Mặc dù bình thường cô đặt ra kỷ luật nghiêm khắc, một lòng tập trung học hành nhưng chuyện Tư Trạm lấy ra trêu, cô nghe vẫn hiểu hết.
Tư Trạm gối đầu lên cánh tay, ý tứ sâu xa nói: “Em cười cái gì?”
Dù hắn đeo bám chủ đề này nhưng Đồng Miểu không hề tức giận, thậm chí cô còn mỉm cười. Điều này khiến hắn hơi bất ngờ.
Nhìn gương mặt phinh phính, đầu mày đuôi mắt cong lên vì nhịn cười của cô, Tư Trạm cảm giác mình sắp chết ngọt trong hũ mật*.
* Nguyên văn: 司湛觉得自己快要被甜死了. Nguyên văn là ngọt chết theo cách biểu đạt của TQ nhưng ở VN không hay dùng cách nói “ngọt chết” này nên mình kết hợp với hắn “mật ngọt chết ruồi”, chuyển thành chết ngọt trong hũ mật.
Đồng Miểu cởi áo khoác lông của mình ra, ném lên người Tư Trạm: “Nọng cằm anh lộ hết rồi kìa.”
Tư Trạm nhắm mắt, ngửi thấy trên chiếc áo lông vũ trắng xốp nhẹ vẫn vương hương thơm mùi dầu gội của Đồng Miểu.
Hắn bỏ áo khoác lông để sang một bên, chống người ngồi dậy, không hài lòng nói: “Em chỉ nhìn thấy mỗi nọng cằm hả, còn cơ bụng thì sao?”
“Không thấy gì hết.” Đồng Miểu nhìn sang hướng khác, cố ý không nhìn Tư Trạm.
Cơ bụng rất đẹp, thấp thoáng không lộ rõ. Mặc dù vòng eo gầy nhưng trông cực kì rắn chắc.
“Qua đây.” Tư Trạm vỗ chăn.
“Làm gì?”
Cô không lại gần, thậm chí hơi lưỡng lự. Phòng Tư Trạm thuê là phòng có giường lớn, chăn gối trắng tinh, nhìn thôi cũng khiến mặt đỏ tía tai rồi.
“Em lại nghĩ gì vậy?” Tư Trạm nhướn mày, nhảy từ trên giường xuống, vươn tay giữ cánh tay Đồng Miểu.
Đồng Miểu không mạnh như hắn, bị kéo ngồi xuống bên giường.
Cô căng thẳng nuốt nước miếng.
Càng lúc càng sát lại gần nhau.
Quan hệ giữa hai người còn chưa rõ ràng, sao đã lao lên giường rồi.
“Đợi anh.” Tư Trạm quay người, kéo tủ đầu giường lôi ra cặp sách của mình, lấy laptop ra.
Đồng Miểu ngẩn ngơ, thở phào một hơi.
Hóa ra là cô nghĩ nhiều.
Tư Trạm mở máy tính, thuần thục mở kết nối với wifi.
“Anh muốn chơi game hả?” Đồng Miểu chậm chạp nhích tới bên cạnh Tư Trạm, ngó nhìn màn hình máy tính của hắn.
“Không, xử lý một bài đăng đã.”
Tư Trạm chăm chú nhìn màn hình, khóe miệng dường như đang cười, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, đôi mắt đen láy phản chiếu màn hình sáng rực của máy tính trước mặt.
“Hóa ra… anh cũng đọc được à?” Đồng Miểu quay đầu nhìn sắc mặt của Tư Trạm.
Cô cứ nghĩ Tư Trạm sẽ tức giận hoặc nghiêm túc với chuyện này, nhưng hình như hắn không quá để ý.
“Ừ, vừa mới xuống máy bay là có người gọi cho anh. Thú vị đấy, để xem rốt cuộc là đứa nào.” Ngón tay hắn lướt nhanh như bay trên bàn phím, dáng vẻ chăm chú trông rất đẹp trai.
Đồng Miểu không hiểu các thao tác của hắn, không đến một chốc giao diện màn hình đã biến thành một chuỗi các ký tự mật mã. Tư Trạm từ trong dãy kí hiệu tìm ra địa chỉ IP của người nọ, sau đó lại tiếp tục định vị.
Cô cảm thấy những ấm ức lúc đọc được bài đăng kia lập tức tiêu biến hết.
Tại sao phải sợ hãi, tại sao phải tức giận chứ.
Nếu cô có tâm lý vững vàng như Tư Trạm thì thật tốt biết bao.
Khoảng 10 phút sau, động tác của Tư Trạm liền dừng lại, biểu cảm hắn hơi phức tạp.
“Sao vậy?”
Đồng Miểu vội ghé qua nhìn, không để ý rằng mình đang đặt cằm lên vai Tư Trạm.
Tư Trạm ngả đầu sang, đột nhiên hôn một cái lên má cô.
Đồng Miểu lập tức ngồi thẳng tắp người, tay che mặt, mở to mắt nhìn Tư Trạm không nói gì.
“Không có gì.” Tư Trạm đột nhiên gấp máy tính lại, trong khi máy còn chưa tắt.
Đồng Miểu hơi nhíu mày: “Rốt cuộc là ai vậy?”
“Không có gì, em không biết đâu.” Tư Trạm bỏ máy tính sang một bên, bộ dạng lờ đờ dựa lên gối đầu, tay hướng về phía Đồng Miểu: “Qua đây anh ôm cái nào.”
Đồng Miểu cực kì thông minh, cô ngay lập tức hiểu được câu nói của Tư Trạm.
Cô không biết nhưng chắc chắn Tư Trạm biết.
“Ừm….”
Tư Trạm mạnh mẽ ôm lấy khiến cô ngã nhào vào trong vòng tay hắn,
Đồng Miểu còn chưa kịp kinh hãi thì đã tựa vào lồng ngực săn chắc của hắn rồi.
Cánh tay hắn nóng rực, ôm chặt lấy cô. Cô thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của hắn, lồng ngực phập phồng lên xuống.
“Tư Trạm?”
“Ừ.”
Đồng Miểu nằm bò lên ngực hắn, ban đầu cả người hắn cứng đờ, lát sau mới từ từ thả lỏng.
Người đó nhất định là người Tư Trạm không ngờ đến, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Trước giờ cô chưa từng thấy Tư Trạm thất vọng bao giờ. Mặc dù tính cách hắn gai góc nhưng vì gia cảnh tốt lại có mục tiêu rõ ràng nên trước giờ vẫn luôn muốn gì được nấy.
“Em đừng lo, bài đăng đó anh xóa rồi*, còn lại chờ đến khi trở về anh sẽ xử lý nốt.” Lúc Tư Trạm nói, lồng ngực hơi rung rung, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh.
* 楼我抽了: Bắt nguồn từ cụm “度娘抽楼” có nghĩa là bị xóa, hoặc do bộ lọc nội dung, hệ thống lọc của Baidu không tốt dẫn đến nuốt bài, xóa bài không vì lý do gì.
Hắn vô thức nhè nhẹ vỗ lưng Đồng Miểu, ngón tay quấn quấn nghịch tóc cô, cảm giác thảnh thơi chẳng gì sánh được.
“Là bạn anh à?” Đồng Miểu mím môi, từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên hỏi.
Tư Trạm nhẹ nhàng xõa tóc cô ra, nhìn mái tóc xõa tung bồng bềnh của cô, hắn khẽ cười: “Đúng là chẳng gì giấu được em.”
“Đáng thương ghê.” Đồng Miểu cảm thán nói.
Tư Trạm thành thật đáp lời: “Ừ, một người bạn khá là đáng tin.”
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, muốn mau chóng gặp em.”
“Đưa anh đi ăn gì đó nhé, cửa hàng tiện lợi dưới lầu chắc vẫn chưa đóng đâu.”
“Được.”
……
Chẳng ai bận tâm chuyện vừa rồi vì Đồng Miểu hiểu rõ Tư Trạm không phải người đa sầu đa cảm, cũng không vì chuyện tình cảm mà do dự khó quyết,
Chẳng cần nói nhiều, chính Tư Trạm có thể xử lý đâu vào đấy.
Đây cũng là điều trước giờ Đồng Miểu vẫn luôn khâm phục hắn.
Dù là chỉ số thông minh của cô có hơn Tư Trạm bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu công sức cô cũng không thể học được sự quả quyết của Tư Trạm.
Hai người bò từ trên giường dậy, mặc thêm quần áo, lại ra khỏi khách sạn lần nữa.
Những bóng đèn đủ màu sắc treo trên những cây thông ven đường, nhấp nha nhấp nháy, chiếu sáng lớp tuyết đọng dày cộp.
Mặt đất thì trơn mà giày Đồng Miểu lại không có khả năng chống trượt, suýt nữa ngã nhào, may có Tư Trạm đỡ cô.
Trên đường chẳng một bóng người, chỉ lác đác vài chiếc xe phóng vụt qua, dù sao chỗ này cũng là đô thị loại 1*, không thể mong nó vắng lặng như tờ được.
* 一线城市: đô thị loại 1, thành phố hạng 1 dùng để chỉ những thành phố lớn, được đầu tư và tập trung nhiều dân cư và có đóng góp lớn về mặt GPD của quốc gia.
May là cửa hàng tiện lợi vẫn mở, bên trong bán ít đồ ăn nhanh đã nguội, cũng không còn nhiều, nhưng nhìn vẫn khá tươi ngon.
“Có salad hoa quả* không?” Tư Trạm hỏi người bán hàng.
* 水果拼盘: Xem cách làm thì là cắt nhỏ trái cây, trộn với sữa chua. Một số cách làm khác thì là cắt trái cây nhỏ và xếp đĩa theo các chủ đề khác nhau. Theo cách đầy thì món này khá giống kiểu hoa quả dầm bên mình. Tạm dịch: Salad trái cây. Cách dịch khác: Hoa quả dầm
Ngón tay ông chủ vừa mới chỉ tay vào chỗ bao cao su ở quầy bên cạnh, nghe thấy salad trái cây thì ngớ ra, rụt tay về, nhìn chăm chăm hai người: “Không bán salad hoa quả, có salad rau củ thôi.”
Ai mà ngờ được một đôi nam nữ trẻ tuổi lại đến chỗ anh ta mua salad hoa quả chứ.
Đồng Miểu đang ngồi xổm trước quầy bảo quản để chọn, không để ý đến, hồn nhiên bảo: “Salad hoa quả gì cơ, em tưởng anh muốn ăn sushi.”
Tư Trạm nhìn thấy động tác tay của ông chủ, cúi đầu cười, sau đó bước đến bên cạnh Đồng Miểu: “Em bảo ăn gì thì ăn cái đấy.”
Thật ra hắn nhớ đến salad trái cây là vì ấn tượng Đồng Miểu đem lại cho hắn vào đêm Giáng Sinh hôm đó quá sâu sắc.
Hình có vẻ như không phải cửa hàng tiện lợi nào cũng có salad trái cây.
Hai người mua sushi, sau đó quay trở lại khách sạn, một tiếng loáng cái đã trôi qua.
Đồng Miểu nhìn đồng hồ, vẻ mặt do dự, lẩm bẩm hỏi: “Anh… khi nào bay vậy?”
Tư Trạm uống một ngụm nước khoáng: “Năm tiếng nữa.”
“À…” Đồng Miểu không hỏi tiếp.
Chuyến bay sau năm tiếng nữa, còn phải đến trước hai tiếng làm thủ tục, thế bọn họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian.
Còn chưa kịp đắm chìm trong niềm vui gặp gỡ, đã lại phải đối mặt với nỗi buồn không nỡ chia xa.
Tư Trạm dựa người vào tường, giơ tay vuốt tóc Đồng Miểu, thậm chí còn hơi muốn xoa loạn mái tóc cô đã chải chuốt cẩn thận.
“Sau này qua năm mới anh đừng đến tìm em, không phải khổ như vậy.”
Cô biết Tư Trạm hiện tại rất bận, thứ bận rộn vốn không thuộc về độ tuổi của hắn.
Phân chia sức lực vào từng việc xong, hắn còn phải cẩn thận để ý từng li từng tí cảm xúc của cô, gắng hết sức để làm mọi việc chu toàn, đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Đồng Miểu thấy hắn yêu mà khổ quá.
Hắn đáng lẽ không cần trưởng thành như vậy. Con trai ở độ tuổi này đều là liều lĩnh lăn lộn, tràn trề đam mê xông pha để rồi dừng lại ở đỉnh hào quang, mọi thứ tan biến hoàn toàn.
Nhưng Tư Trạm không như thế.
Hắn tính toán trăm điều, nhẫn nại chờ đợi suốt một năm, hoàn toàn không để cô nhận ra bất cứ manh mối nào.
Còn bản thân cô từ xa lạ, xa lánh, từ chối rồi lại từng chút từng chút chấp nhận, cảm kích rồi yêu thích.
Cô vẫn luôn đi trên con đường Tư Trạm đã lót sẵn.
Hắn dựng sẵn một vách tường thành không thể xô đổ, đảm bảo cô không thể đi chệch hướng, chỉ có thể một đường tới thẳng tim hắn thôi.
“Nhưng anh thích.” Tư Trạm chớp mắt tỏ vẻ vô tội, tóc mái lòa xòa phủ lên hàng mi dày rậm của hắn, ánh mắt thẳng thắn.
“Anh thích em đúng là một chuyện mệt mỏi.” Đồng Miểu thở dài, thò tay xoa cằm Tư Trạm.
Cằm hắn lún phún râu, cọ vào lòng bàn tay cô, ngưa ngứa.
“Vậy nên hồi đầu anh cũng thử tránh em đấy, nhưng cuối cùng vẫn không trốn nổi.” Tư Trạm cười, giữ gáy Đồng Miểu, ép cô sát về phía mình “Anh thấy không công bằng, anh vừa gặp đã nhìn trúng em. Nhưng anh đẹp trai ngời ngời như này, sao em có thể không có tí cảm giác gì được, cho nên anh phải bắt lấy bằng được.”
Đồng Miểu chợt nhớ lúc đầu mình một mực phân rõ giới hạn với Tư Trạm, đột nhiên lại càng đau lòng vì Tư Trạm.
“Anh đẹp trai ơi, anh xem anh xúi quẩy chưa, trừ em ra, anh thích cô gái nào cũng thoải mái chẳng cần lo gì.” Đồng Miểu ngước mắt, ngắm gương mặt Tư Trạm.
Khoảng cách của hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hơi thở nhè nhẹ phả lên mặt. Bầu không khí nóng ẩm, mập mờ.
“Trừ em ra, anh không muốn ai cả.”
Hắn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi cô.
Môi cô vừa hồng hào vừa mềm mại. Cô hôn vừa khờ khạo vừa ngô nghê thế nhưng lại như mang theo một ma lực khiến hắn hồn xiêu phách lạc, chẳng muốn tách ra.
Hơi thở của Tư Trạm dồn dập, tay siết chặt hơn, hận không thể nhét Đồng Miều vào trong cơ thể mình.
Cảm nhận bàn tay Đồng Miểu chầm chậm ôm lấy eo mình, trái tim gấp gáp đập chung nhịp với hắn. Hắn cảm thấy tất cả đều xứng đáng.