• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng Nguyệt Tố Song thức dậy sớm, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó định bụng sẽ ra ngoài làm bữa sáng cho Tiểu Nghiêm. Nhưng khi vừa bước ra ngoài phòng khách, cô đã nhìn thấy trên bàn chất đầy đồ ăn, mà những thứ này xem ra không hề rẻ chút nào.

"Chủ tịch Vương, anh là mua đồ ăn cho một đội quân hay sao?" Cô ngập ngừng lên tiếng hỏi anh.

"Không có, là mua cho ba người chúng ta! Những thứ này đều mua ở nhà hàng, tôi lại không biết cô thích ăn cái gì, cho nên bảo Vệ Trạch mua mỗi thứ một phần." Vương Kiên lắc đầu đáp, đối với anh những thứ này cũng chẳng đáng là bao.

"Như vậy cũng lãng phí quá, chúng ta sao có thể ăn hết!" Nguyệt Tố Song lúc này nở nụ cười gượng gạo nói, này cũng quá khoa trương rồi đi, bao nhiêu là thức ăn làm sao mà ba người ăn cho hết được.

"Để tôi vào phòng gọi Tiểu Nghiêm dậy!" Anh nói xong liền bước vào phòng gọi cậu nhóc nhỏ dậy.

Thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, Nguyệt Tố Song cũng không còn cơ hội để thể hiện tài nấu nướng, cô đành đi vào phòng tắm thay đồ chuẩn bị đến công ty.

Sau đó ba người cùng nhau ngồi ăn sáng, khung cảnh lúc này thật giống một gia đình nhỏ, Vương Nghiêm cũng vì thế mà ăn rất ngon miệng."Mặc dù thức ăn không ngon bằng chị xinh đẹp nấu, nhưng ăn cùng chị xinh đẹp thì cũng không tệ lắm!" Cậu nhóc nghịch ngợm lên tiếng.

"Buổi tối chị lại nấu cho em! Em ăn nhiều lên một chút, như vậy mới có thể mau lớn được!" Thấy cậu nhóc thích thú với thức ăn của mình, Nguyệt Tố Song mỉm cười vui vẻ nói.

"Vâng, thức ăn chị xinh đẹp nấu là ngon nhất! Tiểu Nghiêm sẽ ăn thật nhiều, để mau lớn còn có thể cưới chị xinh đẹp về nhà, bảo vệ chị xinh đẹp khỏi những kẻ xấu!" Cậu nhóc kêu lên đầy tự hào.

"Cảm ơn em!" Nguyệt Tố Song cảm động mà xoa đầu cậu bé. Ở thế giới này người đối xử tốt với cô rất ít, cho dù chỉ là lời nói bông đùa của một đứa trẻ mà thôi, nhưng nó cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi.

Vương Kiên lúc này ngẩng đầu lên nhìn hai người, anh cảm thấy bọn họ có gì đó rất giống nhau, nhất là nụ cười kia. Nhưng mà chậm đã, sao anh lại cảm thấy không thoải mái khi Vương Nghiêm nói muốn cưới cô vậy? Cảm giác này anh không thích chút nào.

"Con mau ăn đi, đừng nói chuyện linh tinh trong bữa ăn!" Anh gắp cho Vương Nghiêm một miếng thịt gà, vẻ mặt âm trầm nhìn con trai nói.

Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Tố Song tranh thủ dọn dẹp một chút, rồi vội vàng mang giày đi ra ngoài.

"Cô Nguyệt, để tôi và Tiểu Nghiêm đưa cô đến công ty, dù sao thì cũng thuận đường!" Vương Kiên lúc này lên tiếng.

"Cái này không làm phiền anh chứ? Hay là cứ để tôi đi xe bus vậy, dù sao tôi đi cũng quen rồi!" Cô muốn từ chối, bởi vì thân phận của hai người quá khác biệt, nếu để người khác nhìn thấy cô bước xuống xe của anh, thì không biết họ lại nói gì về cô nữa.

"Chị xinh đẹp đừng ngại, mau đi thôi nếu không lại trễ giờ làm bây giờ!" Nhưng Vương Nghiêm lại không cho cô cơ hội từ chối, cậu nhóc nhanh chóng kéo tay cô chạy đi.

Nguyệt Tố Song bất đắc dĩ phải đi nhờ xe của hai cha con, dù thật lòng cô không muốn chút nào. Cô ngại ngùng không dám động đậy, còn quên luôn cả việc thắt dây an toàn.

"Để tôi giúp cô!" Vương Kiên ngồi bên cạnh liền quay sang nói, anh nghiêng người áp sát cô mà cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Hai người ở gần như thế này, Nguyệt Tố Song tim đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ bừng vì ngại. Không chỉ cô mà ngay cả Vương Kiên cũng vậy, ở khoảng cách này anh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô, vậy là bất giác cả người anh rạo rực không yên.

"Daddy, chúng ta đi được chưa?" Nhận thấy hai người sắc mặt kỳ lạ, Vương Nghiêm ngồi ở ghế sau khó chịu hỏi, cậu bé cũng không thích anh thân mật với cô như vậy.

"Được rồi!" Vương Kiên liếc nhìn con trai đáp, sau đó liền khởi động xe rời đi.

Rất nhanh xe đã dừng lại trước cổng công ty, Nguyệt Tố Song tháo dây an toàn, còn không quên cảm ơn anh.

"Chủ tịch Vương, cảm ơn anh đã đưa tôi đến công ty, tôi vào trước đây!"

"Chị xinh đẹp, em có thể đi làm cùng chị không?" Vương Nghiêm vội nắm lấy tay cô hỏi, cậu bé quyến luyến không muốn rời xa cô một chút nào.

"Không được đâu! Chị không thể vừa làm vừa trông em được, công ty cũng không cho phép mang trẻ em vào trong!" Nguyệt Tố Song lập tức từ chối cậu bé, một mình cô ở công ty lo cho bản thân còn không xong, làm sao mà để cậu đi theo cô được.

"Vương Nghiêm, không được mè nheo!" Thấy con trai vẫn cứng đầu Vương Kiên cất lời nói.

"Nhưng mà… Chị xinh đẹp, vậy em có thể gọi điện thoại cho chị không?" Cậu bé đôi mắt hụt hẫng hỏi cô.

"Được chứ, bất cứ khi nào em muốn!" Nguyệt Tố Song gật đầu đáp.

"Vậy chị nhớ phải bắt máy đó, không được tắt máy của em đâu!" Vương Nghiêm lúc này cơ mặt mới giãn ra được đôi chút, cậu nhóc hài lòng nói thêm.

Sau khi thuyết phục được cậu nhóc nhỏ rồi, Nguyệt Tố Song mới thở dài đi vào công ty, chỉ là vừa bước vào đã thấy mọi người từ đâu vây quanh mà hỏi thăm.

"Tố Song, cô biết gì chưa? Giám đốc Lý đã đồng ý để cô làm nhân viên chính thức đảm nhận dự án của Vương Thị rồi đó!" Một người lên tiếng báo cho cô biết chuyện.

"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá!" Nguyệt Tố Song trong mắt tràn ngập vui mừng đáp. Nếu như cô có thể thành công dự án này, vậy là tiền viện phí của mẹ cô đỡ lo hơn một chút rồi.

Cảnh Nghi lúc này từ trong phòng làm việc bước ra, nhìn thấy mọi người đang vây quanh Nguyệt Tố Song, ngọn lửa ghen tị trong lòng cô ta lại bốc lên. Cô ta nhếch môi khinh bỉ, rồi chậm bước đi đến chỗ bọn họ.

"Hừ, các người tin tưởng cô ta làm được sao? Một kẻ vô dụng như cô ta thì làm được cái gì?"

"Nguyệt Tố Song, tốt nhất là cô nên làm tốt chuyện của mình, đừng để vì mình mà công ty bị ảnh hưởng. Tôi cũng thật muốn xem thử, cô sẽ làm được trò trống gì?" Cảnh Nghi ánh mắt như lưỡi dao, nhìn Nguyệt Tố Song mỉa mai. Nói xong cô ta mỉm cười đầy sự đắc ý, rồi xoay lưng rời đi.

Trong lòng Nguyệt Tố Song cảm giác có chuyện không lành xảy ra, cô nhanh chóng mở máy tính lên kiểm tra, quả nhiên là bản thiết kế sự kiện của cô đã bị phá hỏng.

"Sao lại như vậy chứ? Hỏng hết cả rồi! Chắc chắn là Cảnh Nghi làm, cô ta là muốn ép chết người khác sao?" Một nhân viên nữ nhìn vào màn hình, thấy mọi thứ đều hỏng cả rồi, cô ấy bất bình lên tiếng.

"Không sao, tôi sẽ làm lại một bản khác tỉ mỉ hơn là được!" Nguyệt Tố Song tràn đầy tự tin đáp, cô tin tưởng bản thân sẽ có thể làm tốt công việc.

"Tố Song, cố lên! Tôi tin tưởng cô sẽ làm được!" Nữ nhân viên tên Lê Mai cổ vũ tinh thần cho cô, ở đây cô ấy chắc là người đối với Nguyệt Tố Song tốt nhất.

"Mai Mai, cảm ơn cô rất nhiều!" Cô cảm động nói.

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ cô sẽ làm tốt!" Nhiều người khác nghe vậy cũng lên tiếng ủng hộ cô.

Nguyệt Tố Song gật đầu cảm ơn bọn họ, xem ra mối quan hệ đồng nghiệp cũng thay đổi được một chút, không còn hà khắc như trước nữa.

Mà Cảnh Nghi giờ phút này đang đứng cách đó không xa đã nghe thấy. Cô ta tức giận đến siết tay trắng bệch, nhưng lại không có cách nào trút giận lên người Nguyệt Tố Song, đành phải quay sang xả giận lên người trợ lý của mình.

"Bốp!" Một cái bạt tay đánh lên mặt cô trợ lý kia, khiến cô ta choáng váng mặt mày.

"Trưởng phòng!" Cô ta chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi ôm lấy mặt đầy oan ức.

"Tôi đánh cô đó thì sao hả? Nếu ngày hôm đó cô kịp thông báo cho tôi biết thằng quỷ nhỏ kia là con trai của chủ tịch Vương, thì hôm nay mọi chuyện đã không trở nên như thế này rồi! Đồ vô dụng!" Cảnh Nghi thở mạnh lớn giọng nói.

Trợ lý cũng không còn cách nào khác, muốn được yên thân thì chỉ có thể đưa người khác ra làm bia đỡ đạn mà thôi."Bây giờ cứ để cô ta đắc ý trước, chờ khi bản thiết kế kia hoàn thành, chúng ta động tay động chân một chút, sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt! Trưởng phòng, chị cứ yên tâm đi!"

Cảnh Nghi nghe xong cảm thấy có lý, lúc này cô ta mới nguôi ngoai được một chút."Cho cô thêm một cơ hội, lần này mà còn thất bại thì đừng có trách tôi!" Cô ta chua ngoa nói.

"Vâng, em sẽ không làm chị thất vọng đâu!" Trợ lý rụt rè nhìn cô ta đáp.

Thời gian cấp bách, nhưng bản thiết kế cũ đã không còn sử dụng được, Nguyệt Tố Song phải tận lực mà làm việc để kịp thời gian. Buổi tối mọi người đã tan làm, ở văn phòng chỉ còn lại một mình cô, cô bận rộn đến quên cả ăn uống.

Lúc này Vương Nghiêm và Vương Kiên đã ở nhà cô, nhưng lại không thấy cô trở về, cậu bé nhanh chóng lấy điện thoại gọi đến cho cô.

"Chị xinh đẹp sao lại không bắt máy nhỉ?" Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy, Tiểu Nghiêm có hơi lo lắng nói.

Cậu bé đang cảm thấy không vui, thì cuối cùng đầu dây bên kia cũng đã kết nối được. "Chị xinh đẹp, sao giờ này chị vẫn chưa chịu về nhà vậy?" Tiểu Nghiêm vội vàng hỏi.

"Là em sao? Thật xin lỗi, chị mãi lo làm việc mà quên mất, bây giờ chị thu xếp về ngay đây!" Nguyệt Tố Song giờ mới chịu nhìn đồng hồ, cô vội xin lỗi cậu bé.

Vương Kiên ở bên cạnh cũng nghe thấy hai người nói chuyện, anh giật lấy điện thoại trên tay Tiểu Nghiêm nói.

"Bây giờ tôi sẽ lái xe đến đón cô, chờ tôi một chút!"

"Không cần đâu, tôi tự mình bắt xe về là được mà, hai người cứ ở nhà chờ tôi!" Cô nghe xong liền từ chối.

"Ở yên đó!" Đáp lại sự ngại ngùng của cô là ba chữ lạnh lùng của anh, này cũng thật là quá bá đạo rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK