Sau tiếng kinh hô của Ngụy Thanh Nguyệt, Tần Cẩn Du mới ý thức được xú tiểu tử Ngụy Thanh Hoài là đang lừa mình, lúc này mặt có chút đen lại.
Một là cảm thấy Ngụy Thanh Hoài thật sự nhàm chán, cứ muốn biết mình thuộc cấp bậc gì, hai là ảo não thế mà mình lại không phát hiện ra mục đích của Ngụy Thanh Hoài.
Thường ngày Tần Cẩn Du luôn khiêm tốn, trừ lần trước muốn chỉnh Ngụy Kiêm Gia, thì có lộ một chút thực lực của mình, ngày thường luôn làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Ngụy Thanh Hoài chơi cùng với Tần Cẩn Du lâu như vậy, tất nhiên biết được thực lực Tần Cẩn Du bình thường lộ ra chỉ bằng một góc nhỏ.
Hơn nữa Ngụy Thanh Hoài biết rõ thân phận của Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du mới là người được tiên đoán năm đó, năng lực tuyệt đối không như người thường.
Hiện giờ thấy cấp bậc của Tần Cẩn Du cũng giống như mình, cũng là linh giai tông sư.
Ngụy Thanh Hoài nhẹ nhàng thở ra, tuy có chút cao hứng nhưng cũng có chút chán nản.
Cao hứng là thiên phú nghịch thiên của Tần Cẩn Du, mà mình và nàng có quan hệ tốt.
Chán nản là vì năng lực của nàng cũng không khỏi quá nghịch thiên, thế mà đều sắp vượt qua mình.
Hiền phi thì lại rất cao hứng, cảm thấy Tần Cẩn Du không có đánh mất thể diện của bệ hạ và tiên Hoàng hậu.
Hơn nữa Tần Cẩn Du sớm muộn đều sẽ nhận tổ quy tông, Tần Cẩn Du lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ trở thành một trợ lực lớn của hoàng Thái tử.
Ngụy Thanh Nguyệt tâm tình lại có chút phức tạp.
Thấy hai đứa trẻ đều lợi hại như vậy, theo lý mà nói nàng hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng nàng lại có chút mất mác.
Còn có chút ưu thương.
Trước đây không có phân chia cấp bậc rõ ràng, nàng còn chưa cảm thấy cái gì, chỉ là cảm thấy Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài đều không tồi, hiện giờ có cấp bậc so sánh, mới hiểu được Tần Cẩn Du có trình độ lợi hại như thế nào.
Nhìn hai đứa, lại nhìn chính mình, Ngụy Thanh Nguyệt cúi đầu có chút tự ti.
Ngụy Thanh Hoài mắt sắc, một chút liền nhìn ra mất mác của Ngụy Thanh Nguyệt, nhanh chóng tiến lên an ủi "Thất tỷ, tỷ là người có tài thành công muộn, ngày sau tất nhiên sẽ là siêu lợi hại, không cần so sánh với chúng ta."
Sắc mặt Ngụy Thanh Nguyệt tốt lên một chút, nhưng đáy lòng vẫn có chút khổ sở, liền tìm lý do rời đi.
Hiền phi lại để cho Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài tiếp tục tu luyện, đồng thời cũng bảo bọn họ không được kiêu căng.
Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài sau khi đáp ứng liền chuẩn bị ra ngoài.
"Cẩn Du," trước khi đi, Hiền phi bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nới với Tần Cẩn Du "Mấy ngày nay, bệ hạ có thể sẽ hạ lệnh thi đấu, con chuẩn bị một chút."
Tần Cẩn Du gật đầu, đáp ứng "Vâng", sau đó cùng Ngụy Thanh Hoài đi ra ngoài.
Ngụy Thanh Hoài thần bí nói "Ngươi có muốn biết phụ hoàng rốt cuộc chuẩn bị thi đấu như thế nào không?"
Tần Cẩn Du vốn có chút tò mò, bị hắn hỏi, thì lại càng muốn biết "Muốn!"
Tần Cẩn Du mặc dù bình thường không phải đặc biệt bát quái, nhưng dù sao cũng tin tức linh thông, trong cung phàm là có chuyện gì nàng cơ bản đều biết.
Có đôi khi còn truyền một ít đồn đại trong cung.
Những con đường truyền tin tức nhỏ có khi còn nhanh hơn, có những lúc những người có thân phận cao còn chưa công bố, thì toàn bộ cung đều biết.
Tần Cẩn Du thật sự chưa nghe thấy chuyện sẽ tổ chức thi đấu gì đó.
Bởi vậy đặc biệt tò mò.
Thanh âm Ngụy Thanh Hoài nhỏ hơn, thần thần bí bí nói "Ngươi có biết Việt Thiên tông không?"
"Hình như là một môn phái giang hồ rất lợi hại?" Tần Cẩn Du đối với việc giang hồ cũng không hiểu biết nhiều, chỉ là hình như chính mình có nghe qua tên môn phái này vài lần.
Mỗi lần có người nhắc tới môn phái này, đều khen nó có bao nhiêu lợi hại.
"Đâu chỉ rất lợi hại!" Ngụy Thanh Hoài nói "Môn phái đó không thể dùng chữ lợi hại để hình dung, có một số hoàng đế của các quốc gia khác còn cần phải lấy lòng Việt Thiên tông."
Qua lời nói của Ngụy Thanh Hoài, Tần Cẩn Du lần đầu tiên nghe thấy tiếng tăm của môn phái đó, có hiểu biết hơn so với trước.
"Phụ hoàng trước đây có mối quan hệ với Việt Thiên tông," Ngụy Thanh Hoài tiếp tục nói "Nghe nói qua một thời gian, Việt Thiên tông sẽ phái người đến Ngụy quốc, đến lúc đó phần thưởng của cuộc thi chính là bảo vật của Việt Thiên tông đưa cho."
Tần Cẩn Du vốn lúc đầu không có hứng thú với cuộc thi, đáp ứng với Hiền phi mình sẽ biểu hiện tốt chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ nghe nói có bảo vật, thì có vài phần hứng thú "Bảo vật gì?"
Ngụy Thanh Hoài lắc đầu "Không biết."
"Vậy Hiền phi nương nương có biết không?" Tần Cẩn Du muốn đi hỏi Hiền phi.
"Người của Việt Thiên tông chưa đến, sao mẫu phi có thể biết được." Ngụy Thanh Hoài nhanh chóng kéo Tần Cẩn Du lại, không cho nàng đi hỏi Hiền phi.
Kỳ thật việc này vẫn là do Ngụy Thanh Hoài nghe lén được, nếu Tần Cẩn Du đi hỏi Hiền phi, chuyện hắn nghe lén không phải sẽ bị bại lộ sao?
Tần Cẩn Du một lòng muốn trở nên cường đại, đối với bảo vật cũng cảm thấy hứng thú.
Tần Cẩn Du quay đầu đã đem việc này nói cho Tô Hoành.
Tô Hoành giống Tần Cẩn Du đều có khát vọng trở thành cường đại, hiện giờ nghe nói có bảo vật, Tô Hoành đối với đại đa số sự việc đều không thấy hứng thù thì lần này lại khó có được sự hứng thú.
Chỉ là dù sao hắn cũng không phải người nước Ngụy, Ngụy hoàng hẳn là sẽ không cho phép hắn đi tham gia đi?
Nếu là bảo vật vào tay hoàng tử tất nhiên tốt nhất, còn nếu rơi vào trong tay thư đồng, cũng không phải chuyện xấu, gia tộc của thư đồng cùng hoàng tộc đều có liên quan.
Mà Tô Hoành thân là một người dị quốc, tuy nói bị phế, nhưng vẫn có thể trở lại Vũ quốc, nếu đồ vật kia rơi vào tay hắn chẳng phải là tiện nghi cho Vũ quốc rồi sao?
"Đừng buồn," Tần Cẩn Du nhiệt tình vỗ bả vai Tô Hoành "Nếu ta có thể lấy được bảo vật, nhất định sẽ đưa cho huynh xem, huynh bình thường nếu muốn dùng ta cũng có thể cho huynh mượn, ai bảo chúng ta là huynh đệ tốt chứ!"
"Không cần." Tô Hoành lãnh đạm.
Sinh nhật Tần Cẩn Du sắp tới, Tô Hoành thật sự không biết nên tặng nàng cái gì.
Hắn có nàng cũng có, thậm chí Tần Cẩn Du còn có nhiều thứ hơn Tô Hoành, Tô Hoành thật sự tìm không ra một đồ gì đó đưa ra.
Lấy không ra đồ mình vừa lòng, Tô Hoành đã buồn phiền từ lâu.
Không có đồ vật giá trị, Tô Hoành đành phải ra tay từ thứ Tần Cẩn Du yêu thích.
Tần Cẩn Du thích ăn nhất, đáng tiếc thân phận của Tô Hoành, căn bản không lấy được điểm tâm gì ngon.
Nếu là hắn cũng có thể tham gia thi đấu, nhất định phải dùng hết toàn lực thắng được bảo vật để tặng Tần Cẩn Du!
Tô Hoành trong lòng yên lặng thề.
Qua mấy ngày, Ngụy hoành chính thức công bố chuyện thi đấu.
Quá trình thi đấu có chút phức tạp, đầu tiên để những đứa trẻ xấp xỉ tuổi so về giá trị vũ lực, sau đó lại để cho bọn họ đi tìm bảo vật trong một phạm vi nhất định.
Tô Hoành thấy Ngụy hoàng không hạn chế mình tham gia, liền nhẹ nhàng thở ra.
Có thể tham gia là tốt rồi.
Dựa theo quy tắc, hình như mấy người có thể tạo thành tổ đội tham gia tìm bảo vật.
Hắn đến lúc đó có thể cùng Tần Cẩn Du cùng một tổ.
Bọn họ hai người cho dù tuổi không lớn, nhưng đều rất lợi hại, cùng một tổ tìm bảo vật chắc không vấn đề.
Sau khi quy tắc thiên địa biến hóa, cả hoàng cung đều sôi nổi tu luyện, trên có cung phi dưới là hạ nhân, đều tự mình tu luyện.
Dù sao tu vi liền đại biểu cho thực lực, mà người có thực lực, tất nhiên có thể có được sự ưu ái của Hoàng thượng.
Bởi vì tất cả mọi người vội vàng tu luyện, cho nên nhiều chuyện trong cung cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Mà thi đấu lần này, lại một lần nữa khiến cho trong cung náo nhiệt lên.
Cung phi có đứa nhỏ đều đang dặn dò đứa nhỏ của mình không được chịu thua kém, tranh thủ lấy được bảo vật, gia tộc phía sau thư đồng cũng đều phái người tiến cung truyền tin, hoặc là tự mình tiến cung phân phó đứa nhỏ nhà mình cần phải cố gắng.
Tống Niệm Trúc thừa dịp dạy Tô Hoành cưỡi ngựa bắn tên, cũng lén lút phân phó Tô Hoành nhất định phải đoạt được bảo vật, vì chuẩn bị ngày quay lại Vũ quốc.
Tô Hoành trong lúc nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.
Nếu là hắn thật sự đoạt được bảo vật, hắn đến tột cùng là nghe theo tâm niệm đưa cho Tần Cẩn Du hay nghe theo lời Tống Niệm Trúc?
Hắn đem phiền não này nói với Tần Cẩn Du, lại bị Tần Cẩn Du cười nhạo.
"Huynh xem huynh, cũng không nhất định có thể lấy được bảo vật đâu, vậy mà lại sầu não xem lên phân phối bảo vật như thế nào." Tần Cẩn Du cười nói.
Tô Hoành bị nghi ngờ năng lực, trong lòng có chút mất hứng.
Ý muốn lấy được bảo vật càng kiên định.
Tiểu bằng hữu Ngụy Thanh Uyển nghe thấy quá trình đi tìm bảo vật, vui vẻ không để ý hình tượng chạy bình bịch trong cung rất lâu.
Thẩm Chiêu Nghi cũng rất là kinh hỉ, thấy thi đấu này là bệ hạ đặt ra dành riêng cho Ngụy Thanh Uyển.
Ngụy Thanh Uyển lúc đầu khi kiểm dị năng, Thẩm Chiêu Nghi vốn là cao hứng, nhưng ai biết dị năng này vốn không có ích lợi gì cả, như gân gà, không có một chút lực công kích.
Ngụy Thanh Uyển cũng thấy mất mặt, cho nên che dấu không nói với người khác, mỗi lần có người hỏi đều xấu hổ nói qua quít.
Dị năng của Ngụy Thanh Uyển có thể phán đoán chỗ nào có bảo vật, đến khi tu vi cao hơn, không chỉ có thể xác định vị trí bảo vật, thậm chí còn có thể phán định ra loại bảo vật.
Thẩm Chiêu Nghi lúc đầu còn thấy dị năng này là một dị năng vô dụng, Ngụy Thanh Uyển thân là công chúa hoàng tộc, lại nhận được sự yêu thương của bệ hạ, muốn bảo vật gì không có.
Cũng không phải đứa nhỏ hương dã, cần dựa vào tìm kiếm bảo vật để làm giàu.
Bây giờ quy tắc trận đấu vừa công bố, Thẩm Chiêu Nghi và Ngụy Thanh Uyển mới vui vẻ lại..
Danh Sách Chương: