Đêm không gió không trăng.
Ngày đó rơi một trận tuyết lớn, tuyết vừa mới ngừng. Toàn bộ thế giới giống như là dương chi bạch ngọc bị nghiền nát vụn, bao phủ thêm một tầng trắng xóa lạnh lẽo thật dầy.
Nơi này phía trước không thôn phía sau không xóm, tại một mảnh tuyết trắng mà mắt người nhìn không thấy bờ bến, có một tòa kiến trúc.
Đây là một ngôi miếu hoang. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, tường viện bằng đá xanh đã sớm suy sụp đổ vụn, góc cửa sổ đọng đầy bụi đất giăng khắp mạng nhện, tại gió đông lẫm lẫm mà run lẩy bẩy. Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy được trong miếu có ánh lửa lờ mờ chớp động.
Kèm với ánh lửa lay động, trong miếu truyền ra một tiếng thở thật dài, thanh âm tựa hồ so với đêm tuyết ở tây bắc này còn muốn thê lương hơn mấy phần.
Tiếp, có một nữ tử khuyên nhủ, “Lão gia, núi xanh còn đó, sợ gì không củi đốt.”
Nam tử đáp, “Ta sợ là ngay cả núi xanh đều lưu không được. Nghĩ cuộc đời Quý Thanh Vân ta tận trung vì nước, đến bây giờ lại vì gian hoạn làm hại mà lưu lạc đến tận đây. Tuy rằng phán là lưu đày, nhưng lấy lòng dạ của Trần Vô Dung, hắn chưa hẳn có thể buông tha ta, nói không chừng lúc nào đó liền phái người tới lấy mạng của ta. Ta không sợ chết, chỉ sợ liên lụy người nhà.”
“Lão gia nghĩ thoáng chút. Trần Vô Dung tuy là vô pháp vô thiên, nhưng lão gia là quan dưới trướng thái tử, hắn hẳn là sẽ không cả gan làm loạn đến mức thật sự lấy mạng của ngươi. Chúng ta bây giờ lưu đày Liêu Đông, qua chút năm được đại xa, hoặc có thể về kinh, đến lúc đó tình cảnh ắt hẳn không so với bây giờ kém. Hiện tại triều chính hắc ám, gian nịnh cầm quyền, trung thần oan khiên, kinh thành đã thành nơi thị phi, lần này lưu đày chưa hẳn sẽ không nhân họa đắc phúc.”
“Những lời nàng nói ta đều hiểu, chỉ là nàng cùng ta, khiến cho nàng chịu ủy khuất.”
“Lão gia nói thế làm cái gì, ta là thê tử của ngươi, lý nên cùng ngươi đồng cam cộng khổ.”
Nam nhân lại thán thán thở dài, nói, “Ta và Tôn Tòng Thụy quen nhau hai mươi mấy năm, nghĩ không đến lần này hắn vì bảo toàn chính mình mà ám hại ta như thế, thật là làm cho lòng người băng giá.”
Nữ tử tiện đà trấn an, “Đó chính là cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng. Lại nói, Tôn Tòng Thụy đã là bạn chí thân của ngươi, chuyện này cũng chưa hẳn thật do hắn gây nên, có lẽ là người nơi nào khác ở trước mặt Trần Vô Dung nói bậy về lão gia?”
“Những lời kia ta chỉ nói với mình Tôn Tòng Thụy, sau Trần Vô Dung lại ở trước mặt ta không rơi một chữ lặp lại, thấy rõ sẽ không là người khác. Sau khi ta và nàng thân hãm ngục tù, người bị Trần Vô Dung phòng bị như thái tử mà còn có thể trăm phương ngàn kế đến gặp ta một mặt, nếu Tôn Tòng Thụy thật lòng đối đãi ta, thì làm sao lại một mặt cũng không gặp quá?”
Hai người nói xong, mạnh ai người nấy lại thở dài.
Quý Thanh Vân hướng về phương nam xa xa lạy dài mà nói, “Ân tri ngộ của thái tử điện hạ, ta cũng không biết còn có cơ hội để hồi báo hay không.”
Lúc này, một cái giọng nam cắt ngang bọn họ, “Ồn ào cái gì!… Cái quỷ thời tiết này, lạnh muốn chết!”
Đôi nam nữ kia liền không nói nữa, trong miếu nhất thời an tĩnh lại, một lát sau mới truyền ra tiếng nói nhỏ ôn nhu của nữ tử, giọng nói trong veo mềm mại, tựa ca hát tựa ngâm nga, giống như là một dòng suối nhỏ đang lẳng lặng chảy xuôi, điềm tĩnh an nhiên, dẫn người ta đi vào giấc mộng.
— nàng đây là đang dỗ trẻ con vào giấc ngủ.
Cô bé tựa vào trong ngực nàng lại trợn tròn mắt to, nửa điểm buồn ngủ cũng không hề có.
Lúc này bọn họ đang vây quanh ở cạnh đống lửa, ánh lửa chiếu ra vách tường loang lổ, trên tường có chút chữ viết, sớm đã mơ hồ không rõ, nét bút hào phóng quái dị, dưới ánh lửa u ám nhìn chữ xấu như gà bới.
Tượng Phật trong đại đường do bùn nặn thành, đã rớt một cánh tay, da mặt bong ra từng mảng từng mảng, xem qua cực kỳ nanh ác. Không giống như là Phật Đà, càng giống như là Diêm La.
Cô bé nhịn không được rùng mình một cái.
Không phải bị dọa, mà là bị lạnh.
Bốn vách tường của ngôi miếu này đều lùa gió, dù cho bọn họ đã đốt lửa, hơi ấm cũng rất nhanh bị gió lạnh chạy vào bên trong thổi tán. Trên người cô bé chỉ mặc hai lớp áo, bên ngoài áo lót mỏng manh chỉ khoác một mảnh áo tù nhân đơn bạc. Phía trước lại là có bạn cũ của phụ thân đưa tới quần áo mùa đông, đáng tiếc đã sớm bị mấy người công sai trước mắt tịch thu.
Công sai tổng cộng có bốn tên, bọn hắn mặc áo bông thật dày, chân tay co cóng quây quần với nhau, rồi thường thường mắng một câu thời tiết chết tiệt, thuận tiện mắng luôn công việc chết giẫm này.
Chính diện mùa đông áp giải phạm nhân đi biên cảnh, gặp được gió to tuyết lớn không thể chạy đi, lại tìm không được trạm dịch, chỉ có thể trốn tránh vào trong ngôi miếu đổ này chịu dày vò. Không có cái sai sử nào so với này càng xui.
Bọn hắn tổng cộng cần áp giải bốn người, một đôi phu thê kèm thêm một đôi trai gái. Bé gái chừng mười một mười hai tuổi, bé trai nhỏ hơn hai ba tuổi, hai đứa nhỏ theo cha mẹ chịu tội, một đường đi tới mặt mũi đều tiều tụy, thịt trên mặt đều tiêu hết, nên đôi mắt liền có vẻ lớn khác bình thường.
Lúc này đứa bé trai nhà bọn họ đang được phụ thân ôm, nhưng cũng đông lạnh run lẩy bẩy, khó mà nhập mộng.
Mấy tên công sai buồn chán hết sức, liền đánh giá mấy kẻ phạm nhân lần nữa. Nữ nhân là một người đẹp hết thời, cũng còn mấy phần nhan sắc, đứa bé gái trong lòng nàng ta tuy rằng dung nhan chật vật, nhưng ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp thoát tục. Bọn công sai sờ sờ cằm trao đổi ánh mắt với nhau một chút liền biết ý tưởng của nhau, thế là nhìn nhau cười.
Hoang giao dã ngoại, đối phương lại là phạm nhân, đùa bỡn một hai cái chắc hẳn sẽ không có chuyện.
Chẳng qua bọn hắn bất đồng ý kiến về việc chơi lớn trước hay chơi nhỏ trước. Cuối cùng vì trên người bé gái không mang gông xiềng, bọn hắn nhất trí thử một lần với cô bé trước.
Mấy tia mắt đồng thời dừng trên người cô bé nhỏ đang run lẩy bẩy.
Bé gái tuy là không hiểu ý đồ của bọn hắn, nhưng ánh mắt như thế khiến cho nàng cực không thoải mái, thậm chí có chút buồn nôn.
Hai tên công sai tiến tới đó, đem bé gái kéo ra khỏi vòng tay của mẫu thân mình, rồi kéo lê cô bé tới một cái góc khuất. Hai tên còn lại chế trụ những người khác, không cho bọn họ nhúc nhích.
Trong miếu nhất thời tràn ngập tiếng rống giận của nam nhân, tiếng cầu khẩn của nữ nhân, tiếng thét thất thanh của bé gái, tiếng khóc thảm thiết vì không biết phải làm sao của bé trai, cùng với lời xấu xa dơ bẩn của đám công sai đang hưng phấn.
Cô bé gắt gao giữ lấy quần áo, nhưng áo tù vẫn là bị lột ra, một tên đưa tay mò trong quần áo, mới vừa đụng tới bờ eo của cô bé thì hắn liền hưng phấn khẽ kêu một tiếng. Một kẻ khác dùng một tay khống chế cô bé không cho nàng loạn động, một tay kia thì kéo đi áo lót ra, quần áo còn chưa cởi xong, hắn đã khẩn cấp vội vã luồn tới sau cổ của bé gái loạn cắn loạn hôn.
Nàng khóc đến tê liệt tim gan.
Ngay tại lúc này, “Oành” một tiếng, cửa gổ sơ sài bất thình lình bị đá văng ra, mấy cái bóng người nhảy vào trong, vừa thấy được mấy người phía trước tượng Phật liền giơ đao chém xuống.
Trong miếu rối thành một nùi.
Bàn tay trên người đột nhiên dừng lại, bé gái từ cực độ sợ hãi hơi hơi hoàn hồn, lập tức thấy được phụ thân mang theo gông xiềng đang từ nơi không xa hướng phía mình chạy tới.
Bất quá hắn chạy ra không được mấy bước, liền bị người áo đen phía sau dùng một đao chém ngã.
Mẫu thân đã nằm trong vũng máu.
Đám công sai chạy trối chết, không có chút lực phản kháng.
Đệ đệ vừa khóc vừa chạy loạn, có lẽ do thân hình nhỏ nhắn nên nó tương đối linh hoạt, một người áo đen chém nó hai cái vậy mà không chém trúng, lúc này một người áo đen khác chạy tới làm nên vòng vây.
Bé trai tự biết chính mình chạy không khỏi, trước khi chết kêu lên một câu nói cuối cùng, “Tỷ tỷ chạy mau!”
Bé gái rốt cuộc phản ứng kịp. Nàng muốn chạy.
Nhưng mà, chạy đi đâu?
Lúc này mắt thấy đám áo đen kia sắp giải quyết xong những người khác, hướng phía bên này đuổi tới. Bé gái không kịp nghĩ nhiều, mà chạy đến phía trước cửa sổ gần đó, nhảy cửa sổ ra ngoài. May mắn là cửa sổ này không cao, nên nhảy ra ngoài không quá khó.
Tiếp sau đó, cô bé căng chân chạy như điên trong giá tuyết.
Nhưng mà một tiểu cô nương lại làm sao có thể chạy qua một bầy sát thủ. Nàng rất nhanh bị đuổi kịp.
Nàng cho rằng nàng nhất định sẽ chết, nhưng mà trong giây lát đó nàng cảm giác dưới chân trống rỗng, tiếp theo liền ngã xuống một cái sườn dốc, thuận theo sườn dốc lăn đi xuống. Còn chưa lăn đến đáy thì một tảng tuyết đọng rất lớn bên trên sụp xuống, trợt tới chỗ nàng đem nàng vùi lấp.
Mấy người áo đen xuống dưới định đem nàng đào ra, thỉnh thoảng thẳng tay hướng trong tuyết đâm một đao. Đang tìm kiếm, nơi không xa đột nhiên truyền tới một đạo tín hiệu, mấy người vội vàng chạy trở về ngôi miếu hoang.
Lúc cô bé kia gian nan bò từ trong tuyết ra thì đám người áo đen đã không còn bận tâm đến nơi này. Nàng ngồi ở trên mặt tuyết, trên người lạnh như là rơi vào băng động, nhưng mà còn có một thứso với đêm đông hắc ám này lạnh hơn, chính là lòng nàng.
Chết, chết hết. Cha của nàng, nương của nàng, đệ đệ của nàng, chết hết. Chết ở trước mặt nàng.
Hình ảnh thê thảm như thế, cả một đời nàng cũng sẽ không quên mất.
Nàng ngồi trên nền tuyết lạnh buốt, dùng tay ôm đầu gối, chôn mặt ở trên đùi, cúi đầu khóc nức nở.
Một người ăn bận như thợ săn đi qua nơi này, thấy được một tiểu cô nương mặc quần áo trắng ngồi khóc trên sườn dốc. Hắn có chút cảnh giác, định đi, nhưng sau khi đi được mấy bước lại nghe được tiếng khóc bi thương kia thì thật sự không nhẫn tâm, thế là lộn trở lại, xa xa nhìn cô nương kia, hắn hỏi, “Ngươi… Là quỷ ư?”
Tiểu cô nương khóc lắc lắc đầu.