• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lộ Nam ngẩn người, cô ta không cố tình đẩy ngã Tống Miêu.

Phút cuối lao lên đấy, cô ta không nghĩ được gì, liều mình lao lên phía trước, song lại không lượng được sức mình mới thành ra cơ sự này.

Cô ta nhíu mày, chột dạ bước tới, muốn đỡ Đồng Miểu dậy thì bị Khương Dao vừa chạy đến hất tay ra.

Khương Dao thở hổn hển, ngồi phịch xuống đất thở dốc, miệng liên tục gọi: "Mèo con... Mèo con..."

Trần Lộ Nam lùi lại vài bước, khuôn mặt tái nhợt, lúng túng nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."

Cô ta cúi đầu nhìn đầu gối của Đồng Miểu, tuy rằng nước mưa không ngừng xối rửa thì máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra. Trên đầu gối trắng mịn chằng chịt những vết xước dài.

Nhìn đã thấy đau rồi.

Cô ta cảm giác tay chân mình lúc này thật thừa thãi.

Đúng là cô ta ghen tị với Đồng Miểu, nhưng cô ta cũng không tệ đến mức đó, bây giờ cô ta hối hận muốn chết rồi. Ước gì trước giờ chưa từng so bì với Đồng Miểu, ước gì ngay từ đầu đã để Đồng Miểu thắng.

Rõ ràng chỉ là một trò đùa, sao bản thân lại có thể giận dỗi vì một vấn đề nhỏ như này?

Con gái vốn hay tụ tập ồn ào, thấy chuyện liền xúm lại ngày một đông. Mọi người đều ngó đầu xem Đồng Miểu bị làm sao, hoàn toàn không để ý đến Trần Lộ Nam đứng một mình bên này.

Đồng Miểu đứng dậy, lấy tay phủi đầu gối, giẫm lên đống máu trên mặt đất.

"Không có gì hết, đừng vây quanh tớ nữa." Cô chen ra khỏi đám người, đi lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thầy giáo thể dục thấy cô không bị sao, cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu túm học sinh lại báo thành tích chạy.

Trần Lộ Nam vẫn lo lắng nhìn chằm chằm đầu gối của Đồng Miểu.

Cô ta vốn không thể biện minh được chuyện này. Lúc đó trên đường chạy chỉ có hai người, chính bản thân cô ta cũng không tin mình sẽ thoát được chuyện bị trách phạt.

Nhưng lúc đó cô ta thật sự không còn chút sức nào, đầu óc thì quay cuồng, một mực lao về phía trước. Làm gì còn sức mà nghĩ chuyện gì khác.

"Tôi thật sự... Lúc đó tôi..."

Cô vô thức xiết chặt tay, tiến tới chỗ Đồng Miểu, luống cuống mãi không nói thành câu.

Đồng Miểu đã bỏ tay xoa đầu gối xuống, đứng thẳng người lên, hơi thở cũng bình ổn lại.

"Không sao, tôi biết cậu không cố ý."

Vì trạng thái lúc đó của cô và Trần Lộ Nam giống nhau, bản thân cô lúc đó cũng không đủ sức để giữ thăng bằng. Vậy nên cô hiểu được tình trạng của Trần Lộ Nam.

Phút tăng tốc cuối cùng đó, cơ thể đã chạm tới ngưỡng của nó, cảm giác vô cùng khó chịu, chỉ muốn liều mạng mà chạy tới, nhanh chóng kết thúc tất cả.

Đầu óc trống rỗng, mọi thứ trong mắt chỉ còn mơ hồ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

"Để tôi đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra vết thương."

Trần Lộ Nam dù sao vẫn thấy có lỗi, cô muốn dìu Đồng Miểu đi, nhưng phát hiện có người kéo Đồng Miểu lại.

"Để tôi."

Tư Trạm liếc nhìn Trần Lộ Nam một cái, sau đó quay sang nhìn Đồng Miểu.

Đồng Miểu rút tay mình khỏi lòng bàn tay nọ, lắc đầu: "Không phải phiền vậy đâu, tớ không yếu đuối đến mức đó."

Hồi nhỏ va chạm kiểu này rất nhiều, cô đều chỉ lau qua bằng ít thuốc sát trùng rồi chạy nhảy như thường.

Bố mẹ bận nên không có thời gian cằn nhằn cô, cô tới phòng khám bệnh của dì bôi thuốc xong, thừa dịp không ai để ý thì chạy biến.

Nói thật, miệng vết thương trên đầu gối rất nông, chỉ trầy xước ngoài da, máu còn chưa đông hết, nhưng cô cũng chỉ thấy nhoi nhói, chẳng phải chuyện gì to tát.

Tư Trạm khẽ nhướng mày, nhìn miệng vết thương toàn đất cát của cô mà lạnh lùng cười.

Hắn cũng không miễn cưỡng kéo cô nữa, ngược lại dùng giọng rất dịu dàng: "Không đi đúng không?"

Đồng Miểu vốn cách Tư Trạm vài bước, ngước mắt lên quan sát hắn một cách cẩn thận.

Hắn vừa trầm giọng hỏi, ngữ điệu thì kì quái, mí mắt hơi híp lại, ánh mắt nhìn cô lại lạnh lùng.

Có phải cậu ấy đang giận không?

Ánh mắt Đồng Miểu đảo tới đảo lui, xoa xoa các ngón tay với nhau.

Đi hay không đi đây?

Cô phân vân một hồi. Nếu theo Tư Trạm tới phòng y tế thì đúng thật là chuyện bé xé ra to, không đi cũng đâu có sao. Cũng chỉ trầy da, chảy tí máu.

"Không cần... A!"

Còn chưa dứt lời, Tư Trạm đột nhiên khuỵu chân quỳ xuống, một tay giữ lấy đầu gối của cô, cúi đầu hôn lên miệng vết thương đang chảy máu.2

Đôi môi mềm mại chạm lên da, cảm giác hơi ngưa ngứa.

Đồng Miểu giật mình kêu lên, sau đó cảm giác đầu như muốn nổ tung.

Tư Trạm đang dùng miệng liếm vết thương của cô.

Hắn rất cao nên khi cúi người xuống áo sơ mi bị kéo lên một đoạn, lộ ra vòng eo săn chắc.

Các ngón tay nóng rực, giữ chặt lấy chân cô không cho nhúc nhích, nhưng môi lại di chuyển hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ hơi cúi đầu là Đồng Miểu có thể nhìn rõ cả hàng mi của hắn.

Nhưng giờ cô không có tâm trạng mà thưởng thức dáng vẻ của Tư Trạm. Ngay trước mặt bàn dân thiên hạ mà hắn dám ngồi xuống, hôn lên miệng vết thương trên chân cô.

Còn chuyện gì động trời hơn chuyện này không?

Đồng Miểu lúng túng, chỉ đành chịu thua. Xấu hổ co chân lại, lí nhí cầu xin Tư Trạm: "Tớ đi khám mà, đi luôn đi! Cậu mau đứng lên!"

Tư Trạm lập tức ngừng lại, bỏ ngón tay đang nắm chân Đồng Miểu ra.

Tư Trạm đứng lên, đưa ngón cái lên lau khoé miệng, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đi."

Đồng Miểu vội vàng gật đầu, nếu không đồng ý không biết hắn còn làm chuyện quỷ gì nữa.

Tư Trạm cười nhẹ: "Chuẩn bị xong rồi."

Chuẩn bị gì cơ?

Đồng Miểu lo sợ nghĩ.

Hắn tiến lên mấy bước, một tay đỡ lưng cô, tay kia vòng xuống đỡ khuỷu chân, nhẹ nhàng bế cô kiểu công chúa.

Hành động nhanh như chớp, Đồng Miểu còn chưa kịp tiêu hoá câu nói kia đã yên vị nằm gọn trong vòng tay Tư Trạm.

Trời đất quay cuồng.

"Tư Trạm!"

Cô bám chặt bả vai của cậu, mở to mắt nhìn cậu.

"Cậu lộn xộn cái gì..." Tư Trạm thì thầm.

Sau đó quang minh chính đại bế Đồng Miểu thoát khỏi đám đông đang vây quanh.

Trần Lộ Nam như mọc rễ dưới chân, chỉ biết nhìn Đồng Miểu vùng vẫy trong vòng tay Tư Trạm, còn Tư Trạm một mực không chịu buông tay.

Cả một đám người há mồm nhìn cảnh trước mặt, chẳng ai nghĩ rằng Tư Trạm và Đồng Miểu lại...

Thầy giáo thể dục kinh ngạc không kém, chỉ vào bóng lưng của hai người, hỏi đám con trai đang huýt sáo loạn cả lên: "Hai đứa nó đang hẹn hò à?"1

Chuyện học sinh yêu sớm vốn chẳng liên quan gì đến giáo viên thể dục, nên ông cũng thoải mái hóng hớt cùng đám học sinh.

Trần Đông như con sâu trong lòng Tư Trạm gào lên: "Đậu má, đại ca đừng có bế về nhà đấy!"

Mọi người cười phá lên.

Đồng Miểu ở xa nghe thấy, rúc trong lòng Tư Trạm giả chết.

Xong đời rồi.

Ngay lập tức, chuyện trong lớp thể dục lan truyền khắp trường.

Lão đại Tư Trạm có người yêu rồi. Chính là thiên tài Đồng Miểu vừa mới tới.

Cái gì, cậu không tin hả?

Cứ hỏi mấy bạn lớp Ba thì biết, còn quỳ xuống hôn lên chân cơ mà, tớ với đám bạn vẫn còn sốc đây này.

Đồng Miểu vốn nổi tiếng trong đám thần đồng, Tư Trạm thì là đại ca trong trường, ngay sau đó có bài viết đăng lên trang web trường Thịnh Hoà.

Bài đăng "Trần Ninh và bạn học giấu tên hết đất diễn rồi, ai mà dám cướp bạn gái của Tư Trạm?" ngay lập tức thành bài nổi bật trên trang trường. Ngay cả những người vốn không biết Đồng Miểu giờ cũng tường tận.

Thậm chí còn có người so sánh Đồng Miểu với Hách Mộng Khê trước kia, phát hiện ra hai cô gái vốn không cùng một kiểu người.

Hoá ra Tư Trạm người ta không thích môi đỏ quyến rũ mà thích em gái trong sáng đáng yêu.

Mặc dù việc lan truyền ồn ào nhưng bài viết đó vẫn yên vị trên trang trường.

Một chủ tus nào đó đã xoá các bài đăng linh tinh không đúng, dẹp yên các tin đồn.

********************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK