Thường nói “Người khéo lao lực, người khôn ưu sầu, còn người vô năng không có chỗ nào cầu”, Điền công công đã thông minh lại giỏi giang, là một người siêu biết kiếm tiền, tự nhiên là vội như một con quay. Nàng không chỉ chạy hai đầu trong ngoài cung của tiệm Bảo Hòa, mà còn phải bận tâm thu mua chuyện làm ăn ở tửu lâu.
Nói đến cái tửu lâu này, Điền Thất có chút đau đầu. Nàng không phải là người vạn năng, đặt ở đâu cũng làm được chuyện, kinh doanh tửu lâu là chuyện mà trước giờ nàng chưa từng tiếp xúc qua, vì thế nàng có chút luống cuống tay chân.
Còn ba tên tiểu đồng bọn kia của nàng thì đều nhao nhao đề xuất các loại ý kiến với tửu lâu, tham dự quy hoạch tương lai cái tửu lâu này của nàng.
Vấn đề quan trọng nhất là muốn kinh doanh món ăn nào.
Kỷ Chinh cảm thấy tiếp tục bán món ăn Lĩnh Nam cũng không tệ, Điền Thất thì thích đồ ăn Giang Chiết, Trịnh Thiếu Phong thích món Quảng Đông, còn nhất định muốn hiến cho tửu lâu một người đầu bếp chuyên làm món Quảng Đông của nhà mình, mà Đường Thiên Viễn thì trước đây lớn lên ở Tứ Xuyên, sau đó mới theo cha vào kinh, vì thế hắn đối với món cay Tứ Xuyên yêu thích vô cùng.
Chỉ mới có bốn người, đã có bốn loại ý kiến bất đồng, thế nên Điền Thất cũng không dám hỏi người khác, lại hỏi, sợ là tất cả món ăn ở những vùng miền nổi tiếng đều nói ra hết.
Kỷ Chinh lại chợt động não, “Kỳ thật như vậy cũng không phải là không được, Kinh thành là nơi tập hợp khách ở bát phương, không bằng chúng ta làm nhiều loại món ăn đặc sắc ở các vùng miền, như thế có thể thỏa mãn khẩu vị của thực khách các nơi.”
Trịnh Thiếu Phong và Điền Thất đều thấy ý kiến này không tệ, Đường Thiên Viễn lại đề xuất một cái vấn đề thực tế, “Mỗi một loại vùng miền đều có rất nhiều món ăn, nhưng mà có thể mời chào khách hàng nhất nhìn qua cũng chỉ có mười mấy loại. Mặt khác, nếu như có người muốn thử những món ngoài thực đơn, chúng ta cũng có thể làm ra, chẳng qua phải cần đặt trước, bọn họ đặt cái gì, thì chúng ta làm cái đó.”
Cái ý kiến điều hòa này được đến nhất trí đồng ý. Thật ra trong cả đám chỉ có mình Kỷ Chinh là thật sự có kinh nghiệm buôn bán qua. Chịu sự hạn chế của hoàn cảnh lớn lên, Ninh vương gia không thể có thành tích quá lớn ở mặt chính trị, bản thân hắn cũng không quá thích hướng về quan trường mà chui, bởi vậy cũng chỉ có thể thông qua buôn bán mà xua đuổi tịch mịch, tìm kiếm giá trị của cuộc sống. Kỷ Hành luôn nói hắn chơi bời lêu lỏng, thật sự là hiểu lầm người em trai này.
Buôn bán không có cách thức cố định, ở Kỷ Chinh xem tới, đem tửu lâu trở thành phong phú mà không chuyên, chắc chắc sẽ không trở thành một loại đặc sắc. Bởi vì khoa cử là cuộc thi lựa chọn nhân tài khắp cả nước, tương đối công bằng, nên chuyện này liền tạo thành mọi người làm quan đều tới từ khắp nơi, nơi này cũng đồng dạng là nơi người làm ăn tập hợp, hàng năm còn có sứ đoàn nước ngoài lui tới. Những người tới từ bốn phương tám hướng này, đều đang dần thay đổi khẩu vị của dân chúng kinh thành. Bọn họ muốn ăn món gì, nơi này liền có món đó. Hơn nữa, người ở những địa phương khác nhau tụ cùng một chỗ ăn cơm xã giao mà chỉ gọi một món ăn đặc sản, khó tránh trở thành làm dâu trăm họ, ngược lại không bằng mọi người đều có thể gọi món ăn quê hương của chính mình, một là có thể nếm được hương vị cố hương, hai là trên bàn cơm luôn có thể tìm được đề tài, giảm đi tẻ nhạt. Một người theo sinh ra đến lúc chết đi, luôn đối với cố hương của mình mang theo một loại lưu luyến và tự hào, đặc biết là lúc phiêu bạt ở bên ngoài, loại lưu luyến và tự hào này càng đậm. Mấy người không quá quen thuộc cùng ghé vào một bàn toàn đặc sản các nơi, nói nói một chút về quê hương của mình, thì quan hệ cũng sẽ lôi kéo được càng gần, khi ra ngoài sẽ càng quen thuộc lẫn nhau, không chừng còn sẽ trở thành khách hàng quen. Trừ này ra, nếu có ai thích tìm kiếm món ăn mới lạ, cũng có thể tới đây, kêu một bàn đồ ăn, liền có thể cùng lúc ăn được hương vị khắp nơi, từ mưa bụi Tần Hoài đến trời xanh Thục đạo, tất cả đều cùng vào trong bụng, há không phải càng thú vị hay sao.
* Tần Hoài và Thục đạo đều là tên các địa danh.
Không thể phủ nhận, Kỷ Chinh quả thực là rất hiểu việc nắm bắt tâm lý khách hàng.
Phương thức kinh doanh tửu lâu tạm thời cứ như vậy định ra, tiếp theo là phải đổi cái tên, một lần nữa kinh doanh. Tên cũng là do Kỷ Chinh đặt, thông tục mà không dung tục, sảng khoái lại trực tiếp, gọi là “Bát Phương Thực Khách”. Bảng hiệu do Đường Thiên Viễn chấp bút. Thư pháp của Đường Thiên Viễn phiêu dật tiêu sái, rất có tiếng trong đám người có văn hóa ở Kinh thành.
Kế tiếp chính là tuyển đầu bếp, tìm phục vụ bàn. Trịnh Thiếu Phong cảm thấy chính mình không có xuất cái lực gì, thật là mất mặt, cho nên khăng khăng muốn hiến đầu bếp. Đầu bếp nấu món Quảng Đông này của nhà hắn rất không tầm thường, không chỉ làm món Quảng Đông ngon, mà còn biết làm món ăn Tây Bắc, có thể một người kiếm hai chức, rất thích hợp với cái tửu lâu này của bọn họ.
Một bên tuyển đầu bếp và phục vụ, một bên Điền Thất và ba người khác đem tửu lâu sửa sang lại. Nhà bếp tăng lớn hơn, các nhã gian cũng đổi mới trang trí một chút, trừ những nhã gian bình thường, còn trang trí những nhã gian mang theo đặc sắc của vùng miền. Lầu một là đại sảnh, cho khách hàng phổ thông dùng, bàn ghế đều đồng loạt đổi mới, nước trà cung cấp miễn phí.
Những việc này tuy nhìn như đơn giản, nhưng làm lên lại thật rườm rà, Điền Thất lại là người làm việc nghiêm túc không thích qua loa, nên mấy ngày này đem nàng mệt đến ngất ngư. Nàng nghĩ, chính mình bên ngoài đã có sự nghiệp, thực là không có tất yếu tiếp tục ở lại trong cung, việc mua bán đồ cổ thì rời khỏi Hoàng cung cũng có thể làm như thường.
Trọng yếu nhất là, ngày đó khi rời khỏi thì ánh mắt của Hoàng thượng quá mức quỷ dị. Điền Thất luôn có một loại dự cảm, lần sau nếu lại gặp hắn, thì tuyệt đối là không có cái gì hay ho. Nhưng vấn đề là theo quá trình hai người gặp nhau ở cả hai lần này tới nói, bọn họ phải chăng sẽ gặp lại nhau, đại khái là việc mà nàng không thể nào chi phối được.
Hay là liền rời khỏi Hoàng cung đi, từ giờ lập tức đi.
Điền Thất nghĩ rất nhiều biện pháp, ổn thỏa nhất vẫn là giả bộ bệnh, việc này lại muốn dùng đến Vương Mạnh. Vương Mạnh vừa nghe Điền Thất nói muốn rời khỏi Hoàng cung, thế nhưng có chút thương cảm, không cẩn thận liền để nước mắt lăn ra.
Lúc này Điền Thất mới phát hiện nội tâm của tên tiểu tử này thế nhưng là một tiểu cô nương đa sầu đa cảm, nàng có chút khó chịu, lại có chút cảm động. Có người có thể vì nàng rời đi mà rơi lệ, xem như cũng không phí công lăn lộn ở cái Hoàng cung này.
Ăn thuốc mà Vương Mạnh đưa, Điền Thất lại bị nhốt vào phòng cách ly trong An Nhạc đường. Lần này là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa còn là bệnh truyền nhiễm trí mệnh — ho lao.
Điền Thất tính toán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nàng sẽ bị nhốt một hai ngày, chờ thái giám ở An Nhạc đường đi báo cho Thịnh An Hoài, nàng lập tức có thể bị đuổi ra khỏi Hoàng cung. Hoàng thượng đã chán ghét nàng như vậy, thấy cũng không muốn thấy nàng, nên có lẽ Thịnh An Hoài sẽ không đem chuyện này báo cho Hoàng thượng, như thế liền ngăn chặn khả năng Hoàng thượng biết nàng bệnh liền trực tiếp ban chết cho nàng.
Kỳ thật ý nghĩ của nàng cũng không có sai, sự thực sau này nói rõ, thiếu chút nữa nàng liền thành công.
Đương nhiên, vẫn là thiếu chút nữa.
***
Ngày đó Thái hậu nương nương đem Kỷ Hành kêu lại thương lượng cái gọi là “Chuyện quan trọng”, chính là cho Như Ý làm sinh nhật. Nói thật ra chuyện này không tính được là “Chuyện quan trọng”, sinh nhật của con nít không nên lo nhiều làm nhiều, nhưng mà Thái hậu yêu thương cháu trai, tổng là muốn chúc mừng một trận mới được. Không cần làm quá phô trương, chủ yếu là thân thiết, náo nhiệt, dỗ được Như Ý vui vẻ.
Kỷ Hành liền hỏi con trai muốn cái gì, Như Ý giống như là chuyên môn cùng cha nó đối lập vậy, nó muốn vòng Càn Khôn, muốn mặt trăng, còn muốn một cái Trư Bát Giới.
Kỷ Hành dứt khoát kêu Thịnh An hoài đi ra ngoài tìm một cái gánh hát tới, đến lúc đó diễn mấy cái như Na Tra nháo hải, Hằng Nga bôn nguyệt, Trư Bát Giới ăn dưa hấu, gì cũng có.
Kế tiếp cần xác định danh sách khách được mời đến tiệc sinh nhật của Như Ý. Bà nội nó, cha của nó, chú của nó, là nhất định phải tham dự. Vì tôn trọng ý kiến của con trai, Kỷ Hành tỏ vẻ Như Ý có thể tự mình mời thêm người tới.
Không hề ngoài ý muốn, Như Ý lựa chọn Điền Thất.
Mấy ngày này Kỷ Hành đã nghĩ thông, ngược lại không giống dĩ vãng vội vàng. Hắn quyết định thừa dịp sinh nhật Như Ý sẽ đem Điền Thất nắm trở về. Thế là hắn chuyên môn dặn dò Thịnh An Hoài, làm cho Điền Thất chắc chắn đến tham dự tiệc sinh nhật của Như Ý.
Nhưng mà Thịnh An Hoài lại đáp, “Thưa Hoàng thượng, Điền Thất bị ho lao, đang ở An Nhạc đường nhận điều trị.”
Lời này phảng phất như sấm sét giữa trời quang, Kỷ Hành chỉ thấy đầu óc “Đùng” một tiếng, trống rỗng, hai mắt hắn vô thần, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, vẻ mặt không dám tin.
Làm sao có thể? Mấy ngày hôm trước còn nhảy tưng tưng, làm sao đột nhiên liền bị bệnh bất trị?
Thịnh An Hoài lại bổ sung nói, “Điền Thất muốn trước khi chết về quê nhà nhìn một cái, ngày mai lập tức xuất phát.”
Kỷ Hành đột nhiên gầm lên giận dữ, “Sao ngươi không nói sớm!”
Một tiếng gầm giận dữ này giống như là sinh ra lực đạo có thật, đánh trúng thân thể Thịnh An Hoài run lên, “Hoàng thượng, ngài nói qua phàm là chuyện có liên quan đến Điền Thất thì không cần lại bẩm báo cho ngài.”
“…” Kỷ Hành đúng là đã nói lời này. Nhưng… Nhưng đó là trước kia, hiện tại không giống nhau!
“Hắn ở đâu?” Kỷ Hành hỏi.
“Hoàng thượng, Điền Thất còn ở An Nhạc đường.”
“Đi An Nhạc đường.” Kỷ Hành nói xong, muốn đi ra ngoài.
Thịnh An Hoài lại ngăn trở hắn, “Hoàng thượng…” Ông có chút khó xử, Điền Thất là bị bệnh lao, bệnh lao là bệnh truyền nhiễm, lỡ như Hoàng thượng bị truyền nhiễm, hậu quả không thể tưởng tưởng nổi.
“Đi An Nhạc đường!” Biểu tình của Kỷ Hành có chút nanh ác.
Thịnh An Hoài đành phải tránh ra, gắt gao cùng theo phía sau.
Kỷ Hành không cách nào tiếp thu chuyện Điền Thất bị bệnh nan y, bởi vì không cách tiếp thu, cho nên không cách tin tưởng. Hắn đi từ cung Càn Thanh đến An Nhạc đường, một đường này đầu óc vẫn ở vào trạng thái kích động cực độ, không ngừng tìm kiếm các loại lý do, các loại dấu vết để lại nhằm lấy đó phủ định sự thật này.
Khi đi đến trước phòng bệnh của Điền Thất, Kỷ Hành đứng lại, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong não đột nhiên xẹt qua một đạo ánh sáng.
Cũng là Điền Thất gặp xui, gian phòng mà nàng ở lần này, cùng gian phòng mà lần trước nàng bị thủy đậu đều cùng là một gian, thế là Kỷ Hành vừa nghĩ đến đây, gặp cảnh sinh ý, nhớ đến chuyện lần trước Điền Thất phát bệnh thủy đậu. Lần đó hắn liền cảm thấy bệnh thủy đậu phát rất kỳ quặc, nói đến là đến nói đi là đi, quả thực là thu phóng tự nhiên, liền giống như là bệnh do chính mình nuôi dưỡng ra vậy.
Lúc ấy Kỷ Hành chỉ nhớ cứu Điền Thất, theo sau tất cả đều vui vẻ, nên hắn cũng không có lại truy cứu cẩn thận. Hiện tại liên hệ đến tình cảnh trước mắt của Điền Thất, càng cảm thấy không tầm thường. Lại nghĩ, Điền Thất đã từng nói, hắn có người bạn đối với dược liệu rất có nghiên cứu…
Nghĩ đến đây, Kỷ Hành quyết định dời bước đi vào. Thịnh An Hoài lại ngăn hắn lại, “Hoàng thượng, thánh thể trọng yếu, ngài không thể vào trong!”
“Trẫm không sao. Điền Thất cũng sẽ không có chuyện gì.” Kỷ hành nói, đẩy Thịnh An Hoài ra, mở cửa đi vào.
Thịnh An Hoài cũng muốn đuổi kịp, lại bị Hoàng thượng đột ngột đóng cửa lại đẩy trở về. Ông ta đành phải đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong.
Vừa rồi Điền Thất vẫn đang phát ngốc, nên không có phát hiện đến động tĩnh bên ngoài. Nàng đang nhớ đến Như Ý, qua hai ngày nữa là đến sinh nhật bốn tuổi của thằng bé này, nàng không có cơ hội để chúc mừng sinh nhật cho nó, không biết nó có tức giận không. Điền Thất không biết phải giải thích với Như Ý như thế nào, cũng không dám đối mặt với Như Ý. Nàng từng nói qua sẽ cùng chơi với nó, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt lời.
Tiếng đóng cửa nặng nề của Kỷ Hành đánh gãy sự trầm tư của Điền Thất.
Điền Thất ngẩng đầu vừa thấy là Hoàng thượng, hoảng hốt vội vàng từ trên giường ngồi dậy, “Hoàng thượng… Sao ngài lại tới…”
Kỷ Hành đến gần mấy bước ngóng nhìn Điền Thất, sắc mặt nàng tiều tụy, dáng hình tái nhợt, nhìn qua còn thật là giống như bị bệnh nặng gì. Nhưng mà đôi mắt tuy hơi có thất lạc, lại không có nửa điểm bi thương của người đột nhiên bị bệnh nặng, nhìn làm sao cũng không giống như bị bệnh nan y.
“Trẫm nghe nói ngươi bệnh, cho nên tới nhìn xem ngươi, tốt xấu cũng chủ tớ một hồi, trẫm không phải là người vô tình lãnh huyết.” Kỷ Hành nói, lại đến gần hai bước.
Điền Thất nhớ kỹ lúc này chính mình là một bệnh nhân nhiễm ho lao, thế là phát huy xuất sắc kỹ xảo biểu diễn, “Hoàng thượng ngài đừng tới đây, bệnh của nô tài không thể lây cho ngài!”
Giả bộ thật là giống. Kỷ Hành cười lạnh trong lòng, ngoài miệng thì hỏi, “Điền Thất, trẫm vẫn muốn hỏi ngươi, lần trước ngươi bị bệnh thủy đậu, làm sao nhanh như thế liền khỏe lại?”
“…” Điền Thất kinh ngạc nhìn hắn, không phải là Hoàng thượng đã phát hiện được gì chứ?
“Đáp không được? Trẫm nghe nói ngươi có một người bạn biết y thuật, nếu như hắn giúp ngươi làm ra một vài loại thuốc ly kỳ cổ quái gì đó, có lẽ cũng có thể lừa lừa người ta, ngươi nói có đúng không?”
“…” Quả nhiên phát hiện ra gì đó!
Điền Thất còn muốn giãy dụa một chút, “Hoàng thượng, lời ngài nói nô tài không hiểu…”
“Không hiểu cũng không sao, người bạn biết y thuật kia của ngươi có thể hiểu là được. Quay đầu trẫm đem hắn bắt tới, cẩn thận đánh một trận, thì liền có thể khai hết.”
“…” Một chiêu này đơn giản thô bạo lại hung tàn, chẳng qua thật là hết sức hữu hiệu…
Điền Thất bình bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, tập quán tính ôm lấy bắp chân của Kỷ Hành, một loạt động tác diễn ra vô cùng lưu loát, thấy rõ là làm qua rất nhiều lần.
Nàng còn chưa nói chuyện, Kỷ Hành đã nhịn không được cong cong khóe miệng.
“Hoàng thượng… Nô tài làm như vậy, cũng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ…” Vẫn là quyết định thành thành thật thật khai ra.
“Ồ? Ngươi có cái nỗi khổ tâm gì? Nói nói xem.”
“Nô tài biết được Hoàng thượng ngài không muốn thấy ta, cho nên liền…”
Kỷ Hành cắt lời Điền Thất, “Trẫm nói qua không muốn nhìn thấy ngươi, nhưng trẫm cũng nói qua không cho phép ngươi rời khỏi Hoàng cung. Ngươi lại tự chủ trương, phạm phải loại tội khi quân này.”
Cái nón càng úp càng lớn, Điền Thất gấp, “Không phải đâu… Cái đó cái đó…”
“Không phải cái gì? Cái gì là cái đó? Ngươi tới cùng còn có thể nghĩ ra cái lý do gì, cứ một mạch nói ra đi.”
Điền Thất cắn răng, đành phải lại chuyển ra cái lý do tuy là hoang đường lại dùng được rất tốt trước kia, “Hoàng thượng, nô tài không phải là thầm mến ngài sao, mấy ngày này ta càng lúc càng nhịn không được, sợ chính mình cuồng tính đại phát, một lần không cẩn thận sẽ xâm phạm ngài… Nên đành phải nhịn đau mà rời khỏi Hoàng cung…”
Cuối năm nay lời nói này liền trúng tuyển xếp đầu bảng danh sách “Mười câu nói hối hận nhất từng nói trong năm nay” của Điền Thất.
Kỷ Hành tùy ý Điền Thất ôm bắp chân của hắn mà chà, nhàn nhạt nói, “Không sao.”
“???” Điền Thất nhất thời không rõ, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn.
Kỷ Hành cúi đầu nhìn nàng, lại giải thích một lần, “Ngươi nhịn không được cũng không sao, trẫm không sợ bị ngươi phi lễ.” Ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc và chân thật.
“…” Đầu óc của Hoàng thượng nhà ngươi phải chăng là đã hư hỏng hết…
Kỷ Hành nói, ánh mắt trầm trầm, “Trẫm có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
“…” Nguyện vọng của ta… Là cái gì nha…
“Tới đi, tới phi lễ trẫm.” Hắn nói. (Ầu mai gót ))
“!!!”
Làm sao bây giờ, bệnh tâm thần của Hoàng thượng lại phạm! Điền Thất gấp đến mức da đầu muốn nổ banh, vừa quay đầu nhìn, thấy Thịnh An Hoài đang đứng ở ngoài cửa sổ. Ông ấy hiển nhiên cũng nghe đến lời nói chuyện trong phòng, giờ phút này vẻ mặt giống như là mới gặp quỷ. Điền Thất tìm đến cứu binh, bổ nhào đến trước cửa sổ nói với Thịnh An Hoài, “Thịnh gia gia, nhanh cứu cứu Hoàng thượng, mau truyền thái y!”
Hồi đáp của Thịnh An Hoài đối với câu nói này là, yên lặng đưa tay giúp Kỷ Hành đóng lại cửa sổ.
Điền Thất: “…” Một bầy bệnh thần kinh!!!
Kỷ Hành vừa lòng gật gật đầu, hắn đi qua đem Điền Thất đang nỗ lực mở cửa sổ nắm trở về, thuận tay ấn nàng đến vách tường bên cạnh. Một tay của hắn giữ lấy bờ vai Điền Thất không cho phép nàng loạn động, một tay kia thì chống tường, đỡ lấy thân thể của chính mình.
Hai người cách được quá gần, hô hấp đều quấn quýt đến cùng nhau. Điền Thất cũng không biết là bị dọa hay là bị xấu hổ, mà hai má đỏ bừng. Không khí trong phòng phảng phất đột nhiên nóng lên. Nàng bị hắn nhốt vào trong không gian nhỏ hẹp này, trong lòng đã sớm rối loạn, nhất thời trừng to mắt xem hắn, trong miệng lắp ba lắp bắp, “Hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng…”
Hoàng nửa ngày, nói cũng nói không ra.
Ánh mắt Kỷ Hành dần dần tái đi, giống như là tầng mây an tĩnh đang giấu đầy gió lốc. Hắn để sát vào một chút, cúi đầu cười nhìn Điền Thất, nhíu mày nói, “Sao, không hiểu được phi lễ là như thế nào à?” Thanh âm bị áp được cực thấp, bởi vì tận lực kềm chế, nên trong giọng nói thuần hậu thoáng mang theo khàn khàn, ẩn hàm một loại dụ hoặc không thể nói thành lời.
Điền Thất cơ hồ có thể cảm thụ đến lồng ngực của Kỷ Hành hơi chấn động khi nói lời này, “Hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng…” Trước kia nàng tự xưng là tiểu phi hiệp cơ trí và trấn định, nhưng lúc này đầu óc cũng chỉ là một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc trấn định không nỗi, cơ trí không xong.
(* Tiểu phi hiệp = Peter Pan)
“Không sao, trẫm có thể dạy cho ngươi.” Kỷ Hành nói.
“Hoàng thượng…”
Rốt cuộc nói ra, rồi lại bị hắn đổ trở về.