"Song Song, em không có lỗi! Để mất em chính là điều anh cảm thấy hối tiếc nhất, hãy để anh được ở bên cạnh chăm sóc cho em! Chuyện quá khứ của em anh đã tra qua rồi, đó không phải lỗi của em!" Vương Kiên nói, anh muốn cô cho mình thêm một cơ hội.
"Anh đã điều tra qua rồi? Chuyện đẻ thuê đúng là tôi làm vì mẹ, nhưng sau tất cả cũng là do bản thân tôi tự nguyện. Còn nếu anh muốn nói đến chuyện tôi đã qua đêm cùng đàn ông khác, thì đúng là tôi bị Nguyệt Nhã Hoa hãm hại!" Nguyệt Tố Song cười chua chát đáp.
"Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là giống như cô ta nói đó, tôi vì tiền mà đẻ thuê, cũng là một người phụ nữ đê tiện đã từng lăn trên giường cùng đàn ông! Một người giống như tôi đây, chính là không thể nào cùng anh có kết quả tốt được, anh là một người có tiền tài và địa vị, còn tôi căn bản chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi!" Cô nghẹn giọng nói, chỉ mong Vương Kiên hãy mau chóng rời khỏi đây.
"Song Song, em..."
"Đủ rồi! Chủ tịch Vương, hiện tại đã là hơn mười hai giờ đêm, tôi cần phải nghỉ ngơi để ngày mai còn đến công ty làm việc, phiền anh về cho!" Không chờ Vương Kiên nói thêm lời nào, cô trực tiếp đuổi anh đi, rồi đóng sầm cửa lại.
Biết không thể thay đổi suy nghĩ của cô vào lúc này, anh chỉ có thể ngậm ngùi ra về. Nhưng điều đó không nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc, chuyện đã đến nước này, anh chỉ có thể mang con trai ra làm cầu nối, bởi vì anh biết cậu bé là điểm yếu của cô.
Mà Nguyệt Tố Song giờ phút này cũng không thấy thoải mái, cô ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối bật khóc. Cô cảm thấy Vương Kiên xem mình như một trò đùa, thích thì đến, không thích thì tàn nhẫn mà đuổi cô đi.
...
Sáng sớm hôm sau, có một người đàn ông trung niên đến để tìm Nguyệt Hùng, ông ấy là muốn hỏi về tung tích của con gái mình. Nếu nhìn kỹ thì ông ta chính là người đã ở trên chiếc xe, mà suýt chút nữa thì tông trúng Nguyệt Tố Song hôm đó.
Người đàn ông này tên gọi Lâm Chí Minh, cũng chính là ông ngoại của Nguyệt Tố Song, là người mà mẹ của cô đã từng nhắc đến.
Vừa trông thấy ông ấy xuất hiện, Nguyệt Hùng đã tỏ ra sợ hãi, ông ta không biết là người này có phải đến đây tìm mình là để trả thù cho con gái hay không?
"Ông Lâm, ông đến đây làm cái gì?" Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng hỏi.
"Không lẽ cậu nghĩ tôi đến đây là hỏi thăm sức khỏe cậu sao? Nói, con gái của tôi đang ở đâu?" Lâm Chí Minh nhíu mày lại hỏi, bao năm gặp lại ông ta vẫn ông ưa được gương mặt của Nguyệt Hùng.
"Con gái của ông thì liên quan gì đến tôi? Năm năm trước tôi và cô ta sớm đã ly hôn xong rồi, chúng tôi đã không còn liên lạc nữa! Hiện tại tôi cũng đã có vợ mới, ông cũng nhìn thấy rồi đấy!" Nguyệt Hùng sợ ông ấy biết chuyện mình ngược đãi vợ con, cho nên liền chối leo lẻo.
"Thằng khốn nạn, năm xưa mày đã nói những gì khi con bé đi cùng mày hả? Vậy mà bây giờ mày vì người phụ nữ kia mà bỏ rơi nó, mày có xứng làm đàn ông hay không?" Lâm Chí Minh rất tức giận, ông ấy không kiềm lại được mà đứng lên túm lấy cổ áo Nguyệt Hùng mắng cho một trận.
"Đó là chuyện năm xưa đi, bây giờ mọi thứ đã khác rồi! Hay là thế này, nếu như ông đưa cho tôi một khoản tiền lớn, thì tôi có thể giúp ông đi tìm cô ta đó!" Cuộc sống hiện tại của Nguyệt Hùng và Tăng Thái Thụy rất khó khăn, cho nên ông ta muốn nhân cơ hội này mà moi tiền của Lâm Chí Minh, dù cho ông ta không biết mẹ của Nguyệt Tố Song hiện đang ở đâu.
"Thằng chó này!" Lâm Chí Minh lửa giận ngút trời, ông ta vung chân đá Nguyệt Hùng nằm lăn trên đất. Dù tuổi tác ông ấy đã cao, nhưng xương cốt vẫn còn khá là dẻo dai, xử lý một người như Nguyệt Hùng là chuyện rất dễ dàng.
Lâm Chí Minh là ai chứ? Ông ta không phải người dễ bị lợi dụng, càng không để cho Nguyệt Hùng có cơ hội ăn tiền của mình. Không thể trông chờ vào con người đê tiện này, ông ấy chỉ có thể tự mình đi điều tra, dù cho sẽ có chút khó khăn.
"Tao nói cho mày biết, nếu như để cho tao biết được con gái của tao xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn thân! Lâm Chí Minh tao nói được là làm được, mày nên cầu nguyện cho con bé được bình an đi!" Ông ta tức giận đe dọa Nguyệt Hùng, sau đó liền nhanh chân đi ra ngoài, vì không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
...
Mặc khác, Thiết Tử Huy ngày càng bám dính lấy Nguyệt Tố Song nhiều hơn, sau một thời gian dài tiếp cận, anh đã quyết định sẽ thổ lộ tình cảm của mình cho cô biết.
Hôm nay anh hẹn cô đến một nhà hàng sang trọng, và dĩ nhiên là để tạo bất ngờ, cho nên anh đã nói dối là đến để bàn chuyện công việc.
Nguyệt Tố Song không một chút nghi ngờ, vừa tan làm cô đã bắt xe đến nhà hàng như đã hẹn, chỉ là vừa đến nơi cô đã cảm thấy không khí có chút là lạ, nhà hàng hôm nay chẳng thấy bóng dáng một vị khách nào cả. Cô còn đang tính gọi điện hỏi Thiết Tử Huy xem, là có phải anh đã đưa nhầm địa chỉ cho cô hay không? Thì một nhân viên phục vụ đã đi đến kính cẩn mời cô vào.
"Cô Nguyệt, mời cô vào! Thiết tổng đã đặt bàn trước, ngài ấy đang ngồi bên trong chờ cô!"
Nguyệt Tố Song không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã đến đúng địa điểm rồi. Cất điện thoại vào túi xách, cô đi theo nữ phục vụ vào.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô cảm thấy hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải, chỗ này nào giống ăn cơm bình thường, nó chẳng khác nào khung cảnh cầu hôn hay tỏ tình lãng mạn ở trong những bộ phim tình cảm mà cô đã từng xem qua.
Quả nhiên vừa tiến vào trong cô đã nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn đặt ở giữa sảnh lớn, bên trên bàn được trang trí hoa tươi và nến. Đến lúc này cô cũng dường như hiểu được Thiết Tử Huy muốn làm gì rồi, thời gian qua cô dĩ nhiên cũng cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà anh ta dành cho mình, nhưng cô không nghĩ là anh ta lại làm đến mức này.
"Thiết Tổng, anh là đang muốn làm cái gì vậy?" Tuy vậy, nhưng Nguyệt Tố Song vẫn giả vờ như không biết, cô ngây ngô gượng cười hỏi anh.
"Em không nhìn ra sao? Là muốn mời em đến ăn tối đó!" Thiết Tử Huy thản nhiên cười đáp.
"Tôi thấy hình như nó không giống bữa tối bình thường cho lắm nhỉ? Thiết tổng, nếu như anh không phải hẹn tôi đến để nói chuyện công việc, vậy tôi xin phép đi trước!" Nguyệt Tố Song đến lúc này không thể giả vờ không biết được nữa, cô vội vàng muốn rời khỏi nơi này.
"Khoan đã!" Thiết Tử Huy nhanh chóng chóng đến giữ lấy tay cô lại, anh đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo, không thể nào để nhận vật chính bỏ đi như vậy được.
"Thiết tổng, anh muốn làm gì?" Nguyệt Tố Song sợ hãi rút tay lại hỏi.
"Thôi được rồi, nếu như em muốn biết thì tôi cũng nói luôn đây! Nguyệt Tố Song, anh thích em, đồng ý làm bạn gái của anh đi!" Thiết Tử Huy không nói dông nói dài, anh trực tiếp tỏ tình với cô, về điểm này anh ta còn có phần nhỉnh hơn Vương Kiên một chút.
Nhưng Nguyệt Tố Song lúc này đã không còn hứng thú với tình yêu, sau một lần vấp ngã với Vương Kiên, cô thấy sợ rồi. Trèo cao một lần lại ngã đau đến như vậy, cô không muốn tiếp tục trượt dài trên vết xe đổ nữa.
"Thiết tổng, cảm ơn anh vì đã dành tình cảm cho tôi, nhưng mà tôi hiện tại không muốn yêu đương gì cả! Cho nên xin thứ lỗi, tôi không thể nhận lời của anh được!" Nguyệt Tố Song nhanh chóng lựa lời từ chối.
"Nhưng mà..."
"Thiết tổng, nếu như không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây!" Nguyệt Tố Song nói xong liền bước ra ra ngoài, cô không muốn ở lại đây chút nào, chỉ khiến quan hệ của hai người tồi tệ thêm mà thôi.
Nguyệt Tố Song kể từ ngày hôm đó cũng tìm cách tránh mặt Thiết Tử Huy, hai người dần xa cách hơn, không còn giống như lúc trước nữa.
Mặc dù bị từ chối, nhưng Thiết Tử Huy không hề thấy buồn, anh ngược lại cảm thấy cô rất có cá tính, và càng muốn theo đuổi cô cho bằng được. Những ngày tiếp theo, anh đều đặt hoa tươi và những món quà có giá trị gửi đến công ty cho cô, khiến cô lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.
Mỗi ngày đều là một loại hoa và ý nghĩa khác nhau, nhưng đều muốn nói rằng, tình yêu anh dành cho cô là chân thành.
"Tố Song, cô là gặp được chân ái rồi có phải không? Nếu như có người tặng hoa cho tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà nhảy vào lòng anh ta mất!"
"Đúng đó, xem ra người này rất là quan tâm cô, bữa nào hãy cho chúng tôi gặp mặt một lần đi!" Nhưng người trong công ty đều ghen tị với cô, chỉ có cô cảm thấy nó rất nhàm chán.
Ngay sau đó Nguyệt Tố Song đã gom hết quà tặng lại, cô mang nó đến công ty trả lại cho Thiết Tử Huy, thẳng thắn từ chối anh thêm một lần nữa.
"Thiết tổng, mong anh sau này đừng làm nhưng chuyện thế này nữa, tôi sẽ không đồng ý làm bạn gái của anh đâu!"
"Tại sao? Em cho tôi một lý do đi, nếu như thấy hợp lý tôi sẽ không làm phiền em nữa!" Thiết Tử Huy hai tay chống cằm nhìn chằm chằm cô hỏi.
Nguyệt Tố Song thở dài, vì muốn triệt để giải quyết chuyện này, cho nên cô đã không giấu giếm mà nói ra hết quá khứ của mình cho anh ta nghe.
"Được, vậy tôi sẽ nói cho anh nghe! Thiết tổng, anh có đồng ý cưới một người phụ nữ đã từng đẻ thuê về làm vợ hay không?"
Gương mặt của Thiết Tử Huy có chút kinh ngạc, anh ta ngơ ngác nhìn cô, mà không thể trả lời câu hỏi.