Trong chốc lát, người của Mạn Nhã Công chúa, đều bị giết.
Không ai sống sót.
Mạn Nhã Công chúa nhìn, khiếp sợ nói không ra lời, mà người vây quanh, đều lui về phía sau.
Ra tay tàn nhẫn như vậy, ngay cả Công chúa Vương Gia cũng không để ở trong mắt, làm sao bình dân bách tính bọn họ chọc nổi.
Vì bảo vệ tánh mạng, náo nhiệt, bạc, vẫn không nên kiếm thì hơn.
"Ngươi...ngươi. . . . . ."
Thị vệ chết hết, dân chúng nàng dùng bạc mời tới làm nhân chứng cũng chạy hết, Mạn Nhã khiếp sợ gắt gao níu chặt khăn tay, hai mắt rưng rưng, một bộ dạng bị uất ức.
Vô Ưu chê cười, "Mắt ông trời ở trên mông, mới không phơi bày rõ nguyên hình của những tiện nhân này!"
Thật mẹ nó không biết xấu hổ.
Vô Ưu mắng xong, xì một tiếng khinh miệt, nghiêng đầu, thấy Thúy Thúy mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, con ngươi híp lại.
Thân thể Thúy Thúy lập tức cứng đờ, cắn răng không để cho mình sợ.
Vô Ưu nhìn, hài lòng gật đầu.
"Trở về phủ!"
Nói xong, nghênh ngang rời đi, lúc đi ngang qua Mạn Nhã Công chúa, châm biếm, "Nhớ trở về, nhất định phải tố cáo với phụ hoàng ngươi, nói ta không chỉ giết thị vệ của ngươi, còn đánh ngươi!"
Nói xong, một cước đá vào đầu gối Mạn Nhã Công chúa, Mạn Nhã Công chúa "Ngao" một tiếng quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt Vô Ưu như người đàn bà chanh chua, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Mạn Nhã Công chúa, Mạn Nhã Công chúa không ngừng gào khóc, sau khi đánh xong, Vô Ưu khẽ giơ tay lên, ưu nhã vuốt tóc, nghiêng đầu hỏi Thúy Thúy, "Lúc ta ân cần thăm hỏi Công chúa, có phải rất dịu dàng hay không?"
Thúy Thúy khiếp sợ nhìn Vô Ưu.
Khóe miệng Cung Nhất giật giật.
Người đàn bà chanh chua vừa mới đánh người, cùng dịu dàng hoàn toàn không liên quan.
Nhưng. . . . . .
Cung Nhất rất chân chó gật đầu, "Dạ, mới vừa rồi Quận chúa, thật sự vô cùng dịu dàng, là nữ tử mẫu mực trong thiên hạ!"
Vô Ưu cười, "Vậy các ngươi sẽ không nói với ca ca, ta mới hoạt động gân cốt một chút chứ?"
"Dạ dạ dạ, không biết, mới vừa rồi bọn thuộc hạ thật sự không nhìn thấy!"
Vô Ưu vô cùng hài lòng, "Ừ, vậy thì tốt, trở về phủ đi!"
Xa xa, gã sai vặt giữ cửa thấy xe ngựa của Vô Ưu trở lại, lập tức chạy đi bẩm báo với Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc cởi tạp dề xuống, "Chuẩn bị nước nóng cho Quận chúa rửa tay, bày chén đũa!"
"Dạ!"
Mấy gã sai vặt lên tiếng trả lời, lập tức chuẩn bị nước nóng, lau bàn, mang thức ăn Cung Ly Lạc làm đặt lên bàn, dọn bốn bộ bát đũa.
Bên kia, Cung Ly Lạc đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Vô Ưu cười mặt mày cong cong toàn thân ấm áp, cũng từ từ nở một nụ cười.
Tiến lên dắt tay Vô Ưu, thấy mu bàn tay Vô Ưu khẽ ửng hồng, trong lòng đã biết rõ.
Lúc rửa tay cho Vô Ưu, "Đau không?"
Vô Ưu hơi kinh ngạc, nghiêng đầu con ngươi nghiêm túc quét về phía Cung Nhất, thân thể Cung Nhất run lên, vội vàng lắc đầu.
Tỏ ý không phải là mình tố cáo.
Thấy Vô Ưu làm chuyện mờ ám, Cung Ly Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng, "Lần sau loại chuyện đánh người nặng nhọc này, để Cung Nhất làm là được rồi, những người đó, không đáng để ngươi động thủ!"
Vô Ưu bĩu môi, đắm đuối đưa tình nhìn Cung Ly Lạc.
Vừa lấy lòng, vừa khoe mẽ.
Khiến Cung Ly Lạc nhìn thấy, thế nào cũng không đành lòng, tiếp tục dạy dỗ mấy câu, khẽ thở dài một cái, "Bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình bị thương, được không?"
Vô Ưu cười toét miệng.
"Ăn cơm đi, ta đều làm ăn thức ngươi thích ăn!" Cung Ly Lạc nói xong, lau khô tay cho Vô Ưu, tay chân lại nhẹ nhàng lau bụi trên mặt Vô Ưu.
Trên bàn cơm.
Mạc Cẩn Hàn cầm đũa lên, Phong Quyển Tàn Vân (điên cuồng) ăn cơm, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, thản nhiên nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Mấy năm rồi ngươi chưa ăn cơm sao?"
Mạc Cẩn Hàn sững sờ.
Cung Ly Lạc lại phối hợp cầm lấy đôi đũa trong tay hắn, "Về sau ăn cơm, không được ngồi cùng bàn với chúng ta!"
"Tại sao?" Mạc Cẩn Hàn hét lớn.
"Thức ăn này, là ta cố ý làm cho Vô Ưu ăn, ngươi thích ăn cái gì, đi tìm đầu bếp làm cho ngươi!"
"Không cần, tại sao!" Mạc Cẩn Hàn nói xong, muốn bắt lấy chiếc đũa, Cung Ly Lạc lại mở miệng trước.
"Cung Nhất, kéo hắn xuống!"
"Dạ!"
Cung Nhất lập tức tiến lên, túm chặt Mạc Cẩn Hàn, đi ra ngoài.
Mạc Cẩn Hàn hùng hùng hổ hổ, "Cung Ly Lạc, ngươi là tên khốn kiếp, dù gì ta cũng là biểu đệ (em trai con cô, dì hoặc cậu) của ngươi, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy. . . . . ."
Lông mày Vô Ưu nhíu nhẹ, gắp đùi gà, để vào trong chén Phong Thành Quang, nói thầm, "Ầm ĩ...!"
Ngay sau đó Cung Ly Lạc lập tức lên tiếng, "Người đâu, che miệng của hắn!"
Lập tức có người tiến lên, che miệng của Mạc Cẩn Hàn, để cho hắn "Ưmh ưmh ưmh" không phát ra âm thanh, không ngừng giãy giụa, bị khiêng đi.
Phong Thành Quang nhìn đùi gà trong chén, trên khuôn mặt già nua tất cả đều là ý cười.
Nha đầu này, mặc dù ngoài miệng không khoan dung không buông tha, đùi gà cũng là ném qua, nhưng mà, tâm tuyệt đối tốt. . . . . .
Gắp lên cắn một cái.
Ừ, mùi vị vô cùng ngon.
Sau khi ăn xong, Vô Ưu vùi ở trên ghế trong thư phòng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc đang nghiêm túc xem mật hàm, "Ca ca. . . . . ."
"Ừm!" Cung Ly Lạc để mật hàm xuống, nhìn Vô Ưu, "Muốn ăn chút gì sao?"
Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca. . . . . ."
"Ân Ân!"
"Ta đi ra ngoài một chút!" Vô Ưu nói xong, ném sách thuốc lên bàn, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Cung Ly Lạc nghiêng đầu, "Ngươi nói, nàng đang suy nghĩ gì?"
Bóng đen xuất hiện, "Vương Gia. . . . . ."
Cung Ly Lạc khoát tay, "Đi xuống đi!"
Hắn chỉ không bỏ được trong lòng nàng khó chịu, Ưu nhi của hắn, nên không buồn không lo vui vui vẻ vẻ sống, mà không phải còn nhỏ tuổi, vẻ mặt luôn u sầu.
Ảnh vệ lui ra.
Cung Ly Lạc đứng lên, đi ra khỏi thư phòng, nhìn cả vườn hoa khoe màu đua sắc, trầm tư.
Vô Ưu trực tiếp đi tìm Phong Thành Quang.
"Lão đầu!"
Phong Thành Quang quay đầu lại, "Ah, nha đầu, ngươi tới đây làm gì?"
"Hỏi ngươi chút chuyện!"
Phong Thành Quang cười, "Hắc hắc, hắc hắc, nha đầu, chuyện gì, ngươi hỏi, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết)!"
Vô Ưu tìm chỗ ngồi xuống, vừa sửa cho xiêm áo bằng phẳng lại, giả bộ không chút để ý hỏi, "Làm sao mới có thể nhanh chóng mang thai?"
Phong Thành Quang bị dọa, "Nha đầu, ngươi mới mười lăm!"
"Mười lăm thì sao, mười lăm thì không thể sinh con sao?" Vô Ưu hỏi.
Nàng chỉ muốn, sớm sinh đứa bé cho Cung Ly Lạc mà thôi.
"Nha đầu, hay là đợi hai năm nữa cũng không muộn, hôm nay các ngươi cửu biệt trọng phùng, đang tình chàng ý thiếp, có thêm đứa bé. . . . . ."
Vô Ưu trừng mắt nhìn Phong Thành Quang.
Phong Thành Quang im lặng.
"Ta cũng biết rõ ta nóng nảy, nhưng mà. . . . . ." Vô Ưu nói xong, khẽ thở dài một cái.
Nàng và Cung Ly Lạc, sống nương tựa lẫn nhau, nàng hi vọng, có thể có thêm một người thân, mà thôi.
"Nha đầu, chuyện như vậy, không vội vàng được!"
"Ta phi!" Vô Ưu giận, "Ngươi dám nói, ngươi không có chế thuốc cho Cung Ly Lạc uống?"
Phong Thành Quang cứng lưỡi.
Hắn thật sự có chế thuốc cho Cung Ly Lạc uống, Vô Ưu mới không có thai được.
"Đừng cho là ta không biết, ta chỉ lười vạch trần các ngươi thôi!" Vô Ưu nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Phong Thành Quang thở dài một tiếng, "Nha đầu, đó là vì Lạc vương đau lòng cho ngươi, cho nên. . . . . ."
Cung Ly Lạc yêu thương nàng, làm sao nàng không biết.
Một hồi lâu, Vô Ưu mới sâu kín nói, "Vậy thì đợi thôi!"
Hoàng cung. *lê* *quý* *đôn*
Ngự Thư Phòng.
Đông Hoàng Cung Diệu cực kỳ tức giận.
Nhi tử và nữ nhi hắn thương yêu nhất, bị đánh, đều do người của Cung Ly Lạc.
"Phụ hoàng. . . . . ." Mạn Nhã Công chúa mặt mũi bầm dập, mặt giống như đầu heo, có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, đau lòng không dứt.
"Phản, phản, phản rồi!"
Hay cho một Cung Ly Lạc, hay cho một Cung Ly Lạc.
"Duệ nhi!"
Gương mặt Cung Minh Duệ vẫn tím bầm như cũ, tiến lên, "Phụ hoàng, hí. . . . . ."
Vừa nói, lại khiến trên mặt đau đớn.
"Mặc kệ ngươi làm như thế nào, nhất định phải lấy được Vô Ưu, nhớ, nhất định phải lấy được!"
"Phụ hoàng, tại sao?"
Đông Hoàng Cung Diệu nhíu lông mày, "Cái này, tạm thời phụ hoàng vẫn không thể nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải lấy được lòng của nàng, sau đó từ trong tay Cung Ly Lạc, đoạt lấy!"