Tôn Tòng Thụy cảm thấy, không cần biết vì sao Điền Thất đi Đại Lý Tự, thì đều không hợp quy củ, liền tính hắn có thánh chỉ của Hoàng thượng cũng không được. Chức trách của thái giám chính là chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Hoàng thượng, chuyện ở Đại Lý Tự không phải là chuyện bọn hắn có thể đụng. Nếu như Hoàng thượng thực sự sai thái giám đi Đại Lý Tự làm việc, vậy thì với tư cách là một tên “thần can gián”, Tôn Tòng Thụy có thể thẳng thắn can gián; nếu như Điền Thất không có thánh chỉ mà tự tiện ra vào Đại Lý Tự, vậy thì càng dễ đối phó. Hơn nữa, đem chuyện này đâm đâm thật sâu một cái, nói không chừng còn có thể đem Đường Nhược Linh góp vào luôn, một gậy đánh hai người.
Chuyện mua bán này xem sao cũng ổn kiếm không bồi, Tôn Tòng Thụy đánh bàn tính vang đùng đùng, nhanh chóng đi tìm Hoàng thượng cáo trạng. Cũng không nói Điền Thất ra sao ra sao, mà chỉ thành khẩn khuyên nhủ Hoàng thượng cho dù có tín nhiệm hoạn quan đi nữa, thì cũng không nên để bọn hắn lẫn vào chính sự.
Hắn thực là có chút gấp, Đường Nhược Linh dưới sự trợ giúp của Điền Thất mà đầu ngọn gió càng lúc càng mạnh mẽ, nếu hắn không phải kích, sớm muộn có một ngày bị lật đổ địa vị. Lại nói, hiện tại Điền Thất được Hoàng thượng sủng dùng, tên bị thiến này không chừng lúc nào đó lại buông lời gièm pha về hắn với Hoàng thượng nha, càng sớm vặn ngã càng là an toàn.
Tôn Tòng Thụy vốn tưởng rằng, Điền Thất có thánh chỉ hay không thánh chỉ thì chuyện này rất dễ dàng liền có thể từ chỗ của Hoàng thượng moi ra tới. Đáng tiếc phản ứng của Hoàng thượng khiến hắn rất thất vọng, bởi vì Hoàng thượng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói một câu, “Trẫm biết” liền không có câu sau.
Tôn Tòng Thụy ngượng ngùng rời đi.
Tâm tình của Kỷ Hành không hề bình tĩnh giống như biểu cảm của hắn. Điền Thất đi Đại Lý Tự, hơn nữa là giấu hắn, cắt đuôi người mà hắn phái đi cùng. Nàng tới cùng có chuyện gì không thể cho người khác biết?
Con bé đần độn này, liền tính làm cũng không làm cho sạch sẽ, lưu lại nhược điểm cho người khác, Kỷ Hành lại có chút khinh bỉ nàng.
Đang khinh bỉ, thì Điền Thất đi vào, đứng ở vị trí cố định của nàng, thường thường dò xét nhìn Hoàng thượng một cái.
Kỷ Hành đột nhiên hỏi, “Hôm qua nàng đi Đại Lý Tự làm cái gì?”
Điền Thất cả kinh, cúi đầu xuống con mắt lăn lông lốc. Hoàng thượng trước không hỏi, hiện tại hỏi tới, thấy rõ chuyện này tám phần là mới do Tôn Tòng Thụy giũ ra tới, lão già kia khẳng định nói không ra cái lời hay gì. Bất quá Tôn Tòng Thụy khẳng định là không có chứng cớ, Điền Thất mới sẽ không thừa nhận là mình giả truyền thánh chỉ tự tiện lật hồ sơ, thế là nàng quỳ xuống nói bậy nói bạ, “Hoàng thượng thứ tội, ở Đại Lý Tự có người cùng nô tài hẹn mua một vật, chẳng qua tới lúc hẹn hắn lại không tới tiệm Bảo Hòa, nô tài đợi không kịp liền đi Đại Lý Tự tìm hắn.”
Kỷ Hành từ chối cho ý kiến, mà cau mày nói, “Lên, lúc không có người không cần quỳ tới quỳ đi. Còn nữa… Cũng không cần tự xưng ‘nô tài’.”
Sự đối đãi đặc thù này khiến cho lòng Điền Thất ấm áp và ngọt nhè nhẹ, nàng đứng lên, hướng Kỷ Hành cười cười, hai trong mắt như nước hồ thu doanh doanh nhìn quanh sinh tình.
Kỷ Hành nắm cán bút cười xem nàng, “Ban ngày ban mặt nàng đừng có mà câu dẫn ta,” nói trọn ý lại thấy Điền Thất đỏ mặt cúi đầu, hắn lại bồi thêm một câu, “Buổi tối lại tới.”
***
Điền Thất cảm thấy Tôn Tòng Thụy rất có khả năng sẽ không từ bỏ ý đồ, nàng cần sớm làm cái chuẩn bị. Nàng ở trước mặt Hoàng thượng nói dối, tổng yếu phải xuyến cái khẩu cung, lấy phòng bị hỏi, còn có cái giúp. Thế là nàng đi gặp Đường Thiên Viễn, Kỷ Chinh cũng cùng nhau tới.
Đường Thiên Viễn đang vì kỳ thi hội sang năm mà làm chuẩn bị, tuy là thiên tư của hắn thông minh, nhưng thi hội tụ tập người thông minh khắp thiên hạ, hắn tự nhiên không dám xem thường. Lần này hắn tới ngoại trừ cùng Điền Thất và Kỷ Chinh tụ họp, còn mang thư mà Trịnh Thiếu Phong gửi về nhờ hắn đưa cho hai người.
Điền Thất đương trường mở thư ra xem, nội dung đại khái chính là nhật ký nhập ngũ của Trịnh thiếu gia, một số giới thiệu về phong tình bản địa cùng ẩm thực, còn có một vài tâm đắc khi theo đuổi cô nương. Một người nhìn thấy mực nước liền nhức đầu như Trịnh Thiếu Phong lại có thể viết ra một xấp thư dày như vậy thì thật là khó được, bởi vậy thấy rõ bản chất nói nhảm của hắn. Điền Thất cất kỹ thư, rồi cùng Đường Thiên Viễn và Kỷ Chinh ân cần thăm hỏi lẫn nhau một chút tình hình gần đây. Kỷ Chinh tổng cảm thấy hai người tuy không gặp nhau chưa đến hai tháng, lại giống như là hai năm chưa gặp. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Điền Thất một câu, cũng có nhiều chuyện muốn kể ra với nàng, chỉ đáng tiếc ngại cho Đường Thiên Viễn ở đây, hắn nói không nên lời.
Điền Thất cùng hai người nói về “chuyện lý thú” của chính mình: “Hôm kia ta được một thứ rất hay ho, bèn hẹn Tô Khánh Hải của Đại Lý Tự nói giá tiền, ai biết hắn không tới tìm ta, ta lại bị người khác truy mua, quýnh lên liền đi Đại Lý Tự tìm Tô Khánh Hải. Lão già Tôn Tòng Thụy kia thế nhưng đem chuyện này bẩm báo ngự tiền, các ngươi nói có buồn cười hay không chứ.”
Tô Khánh Hải chính là tiểu quan quản hồ sơ vụ án kia, hắn là môn sinh của Đường Nhược Linh, cùng Đường gia có chút quan hệ họ hàng thân thích, Đường Thiên Viễn cũng nhận thức hắn. Lúc này nghe đến Điền Thất nói thế, Đường Thiên Viễn cười nói, “Chuyện này có cái gì mà lo lắng, Hoàng thượng nhìn rõ mọi việc, nhất định sẽ không oan uổng người tốt.”
Điền Thất lắc đầu thở dài, “Ta sợ là hắn bịa đặt cái khác về ta. Chao ôi, còn phải cảm phiền Tô đại nhân giúp ta chứng chứng thanh bạch một chút.”
Đến lúc này Đường Thiên Viễn còn nghe không ra được huyền cơ, thì hắn không phải là Đường Thiên Viễn. Cùng ngày trở về, hắn đem chuyện này nói với cha hắn, lại tìm Tô Khánh Hải hỏi một câu, sự tình nhất thời rõ ràng: Điền Thất giả truyền thánh chỉ, kết quả bị Tôn Tòng Thụy chơi ngược một cú, hiện tại túm không xong, tới tìm Đường Nhược Linh cầu cứu.
Đường Nhược Linh tử tế cân nhắc phong hiểm và lợi ích cùng hiệu quả nếu kéo Điền Thất một phen, cuối cùng được ra kết luận: Điền công công vẫn là rất đáng được cứu một cái. Dù sao bọn hắn cần phải làm là khiến cho Tô Khánh Hải thủ khẩu như bình, nếu Hoàng thượng hỏi, cứ dựa theo cách nói của Điền Thất mà trả lời. Tôn Tòng Thụy không có chứng cớ liền không biện pháp, tội danh của Điền Thất nhiều lắm chỉ là phi pháp ra vào những nơi không cho phép thái giám tới, điểm này sẽ chịu trừng phạt thế nào, vậy thì phải xem Hoàng thượng lưu cho hắn bao nhiêu tình cảm và thể diện.
***
Tôn Tòng Thụy quả nhiên không ra ngoài sở liệu của Điền Thất, nắm mãi chuyện nàng ra vào Đại Lý Tự không buông. Hắn phát động người của Đô Sát Viện liên tiếp dâng mấy phong tấu chương, chỉ trích Hoàng thượng sủng dùng hoạn quan, nói Điền Thất yêu ngôn hoặc chủ, nhắc nhở Hoàng thượng không cần quên mất Trần Vô Dung của năm đó, vân vân.
Chúng ngôn quan nói chuyện đều rất trực tiếp, tuy rằng là văn nhân, nhưng khi mắng chửi người thì rất có một loại phong phạm của những người đàn bà chanh chua xắn tay áo chửi nhau ngoài đường cái. Kỷ Hành chính mình thường xuyên bị ngôn quan quở trách, sớm đã có lực miễn dịch, bị mắng mắng cũng không sao, nhưng hắn chịu không nỗi bọn hắn mắng Điền Thất. Người mà chính hắn thương còn không kịp, lại bị đám người miệng đỏ răng trắng kia nói thành “gian nịnh” “tiểu nhân”, thậm chí là “tiện nô”, thậm chí là “kiến chuột”… Kỷ hành tức đến nỗi đem tất cả tấu chương quật hết xuống đất.
Điền Thất đang đứng ở phía dưới, nàng còn không rõ chuyện gì xảy ra, lại thấy được mặt rồng giận dữ, nàng cẩn thận khom người đem tất cả tấu chương nhặt lên sắp xếp lại, nhẹ nhàng đặt lên trên ngự án.
Kỷ hành tùy tay rút một bản tấu chương ném cho Điền Thất, để cho nàng xem. Điền Thất xem xong ủy khuất nói, “Ta biết hắn xem ta không thuận mắt mà.”
“Hắn” này, tự nhiên là chỉ Tôn Tòng Thụy.
Kỷ Hành chỉ lo tức giận, Điền Thất vừa nói như thế, lại là nhắc nhở hắn. Tôn Tòng Thụy luôn luôn cùng Điền Thất bất hòa, lại là tên giả bộ thanh cao, lần này hắn phát động ngôn quan dâng sớ, khuyên can là giả, mượn cơ hội này đối phó với Điền Thất mới là thực. Tuy rằng Điền Thất cũng có chỗ không đúng, không nên dễ dàng chạy đi Đại Lý Tự, phạm vào kiêng kỵ, nhưng loại cách làm này của Tôn Tòng Thụy, khiến cho Kỷ Hành rất ghê tởm.
Điền Thất đồng dạng cảm thấy ghê tởm. Mỗi người đều nói đám thái giám đều là mắt chó nhìn người thấp, kỳ thật những kẻ làm quan làm sao không phải. Biết Hoàng thượng không thích thái giám, bọn hắn liền buông miệng ra mắng, cũng không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cầu có thể giúp chính mình bác được một cái danh khuyên bảo. Nàng bất quá là đi Đại Lý Tự dạo một vòng, liền bị người ta đem cả tổ tông ra mắng cùng, cũng không biết tới cùng ai mới là “Mây mù che mắt” “Thị phi không phân”. Thật là người thế nào nuôi ra chó thế ấy, Tôn Tòng Thụy lần này ý tứ đại khái là cùng nàng trở mặt, Điền Thất cười lạnh, xem ra độ lượng của lão già này cạn quá cạn, thủ đoạn cũng không cao minh được đến đâu.
Thôi được, kỳ thật Tôn Tòng Thụy đã tẫn lực. Cơ hội dọn dẹp Điền Thất quá khó được, hắn quả thật có chút chỉ vì cái trước mắt. Bất quá, thủ đoạn lần này của hắn cũng có chỗ xảo diệu của hắn, tuy rằng kiếm chỉ vào Điền Thất, nhưng đem Hoàng thượng hiếp bức cùng nhau. Quậy được giống như là nếu Hoàng thượng không xử lý Điền Thất, liền nhất định là cùng một bọn với Điền Thất, bị Điền Thất mang hư hỏng, lúc này khơi dậy hồi ức thống khổ của Hoàng thượng về thái giám. Như vậy xem tới, Hoàng thượng lại có cái lý do gì mà không xử lý một tên tiểu thái giám không đáng tiền chứ?
Bình thường mà nói, cái ý nghĩ này của hắn là đúng. Bình thường mà nói, làm Hoàng đế thì lúc này cũng sẽ vứt bỏ thái giám để bảo trụ thanh danh của chính mình. Đáng tiếc Tôn Tòng Thụy thật sự là không có cái sức tưởng tượng kia, có thể đoán được loại sự thật Hoàng thượng đã bị thái giám bao mất từ lâu, thế là kết quả của chuyện này hắn liền chuẩn bị không kịp.
Hoàng thượng không có xử phạt Điền Thất, mà thản nhiên thừa nhận chính mình sai Điền Thất đi Đại Lý Tự làm việc, hơn nữa tỏ vẻ ý ăn năn, làm một hồi minh quân nghe gián. Hoàng thượng còn trọng điểm khen ngợi mấy ngôn quan dâng sớ, cổ vũ bọn hắn không ngừng cố gắng.
Điền Thất tiếp tục tiêu dao tự tại.
Tôn Tòng Thụy trợn mắt há mồm.
Những ngày tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục trợn mắt há mồm đi xuống. Hoàng thượng không nhanh không chậm làm vài chuyện, sinh động thuyết minh cái gì gọi là “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
Đầu tiên, chuyện ấm quan (*) của trưởng tử Tôn Tòng Thụy là Tôn Phiền có thể phải thương lượng thương lượng. Tôn Tòng Thụy là Lễ bộ Thượng thư, chính nhị phẩm, nhưng mà trên đầu hắn mang theo mấy cái chức vụ của chính nhất phẩm Thái sư, cho nên ấm quan của Tôn Phiền dựa theo lệ thường phải là dựa theo chức quan chính nhất phẩm mà ấm. Hoàng thượng cảm thấy, Tôn Tòng Thụy lĩnh là công việc chính nhị phẩm, tự nhiên nên ấn theo chính nhị phẩm mà luận, như vậy Tôn Phiền cũng chỉ có thể lĩnh cái ấm chức chính lục phẩm. À, đúng rồi, Tôn Phiền không phải chính là tên công tử quần lụa đã từng trần truồng ở ngoài đường rồi lại còn kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Nhân phẩm của người này quá kém, lại hàng hai cấp! Chính thất phẩm ấm nha, bất quản lựa làm sao đều là chức quan rách nát. Kỷ Hành cười mà không nói.
(*) Ấm quan: “ấm” nghĩa là “râm mát/che chở”. Thời phong kiến, cha ông có công, chức quan cao thì con cháu sẽ được hưởng đãi ngộ như được đi học và được bổ làm quan, vì chức quan này là dựa vào bóng mát của cha ông mà có nên thường gọi là “ấm quan”. Thường là những chức quan nhàn tản, người không có tài học vẫn làm được.
Tiếp theo, đám ngôn quan “lời thật thì khó nghe” kia, cũng có thể lại điều động điều động, phát huy càng lớn năng lượng vì quốc tận trung. Vân Nam là một nơi rất tốt, dân phong thuần phác. Lĩnh Nam cũng không tệ, “Ngày ăn vải chín ba trăm quả, muốn mãi làm dân đất Lĩnh Nam” (**) thôi, tiểu tử nhà ngươi nhặt món hời nha! Cái gì, không muốn đi những nơi này? Ha ha, thì ra ngươi muốn chống lại thánh chỉ…
(**) Nv: “Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân”
Hai câu thơ “Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân” nằm trong bài thơ Thực Lệ Chi của Tô Thức
食荔枝
羅浮山下四時春,
蘆橘楊梅次第新。
日啖荔枝三百顆,
不辭長作嶺南人。
Thực lệ chi
La Phù sơn hạ tứ thì xuân,
Lô quất dương mai thứ đệ tân.
Nhật đạm lệ chi tam bách khoả,
Bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.
Dịch thơ:
Dưới núi La Phù xuân suốt năm
Mơ tươi, quất chín đủ thời trân
Ngày ăn vải chín ba trăm quả
Muốn mãi làm dân đất Lĩnh Nam.