Mặc dù làm việc mấy năm nay, tiếp xúc với máy tính và thường xuyên thức khuya để làm
việc nhưng chưa bao giờ mắt bị thâm quầng một cách đáng sợ như thế này.
- Oappppp, mọi người chào buổi sáng – Trang vươn vai ngáp một cái dài, cô nàng trông có vẻ rất mệt mỏi.
- Hmm, tối qua có ai ngủ được không – Bảo Bảo mắt thâm quầng, lấy chai nước và một cái ly màu bạc từ trong balo ra.
- Không – Đồng thanh.
Bảo Bảo cũng chẳng bận tậm đến câu trả lời cho lắm, cô cúi đầu chăm chú làm việc của mình.
Nó thấy Bảo Bảo thay vì đổ nước từ trong chai vào ly lại đổ nước ra một cái nồi mini, ngạc nhiên hỏi:
- Chị làm gì vậy ???
- Còn không thấy chị đang đun nước – Vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
- Chị định đun vào đống kia á – Chỉ chỉ vào đống củi đã cháy gần hết vào đêm qua.
- Không bằng cái này – Bảo Bảo dơ chiếc “ly bạc” kia lên, sau đó đặt xuống đất, cô ấn nhẹ một công tắc bên hông, nắp ly chợt “chyển động”, hai đầu tách đôi ra một hệ thống siêu vi xuất hiện.
- Đây là ... - “Bếp mini hấp thụ năng lượng mặt trời” – Hắn ngạc nhiên thốt lên, mấy tháng trước khi đi sang giải quyết công việc bên chi nhánh ở Canada có nghe vài đối tác bàn luận về cái này, hình như loại bếp này chưa tung ra thị trường thì phải.
- Chính xác, là ba chị thiết kế, xài rất tốt rất tiện – Bảo Bảo nháy mắt.
- Chú Đạt ...
- Ừ
- Lê Hoàng Đạt – Hắn mấp máy, nhà khoa học nổi tiếng thế giới chuyên về các thiết bị hấp thụ năng lượng mặt trời sao, chủ công ty phát triển khoa học BT ? Nhà khoa học này rất bí ẩn, hầu như tất cả mọi người trên thế giới chưa ai biết mặt, đến cả nhân viên cao cấp trong công ty của ông cũng chưa từng thấy mặt ông một lần.
- Đúng, ba chị là chủ tịch công ty phát triển khoa học BT, BT là viết tắt của từ Bảo Trâm – Nhắc đến cha mình, cô không thể nào giấu đi niềm tự hào trong khóe mắt.
- Bảo Trâm – Hắn nhìn sang nó.
- Không phải em ... – Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi hướng đôi mắt về phía Bảo Bảo - ... mà là chị ấy.
Hắn chợt nhớ ra đám cưới của Bảo Bảo và Bob, lúc hắn nhìn thấy tấm thiệp cưới trên bàn tại sao tên cô dâu là Lê Hoàng Bảo Trâm, lúc đó hắn cứ ngỡ là nó, ... Ư, một đống mảnh ghép rối răm hiện trong đầu khiến hắn choán váng, việc này lúc trước định hỏi nó mà quên béng đi.
Như hiểu được những ý nghĩ trong đầu của hắn, nó lên tiếng: - Thực ra chị ấy tên thật là Lê Hoàng Bảo Trâm, vì mẹ em khi về làm dâu ở nhà ít có ai nhắc đến chú Đạt nên mẹ cũng không biết có sự tồn tại của chị Trâm, đến khi sang Mỹ đặt xong xuôi tên họ cho em rồi mẹ mới biết là mình có đứa cháu tên trùng với con mình. Lúc em còn nhỏ ở Mỹ, chị ấy thường đến nhà em chơi, hồi nhỏ em rất khó gần, bạn bè bên đó hầu như chẳng ai muốn gần em nhưng chị ấy lại bắt chuyện với em rất nhanh, mặc dù em nói với chị không được nhiều lắm nhưng chị lại kể cho em rất nhiều chuyện về các câu chuyện cổ tích chị đọc được, về đất nước và con người Việt Nam, ... chị ấy còn nói khi nào em sang đây sẽ dắt em đi chơi những nơi có cảnh đẹp ở đây, lúc đó em cảm thấy rất ấm áp – Nó nở nụ cười hạnh phúc trên môi – À, lạc đề rồi, vì trùng tên nên mỗi khi có người gọi hơi bất tiện thế là chị ấy quyết định lấy cái tên Bảo Bảo làm nickname của chỉ, chị ấy nói rằng tên này lấy từ một cuốn truyện mà chị ý rất thích, nhân vật chính tên là Bảo Bảo là một cậu bé dũng cảm và hiếu thảo, vì muốn chữa bệnh cho mẹ nên cậu đã leo lên núi cao để hái thảo dược cho mẹ ... – Hắn nhìn nó, rất chăm chú, khuôn mặt của nó bây giờ thật đáng yêu.
- Cafe – Bảo Bảo dơ hai ly cafe nóng hổi trước mặt hai người, hắn đang ngẩn ngơ nghe thấy giọng của Bảo Bảo thì giật mình hoàn hồn nhận lấy ly cafe từ Bảo Bảo.
Vút
Tiếng động làm mọi người chú ý, chỗ đống củi đã chạy rụi kia có một cây lao cắm thẳng trên mặt đất, ai nấy đều tái mặt nhìn xung quanh xem xét tình hình.
Từ trong bụi cây, hai bóng người bước ra, trên đầu là những lông chim, họ cởi trần, che phía dưới bằng một chiếc “váy” làm từ lá cây, trên mặt quẹt mấy đường đỏ đen loạn xạ.
Mắt hắn đỏ bừng, ôm chặt lấy nó vào ngực, khẽ mắng.
- Mẹ kiếp, là thổ dân sao?