• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự nhà Húc gia.

Sau khi nhận được tin từ sở cảnh sát, Lam Sương Mai khóc ngất lên ngất xuống. "Tại sao lại bị bắt chứ? Rõ ràng hôm qua nó còn nói là muốn đưa tôi ra nước ngoài, nó sắp có tiền rồi cơ mà, sao lại thành ra thế này? Không được, tôi phải đến sở cảnh sát, phải hỏi cho ra lẽ!" Nói xong bà ấy vội vàng lên xe đến sở cảnh sát.

Có điều hiện tại Húc thị không còn như xưa nữa, tình hình bây giờ bà ấy không thể nào mà bảo lãnh Húc Tinh ra ngoài, hay là chạy án cho hắn. Điều đáng nói là hắn vào tù là do thế lực của Vương Kiên, chuyện này còn khó giải quyết hơn gấp bội.

"Cảnh sát trưởng, con trai tôi đang ở đâu? Cho tôi gặp nó đi!" Bà ấy khóc lóc nài nỉ viên cảnh

sát.

Đáng ra thì họ sẽ không đồng ý, nhưng thấy dáng vẻ khẩn khoản của bà ấy bọn họ đành gật đầu chấp nhận. "Thôi được, tôi cho bà mười lăm phút thôi, mau vào đi!"

Vừa vào trong đã thấy Húc Tinh cả người đầy thương tích nằm trong một góc, Lam Sương Mai không còn từ nào để nói nổi, bà ấy khóc như mưa. Hai chân run run đến chỗ con trai, bà ấy đau lòng hỏi.

"Con trai, là ai dám đánh con hả? Sao lại trở thành bộ dạng thế này rồi? Nói cho mẹ nghe đi, là ai đã đánh con?"

"Mẹ...mẹ..." Húc Tinh cơ thể như người sắp chết đến nơi, hắn đứng còn không nổi, chỉ có thể bò lê dưới đất đến chỗ bà ấy.

"Mẹ, là...là Nguyệt Tố Song! N...nhưng mẹ đừng tìm cô ta kiếm chuyện, bây giờ chỉ có cô ta mới cứu được con thôi! Mẹ hãy...hãy đi tìm cô ta cầu xin đi, có như vậy con mới thoát ra ngoài được!" Hắn ta giọng thều thào nói với bà ấy.

"Sao lại ra nông nổi này chứ? Húc gia chúng ta đã làm gì nên tội, để mà vướng vào cái gia đình họ Nguyệt đáng nguyền rủa kia thế này?" Lam Sương Mai vừa lau nước mắt vừa nói.

"Chuyện đó giờ không...không quan trọng, mẹ cần phải đưa con ra ngoài!" Húc Tinh khó nhọc lắc đầu đáp, hắn không muốn ở trong trại giam thêm một phút giây nào nữa.

"Được, mẹ đi tìm cô ta! Con ráng chịu khổ một chút, mẹ nhất định sẽ cứu con ra ngoài!"

Sau khi nói chuyện với Húc Tinh xong, Lam Sương Mai liền nhanh chóng đi tìm Nguyệt Tố Song. Dù không muốn chút nào, nhưng bà ấy phải hạ mình vì con trai. Nhưng cũng không khác gì con trai mình, bà ấy vừa đi đến cổng đã bị chặn lại, người không có thẻ nhân viên sẽ không được vào trong.

"Hừm, tôi không tin là mình không gặp được cô! Nguyệt Tố Song, cô đúng là một con quỷ xui xẻo! Nếu không phải vì Húc Tinh, tôi còn chẳng muốn nhìn thấy gương mặt xúi quẩy của cô!" Bà ấy tức giận mím chặt môi.

Sau một ngày chầu chực trước cổng công ty Nguyệt Tố Song, cuối cùng Lam Sương Mai cũng đã nhìn thấy cô. Bà ấy ngay lập tức liền chạy đến giữ tay cô lại, thấp giọng cầu xin.

"Tố Song, dì biết là con rất hận Húc Tinh, nhưng cũng không phải vì vậy mà đuổi cùng giết tận nó được? Cầu xin con hãy tha cho nó, xin con hãy nể tình chúng ta đã từng quen biết mà tha cho nó!"

"Dì Lam, phiền dì bỏ tay ra đi! Đây là ở công ty, hành động của dì làm tôi bị người khác dòm ngó rất khó chịu! Chúng ta không cũng không có gì để nói, dì về đi!" Nguyệt Tố Song lạnh lùng rút tay lại đáp.

"Không, dì sẽ không buông nếu con vẫn chưa đồng ý cứu Húc Tinh! Nó là con trai duy nhất của dì, mong con hãy vì người mẹ này mà tha cho nó đi!" Bà ấy vẫn quyết giữ lấy tay cô không buông.

"Cứu anh ta? Dì biết anh ta đã làm chuyện gì với tôi không hả? Tôi muốn nói cho dì biết, dù có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho hành động bẩn thỉu của anh ta đâu!" Nguyệt Tố Song lần này lại thấy tức giận, hết con rồi lại đến mẹ, bọn họ tại sao cứ bám lấy cô không chịu buông chứ.

"Con khốn này, cho mày mặt mũi mày không cần đúng không? Loại con gái lăng loàn như mày có cái gì tốt hả? Địa vị hiện tại của mày là do lên giường với đàn ông mà có, tưởng mình hay ho lắm sao?" Dù đã muối mặt cầu xin nhưng vẫn bị từ chối, Lam Sương Mai hiện tại không nhịn nổi mà lớn tiếng mạt sát cô trước chỗ đông người.

"Bà..." Nguyệt Tố Song không cách nào khiến bà ấy câm miệng được, cô lo lắng nhìn xung quanh, hi vọng không có ai để ý đến mình.

"Nói đủ chưa? Bà có tin là chỉ cần bà mắng cô ấy thêm một câu nữa, thì tội của con bà lại nặng hơn không?" Lúc này Vương Kiên đã xuất hiện, anh trừng mắt nhìn bà ấy đe dọa.

"Cậu...cậu là chủ tịch Vương!" Trông thấy ánh mắt đe dọa của anh, bà ấy sợ hãi kêu lên.

"Thật may là bà nhận ra tôi đấy! Tôi khuyên bà nên trở về nhà đi, nếu là tôi thì tôi không làm chuyện ngu ngốc như bà đâu! Ngay cả bản thân bà và gia đình còn lo không xong, thì tốt nhất là đừng đến đây gây sự!" Anh nhếch môi khinh thường nói.

"Húc Thị hôm nay đã tuyên bố phá sản rồi, còn con trai bà, chắc chắn sẽ vì hành động của bà hôm nay mà trả giá!" Lời anh nói dĩ nhiên không phải chỉ để hù dọa bà ấy, Vương Nhất Trì đã sắp xếp người trong trại giam chăm sóc cho Húc Tinh cẩn thận rồi.

"Không, không thể như vậy?" Lam Sương Mai nghe xong vô cùng sợ hãi, bà ấy không dám đứng đây nghe anh nói thêm nữa, vội vàng mà quay đầu chạy về nhà.

"Đáng đời mụ phù thủy xấu xa!" Tiểu Nghiêm ngồi trong lòng Vương Kiên cất giọng nói.

"Bảo bối nhỏ, như vậy là không tốt đâu!" Nguyệt Tố Song gõ nhẹ lên trán cậu nhóc nói.

Sau khi đuổi được người phụ nữ kia đi rồi, Vương Kiên gương mặt thay đổi ba trăm sáu mươi độ nhìn cô mỉm cười. "Song Song, chúng ta đi thôi! Anh đưa em đi xem đầm dạ hội!"

Ngày mốt là đến sinh nhật bảo bối nhỏ rồi, anh muốn đưa cô đi chọn một chiếc đầm để dự sinh nhật của cậu nhóc.

"Hả? Đầm dạ hội sao? Chắc là không cần đâu, em cảm thấy mình không hợp với những thứ sang trọng như thế!" Nguyệt Tố Song nghe anh nói có chút e ngại từ chối, cô từ lâu đã không còn thiết tha với những thứ lộng lẫy như vậy nữa rồi.

"Mẹ xinh đẹp, đi đi mà! Hôm đó là sinh nhật của con, con muốn mẹ trông phải thật xinh đẹp! Đi mà mẹ!" Nhưng Tiểu Nghiêm đã được Vương Kiên dặn dò từ trước, cậu nhóc lên tiếng nài nỉ cô đi.

"Thôi được rồi, mẹ đồng ý!" Nguyệt Tố Song vẫn là không cưỡng lại được gương mặt đáng yêu của cậu nhóc, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Vương Kiên đưa cô đến một cửa hàng thiết kế rất lớn của nhà thiết kế Simon vô cùng nổi tiếng. Để có thể đặt được thiết kế của ông ấy là một chuyện không hề dễ dàng, mà không phải ai cũng có thể làm được.

Nói là đưa cô đến chọn đầm dạ hội, chứ thật ra anh đã tinh ý đặt cho cô một chiếc váy trước rồi. Đó là chiếc váy được đặt theo số đo của cô, và dĩ nhiên cũng là thiết kế có một không hai.

""Whoa, chiếc váy này thật đẹp, mẹ mặc nó vào nhất định sẽ rất lộng lẫy!"" Tiểu Nghiêm vô cùng thích thú nhìn chiếc váy.

Mà Nguyệt Tố Song cũng đã sớm không thể rời mắt, đây là lần đầu tiên sau năm năm cô mới thấy được chiếc váy xinh đẹp thế này. Thật sự nó còn đẹp hơn những chiếc váy cô từng được mặc, khi còn làm đại tiểu thư của Nguyệt gia.

Chiếc váy có màu vàng ánh kim rực rỡ, và điểm xuyết trên thân váy là những viên đá quý lấp lánh. Phần cổ áo cúp ngực được may tinh tế, mà không quá hở hang. Vì Vương Kiên muốn. cô khiêu vũ cùng anh, cho nên anh muốn ngày hôm đó cô phải xinh đẹp nhất, không thua bất cứ thiên kim danh viện nào cả.

""Nguyệt tiểu thư, cô có hài lòng với bộ váy này hay không? Nếu không hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cô hài lòng!"" Nhà thiết kế Simon lúc này đi vào lên tiếng hỏi, ông ấy nở nụ cười khi thấy Nguyệt Tố Song.

""Không có đâu, bộ váy này đã rất tuyệt rồi!" Cô lắc đầu đáp, bởi vì cô rất thích chiếc đầm này.

""Nếu cô hài lòng thì đó là vinh dự của tôi! Nguyệt tiểu thư, sao cô không tự mình thử chiếc váy đi?"" Simon lại nói, ông ấy luôn muốn tận mắt nhìn thấy khách hàng thử váy của mình.

""Được sao? Tôi cảm thấy nếu như là mình mặc sẽ làm mất đi giá trị của chiếc đầm này mất!"" Nguyệt Tố Song lắc đầu nói.

""Ồ không, suy nghĩ của cô sai lầm rồi! Giá trị của con người mới làm nổi bật lên giá trị của trang phục, chiếc đầm này là thiết kế cho cô, chỉ có cô mới xứng đáng mặc nó thôi!"" Simon lại mỉm cười trả lời.

Thấy Nguyệt Tố Song vẫn còn do dự, Tiểu Nghiêm đã nhanh chóng đi lên kéo cô vào phòng thử đồ. ""Mẹ xinh đẹp, mau vào thay đồ thôi!"" Cậu nhóc cười toe toét nói.

Nguyệt Tố Song cứ như thế bị cậu nhóc đẩy vào phòng thử đồ, cô cũng không e ngại nữa mà cầm lấy chiếc đầm mặc vào. Quả thật lúc đầu cô nghĩ mặc vào sẽ khó chịu, nhưng kết quả không phải vậy, nó rất thoải mái.

Vương Kiên và Tiểu Nghiêm đều ngồi ở bên ngoài háo hức mong chờ, hai cha con tin chắc Nguyệt Tố Song mặc chiếc đầm này vào sẽ rất xinh đẹp.

"Thật mong chờ quá đi!" Cậu nhóc không nhịn được mà kêu lên.

"Không phải chỉ có mỗi con đâu!" Vương Kiên hắng giọng đáp, anh cũng mong chờ không kém cậu nhóc.

Mười phút sau Nguyệt Tố Song từ phòng thay đồ bước ra, trông cô vô cùng kinh diễm trong chiếc đầm đính đá quý kiêu sa. Cô hít thật sâu, mím môi nhìn Vương Kiên, không biết anh nghĩ thế nào khi mình mặc chiếc đầm này.

"Chủ tịch Vương, anh thấy thế nào? Tôi mặc nó có đẹp không?" Cô ngại ngùng mở lời hỏi anh.

Nhưng Vương Kiên hiện tại đã bị dáng vẻ của cô hút mất hồn phách, đứng bất động nhìn cô chằm chằm mà không trả lời.

"Không ổn sao? Để tôi vào thay ra vậy?" Sự im lặng của anh làm cô tưởng chiếc đầm không phù hợp với mình, cô rũ đầu xoay người muốn đi vào trong.

"Daddy!" Thấy anh không chịu nói gì, Tiểu Nghiêm đứng bên cạnh phải nhanh chóng kéo vạt áo vest của anh nhắc nhở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK