• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh quốc sư đã đi tới Ngự Thư Phòng, "Tham kiến hoàng thượng!"

Đông Hoàng Cung Diệu nhìn mặt quốc sư đã bị hủy dung, không chút để ý mở miệng, "Quốc sư, trẫm hỏi ngươi, năm đó đúng là trẫm đã phái người đi ám sát Ly Lạc?"

"Năm đó, là chỉ một lần kia?" Quốc sư nhỏ giọng hỏi, thấy sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu đại biến, lại nói, "Hoàng thượng, rất nhiều lần, nên vi thần nhớ không rõ lắm, nhưng, mỗi một lần, không có khẩu dụ của hoàng thượng, hoặc lệnh của người, sao vi thần dám tự mình làm chủ!"

Đông Hoàng Cung Diệu đã hiểu.

Tất cả, đều là ý của hắn, giết Cung Ly Lạc, ám sát Cung Ly Lạc, hủy diệt Cung Ly Lạc, đều là ý của hắn.

Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, "Lui ra đi!"

"Dạ!"

Con ngươi quốc sư híp lại, cung cung kính kính lui ra.

Đông Hoàng Cung Diệu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại, nghiêng ở trên Long Ỷ.

"Hoàng thượng!"

"Ân!" Mệt mỏi đáp một tiếng, con ngươi cũng không mở ra.

"Mật hàm đến!"

Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, mở mắt ra, vươn tay, ẩn vệ lập tức đưa mật hàm lên.

Đông Hoàng Cung Diệu nhận lấy mật hàm, mở ra, sau khi nhìn kỹ, mới hỏi ẩn vệ, "Ngươi nói, nội dung mật hàm này, bao nhiêu phần là thật?"

"Ẩn vệ thề dù sống chết đều nguyện trung thành với hoàng thượng, tuyệt không hai lòng!"

Ngụ ý, nội dung mật hàm, còn phải xem xét lại, nhưng, ẩn vệ tra ra, dám lên báo, đã nói lên lòng trung thành đối với Đông Hoàng Cung Diệu.

Đông Hoàng Cung Diệu không nói gì, hít một hơi thật sâu.

Nhắm mắt lại, gần như trong nháy mắt, già thêm mười tuổi.

"Đi xuống đi!"

"Dạ!"

Tay nắm chặt mật hàm.

Nội dung mật hàm, Duệ vương không phải con của Mạn phi, Cung Ly Lạc là nhi tử của hắn, mật hàm đề nghị, trích máu nhận thân.

Nuôi hơn hai mươi năm, đau hơn hai mươi năm, cưng chìu hơn hai mươi năm, tất cả tâm tư, đều đặt ở trên người hắn, kết quả lại nói, hắn không phải ruột thịt.

"A ha ha, a ha ha. . . . . ."

Báo ứng, báo ứng!

Khắp nơi đều muốn giết nhi tử ruột, khắp nơi tính toán, hãm hại, ám sát, cho tới khi lòng hắn chỉ còn oán hận, vĩnh viễn không quên được.

Đông Hoàng Cung Diệu buồn rầu nở một nụ cười, cười, nhưng lệ lại rơi đầy mặt.

Hoài nghi từ mật hàm thứ nhất, đến mật hàm thứ hai có đầu mối, đến mật hàm thứ ba là khẳng định. . . . . .

Tức giận xé bỏ mật hàm, mảnh vụn của mật hàm bay múa ở trong đại điện. Thôi công công ở ngoài đại điện, nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng, bà đỡ và ngự y năm đó đở đẻ cho Ly phi đã tới!"

Đông Hoàng Cung Diệu trợn to hai mắt, "Truyền!"

Nhìn lên trước mặt, hai người quỳ dưới đất, thân thể nằm rạp xuống, run lẩy bẩy, tóc bạc phơ, cả người lặng như tờ.

"Có phải các ngươi, mỗi một ngày, mỗi một đêm, nằm mơ đều thấy, một ngày nào đó trẫm sớm muộn cũng sẽ biết, cuối cùng các ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết?"

Ngự y ngẩng đầu, đã là một ông lão, trên khuôn mặt, đều là nếp nhăn.

Sau khi kinh ngạc, thoải mái cười một tiếng.

"Hoàng thượng, tội thần một mực chờ đợi ngày này!"

Vì một ngày này, hàng đêm hắn đều gặp ác mộng, hắn đã không nhớ nổi dung mạo của Ly phi, nhưng trong đầu, lại khắc sâu một đôi con ngươi như nước của Ly phi, mong đợi nhìn hắn, thấp giọng kêu, "Ngự y, ngươi hãy nhìn cho kỹ, hài tử bản phi sinh hạ là đủ tháng, hay là sinh non?"

Lúc ấy tánh mạng một nhà già trẻ của hắn đều nằm ở trong tay quốc sư, hắn làm gì còn có lựa chọn, lại không biết một câu nói của hắn, có thể đẩy Ly phi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).

Nhưng, hắn vẫn lựa chọn người nhà của mình.

Một câu hài tử đã đủ tháng, làm hại Đông Hoàng Cung Diệu giận tím mặt, không để ý sự khẩn cầu của Ly phi, đày Ly phi kể cả hài tử vào lãnh cung.

"Ngươi cũng biết ngươi có tội?" Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên, "Ngươi đâu chỉ có tội, quả thật tội ác tày trời!"

"Nói, là ai sai khiến ngươi?"

Ngự y nằm rạp trên mặt đất, nhỏ giọng nói, "Hồi hoàng thượng, là quốc sư, lúc ấy, tội thần thậm chí có thể cảm giác được, thật ra Ly phi sinh đôi!"

Sinh đôi?

Đông Hoàng Cung Diệu khiếp sợ nhìn ngự y.

Sinh đôi, nói cách khác, lúc ấy Ly phi, ôm hai hài tử, vậy, vậy, vậy. . . . . .

Nhìn bà đỡ. d đ l8ê q1u2ý đ1ô7n

"Ngươi nói. . . . . ."

Bà đỡ cà lăm, "Hồi hoàng thượng, năm đó Ly phi xác thực sinh hai hài tử, chỉ là một người trong đó, trong chớp mắt nô tỳ đã không thấy đâu, cho nên, cho nên. . . . . ."

"Nô tỳ lúc ấy sợ hãi không thôi, cho nên mới giấu mà không báo!"

Đầu Đông Hoàng Cung Diệu đau như muốn nứt ra, nước mắt không ngừng rơi.

Không trách được lúc ấy Ly phi hoàn toàn không muốn giải thích, nàng chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, vành mắt đỏ, tự ôm Ly Lạc đi đến lãnh cung,

"Người đâu, mang hai người này xuống, thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt), ngũ mã phanh thây (hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội)!"

Hai tay che mặt, cúi đầu khóc.

"Ly nhi, Ly nhi. . . . . ."

Cuối cùng là sai lầm rồi, sai lầm rồi.

Đáng thương cho hài tử của bọn họ, khổ cho hài tử của bọn họ. . . . . .

Quốc sư trở lại đại điện, tâm tư mờ mịt không rõ.

"Chủ tử?"

Quốc sư nhìn người bên cạnh, "Lần này trở về, có từng cảm thấy hoàng thượng khác thường?"

"Có, hoàng thượng, hình như không hề bị chúng ta khống chế!"

Đúng, hoàng đế, không hề bị hắn khống chế, thậm chí đã cảnh giác. Còn phái người ở ngoài đại điện giám thị hắn.

Sau khi quốc sư do dự, "Đi nói cho Duệ vương biết, chuẩn bị chạy trốn!"

Thuộc hạ vừa định lên tiếng trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng cười lạnh.

"Quốc sư, ngươi, ngươi còn có thể đi được sao?"

Khi tiếng nói vừa ngừng, một lực mạnh, làm cửa đại điện rung động.

Quốc sư nghe vậy nhìn lại, thì thấy Cung Ly Lạc mặc một bộ tử y, đứng ở trong viện, bên cạnh là Vô Ưu mặc một bộ xiêm áo trắng, tay ôm Trường Cầm.

Bọn họ không phải đã xuất cung rồi sao?

Làm sao lại như vậy?

"Lạc vương. . . . . ."

"Hừ, Quý Mộc Hằng, năm đó là người yêu tri kỷ của Mạn phi, phụ thân thân sinh của Cung Minh Duệ, ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể tiếp tục che giấu!"

Cung Ly Lạc nói xong, giơ tay, "Dẫn người tới!"

Cung Ly Lạc dứt lời, Cung Minh Duệ bị trói gô (trói từ cổ và chéo cánh tay ra sau lưng), áp giải tới, vô cùng nhếch nhác.

Quốc sư Quý Mộc Hằng nắm chặt quả đấm.

Xem ra, Cung Ly Lạc, còn thâm trầm, còn mưu tính sâu hơn những gì hắn tưởng tượng.

Nhanh như vậy, lại biết rõ nhiều như vậy.

"A ha ha, Lạc vương, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, Lạc vương cho là, hoàng thượng sẽ để Lạc vương muốn làm gì thì làm, mà thờ ơ lạnh nhạt?"

Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Nếu Quý Mộc Hằng ngươi cảm thấy, bổn vương là muốn gán tội cho người khác, vậy bổn vương cũng tuyệt không nương tay!"

"Người đâu, thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt) Cung Minh Duệ!"

Chân tướng năm đó, đau triệt nội tâm.

Cung Ly Lạc dứt lời, lập tức có người cầm đao mỏng tiến lên, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đao mỏng nhanh chóng cắt một miếng thịt từ trên người Cung Minh Duệ xuống.

Cùng với cẩm y (áo gấm), rơi trên mặt đất, máu tươi đầm đìa.

"A.... . . . . ." Cung Minh Duệ đau kêu lên một tiếng, trong nháy mắt mặt mũi vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.

Lại bị điểm huyệt câm, nói không ra lời.

Tức giận nhìn chằm chằm Cung Ly Lạc, hận không được ăn thịt Cung Ly Lạc, uống máu Cung Ly Lạc, rút gân Cung Ly Lạc, lột da Cung Ly Lạc.

Nhưng, Cung Ly Lạc chỉ lạnh lùng nhìn Cung Minh Duệ một cái, trong con ngươi, châm chọc, nhạo báng, khinh thường.

Làm mặt Cung Minh Duệ đỏ bừng, vô cùng căm ghét.

Có người, khi giơ tay nhấc chân, uy phong lẫm liệt, khí phách vô song, hai mắt, tràn đầy tự tin, nhìn trời bằng nửa con mắt.

Loại khí thế này, Cung Minh Duệ biết, mình có cố gắng cả đời cũng không học được.

Đó là từ năm tháng, kinh nghiệm mà có được.

Như Cung Ly Lạc. . . . . .

Quốc sư Quý Mộc Hằng siết chặt nắm đấm, trong lòng một lần lại một lần tự nói với mình phải tỉnh táo, tỉnh táo.

Không cần vì nhỏ mất lớn.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hôm nay, vẫn nên nghĩ cách, rời đi như thế nào thì tốt hơn.

Nhưng, nhìn Cung Minh Duệ đau đến mức mặt mũi dữ tợn, thân thể căng cứng, Quý Mộc Hằng lại đau lòng theo.

"Cung Ly Lạc, ngươi điên rồi, huynh đệ ruột thịt, cũng xuống tay nặng như vậy!"

Cung Ly Lạc châm biếm, "Huynh đệ ruột thịt?"

"Quý Mộc Hằng ngươi khẳng định, Cung Minh Duệ là con của hoàng đế, lại không phải là con hoang lai lịch bất minh?"

Đông Hoàng Cung Diệu cũng không có vô năng như vậy, hèn nhát, ngu ngốc giống nhi tử của hắn.

"Ngươi. . . . . ." Quý Mộc Hằng căm tức nhìn Cung Ly Lạc.

Không thể thừa nhận, không thể thừa nhận, nếu không, âm mưu mấy năm này, trong nháy mắt thành không.

Chỉ cần Đông Hoàng Cung Diệu còn đứng ở bên Minh Duệ, tất cả những gì Cung Ly Lạc làm, không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết.

Nghĩ tới đây, Quý Mộc Hằng lập tức mở miệng, "Cung Ly Lạc, ngươi cũng đừng quên, Duệ vương là nhi tử hoàng thượng sủng ái nhất!"

"Vậy thì thế nào?" Cung Ly Lạc hỏi ngược lại.

Một người thân phận không rõ, một nhi tử tùy thời có thể là con hoang, Đông Hoàng Cung Diệu sẽ quan tâm?

Không, một người quan tâm thể diện như vậy, làm sao có thể quan tâm.

Vô Ưu tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh Cung Ly Lạc, "Ca ca, đừng dài dòng với hắn, năm đó, chính hắn dẫn người ám sát chúng ta, hôm nay, chúng ta muốn hắn nợ máu trả bằng máu!"

Đừng tưởng rằng, hủy dung, thì sẽ làm cho người khác không nhận ra.

Chỉ nghe giọng nói, cũng biết, Quý Mộc Hằng chính là một trong những sát thủ năm đó.

Năm đó, bọn họ (tỷ và ca) bất lực, không đánh lại được, mặc cho bọn họ (sát thủ) ăn tươi nuốt sống, hôm nay, nhất định phải đòi lại gấp nghìn lần vạn lần.

Cung Ly Lạc gật đầu, Vô Ưu nói đúng, đối mặt với kẻ địch, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, càng không thể dài dòng dây dưa.

Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.

Trầm giọng phân phó, "Chiêu đãi Cung Minh Duệ thật tốt cho Bổn vương, nhớ, tay chân nhất định phải nhanh nhẹn, cũng đừng làm cho hắn chết quá nhanh!"

"Vương Gia yên tâm, Lưu Nhất Thủ ta, tất nhiên sẽ chiêu đãi Duệ vương điện hạ thật tốt!"

Giang hồ đao sắc Lưu Nhất Thủ.

Một tay đao mỏng xuất thần nhập hóa, chuyên thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt), hai năm trước biến mất khỏi giang hồ không để lại dấu vết, nhưng không nghĩ đến, hắn lại bị Cung Ly Lạc thu vào.

Quý Mộc Hằng cắn răng, nhưng, Cung Ly Lạc đã nhanh chóng tấn công, từ khi Cung Ly Lạc xuất hiện, Quý Mộc Hằng bắt đầu hồi kinh, cũng không dám xem nhẹ Cung Ly Lạc.

Hôm nay, Cung Ly Lạc đã ra tay, càng phải dốc hết toàn lực, nhất định phải đánh chết Cung Ly Lạc.

Mà Cung Ly Lạc cũng không cho Quý Mộc Hằng cơ hội sống.

Năm đó, chính hắn ném Vô Ưu xuống vách đá, làm hại bọn họ thất lạc mười năm, mười năm, hơn ba ngàn ngày lẫn đêm, từng ngày lẫn đêm, hắn trải qua như cái xác không hồn, Vô Ưu trải qua khổ sở không chịu nổi.

Hôm nay, hắn (QMH) nhất định phải trơ mắt nhìn nhi tử ruột thịt của mình, bị thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt) ở trước mặt hắn, thế nhưng hắn lại bất lực, không cứu được hắn (CMD), không giúp được hắn.

Cung Ly Lạc và Quý Mộc Hằng đều được coi là cao thủ trong cao thủ, đánh nhau, cả một đại điện, nhanh chóng bị san bằng thành bình địa.

Hai người đánh nhau vô cùng khó khăn.

Ai cũng không dám khinh địch, hôm nay, nhất định phải có một người chết ở chỗ này.

Vô Ưu cũng không nhàn rỗi, những lâu la của Quý Mộc Hằng muốn cứu Cung Minh Duệ, tiến lên một, giết một người, tiến lên hai giết một đôi.

Chém giết. diễn đàn L;Ê Q;UÝ Đ;ÔN

Máu tanh lan tràn.

Mà Cung Minh Duệ, cũng bị chém mấy trăm đao, đao pháp của Lưu Nhất Thủ rất tốt, mấy trăm đao, Cung Minh Duệ trừ đau, vẫn là đau, cả người đầm đìa máu tươi, nhưng lại nức nở nghẹn ngào.

Cả người đau đớn co rút run rẩy, lại không chết được.

Còn hô không ra tiếng, chỉ có thể há hốc miệng, từng hơi từng hơi hít vào, thở ra, hai mắt đỏ như máu, cầu cứu nhìn quốc sư.

Có một số việc, cho dù không ai nói, giống như là một bí mật, nhưng mà, Cung Minh Duệ ít nhiều gì vẫn biết.

Chỉ có thể a a a nhìn quốc sư, không tiếng động cầu cứu.

Quốc sư cũng bắt đầu nôn nóng.

Mặc kệ như thế nào, đó cũng là cốt nhục của mình, mặc dù những năm qua, hắn chưa bao giờ mở miệng gọi mình, chưa bao giờ hiếu thuận với mình.

Nhưng tất cả những thứ này, từ khi vừa mới bắt đầu, cũng đã được sắp xếp kĩ càng.

Nhìn thấy từng miếng thịt từ trên người Cung Minh Duệ rơi xuống, quốc sư càng bắt đầu nôn nóng. Mấy lần mất hồn, nên bị Cung Ly Lạc đâm trúng tim.

"Ưmh. . . . . ."

Bị thương, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Quốc sư khiếp sợ nhìn Cung Ly Lạc, nếu không phải Cung Minh Duệ vẫn còn ở trong tay Cung Ly Lạc, hắn sẽ không bị thương.

Nhìn Cung Minh Duệ thật sâu một cái, "Duệ vương, an tâm đi, ta nhất định báo thù cho ngươi!"

Phi thân muốn chạy trốn.

Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!"

Trong hoàng cung, rất nhiều người, đã sớm bị hắn bất tri bất giác đổi thành người của mình, Quý Mộc Hằng muốn chạy trốn, đúng là kẻ ngốc đang nằm mơ.

Lúc Quý Mộc Hằng sắp phi thân chạy trốn, Cung Ly Lạc gật đầu với Vô Ưu một cái, "Chăm sóc mình thật tốt!"

Vô Ưu gật đầu, "Cẩn thận!"

Nàng sẽ chăm sóc mình thật tốt, vì Cung Ly Lạc, vì hạnh phúc của chính mình.

Chắc chắn chăm sóc mình thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK