Lời của Tư Khải Sơn vừa dứt, khuôn mặt ông trở nên có phần biến sắc.
Cuộc sống hiện tại của ông đã tốt hơn nhiều, nhưng trước kia thì đúng là sống trong nghèo khổ, nếu không đã không phải tách khỏi Đồng Mỹ Quân.
Chính vì vậy mà khi gặp loại người như Tư Khải Sơn, không hiểu sao ông có phần ghen ghét.
Các sinh viên của ông hay than phiền làm bác sĩ rất mệt, vắt chân lên cổ mà chạy chẳng được mấy đồng, sao mà sánh nổi với tiền kiếm được ở bệnh viện tư nhân cao cấp.
Không thể so sánh được ấy, bệnh viên tư nhân cao cấp là nơi nghỉ dưỡng của người giàu, tất cả cở sở vật chất đều trên cả khách sạn 5 sao cho nên tiền lương của bác sĩ cũng cao ngất.
Nhưng ông tự nhận mặc dù sự nghiệp của ông còn quanh co gập ghềnh nhưng vẫn được xem là thành công, đến tuổi trung niên này đã có chút thành tựu nhỏ.
Ông luôn động viên những sinh viên này bằng chính những nỗ lực của bản thân, cũng tiện thể an ủi mình, ông có thể đạt tới vị trí hiện tại thì tất thảy đều đáng giá.
Nhưng thực tế, cả một đời miệt mài làm việc của ông không bằng thu nhập một năm của người kinh doanh.
Ông không cam chịu nhưng ngày thường không bị kích thích. Bây giờ lại có người chướng mắt ngay trước mặt, khiến ông không thể nào cam chịu nổi.
Không phải là ông chưa từng nghĩ tới chuyện Đồng Mỹ Quân sẽ có người khác.
Thậm chí bởi vì những gì ông đã làm mà ông hi vọng Đồng Mỹ Quân sống tốt, tìm được người quan tâm yêu thương bà.
Nhưng... Người như Tư Khải Sơn lại nằm ngoài dự đoán của ông.
Còn tốt hơn so với những gì ông mong đợi.
Điều này cũng khiến lòng ông chua chát, người đàn ông ít nhiều cũng có phần hiếu chiến, nhất là đối phương còn muốn trở thành cha dượng của con gái ông.
Không biết là cố tình hay vô ý, Đổng Thành luôn cảm giác mình bị Tư Khải Sơn giễu cợt.
Ông đã suy tính kỹ, vì con gái mà trải sẵn đường, cho cô một tương lai sáng ngời.
Nhưng Tư Khải Sơn chỉ nhẹ nhàng xây một bệnh viện để lấy lòng Đồng Mỹ Quân.
Năm đó vì mấy chục vạn tiền du học mà ông đã phải trả giá bằng lương tâm của mình.
Nhưng người chồng tương lai của Đồng Mỹ Quân chỉ coi mấy chục vạn là một chiếc nhẫn trên tay bà mà thôi.
Thật là mỉa mai.
Thế mà bây giờ, con người này còn muốn cướp đi quyền lợi nuôi con gái của ông, coi những suy tính của ông không đáng một đồng.
“Cho dù có như nào thì tôi mới là cha ruột của con bé.”
Ông nghiêm túc nói to.
Tư Khải Sơn cười khẽ mà không nói gì.
Ông không nói gì ngược lại càng làm cho Đổng Thành không chịu được, giống như đối phương khinh thường ông.
“Ôi chao, thầy Đồng.”
Một người đàn ông tóc bạc trắng vừa ra khỏi tiệm sách, hình như là vị giáo sư nào đó.
Đổng Thành bình tĩnh lại, ông lập tức cười xua tay: “Chào thầy Trần, thầy cũng tới đây tìm tài liệu sao.”
Thầy Trần nhìn Tư Khải Sơn và Đồng Mỹ Quân, bởi vì Tư Khải Sơn không phải người bình thường, khí chất trên người sao giống người khác nên rất khó khiến người ta không để ý.
“Đây là... Bạn của thầy sao?”
“Là phụ huynh của học trò thôi.”
Đổng Thành đứng thẳng người, tay đẩy kính mắt nhằm che giấu.
Vị thầy giáo Trần kia cũng không hỏi nhiều, quơ tay rồi ôm sách rời đi.
“Học trò, phụ huynh.” Đồng Mỹ Quân cười cười lặp lại, cố ý nhấn mạnh hai chữ học trò, sau đó thờ ơ nhún vai.
“Tôi không có nghĩa vụ đi giải thích.” Đổng Thành nhíu mày, mặt mày có chút tức giận.
Ông biết Đồng Mỹ Quân đang mỉa mai ông trước còn đang nói chuyện tình yêu của con gái, sau lại đổi giọng nói là chuyện của học trò.
Sau khi trút hết được cảm xúc nên không cần phải trao đổi thêm gì nữa.
Ông quay người đi thẳng về phía thư viện.
Ông rời đi mang theo lòng tự trọng rất lớn, mặt mày lạnh lùng bước lên bậc thang, né ánh mắt hóng chuyện của người bảo vệ mà đi vào cửa lớn.
Một loại cảm giác vui sướng sâu kín tự nhiên sinh ra, thế giới tri thức là đơn giản nhất, chỉ cần cố gắng thì sẽ ra trái.
Đồng Mỹ Quân đứng thẳng người từ trong ngực Tư Khải Sơn, bà chán ghét liếc qua bóng lưng của Đổng Thành rồi mới quay lại nhẹ nhàng nói với Tư Khải Sơn: “Anh đừng có vì bé con mà xây cái bệnh viện đấy, con bé là một học sinh bình thường, chúng em muốn đúc kết được kinh nghiệm của ngành này thì phải làm việc ở một bệnh viện lớn, phải thực tập dưới tay một bác sĩ giỏi, không thể nào mà bao che qua loa được.”
Tư Khải Sơn vỗ vai bà: “Không hẳn là cho bé con đâu, chủ yếu là cho em đấy, anh trông em bây giờ quá bận rộn, đó không phải là phương pháp.”
Đồng Mỹ Quân lắc đầu: “Em cũng không được, anh để em duy trì một phòng khám còn nghe được. Bệnh viện tư nhân cần nhiều bác sĩ giỏi, nhạy bén với có sức khỏe, không thể đùa được.”
Tư Khải Sơn ậm ờ: “Chuyện này bàn sau đi, bé con còn lâu mới tốt nghiệp, em đừng nghĩ ngợi mà ảnh hưởng tới tâm trạng nữa.”
Tư Trạm và Đồng Miểu đã uống cafe no căng, nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ thủy tinh.
Mặc dù không nghe được bọn họ nói gì nhưng nhìn sắc mặt là biết, chẳng nói chuyện gì vui vẻ.
Trông thấy Đổng Thành quay người bỏ đi, Đồng Miểu lập tức đứng dậy.
Tư Trạm gọi nhân viên lấy lại chiếc bánh gato, cũng cầm lấy áo lông trên ghế dựa ra ngoài.
“Mẹ ơi.” Đồng Miểu lo lắng nhìn sắc mặt của Đồng Mỹ Quân.
“Mẹ không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Giọng bà vẫn hoàn toàn dịu dàng như trước đây nhưng vẫn nhìn ra được không hào hứng cho lắm.
Tư Trạm ra chậm hơn, hắn luôn đi chậm rãi phía sau Đồng Miểu nên bây giờ mới tới.
Trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, chiếc áo lông còn cầm trên tay.
Tư Khải Sơn nhíu mày: “Con ra ngoài không biết mặc áo vào hả?”
Tư Trạm không thấy lạnh, hơi ấm trên người hắn không hề tiêu giảm cộng thêm hắn còn trẻ, không thích ăn mặc cho căng phồng.
“Vừa uống cafe nóng xong, không lạnh lắm.”
Hay nói cách khác, nếu thấy lạnh thì sẽ mặc.
Không nhắc tới cafe Tư Khải Sơn còn quên đi, Tư Trạm vừa nói, ông lập tức nhớ lại.
“Này, bố thấy con ném một cốc cafe vào thùng rác phải không?”
Tư Trạm nhíu mày, kêu “Hả” một tiếng.
“Có phải anh dư tiền không? Ai dạy anh uống một cốc ném một cốc hả? Sao lại dưỡng cái thói xấu đấy?”
Tư Trạm nhếch miệng, miễn cưỡng kể lại cho cha.
Không thể trách Tư Khải Sơn phản ứng mạnh như vậy, những người bạn của ông chiều con thành hư nhiều lắm.
Mà người vợ trước của ông có tính cách đặt biệt, bao che cho con hết mực.
Mỗi lần Lương Nhân về nước là Tư Khải Sơn đều rất nhức đầu về vấn đề chiều chuộng Tư Trạm của bà.
Lần này Lương Nhân mới gặp Tư Trạm mà nó đã không coi cốc cafe ba mươi đồng ra gì.
“Anh đừng nói con trai nữa, A Trạm trút giận thay em thôi.” Đồng Mỹ Quân đẩy Tư Khải Sơn.
Mặc dù Tư Khải Sơn cảm thấy trút giận và lãng phí là hai chuyện khác nhau nhưng Đồng Mỹ Quân đã mở lời, ông vẫn ngừng lại.
Tư Trạm im lặng lườm.
Đồng Miểu nhìn hắn như vậy, vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương.
Đáng thương bởi vì tình cảm của chính mình với Tư Trạm.
Còn buồn cười là bởi vì hắn rất ít khi biểu hiện gì ra bên ngoài, nhất là cái tính trẻ con.
Nhưng rõ ràng là Tư Trạm có chịu chút uất ức mà, phải dỗ dành một chút chứ.
Cô thừa lúc mẹ và chú Tư không để ý mà nhẹ nhàng nắm tay của Tư Trạm, sau đó vội buông ra, đút tay vào túi áo mình.
“Anh mau mặc áo vào đi, tay lạnh cóng rồi kìa.” Cô khẽ nói.
Bàn tay của cô ấm ấm ẩm ẩm, tay Tư Trạm khô ráo lạnh buốt, lúc tiếp xúc làm cô dường như không dứt ra được.
Cô muốn cho hắn thêm sự ấm áp, cũng rất muốn đứng sát lại gần hắn.
Nhưng không thể nào giống ngày đó ở Happy Valley, thích nắm tay thì nắm, muốn ôm là ôm.
Khóe mắt Tư Trạm lóe lên một tia xúc động, muốn thò tay vào trong túi áo của Đồng Miểu, nắm tay cô cùng một chỗ.
Nhưng mà nguy hiểm quá, hắn chịu được.
Hắn nhanh chóng mặc áo choàng, thừa dịp cách Tư Khải Sơn khá xa, hắn thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em quá.”
Đồng Miểu giả bộ như không nghe thấy, chớp chớp mắt nhìn quang cảnh xung quanh.
Thời tiết đẹp quá, sân trường cũng rộng thật đấy.
Hai ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, Tư Trạm cũng phải trở về theo mọi người, để lại một mình Đồng Miểu ở đây.
Đây thực sự là giày vò với hai con người có tình cảm mà phải che che giấu giấu.
Đồng Miểu đứng ở cửa trường nhìn Tư Trạm lên xe, hắn nhìn cô đầy ẩn ý sau đó còn hạ kính xe vẫy tay với cô.
Cô cũng chậm chậm thò ngón tay trong túi áo ra mà vẫy vẫy.
Nhìn chiếc xe chậm rãi đi ra ngoài cổng chính, bóng dáng Tư Trạm cũng mờ mờ không rõ nữa, Đồng Miểu chợt thấy khóe mắt cay cay.
Cô mím môi, bàn tay cứng ngắc hạ xuống.
Chỉ hai mươi ngày thôi mà, sao lại giống sinh ly tử biệt thế này.
Cô thầm cười nhạo chính mình.
Sau đó cô quay người đi vào trong sân trường, bảo vệ thấy một cô bé học sinh như cô nên không cản.
Cô đi ngang qua khoa luật, rồi lại qua khoa quản lý kinh tế, chẳng hề có mục đích cứ đi về phía trước, đi tới một cái ngã ba nọ.
Đột nhiên điện thoại rung chuông, cô giật mình, người đứng vững lại, lôi điện thoại ra nhìn thoáng qua.
“Anh nhớ em rồi.”
Một câu rất ngắn gọn nhưng khiến nước mắt cô ào ào rơi xuống.
Xong rồi xong rồi.
Vậy là cô đã lún sâu vào rồi.