-Không phải mày kêu nhớ hai bọn tao sao,mày có phúc lắm mới được bọn tao mùng hai sang đây đó -Trang đi đến chỗ nó nói bằng tất cả niềm tự hào mà hai đứa cô dành cho nó
-Tao có nói nhớ chúng mày đâu,tao nói tao nhớ chó mà
-Mày.... -Trang tức không làm gì được -Người yêu ơi nó bắt nạt người yêu kìa -Trang quay sang làm nũng với em nó
-Cái này người yêu chịu thôi,tại người yêu ngu để nó bắt được thóp nên mới vậy đó
Nam đứng từ nãy giờ nghe bọn nó nói mà không chen được câu nào,Nam biết cậu mà chen vào thì xác định luôn với hai đứa tụi nó
-Mẹ! Tiền lì xì của con đâu
" Mẹ " một tiếng mẹ thôi cũng đủ làm cho Băng suy nghĩ " Từ bao giờ hai đứa nó đã công khai tình cảm mà mình không biết vậy nhỉ "
-Thằng kia mày đừng có suốt ngày gọi mẹ tao là mẹ mày có được không? Nghe mà thấy ớn hết cả người -Nó đang thay đồ trong nhà nghe thấy tiếng Nam gọi mẹ mà tức điên cả lên " Mẹ của mình mà sao nó cứ gọi thế nhỉ đã ai cho nó bước chân vào nhà này đâu "
-Tao thích thì tao gọi thôi mắc mớ gì mày phải lên tiếng cấm cản -Nam cũng đâu có vừa cậu có " mẹ " bảo kê rồi nên không sợ
-Ê người yêu hai người họ thích nhau thật à? -Băng tiến đến chỗ Trang hỏi
-Không phải -Nam từ đâu ngó đầu vào cuộc nói chuyện giữa hai đứa tụi cô -Em nghĩ sao một đứa đẹp trai,học giỏi,ngoan hiền như anh lại đi thích một đứa xấu xa,bướng bỉnh như nó chứ
Nó phải thay quần áo nhanh " Đợi đi sắp đến lúc mày phải chết dưới tay tao rồi Nam ơi "
-Thế vậy anh thích người như nào? -Từ bao giờ nó đã xuất hiện phía sau lưng Nam
-Như nào kệ tao,sao tao phải nói cho mày biết nhưng mày yên tâm mày dù cố gắng thế nào đi nữa tao cũng không thích mày đâu
-Mày ảo tưởng quá rồi đấy Nam -Nó vừa nói vừa đánh Nam,một trận đại chiến xảy ra ngay tại ngôi nhà thân yêu của nó
-Mẹ! Cứu con -Nam bị nó đánh chạy hết chỗ này đến chỗ khác,người có thể cứu cậu bây giờ chỉ có " mẹ " cậu thôi,vậy mà bà ấy chỉ cười nhìn cậu bị đánh
-Thôi ngưng mày có định đi sang bà hay không đây? -Và người cứu cậu không ai khác chính là Băng
-Tha cho mày đó hôm nay tâm trạng vui nên không thèm tính sổ với mày nữa
" Không thèm tính sổ,đánh người ta suốt từ nãy đến giờ,giờ còn nói như thế đúng là ác ôn của thời đại " Nam không dám nói những lời này ra ngoài,cậu vẫn chưa muốn chết vẫn còn muốn sánh bước với Băng
-Ơ thế giờ không có xe thì đi kiểu gì?-Nó quay sang nhìn hai chiếc xe để trước sân,rồi quay sang nhìn Trang với Nam
-Thì đi bộ hỏi ngu thế -Trang nói mà hình như để quên não hay sao ấy
-Mày có biết từ nhà tao đến nhà bà tao bao nhiêu cây không?
-Là 3 cây đó người yêu à -Băng đứng cạnh cũng chết đứng vì câu nói hết sức " ngây thơ " của Trang
-Trời tưởng gì chứ,3 cây là bình thường mà
-Bình thường -Cả 3 đứa đồng thanh nhìn Trang nói
-Mày có biết đi từ nhà mày đến trường có 1 cây mà mày đã kêu rồi giờ mày đi 3 cây kêu bình thường,nay não mày có vấn đề à?-Nó vừa nói vừa lấy tay sờ lên trán cô
-Nếu mày thích thì đi bộ một mình đi -Nam nghĩ đến cái cảnh đi bộ thì cậu đã không còn sức sống nữa rồi
-Tao mà biết nhà bà mày tao đi bộ cho chúng mày xem
-Bày đặt -Đồng thanh tập hai
-Ý kiến của Trang cũng không tồi đâu,đi bộ cho nó khỏe chân -Mẹ nó đứng nãy giờ nhìn chúng nó nói chuyện mà không nhịn được cười
-Cái gì? -Cả ba đứa quay sang chỗ mẹ nó đồng thanh tập 3
-Đó thấy chưa có tụi mày mới không có não ấy,mẹ nhỉ -Trang giờ đã có mẹ làm bia nên không sợ gì cả
-Im đi -Đang nhìn mẹ cả ba đứa tức giận quay sang nhìn Trang
Nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa chúng nó cũng không thoát khỏi cái cảnh đi bộ
-Mày thấy vui chưa? -Nó tức giận quay sang nhìn Trang -Nếu mày không nói câu đó có phải giờ đến nhà bà tao rồi không?
-Mày nghĩ ra à? Có hai cái xe đi kiểu gì? -Trang vẫn không nhận ra được sự " ngây thơ " của mình là ngu ngốc
-Taxi -Cả 3 đứa ngao ngán nhìn Trang rồi đồng thanh lên tiếng
Bây giờ cô mới thấy được sự ngu ngốc của mình " sao mình không nghĩ ra nhỉ? Mà thôi giờ mà nói câu đó đảm bảo chúng nó đánh hội đồng mình mất "
-Có sao đâu,đi bộ cũng vui mà -Cô cười để xua tan đi bầu không khí căng thẳng
-Mỏi chân quá -Băng đang đi thì ngồi xuống
-Hay để...-Nam cười tiến đến chỗ Băng đang định lên tiếng thì nó từ đâu xuất hiện
-Nam ơi! Tao mỏi chân mày cõng tao được không? -Nó thấy Nam tiến lại chỗ Băng mỉm cười rồi tiến đến chỗ cậu
Nam nhìn nó với ánh mắt " giết người ",nó kêu giúp cậu mà hết lần này đến lần khác đều phá rối cậu thôi,thế này mà là giúp à " Đời này Vũ Quốc Đăng Nam này hận nhất là Nguyễn Hoàng Bảo Nhiên "
-Tao không phải là người hầu của mày nhé -Cậu định bước đến chỗ Băng thì nó lên tiếng
-Tỏ tình
Nó nói xong đứng đó cười,nó biết là Nam sẽ phải nghe lời nó thôi.Cậu quay lại chỗ nó cúi người xuống cho nó nhảy lên
-Đồ con heo sao mày nặng thế
-Ừ tao chấp nhận làm heo để được mày cõng
Trang nhìn hai đứa nó mà thấy thương cho thằng Nam suốt ngày bị nó bắt nạt " Nam ơi,mày đúng là ngu mới để nó bắt nạt như vậy ",Trang quay sang chỗ Băng ánh mắt của Băng đang hướng về hai người họ,cô hiểu cảm giác của Băng chứ người mình yêu đi cõng một đứa con gái khác trước mặt mình sao có thể không đau,cô tiến lại chỗ Băng ngồi xuống
-Đơn phương liệu có được đáp lại không?
-Người yêu thích tên Nam đó à? -Nghe câu hỏi của Băng cô cũng biết được người Băng đơn phương là ai
-Thôi bỏ đi người yêu nói nhảm đó,đi thôi
-Sao mày lại phá tao hả Nhiên? -Cậu vẫn thắc mắc nó nói sẽ giúp cậu nhưng giúp không thấy giúp mà toàn thấy phá thôi
-Sau này mày sẽ hiểu những việc là phá hoại nầy của tao là đúng
-Tốt nhất là như vậy không thì mày đừng có trách tao
chưa bao giờ thấy cậu đe dọa cô
-Bỏ đi
Hắn và Đạt đang ngồi trong quán HLC Waiting,hình như chị chủ quán không đón Tết mà mở cửa suốt cả năm không nghỉ ngày nào cả
-Ê mày! Hôm nay không đi chúc Tết sao mà lại rủ tao ra đây? -Đây là lần đầu tiên hắn rủ Đạt đi uống nước
-Ở nhà chán,đi chúc Tết thì cũng chán không kém nên rủ mày đi ra đây cho nguôi ngoai
-À hóa ra tao là đứa giúp mày không thấy chán
Hắn cũng không quan tâm đến những lời nói sến súa của Đạt cứ thế uống nước thôi
Đạt cũng không thèm quan tâm đến hắn,vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa sổ
-Ơ kia không phải cái Nhiên sao? Có cả thằng Nam nữa kìa,vậy là chắc cũng có người yêu tao
Hắn nhìn ra ngoài thấy Nam đang cõng nó,chưa định hình thì đã bị Đạt kéo đi
-Lê Minh Trang
Nghe tiếng có người gọi Trang tý nữa ngã " Đứa nào dám gọi tên ta vậy? " Trang quay ra thì nhìn thấy Đạt,nó đang ở trên lưng Nam nghe thấy tiếng Đạt liền quay lại và thấy hắn nó nhảy xuống khỏi lưng Nam luôn