Tần Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra.
Tô Hoành rốt cục cũng chịu đi ra.
Nếu là Tô Hoành cả ngày nhốt mình trong phòng, bi thương khổ sở không để ý đến người khác, lâu ngày chắc chắn sẽ biến thành ngốc, Tần Cẩn Du đã nghĩ, nếu hôm nay Tô Hoành còn không chịu ra ngoài, nàng liền trèo cửa sổ đi tìm hắn.
Tô Hoành cảm ứng được ánh mắt của Tần Cẩn Du, chỉ nhàn nhạt nhìn sang Tần Cẩn Du, rồi thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lẽo nghe Lưu phu tử truyền thụ kiến thức.
Mấy ngày không gặp, trên người Tô Hoành nhiễm một tầng hơi thở có thể đông chết người, tựa như băng sương ngưng kết, tuyết lay động trong khoảng không, cho dù là Tần Cẩn Du ngồi cách Tô Hoành một khoảng, đều cảm giác rét lạnh.
Tần Cẩn Du khép lại quần áo mình, thu hồi ánh mắt.
Xem ra an ủi của mình ngày hôm qua cũng có chút hiệu quả.
Lưu phu tử đối với chuyện của Tô Hoành cũng biết một chút, bởi vậy cũng không chất vấn hắn vì sao không đi thượng thư phòng.
Hôm nay trạng thái Tô Hoành vô cùng tốt, có lẽ là do bị kích thích, học tập tu luyện đều dụng tâm hơn so với ngày xưa.
Ngụy Thanh Uyển từ Tôn Chính Hoàn biết được tương lai mình có thể thức tỉnh dị năng, lập tức mạnh mẽ hơn, thậm chí còn kiêu căng hơn trước.
"Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên, câu tiếp theo là gì?"(*) Lưu phu tử bất chợt hỏi một câu.
Câu này thật ra hỏi đám người Ngụy Thanh Nguyệt Ngụy Thanh Hoài, còn đám người Tần Cẩn Du tuổi quá nhỏ, tất nhiên không hiểu những câu đó. Thái tử, tam Công chúa bọn họ tuổi lại tương đối lớn hơn, không có khả năng không biết đáp án của câu hỏi này.
Tần Cẩn Du ngồi thong dong, không có ý trả lời câu hỏi.
Dù sao nàng cũng không biết.
"Ta biết ta biết!" Ngụy Thanh Uyển rất là hưng phấn, bài này đúng hôm qua nàng ta vừa xem qua, còn có chút ấn tượng, Lưu phu tử vừa dứt lời, liền nhanh chóng hô lên cướp trước Ngụy Thanh Nguyệt và những người khác: "Ta biết!"
Người xung quanh đều quay lại nhìn về phía Ngụy Thanh Uyển, với thần sắc khác nhau.
Đại đa số mọi người đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Ngụy Thanh Uyển ngày thường không thích đọc sách, lại biết câu này.
Ngụy Thanh Uyển đắc ý dào dạt ngẩng cao đầu, nghĩ thầm, thường ngày mình bởi vì tu luyện học học tập không tốt, luôn bị người khác xem thường, hôm nay nhất định phải mở mày mở mặt một lần, để thay đổi ấn tượng của mọi người đối với mình.
"Câu sau là--" Ngụy Thanh Uyển cố ý kéo dài câu, cao giọng nói: "Hữu vật hỗn thành, thiên tiên địa sinh...... A không đúng......"
Ngụy Thanh Uyển trong phút chốc luống cuống, thanh âm lập tức yếu dần, trí nhớ trong đầu trở nên mơ hồ, nàng ta cố gắng suy nghĩ, nhưng bỗng nhiên không thể nghĩ ra cái gì, đành dè dặt nói: "Là hữu vật hỗn thành, sinh tiên thiên địa......? Không, hình như cũng không đúng......"
Thanh âm Ngụy Thanh Uyển càng ngày càng yếu dần, bị nhiều người nhìn như vậy, lại còn đọc sai, xấu hổ như vậy, nàng ta muốn mọi người lập tức mất đi trí nhớ.
Nàng ta không chỉ không nhớ phần trước, phần sau một chút cũng không nhớ rõ.
Ngụy Thanh Hoài từ trước đều cảm thấy Ngụy Thanh Uyển kiêu căng bá đạo, khi Tần Cẩn Du vừa mới tiến cung còn vô cớ đánh Tần Cẩn Du, từ lâu đã nhìn nàng ta không vừa mắt, hiện giờ thấy nàng ta xấu mặt, lúc này cũng không khách khí bật cười.
Nàng ta lập tức trừng mắt Ngụy Thanh Hoài, tay dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, tức giận vung tay với Ngụy Thanh Hoài, mặt đều đỏ lên.
Ngụy Thanh Uyển rất hiếm khi gặp tình huống xấu hổ như vậy, lại bị Ngụy Thanh Hoài cười nhạo như vậy, ủy khuất nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, lại không dám khóc ra tiếng, chỉ sợ càng thêm mất mặt, đành phải gục vào mặt bàn, chôn mặt mình vào trong cánh tay, hận không thể cả đời này cũng không cần ngẩng đầu lên.
Ngụy Thanh Uyển sau khi nằm úp sấp, lại cảm thấy không cam lòng, trong hốc mắt vẫn còn nước mắt đảo quanh, đột nhiên ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn Ngụy Thanh Hoài: "Cười cái gì mà cười, huynh chẳng lẽ biết câu sau là gì sao?"
Ngụy Thanh Hoài nhún vai không để ý chút nào, cười nhạo: "Ta là không biết, nhưng ta cũng không nói mình biết."
Ngụy Thanh Uyển nước mắt trong hốc mắt đảo quanh không kìm được, ghé vào mặt bàn khóc lên.
Lưu phu tử có chút đau đầu, ông từ trước đều không chịu được có người làm gián đoạn bài giảng của mình, lập tức nghiêm lên: "Hai người các ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Ngụy Thanh Hoài thấy không vấn đề gì đứng lên, còn làm mặt quỷ với Ngụy Thanh Uyển.
Ngụy Thanh Uyển hoàn toàn bị tức điên, chạy ra ngoài khóc.
Trong phòng rốt cuộc lại yên lặng lại, Lưu phu tử nhìn một vòng bốn phía: "Ai biết?"
"Hữu vật hỗn thành tiên thiên địa sinh. Tịch hề liêu hề độc lập bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu. Ngô bất tri kỳ danh, tự chi viết Đạo. Cưỡng vi chi danh viết Đại. Đại viết thệ, thệ viết Viễn, Viễn viết phản." (**) Tô Hoành từ đầu đến cuối vẫn luôn yên lặng ngồi yên một chỗ, cho dù là lúc Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Uyển cãi nhau, cũng vẫn xem sách của mình, ánh mắt chưa từng nhìn về phía bọn họ.
Đến khi Lưu phu tử đặt lại câu hỏi, hắn mới ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời câu hỏi.
Tần Cẩn Du không nghĩ tới Tô Hoành thế nhưng lại biết thứ khó như vậy, ngay lúc này bội phục nhìn về phía Tô Hoành, nhỏ giọng nói: "Ngươi thật lợi hại nha!"
Tô Hoành không nói gì, nhưng trong mắt có chút đắc ý vì được khen ngợi.
"Có gì mà đắc ý chứ, " Ngụy Thanh Uyển vừa khóc vừa nhìn lén từ ngoài cửa, hầm hừ nói: "Chẳng qua chỉ là con tin, còn cả ngày làm một bộ khinh thường người khác, thật sự là đáng ghét!"
Ngụy Thanh Hoài lần này lại không có oán giận Ngụy Thanh Uyển, hắn làm một tư thế khinh thường, cũng nhìn vào bên trong, vừa nhìn liền tức giận: "Xú Tần Cẩn Du, bình thường ta trả lời câu hỏi cũng không thấy nàng khen ta, hôm nay thế nhưng lại đi khen xú tiểu tử kia!"
Mấy ngày này Tần Cẩn Du ngày ngày đều đi tìm Tô Hoành, chỗ Ngụy Thanh Hoài cách không xa chỗ Tô Hoành, Tần Cẩn Du ngày ngày bị Tô Hoành cự tuyệt ngoài cửa, thế nhưng cũng không tìm đến hắn chơi cùng, thật sự là đáng giận!
Ngụy Thanh Hoài mấy ngày đó, thấy Tô Hoành không để ý tới Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du chắc chắn sẽ đến tìm mình chơi cùng, mình có thể cười nhạo nàng một phen, ai ngờ Tần Cẩn Du căn bản không đến!
Tần Cẩn Du còn tặng cho Tô Hoành điểm tâm!
Tại sao không thấy nàng tặng điểm tâm cho mình! Không công bình!
Nhớ tới việc này, Ngụy Thanh Hoài liền cảm thấy thật nghẹn khuất, cảm thấy mình như bị vắng vẻ bị ghét bỏ.
Tỷ tỷ Ngụy Thanh Nguyệt ghét hắn ầm ĩ, bình thường đều chơi cùng với các công chúa, rất ít khi dẫn hắn đi chơi cùng.
Mà Tần Cẩn Du gần đây cứ luôn đi tìm Tô Hoành, làm cho hắn cảm thấy rất cô đơn.
Đã vậy bên cạnh lại còn có Ngụy Thanh Uyển đang khóc nỉ non anh anh anh, càng làm cho hắn tâm phiền ý loạn.
Ngụy Thanh Hoài nghĩ như vậy, cũng cảm thấy tủi thân, không bám vào cửa sổ nhìn vào bên trong nữa, đặt mông ngồi xuống đất, lau nước mắt với vẻ mặt ủy khuất.
Tần Cẩn Du vừa đi ra, nhìn ngay thấy cảnh tượng Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Uyển hai người đang khóc.
Tần Cẩn Du nhìn Ngụy Thanh Uyển, lại nhìn Ngụy Thanh Hoài, vẻ mặt kinh ngạc.
Như thế nào Ngụy Thanh Hoài cùng Ngụy Thanh Uyển sau khi ở cùng nhau một lúc lại cũng cùng khóc lên?
Khóc cũng sẽ lây bệnh sao?
"Huynh làm sao vậy?" Tần Cẩn Du ngồi xổm bên cạnh Ngụy Thanh Hoài, quan tâm hỏi han.
Ngụy Thanh Hoài hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng dùng tay áo lau lệ trên mặt, hốc mắt còn hồng hồng, lại ra vẻ quật cường: "Ta mới không có khóc! Đừng nói lung tung!"
Tần Cẩn Du bất đắc dĩ kéo tay Ngụy Thanh Hoài: "Trên mặt đất lạnh, mau đứng lên đi!"
Nói xong, còn lòng đầy căm phẫn: "Ai dám khi dễ bát Hoàng tử điện hạ của chúng ta? Muốn hay không ta báo thù cho huynh?"
Ngụy Thanh Hoài ngồi dưới đất bất động, nghe Tần Cẩn Du giọng ngây thơ nói muốn thay mình báo thù, chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm chính ngươi làm ta khóc, chẳng lẽ ngươi còn có thể đánh chính mình sao?
Bên kia, tứ Hoàng tử Ngụy Thanh Thần đi đến, ôm lấy Ngụy Thanh Uyển đang khóc thút thút, ôn nhu vỗ sau lưng nàng ta, dỗ Ngụy Thanh Uyển.
Tuy rằng Ngụy Thanh Thần rất nhiều thời điểm cũng chịu không nổi tính tình Ngụy Thanh Uyển, nhưng dù sao Ngụy Thanh Uyển cũng sinh sống ở Vĩnh Thọ cung của Đức phi năm năm, hắn thời điểm mỗi ngày đi bái kiến Đức phi đều gặp, cảm tình cũng nhiều hơn so với các huynh đệ tỷ muội khác, hiện giờ nhìn thấy Ngụy Thanh Uyển đáng thương đứng khóc một bên, nhất thời đau lòng không chịu được, liên tiếp an ủi Ngụy Thanh Uyển.
Ngụy Thanh Hoài nhìn thấy Ngụy Thanh Uyển được Ngụy Thanh Thần ôm, nhất thời phi thường hâm mộ, không chịu đứng dậy, hét lên: "Ta muốn ôm một cái mới có thể đứng lên."
Tần Cẩn Du kinh sợ lùi về sau hai bước: "Ta không ôm được huynh. Huynh lớn hơn ta còn muốn ôm? Ta cũng chưa cần người ôm đâu."
Ngụy Thanh Hoài cắn răng nói: "Muốn ôm một cái thì sao nào? Ta chính là muốn người ôm!"
Tần Cẩn Du nhìn Ngụy Thanh Hoài hồi lâu không nói gì, xoay người đi mất.
Ngụy Thanh Hoài nhất thời túng quẫn không thôi, ngồi dưới đất, đứng lên cũng không được, mà không đứng lên cũng không được.
Không bao lâu, Ngụy Thanh Nguyệt vội vàng chạy lại đây, nhìn Ngụy Thanh Hoài ngồi bất động dưới đất, bất đắc dĩ che kín hai mắt của mình, không đành lòng nhìn thẳng: "Lúc nãy Tần Cẩn Du nói đệ ở đây muốn người ôm, ta còn cho rằng nàng nói xằng bậy, ai ngờ đệ......"
"Haizzz, " Ngụy Thanh Nguyệt vẫn là có chút đau lòng cho đệ đệ này, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ ôm Ngụy Thanh Hoài bế lên, lại phát hiện mình căn bản không bế được hắn, liền thuận tay kéo Ngụy Thanh Hoài đứng dậy: "Được rồi được rồi, đứng lên đi."
Ngụy Thanh Hoài lúc này mới không tình nguyện đứng lên.
Sau khi hắn đứng lên,nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Tần Cẩn Du đâu?"
"Tần Cẩn Du?" Ngụy Thanh Nguyệt nghĩ: "Hình như là bị Nhị ca kêu đi rồi."
Chú thích: (*) Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên. [Đạo Đức Kinh, chương 25]
Người noi theo phép tắc của Đất, Đất noi theo phép tắc của Trời, Trời noi theo phép tắc của Đạo, còn Đạo thì noi theo phép tắc tự nhiên.