Mạnh không đẹp lắm, Mạnh Hành Du không cho bà đi, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Cúp cuộc điện thoại này thì cuộc khác lại đến, chuyện quá khẩn cấp nên mẹ Mạnh không rảnh giải thích với con gái, chỉ vỗ tay Mạnh Hành Du kêu cô trở về: “Không phải chuyện gì lớn hết, mẹ và bố con giải quyết được, con nhanh về nhà đi, nghe lời.”
Mạnh Hành Du còn muốn hỏi thêm hai câu thì mẹ Mạnh đã khởi động xe rời đi.
Về đến nhà, Mạnh Hành Du càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nghi ngờ trong lòng chỉ tăng chứ không giảm làm cô ngồi không được, đứng cũng không xong, cô bè lấy chìa khoá và điện thoại định đến công ty xem một cái.
Mới vừa thay giày thì điện thoại Mạnh Hành Du vang lên, là tin nhắn Bùi Noãn nhắn tới.
——-“Du nhãi con, công ty nhà cậu lên hotsearch kìa!”
——-“Trời ạ, có phải có người ở sau lưng làm không?”
——-“Cậu nhanh nhìn xem, bố mẹ cậu không sao chứ?”
Mạnh Hành Du nhíu mày, kéo khung trò chuyện lên đầu, rồi nhấp vào trang web Bùi Noãn vừa gửi, một chủ đề #Kiến trúc Mục Hoà sao chép# đứng hàng đầu trên thanh tìm kiếm.
Kiến trúc Mục Hoà là công ty kiến trúc do bố mẹ Mạnh một tay thành lập, lòng Mạnh Hành Du chùng xuống, cô bấm vào hashtag đó rồi đọc qua tin tức.
Năm sau sẽ có một hội chợ được diễn ra ở Nguyên Thành, là thành phố chủ nhà, dựa theo lệ thường của những kỳ trước thì sẽ phải xây dựng địa điểm của hội chợ.
Công trình này là của chính phủ nên mở đấu thầu cho tất cả các công ty kiến trúc cả nước, công ty của bố mẹ Mạnh gần đây cũng vì việc đấu thầu này mà bận đến nỗi chân không chạm đất.
Kết quả bây giờ bị truyền thông tung tin ra là bản vẽ tham dự đấu thầu của Mục Hoà là sao chép, mà người bị sao chép cũng chính là một nhà thiết kế trứ danh có tiếng trong ngành.
Đây chính là mặt mũi của chính phủ, sau khi bị truyền thông cho ra ánh sáng thì sự việc không ngừng lên men, trưc tiếp bay đến vấn đề danh dự của công ty kiến trúc.
Bố mẹ Mạnh đều không phải dân xuất thân từ ngành kiến trúc, đặc biệt là trong lĩnh vực thiết kế vẫn giao cho người ngoài làm.
Kiến trúc Mục Hoà ở trong ngành lăn lê bò lết mấy năm nay vẫn luôn có danh tiếng tốt, tin tức này vừa tung ra thì có thể nói là đòn trí mạng đối với danh dự của công ty.
Mạnh Hành Du đọc sơ cũng biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, cũng biết bây giờ mình đến công ty cũng không giúp được gì, nói không chừng còn thêm phiền nên quay lại sô pha ngồi, nhưng vẫn không khống chế được mà cứ lướt Weibo, cứ đọc hết tin này đến tin khác làm cô gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Công trình chính phủ là một dự án béo bở, ai cũng muốn được chia một miếng.
Sau lưng chuyện này, nói không chừng sẽ có những đối thủ cạnh tranh quạt gió thêm củi.
Mạnh Hành Du thoát Weibo, trả lời một câu không có gì cho Bùi Noãn rồi ngồi trên sô pha ngơ ngẩn.
Mạnh Hành Chu tuần nay đi dã ngoại tập huấn, căn bản không liên lạc được, Mạnh Hành Du cũng chỉ có thể lo lắng suông thôi, ngay cả người để thảo luận cũng không có.
Mạnh Hành Du vẫn ngồi ở phòng khách đến tận nửa đêm thì bố mẹ Mạnh mới về nhà.
Nghe thấy đọng tĩnh ở cửa, Mạnh Hành Du bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi dậy trên sô pha, thấy là bố mẹ Mạnh thì vội đứng lên, quan tâm hỏi: “Bố mẹ, hai người không có việc gì chứ?”
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt cho nhau, rồi lộ ra một nụ cười, bố Mạnh xoa đầu con gái, an ủi nói: “Không sao cả, con không lo lắng chuyện này, con lên lầu ngủ đi.”
“Đúng vậy, sắp thi cuối kỳ rồi, con đừng phân tâm.” Mẹ Mạnh phụ hoạ nói.
Trong lòng Mạnh Hành Du hụt hẫng, nhỏ giọng nói: “Con biết con không giúp được gì, nhưng con………” từ ngữ cũng không diễn tả hết, Mạnh Hành Du cắn môi, ngẩng đầu nói: “Cho dù người ngoài có nói sao thì con vẫn mãi tin bố mẹ, hai người sẽ không làm việc gây hại cho người khác đâu.”
Đáy mắt của mẹ Mạnh ngấn lệ, bà duỗi tay ôm lấy con gái rồi vỗ lưng cô.
Bố Mạnh cũng ôm vợ và con gái, là người trụ cột trong gia đình nên ông cần phải chống đỡ: “Đừng có khóc đau buồn thế, chuyện này rất nhanh sẽ qua thôi, ai cũng không cần lo lắng, cứ giao cho tôi.”
Nói chuyện với bố mẹ một lát thì Mạnh Hành Du trở lại phòng, vừa cầm điện thoại lên thì không biết lúc nào điện thoại hết pin đã tự động tắt máy, cô đi đến tủ đầu giường cắm sạc điện thoại, sau khi khởi động máy thì điện thoại có mấy cái tin nhắn gửi đến, đều là từ Trì Nghiên.
Tin gần nhất là từ ba phút trước.
——-“Tớ có đọc tin tức rồi, cậu đừng quá lo lắng, sẽ qua thôi.”
——-“Mấy ngày nay cậu có thời gian thì ở cùng với bố mẹ rồi an ủi hai người đi.”
——“Cậu có gánh nặng tâm lý khác, mỗi người ở độ tuổi khác nhau cũng đều phải đối mặt và chịu trách nhiệm.”
——-“Có phải cậu ngủ rồi không?”
——“Ngày mai tỉnh nhớ trả lời tớ đấy.”
——“Tớ rất lo lắng cho cậu.”
Mạnh Hành Du nhìn tin nhắn cuối cùng thì cái mũi hơi chua xót, cô suy tư một lát rồi nhắn lại Trì Nghiên.
—–“Ừ, tớ không sao cả, cậu nghỉ sớm một chút đi.”
—–“Cậu có muốn gọi điện thoại không?”
——“Thôi, ngày mai lại nói đi, tớ buồn ngủ quá.”
——“Được, ngủ ngon.”
——“Ngủ ngon.”
Trì Ngheien cất điện thoại đi đến ban công, anh chống lan can gần nửa tiếng, mày nhăn thành một cục.
Đồng hồ treo tường trong phòng lại vang lên hai tiếng, Trì Nghiên hồi thần, cầm lấy điện thoại gọi vào số của Trì Tiêu.
Mấy ngày nay Trì Tiêu công tác ở nước ngoài, thời gian này đúng là giờ cơm trưa bên kia.
Trì Nghiên nhẩm tính thời gian rồi gọi qua, điện thoại vang lên hai tiếng thì Trì Tiêu nghe máy, giọng nói mang theo ý cười hỏi: “Tiểu Nghiên, chuyện gì thế?”
Trì Nghiên trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cậu ơi, việc của công ty kiến trúc Mục Hoà, cháu muốn nhờ cậu giúp một chút.”