Cung Ly Lạc nhìn Âu Dương Minh Ngọc, thản nhiên nhếch môi, "Âu Dương công tử, không cần đa lễ, mời ngồi!"
Nghiêng đầu, thấy Vô Ưu đang đánh giá Âu Dương Minh Ngọc, cũng không tức giận, "Dâng trà!"
Một bên, Thúy Thúy lập tức đi pha trà, chạy chậm, có chút không hợp quy củ, nhưng lại có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Âu Dương Minh Ngọc kinh ngạc, nha hoàn nhà người bình thường, cũng không dám vô lễ như vậy, càng đừng nói là Lạc vương phủ.
Lại thấy Vô Ưu giống như đang đánh giá hắn, lười biếng, nhưng chỉ là đang đánh giá một cách bình thường, cười một tiếng với Vô Ưu, Vô Ưu cũng cười nhạt, khách khí, xa lánh.
Âu Dương Minh Ngọc ngồi xuống, Thúy Thúy bưng trà lên, đặt trên bàn trà cạnh người Âu Dương Minh Ngọc, sau khi gật đầu một cái, lặng lẽ lui ra.
Đại sảnh, chỉ còn lại ba người Cung Ly Lạc, Vô Ưu, Âu Dương Minh Ngọc.
Im lặng, không nói gì.
Uống trà của mình, cũng không ai mở miệng trước.
Âu Dương Minh Ngọc ngồi diện đối với Cung Ly Lạc yên tĩnh như nước, dù sao cũng hơi bị động, sau khi trầm tư một lát, mở miệng nói, "Cung công tử, thật ra thì, hôm nay tại hạ đến đây, là có chuyện muốn nhờ!"
Cung Ly Lạc không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Minh Ngọc, chờ Âu Dương Minh Ngọc nói lời kế tiếp.
"Cung công tử, đối với thân phận của ngươi, một khắc kia khi ngươi bước vào Đổ thành, tại hạ đã biết được, mấy ngày nay, được Cung công tử ưu ái, làm tại hạ cảm động đến rơi nước mắt!"
"Sau đó thì sao?" Cung Ly Lạc thản nhiên lên tiếng, cắt đứt những lời lảm nhảm của Âu Dương Minh Ngọc.
Hơn nữa thấy Vô Ưu giơ tay lên, chống cằm, dáng vẻ uể oải, có hơi không kiên nhẫn.
"Cung công tử. . . . . ."
"Âu Dương công tử, có lời gì, có chuyện gì, ngươi hãy nói thẳng đi, ta, không thích người dong dong dài dài, quanh co!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, trầm tư một lát, mới lên tiếng, "Cung công tử, ta tới, là muốn bàn chuyện làm ăn với Cung công tử!"
Cung Ly Lạc nhíu mày. d đ LÊquysDDOON
Cùng hắn làm ăn, không biết Âu Dương Minh Ngọc có ý định gì?
"Âu Dương công tử, dựa vào cái gì mà dám cho rằng, ta sẽ hợp tác cùng ngươi?"
Âu Dương Minh Ngọc hít một hơi thật sâu, "Cung công tử, tại sao ngươi đến đây, mặc dù tại hạ không biết toàn bộ mọi chuyện, nhưng, sẽ không đơn giản chỉ vì trả thù!"
"Sau đó?" Cung Ly Lạc hỏi ngược lại.
"Không dối gạt Cung công tử, Lôi Lão Hổ cùng tại hạ, có mối thù không đội trời chung, nhưng, tại hạ đã cố gắng nhiều năm, cũng không thể mau chóng giết được Lôi Lão Hổ, vì phụ mẫu đã mất báo thù rửa hận, quả thật bất hiếu, hôm nay, tại hạ, chỉ là muốn mượn lực của Cung công tử. . . . . ."
Cung Ly Lạc âm lãnh cười một tiếng, "Đó là thù của ngươi, có quan hệ gì với ta?"
"Cung công tử, là muốn cự tuyệt sao?" Âu Dương Minh Ngọc hỏi.
Cung Ly Lạc lắc đầu, "Không, không có ý định cự tuyệt, nhưng, muốn Âu Dương công tử, xuất ra được một cái giá hợp lý, dù sao, mặc kệ là Lôi Lão Hổ, hay Phong Đại Xuyên, đối với ta mà nói, có thể giết cũng không thể giết. . . . . ."
Giết và không giết, đều tùy vào suy nghĩ.
Còn nữa, giết Lôi Lão Hổ, thì quá tiện nghi cho hắn.
Nhất định phải để cho hắn sống không bằng chết, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, mới có thể trút hết mối hận trong lòng hắn.
Âu Dương Minh Ngọc nhìn Cung Ly Lạc, do dự một chút, mới lên tiếng, "Cung công tử cần gì, cứ mở miệng, chỉ cần tại hạ có, nhất định hai tay đưa lên!"
"Bao gồm mạng của ngươi sao?" Cung Ly Lạc lạnh nhạt hỏi.
"Đúng, bao gồm mạng của ta!"
Sống thì sao, chết thì sao, vì huyết hải thâm cừu của phụ mẫu, một tính mạng này có là gì.
Cung Ly Lạc nhìn Âu Dương Minh Ngọc, "Mạng của ngươi, ta không có hứng thú, nhưng, ta đối với Phượng Đảm của Âu Dương gia, cảm thấy rất hứng thú!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, cũng thoải mái.
Cung Ly Lạc quả thực không chỉ vì Lôi Lão Hổ mà đến, mà còn là vì Phượng Đảm của Âu Dương gia mà đến.
Mà Lôi Lão Hổ, chỉ là, vừa khéo, xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Bại lộ thân phận trước đây mà thôi.
Cung Ly Lạc thấy Âu Dương Minh Ngọc không nói gì, thản nhiên nhếch môi, "Nếu Âu Dương công tử không chịu, Âu Dương công tử, xin mời!"
Hạ lệnh đuổi khách.
Cung Ly Lạc cũng không để ý tới Âu Dương Minh Ngọc.
Âu Dương Minh Ngọc trầm tư một lát , "Cung công tử, ta đồng ý!"
Phượng Đảm thì sao, chỉ cần người còn sống, thù nhất định phải báo."Nhưng ta có một yêu cầu!"
Cung Ly Lạc nhìn Âu Dương Minh Ngọc, "Lúc nào nhìn thấy Phượng Đảm, lúc đó ngươi hãy nói ra yêu cầu của mình!"
Đứng dậy, dắt Vô Ưu rời đi.
Âu Dương Minh Ngọc mím môi, xoay người rời đi.
Lôi phủ.
"Cái gì?" Lôi Lão Hổ kêu lên.
Âu Dương Minh Ngọc lại có thể đi gặp Cung Ly Lạc?
Bọn họ nói cái gì, thương lượng cái gì?
Lôi Lão Hổ bắt đầu sợ hãi, sợ, vốn đã giấu kĩ trong lòng, nhưng bây giờ lại bàng hoàng lo lắng.
"Lôi gia, Âu Dương Minh Ngọc đến khách điếm gặp nam tử mặc tử y kia, hình như còn nói cái gì đó, lúc đi ra, mặt Âu Dương Minh Ngọc trầm tư, giống như đã kiên quyết quyết định gì đó!"
Lôi Lão Hổ càng nghe, càng không cảm nhận được tư vị gì, khoát tay, "Đi xuống đi!"
"Dạ!"
Chán chường ngồi ở trên ghế, Lôi Lão Hổ suy tư, kế tiếp nên làm như thế nào, phải đi ám sát Cung Ly Lạc, hay là ám sát Âu Dương Minh Ngọc?
Quốc sư đã chết, mấy người khác cũng đã mai danh ẩn tích, không hề liên lạc với nhau nữa, mà mình, vẫn sợ Cung Ly Lạc đến đây báo thù, nên nuôi dưỡng rất nhiều sát thủ.
Có nên để lộ ra hay không?
"Lão gia, chuyện gì vậy?"
Lâm Sương chậm rãi đi tới, mặt lộ vẻ lo lắng.
Lôi Lão Hổ nhìn Lâm Sương vô cùng xinh đẹp, khẽ thở dài một cái, "Ngươi là một phụ nhân, biết cái gì, trở về viện của mình đi!"
Lâm Sương nghe vậy, cũng không tức giận, "Lão gia, thiếp thân cũng muốn trở về, chuyện gì cũng không quản không hỏi, nhưng nhìn thấy lão gia như vậy, thiếp thân rất đau lòng, cho nên phân phó phòng bếp làm canh nhân sâm, chỉ muốn tận mắt thấy lão gia uống canh nhân sâm, rồi sẽ đi về!"
Điềm đạm đáng yêu, ngọt ngào yếu ớt.
Một lời giả dối cũng không có, cuối cùng Lôi Lão Hổ vẫn uống canh nhân sâm, Lâm Sương mới vui mừng lui ra.
Lôi Lão Hổ nhìn bóng lưng Lâm Sương, nghĩ tới quá trình có được Lâm Sương.
"Người đâu!"
"Lão gia!"
"Đi, tra xem lai lịch của Lâm di nương, có phải là thật hay không!"
Thuộc hạ không hiểu lắm, nhưng, vẫn lui xuống đi tra.
Chỉ là, đi ra ngoài đại sảnh, lại thấy Lâm Sương đứng ở trong vườn hoa, ngắm hoa, dáng người vô cùng uyển chuyển.
Lâm Sương duyệt qua vô số người, hai cánh tay ngọc, tuy không có ngàn người gối lên, cũng có trăm người ngủ lên, thấy thuộc hạ kia nhìn nàng chằm chằm, thản nhiên cười, trăm hoa nở.
Ngại vì có nha hoàn bên cạnh, chỉ đá lông nheo với thuộc hạ, rồi xoay người rời đi.
Lâm Sương tin tưởng, nếu thuộc hạ này, có tà tâm, sẽ có biện pháp, vào viện của nàng.
Mà tất cả mong muốn của nàng, rất nhanh sẽ đạt được. . . . . .
Âu Dương phủ. d.ien d.an lee.QUYS.ddoon
Âu Dương Minh Ngọc nhìn hộp gấm trước mặt, do dự một chút, mở ra, trống rỗng.
"Tại sao có thể như vậy?" Âu Dương Minh Ngọc kinh ngạc.
Phượng Đảm bảo vật gia truyền của Âu Dương gia, tại sao lại không cánh mà bay.
"Chủ tử. . . . . ."
Âu Dương Minh Ngọc giơ tay, quát lớn, "Không được để lộ ra!"
Không thấy Phượng Đảm, làm sao hắn có thể nói chuyện hợp tác với Cung Ly Lạc?
Nhưng, Phượng Đảm bị mất từ khi nào?
Từ lúc phụ thân còn sống đã không thấy tăm hơi, hay là, sau khi hắn tiếp nhận Âu Dương gia, mới không thấy?
"Dạ!"
Âu Dương Minh Ngọc khoát tay, ý bảo thuộc hạ đi xuống, nhốt mình ở trong thư phòng, ôm hộp gấm, thật lâu không nói gì.
Khách điếm.
Mạc Cẩn Hàn một mực chờ đợi Vô Ưu, thật vất vả, Cung Ly Lạc có chuyện cần phân phó cho ẩn vệ, Vô Ưu cảm thấy nhàm chán, nên một mình đi ra ngoài, Mạc Cẩn Hàn lập tức tiến lên.
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu thản nhiên nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Có chuyện gì sao?"
Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu hờ hững, do dự một lúc lâu, mới lấy hà bao từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Vô Ưu, "Trả lại cho ngươi!"
Vô Ưu không hiểu.
"Không phải bạc của ngươi bị trộm rồi, nên không có bạc sao?"
Mạc Cẩn Hàn rùng mình, "Đúng, bạc của ta đã bị trộm, hiện tại ta một nghèo hai trắng, nhưng mà, cho dù ngươi muốn cho ta mượn bạc, hoặc là ngươi thương hại ta, muốn giúp ta, nhưng mà, có thể cầu xin ngươi hay không, số tiền ngươi cho, không cần vũ nhục người khác như vậy, được không?"
Vô Ưu kinh ngạc.
Nàng không phải là cảm thấy, Mạc Cẩn Hàn không có bạc, sẽ rất đáng thương, nên mới cho Thúy Thúy một chút ngân phiếu, nói nàng lặng lẽ đặt ở dưới gối đầu của Mạc Cẩn Hàn.
Chuyện này là sao.
"Mạc Cẩn Hàn, ngươi có bị bệnh không!"
"Ta có bệnh?" Mạc Cẩn Hàn chỉ mình, lửa giận lên cao.
Vô Ưu nhìn, vô cùng không hiểu, "Chẳng lẽ không đúng sao, Mạc Cẩn Hàn, ta không phải là cho ngươi ít bạc thôi sao, ngươi lại cảm thấy ta thương hại ngươi, không cần thì nói không cần, cần gì phải làm cái bộ dạng này, còn nữa, đừng để cho ta thấy ngươi tự đắc, từ đầu đến cuối, ta chưa từng quan tâm ngươi!"
Thấy Vô Ưu nóng lòng phủi sạch quan hệ của bọn họ, Mạc Cẩn Hàn giận, "Ngươi còn dám nói ngươi không quan tâm ta sao? Lúc đầu ở bờ sông, thân thể ta trần truồng, ngươi đều thấy hết!"
"Thối lắm, lúc đó ta thấy trong hồ còn có người khác, nhưng ta cũng không thèm liếc mắt một cái, cầm xiêm áo lên rời đi, ngươi nhìn thấy hết của ta, một đại nam nhân, ngươi mới không biết xấu hổ!"
Vô Ưu nói xong, nắm lấy hà bao, "Không cần sao, ngươi không cần, nhưng có rất nhiều người cần!"
Cung Nhất có lòng tham của quỷ, ước gì mỗi ngày tâm tình nàng đều tốt, ban thưởng cho hắn một trăm tám mươi lượng.
Nếu đưa hà bao này cho Cung Nhất, bảo đảm buổi tối Cung Nhất nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh giấc.
Đã lấy được hà bao, Vô Ưu không thèm để ý đến Mạc Cẩn Hàn, xoay người rời đi.
Vô Ưu không phải kẻ ngốc, cũng không phải kẻ khờ, nàng biết tâm tư của Mạc Cẩn Hàn.
Nhưng tình cảm, thật sự không thể chia nhỏ ra, mà lòng của nàng, trừ Cung Ly Lạc, cũng không chứa nổi bất kì kẻ nào.
Cho nên, đối với Mạc Cẩn Hàn, nàng chỉ có thể lãnh khốc vô tình, làm như không thấy, mới có thể làm cho Mạc Cẩn Hàn sớm chết tâm, sớm ngày đi tìm hạnh phúc thuộc về hắn.
Mạc Cẩn Hàn nhìn bóng lưng Vô Ưu rời đi, hồi lâu không hồi hồn.
Cô đơn xoay người, một mình đi ra ngoài khách điếm. . . . . .