Tử Du và Quân Thiên từ sau lần xác nhận tình cảm kia thì ngày ngày vẫn miệt mài phát cơm chó, mà những người bị phát cơm chó thì ai nấy đều nước mắt của lưng tròng hận không thể tàng hình.
Hệ thống ở trong không gian âm thầm vẽ vòng tròn, nó muốn giải tỏa tấm trạng và uất ức yêu ớt lên tiếng:
"Kí chủ à! Kí chủ xinh đẹp của bổn hệ thống ơi! Người còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu."
Tử Du cảm thấy không khỏe trong người, cả cơ thể uể oải nên cũng chả buồn đôi co với hệ thống.
Cô yếu ớt lên tiếng trả lời hệ thống:
"Biết rồi, mi phiền phức quá.
Ta đang mệt lắm cấm làm phiền."
Hệ thống bị cái giọng yếu ớt đến lạ thường của Tử Du dọa sợ, sau đó lại nghi ngờ nhân sinh mà hỏi Tử Du mấy câu tào lao:
"Ngươi không phải kí chủ nhà bổn hệ thống.
Nói đi có phải ngươi bắt cóc kí chủ nhà ta không? Ma quỷ phương nào mau hiện thân."
Hệ thống nó nói xong cứ có cảm giác sai sai, nhưng không nghĩ nhiều, rồi nó chợt nhân ra là kí chủ nhà nó mà để bị bắt thì nó cũng không phải là đối thủ của người đó.
Nên hệ thống trong không gian đang lên một kế hoạch, và thu dọn đồ đạc để chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Tử Du đang mệt mỏi suýt bị hệ thống nhà mình chọc tức chết.
Thế là lửa giận trong người bốc cao lên, tựa như núi và thánh thiện cất giọng ca cho hệ thống một bản nhạc cải lương chưa có hồi kết:
"Hiện thân cái quần què, có bị bắt cóc cũng là cái thứ ngu ngốc rách nát nhà mi đó hệ thống.
Mi mắc chứng cuồng ngược hả? Mi kêu mà lão nương không chửi chính là không phải lão nương đúng không?"
Sau khi nghe xong bài ca thánh thiện của Tử Du xong, hệ thống nó cũng biết nó sai ở đâu rồi.
Hệ thống sau khi bị chửi té tát, thì lại tiếp tục chứng nào tật nấy miệng lại nhanh hơn não:
"Bổn hệ thống quên mất.
Ma quỷ chỉ cần nghe đến tên của người là đã sợ chạy mất dép rồi còn đâu, mà ma còn vậy huống chi là người!"
Hệ thống nó có linh cảm là có chuyện xấu sắp xảy ra.
Khi Tử Du chuẩn bị tức điên lên thì tiếng bước chân bên ngoài nên ngừng lại, cùng lúc đó ngoài cửa cũng và lên tiếng gõ cửa, kèm theo sau là một giọng nói tràn đầy dịu dàng và nam tính của Quân Thiên:
"Du Du à, mau dậy chuẩn bị ăn sáng thôi.
Anh có việc nên đến sở cảnh sát trước, em nhớ ăn sáng đầy đủ rồi đến sau đó."
Hệ thống trong không gian mừng như trẩy hội, cười vui không ngớt.
Tử Du mệt nên cũng chả muốn đôi co với hệ thống, cô chỉ lườm nó sau đó nói:
"Hừ, xem như cái đống sắt vụn nhà mi may mắn.
Nhưng nếu như có lần sau, ngươi còn hỏi mấy câu hỏi ngu ngu thế nữa là mi xác định.
Nên mi lo quản cái miệng nhà mi cho tốt đi."
Tử Du cảm giác không muốn ăn cho lắm, nên sau khi cô vệ sinh cá nhân xong cô liền thay bộ đồng phục cảnh sát, rồi đi tới sở cảnh sát luôn.
Quân Thiên vừa bước đến cửa thì đã được cấp trên gọi vào phòng làm việc.
Khi anh vào trong phòng, đã có ba bốn vị cảnh sát cấp cao đã ngồi chờ sẵn ở trong đó.
Anh cũng theo quy định, cúi người một góc 60 độ cung kính chào những vị tiền bối đi trước cũng như là cấp trên.
Sở trưởng sở cảnh sát và mấy vị cảnh sát cấp cao kia cũng rất vừa ý với anh.
Sở trưởng sau khi dặn dò anh, rồi bàn dao lại một số vụ án đang điều tra lại cho cấp dưới và ra ngoài trước.
Tử Du cảm thấy trong người có chút khó chịu, nhưng lại không muốn để Quốc Hội lo lắng nên mới không chịu đi khám bệnh.
Lúc cô bước vào cục cảnh sát một mình, thì cô dường như cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn mình rất lạ.
Tới lúc cô đi gần đến phòng làm việc của Quân Thiên, lại thấy vị đồng nghiệp nam cầm theo một tập hồ sơ đứng trước cửa phòng của anh, thập thò sau đó lại do dự mãi không chịu vào.
Cô thấy lạ nên cũng tiến lại gần bắt chuyện:
"Sao cậy, sao không vào trong đi? Đứng đây thậm thà thậm thụt làm cái gì vậy không biết? "
Vị đồng nghiệp kia thấy cô đến thì như với được cộng rơm cứu mạng.
Anh ta dúi tập tài liệu trên tay mình cho cô, vừa chạy thụt mạng vừa ngoái đầu nói vọng lại:
"Đây là công văn cấp trên ban xuống, phiền cảnh sát Du đưa tận tay đội trưởng Quân giúp tôi.
Bye tôi có việc rồi."
Tử Du thấy hành động khó hiểu của vị đồng nghiệp, thầm nghĩ chắc là có liên quan tới xấp tài liệu trên tay mình.
Cô mang theo tài liệu và giao tận tay cho Quân Thiên.
Tử Du sau khi thấy được nội dung tập tài liệu thì nụ cười cùng dần tắt.
Quân Thiên thấy Tử Du vào chính anh cũng không xa rời Tử Du, nhưng lệnh của cấp trên đưa ra chỉ có đúng không có sai, nên anh bắt buộc phải chấp nhận.
Tử Du sau khi nhìn sơ qua dường như cô vẫn không chấp nhận được sự thật.
Sau đó Tử Du vì lưu luyến Quân Thiên mà đôi mắt to tròn ngấn đẫm lệ nghẹn ngào hỏi lại Quân Thiên, như muốn xác định:
"Lệnh điều động nhân sự!? Anh bị điều đi đâu vậy?".
Danh Sách Chương: