Ngụy Thanh Hoài ngáp một cái, không hiểu vì sao Tần Cẩn Du tức giận "Cái này tại sao phải tức giận chứ".
Tần Cẩn Du tức giận ngồi ở trên ghế "Nếu bọn họ nói huynh, huynh chắc chắn cũng tức giận."
"Ta đương nhiên sẽ không tức giận, có hay không có eo không quan trọng, chỉ cần lớn lên đẹp là được." Ngụy Thanh Hoài đứng trước gương tự kỷ thưởng thức gương mặt mình đắc ý nói.
Tần Cẩn Du: "..."
=
Tần Cẩn Du mấy ngày nay vẫn luôn ở trong phòng, rất là nhàm chán.
Nàng vừa ăn xong một khối bánh rouge nguội cuối cùng, ưu sầu thở dài.
Ở trong cung một năm này, Hiền phi cũng không bạc đãi nàng, nàng muốn ăn điểm tâm gì, đều có thể làm ra cho nàng, Tần Cẩn Du lại thích ăn, phần lớn điểm tâm trong cung đều đưa cho nàng một phần.
Có lẽ do ăn nhiều quá nên Tần Cẩn Du cảm thấy có chút ngấy, miệng thấy có chút trống không, luôn muốn ăn điểm tâm mới.
Mỗi một năm trong cung sẽ xuất hiện điểm tâm mới, nhưng mà hiện tại cách thời điểm có điểm tâm mới thì còn rất lâu, đối với đồ ăn vặt Tần Cẩn Du không có kiên nhẫn đợi đến thời điểm đó.
Tần Cẩn Du suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vò đầu bứt tai mấy ngày, cuối cùng quyết định ra một việc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ.
Nàng phải tự làm điểm tâm!
Làm một điểm tâm siêu cấp siêu cấp ngon!
Nhưng mà ý tưởng này lại bị những người xung quanh nghi ngờ.
Ngụy Thanh Hoài là người đầu tiên tỏ vẻ phản đối "Ngươi bình thường vẽ xấu như vậy, làm điểm tâm khẳng định không đẹp, đừng làm điểm tâm gì cả, chơi với ta vẫn tốt hơn."
Ngụy Thanh Nguyệt ôn nhu khuyên can "Làm điểm tâm thật ra rất vất vả rất khó, ngươi làm không được đâu."
Ngụy Thanh Uyển khịt mũi cười nhạt "Khoác lác, sư phụ trong ngự thiện phòng không ai không phải là người lớn, ngươi chỉ là một tiểu hài tử sao có thể làm điểm tâm."
Tần Cẩn Du nhìn xung quanh không có ai ủng hộ mình, không khỏi có chút ủ rũ, nhưng bởi vì thật sự tham ăn, cuối cùng vẫn không có từ bỏ, quyết chí phải làm ra điểm tâm ngon nhất.
Một đứa nhỏ sáu tuổi nói như thế, tất nhiên đại đa số không ai tin tưởng, phần lớn mọi người đều chỉ cười cho qua.
Vào thời khắc mấu chốt, Tô Hoành đi đến, thản nhiên hỏi "Ngươi muốn làm điểm tâm gì?"
Tần Cẩn Du mừng rỡ, nàng biết Tô Hoành đến cổ vũ mình "Không biết."
Biểu tình Tô Hoành có chút vi diệu "Ngươi không biết muốn làm cái gì, vậy mà ồn ào lâu như vậy?"
"Vậy thì sao chứ!" Tần Cẩn Du đúng tình hợp lý nói "Trước tiên làm chút bột mì gì đó, chưa bắt đầu làm điểm tâm sao ta biết cần làm gì chứ."
Tô Hoành trầm mặc một lúc "Khi ngươi làm điểm tâm, ta và ngươi cùng nhau làm."
Địa vị của Hiền phi ở hậu cung cao, trong Dực Khôn cung cũng có phòng bếp nhỏ, cho nên Tần Cẩn Du không cần vì nghịch làm điểm tâm mà đi cầu Hoàng thượng.
Hiền phi sau khi nghe ý tưởng của Tần Cẩn Du, cũng không có ý ngăn trở, rất sảng khoái đồng ý "Muốn đi thì đi, nhớ chú ý đúng mực, đừng quấy rối, cũng đừng chậm trễ đọc sách cùng tu luyện."
"Tạ ơn Hiền phi nương nương!" Tần Cẩn Du kích động được Cẩm Tịch nâng ra ngoài, phất tay về phía Tô Hoành, kêu Tô Hoành cùng nàng đi đến phòng bếp nhỏ.
"Nương nương!" Đại cung nữ Thu Liễm gấp gáp nói "Địa phương nguy hiểm như vậy, sao có thể để thất công tử đến chứ, lại nói, thất công tử chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể làm điểm tâm gì chứ, không quấy rối là tốt lắm rồi."
Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, đến cuối cùng, Hiền phi cũng không nghe rõ nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
"Tiểu hài tử luôn thích nếm thử đồ mới gì đó, không vài ngày sẽ mất hứng thú." Hiền phi không để ý chút nào "Chờ nàng biết rằng làm điểm tâm có bao nhiêu phức tạp, thì sẽ biết khó mà lui."
Nhưng mà, khiến Hiền phi không nghĩ tới chính là, bảy ngày trôi qua, Tần Cẩn Du vẫn chưa đánh mất sự hứng thú.
Mà nàng làm ra những điểm tâm, không chỉ hình dạng xấu xí mà còn có mùi buồn nôn, quan trọng hơn là những thứ đó là đồ không thể ăn được...!
Đến cả Ngụy Thanh Hoài có quan hệ tốt cũng có vẻ mặt ghét bỏ, không muốn liếc mắt nhìn kiệt tác của Tần Cẩn Du đến một lần, lại càng không nguyện ý lấy thân thử "Độc".
Tô Hoành ôm tâm lý không sợ ăn được hai lần, tiêu chảy nôn mửa, cuối cùng không tiếp tục thử điểm tâm của Tần Cẩn Du nữa.
Sau khi Tần Cẩn Du lén lút cho chim của Ngụy Thanh Uyển nuôi trong viện ăn một chút, kết quả chim chóc trong viện kêu gào thảm thiết ước chừng một canh giờ.
Nội tâm Tần Cẩn Du cũng thật đủ cường đại, cho dù bị mọi người ghét bỏ, cũng không chút khó chịu.
Nàng mấy ngày này rút bớt thời gian giở sách dạy làm điểm tâm, cũng lén lút ở lại ngự thư phòng, quan sát đầu bếp làm điểm tâm như thế nào, cũng tích góp một ít khuôn mẫu đẹp để làm điểm tâm.
Tần Cẩn Du vốn thông minh, trí nhớ cũng tốt, rất nhanh có thể lĩnh hội một số bí quyết làm điểm tâm.
Tô Hoành sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, luôn luôn đưa ra một chút ý kiến.
Lại là bảy ngày trôi qua...!
Tần Cẩn Du cầm khăn lau trán, xoay người không dám nhìn điểm tâm sắp thành hình.
Tô Hoành tiến lên từng bước, tháo màng bọc điểm tâm ra, mặt không chút thay đổi nói "Cũng được."
"Ta thật căng thẳng thật căng thẳng a!" Tần Cẩn Du tay cầm khăn lau đi lau lại thật mạnh trên trán, một chút cũng không chú ý bởi vì lau mạnh quá mà trên trán đã bị đỏ lên một mảng.
"Thật sự cũng được, không khó coi như lần trước." Tô Hoành nói.
"Huynh lần trước cũng nói như thế, kết quả vẫn là rất khó nhìn, hơn nữa cũng khó ăn..." Tần Cẩn Du chậm rãi từ trên ghế xuống, lo lắng lúc ẩn lúc hiện, không ngừng nói "Thật căng thẳng..."
Tô Hoành lười nghe Tần Cẩn Du kêu gào, để Cẩm Tịch bưng đĩa đến trước mặt Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du hô một tiếng, nhanh chóng che hai mắt của mình.
Đến khi Cẩm Tịch khuyên hồi lâu, một ngón tay mới dời đi, hít sâu một hơi, run rẩy nhìn xuyên qua khe hở.
Những chiếc bánh trên đĩa được đánh bóng bằng khuôn, mặc dù không được tinh xảo như ngự thiện phòng làm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được, cũng không quá xấu xí hay bị cháy.
Tần Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng tiến lên đứng bên cạnh điểm tâm ngửi.
Nàng ngửi thấy mùi thơm truyền thống của điểm tâm, tuy rằng hương vị không ngọt ngào, nhưng cũng không đến mức kỳ quái giống như trước.
Còn về việc điểm tâm này có vị như thế nào--
Tần Cẩn Du nuốt nước bọt, cuối cùng cũng từ bỏ ý muốn gắp một miếng để ăn.
Dù sao trước đây, điểm tâm nàng làm đều rất khó ăn.
Tần Cẩn Du cũng không không biết xấu hổ để cho Tô Hoành người đã bị thực phẩm của mình làm ra tàn phá lại thử lần nữa, nghĩ đi nghĩ lại quyết định mặt dày để Ngụy Thanh Hoài nếm thử cho nàng.
Vì phòng ngừa Ngụy Thanh Hoài cự tuyệt mình, Tần Cẩn Du bảo Cẩm Tịch lấy thêm những loại điểm tâm khác xếp vào trong đĩa, lại cầm hai khối điểm tâm mình làm trước đây, muốn cho Ngụy Thanh Hoài so sánh hương vị hai loại điểm tâm.
Ngụy Thanh Hoài đang ở bên trong đình không hề biết rõ tình hình, hoàn toàn quên mất mười ngày trước chính mình đã nói sẽ ít giận dỗi Tần Cẩn Du, vừa ăn điểm tâm, vừa càu nhàu điểm tâm của Tần Cẩn Du "Ngươi làm điểm tâm thật sự rất khó ăn, ngươi đừng làm lại nữa."
Tần Cẩn Du không phục "Huynh cũng chưa nếm qua, sao biết khó ăn."
Ngụy Thanh Hoài lúc này mới ý thức được mình hình như nói sai, mặt hơi đỏ lên.
Kỳ thật trước Tần Cẩn Du có mang điểm tâm nàng làm đến.
Khi đó Ngụy Thanh Hoài ghét bỏ điểm tâm xấu xí, nhưng lại ngại không vứt đi, liền giữ lại, nửa đêm ngủ không được liền đi cái gì đó ăn, tìm kiếm hồi lâu đều không thấy có gì ăn ngon, rơi vào đường cùng.
Liền cầm cầm lấy đồ Tần Cẩn Du đưa đến để ăn.
Đồ vừa đưa vào miệng, biểu tình Ngụy Thanh Hoài lập tức vặn vẹo.
Từ khi hắn được sinh ra đã chín năm, chưa bao giờ nếm qua điểm tâm nào khó ăn như vậy.
Hương vị này, thật là làm cho người khác hít thở không thông.
Sau khi nôn hết tất cả mọi thứ trong miệng ra, lại uống rất nhiều nước, Ngụy Thanh Hoài mới có cảm giác mình sống lại.
Ngụy Thanh Hoài nhớ lại cảnh tượng khi đó, nhìn cũng không nhìn, liền tùy tiện lấy một khối điểm tâm trong đĩa.
Tần Cẩn Du trong mắt có ý xấu không nói gì, nhìn chằm chằm miếng điểm tâm mình làm Ngụy Thanh Hoài đang đưa đến bên mình...!
Danh Sách Chương: