-Được rồi anh sẽ đưa em ra khỏi đây -Một câu nói của Tân thôi mà nó cảm giác như bầu trời tươi hẳn lên,nhưng nó quay lại nói
-Không cần tôi có thể đi được ( chị này đã không biết đường anh em chỉ cho lại còn bày đặt chảnh chó nữa)
-Vậy được em cứ đi đường của em,anh đi đường của em
-Dĩ nhiên rồi,tôi không muốn liên quan bất cứ gì với anh nha
-Được rồi nhưng anh nói trước còn 5 phút nữa sẽ có trống đó,tìm đường như em đến sáng mai cũng không ra được đâu -Anh nói rồi bước đi
Không biết nó nghĩ sao lại nói
-Khoan đã
Tân cười rồi quay đầu lại với bộ mật ngây thơ nhất có thể
-Còn chuyện gì nữa à?
-Anh -Nó định chửi cho Tân một trận nhưng nghĩ đến tình thế bây giờ nó dùng giọng nhẹ nhàng
-Anh Tân có thể đưa em ra khỏi đây được không?
-Bây giờ em cần anh rồi à
-Vâng em lúc nào cũng quý anh mà,giúp em nha anh -Cái giọng nói của nó không thể bánh bèo hơn nữa
Tân nhìn vào đồng hồ rồi kéo nó đi không còn thời gian đôi co với nó nữa
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở chỗ Trang Nam
-Ơ con Nhiên nó đi đâu mà giờ nó chưa về nhỉ?-Trang lo lắng hỏi
-Đúng rồi cái con này toàn đi linh tinh,sắp đến giờ rồi mà nó còn chưa về nữa,không nhanh là coi như nó không được học trường này đâu
-Hay đi tìm nó -Trang lên tiếng
-Đi
Hai người đang định đi thì tiếng thầy hiệu trưởng cất lên
-Bây giờ còn ai chưa đến coi như không được tham dự thi
-Chết rồi con Nhiên đâu rồi sao giờ nó còn chưa về -Trang lo lắng nói
Cô giáo bắt đầu đi kiểm tra số lượng học sinh rồii đi lên nói với thầy hiệu trưởng
-Hiện nay còn thiếu em Nguyễn Hoàng Bảo Nhiên,coi như em này
-Khoan đã thầy ơi -Nó từ phía xa lên tiếng
-Em đã đến muộn coi như em không được tham dự kì thi
Nó tức giận định đi về thì đột nhiên Tân lên tiếng
-Thầy ơi là lỗi của em,lúc nãy em đi dạo quanh trường không may bị ngã,may mà có Nhiên giúp ạ -Anh vừa nói vừa đưa chỗ vết thương cho thầy xem,nó cũng ngạc nhiên lắm
Tân là một học sinh ưu tú của trường ,anh cũng ra trường đã một năm nhưng vẫn luôn góp mặt trong các hoạt động,hướng dẫn nhiều em lớp dưới nên thầy cũng phải nể anh
-Em xin thầy cho em ấy được tham dự kì thi này được không ạ?
Thầy đứng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng
-Nhiên em đứng vào hàng đi,lần sau đừng đến muộn nữa
Nó đi lại hàng,anh quay xuống nở với nó nụ cười tươi
Cuối cùng cũng kết thúc buổi họp quy chế chán chết,chúng nó dẫn nhau đi ra quán gần đó
-Ê sao mày quen được anh Tân vậy?-Nam ra đập vai nó
-Tao mà thèm quen hắn ta á,đồ khó ưa -Nó trống nạnh nói
-Mày đúng là chả có con mắt gì cả người ta như vậy kêu người ta khó ưa -Trang cũng xen vào
-Chúng mày mới là không có mắt ấy -Nó bực mình đi trước
-Nguyễn Hoàng Bảo Nhiên
Nó nghe thấy tiếng người gọi nên quay lại,nó không hề muốn nhìn thấy người trước mặt mình,nên cứ thế đi,Tân thấy vậy lên tiếng
-Em đứng lại đó cho tôi -Lời nói không to cũng không nhỏ nhưng đã gây sự chú ý của rất nhiều người,nó thấy tình hình không ổn nên quay lại chỗ Tân
-Anh muốn gì nữa đây?
-Anh đã giúp em mà em không cảm ơn à
Nó cười rồi cho anh một cú đấm
-Đây là lời cảm ơn của tôi -Nói xong nó bước đi,hai đứa bạn không dám nhìn nữa,hận không thể đấm cho nó một trận
Tân bị đấm bất ngờ nên hơi choáng một chút,anh lấy lại tinh thần đi đến chỗ nó
-Anh có chuyện muốn nói với em? -Anh kéo tay nó đi,nó bị kéo bất ngờ nên đi luôn
Anh dẫn nó đến một bãi đất trống
-Anh còn muốn làm sao?
-Em có người yêu chưa? -Không hiểu sao anh lại hỏi nó câu đó
Nó cũng ngạc nhiên không kém
-Tại sao anh lại hỏi thế? -Nó nói xong rồi cười,nó nghĩ chắc anh không thích nó đâu nên chỉ định trêu anh chút thôi,không ngờ anh lại trả lời
-À không anh chỉ muốn biết đứa con gái ngang ngạnh bướng bỉnh như em có ai thèm yêu không thôi
-Anh dám -Nó nói định giơ tay lên đánh tiếp nhưng đã bị anh chộp lấy
-Trả lời đi coi như đó là lời cảm ơn của em
-Tôi
Trong túi của anh đột nhiên có chuông điện thoại,anh nhìn màn hình biết không còn thời gian nữa
-Không còn thời gian nữa đâu
-Tôi -Nó không biết nên nói sao với anh chả lẽ nói với nó thích em trai của anh,nhưng hắn không thích nó sao
-Thôi anh đi đây,có lẽ không cần nữa rồi
Anh bước đi,nó đứng nhìn theo bóng dáng anh,nó không hiểu sao mình suốt ngày tỏ ra không ưa anh nhưng nó có cảm giác rất quý anh
-Tôi chưa có người yêu
Câu nói của nó khiến cho anh vui hơn,đó là câu trả lời mà anh muốn nghe nhất,anh quay lại nhìn nó
-Chúc anh thượng lộ bình an -Nó nở nụ cười tươi với anh,đó là lần đầu tiên nó cười với anh như vầy
Anh lấy điện thoại ra chụp,lúc nó đang cười,một nụ cười hồn nhiên trong sáng
-Anh xóa ngay đi cho tôi,sao anh cứ làm tôi bực vậy nhỉ -Nó nói rồi tiến đến cầm máy của anh ấn nút xóa
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay rồi đi ra xe
-Ngốc thật chả nhẽ em không biết đây là iphone sao? Iphone có thể khôi phục lại ảnh đã xóa mà
Anh khôi phục lại ảnh,anh nhớ lại hình ảnh lúc nó cười,rồi anh tự cười
Nó đứng đó một lúc rồi định đi,chợt cảm thấy cái gì đó lạ
-Tên Phạm Hữu Tân đáng ghét,hắn ta dùng iphone,sao mình không nhận ra chứ,ngốc quá đi
-Đúng là mày ngốc thật đó -Trang và Nam từ phía sau đi lại
-Sao hai tụi mày ở đây?-Nó ngạc nhiên hỏi
-Thì....
-Hai đứa mày dám nghe lén sao?-Nó sắn tay áo lên chuẩn bị cho cuộc chiến
-Không phải tụi tao chỉ mới tới thôi
Nó không tin cứ thế đuổi đánh nhau,chúng nó đánh nhau một lúc mệt rồi nằm ra bãi đất,Trang đột nhiên lên tiếng
-Sao mày lại ra đây,không phải mày thích hắn sao,lẽ ra mày phải theo đuổi hắn chứ
-Nếu cho tao chọn giữa tình yêu,tình bạn và học tập thì tao sẽ chọn học tập và tình bạn chứ tình yêu đến một lúc nào đó nếu có duyên thì sẽ đến được với nhau thôi
Nó nói vậy khiến Trang suy nghĩ về cuộc tình của cô và Đạt