Những lời này, là ai dạy ngươi nói?
Tự nhiên sẽ không có người nào dạy Uyển Nhi, những lời này đều xuất phát ngay chính trong đầu nàng.
Uyển Nhi chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính, nói ra loại "đại nghịch bất đạo" này, nghĩ đến còn cảm thấy sợ hãi.
Nàng nên trả lời vấn đề của Võ Hoàng hậu như thế nào đây?
Nàng muốn nói "Đây đều là phỏng đoán của thần thiếp" hay sao?
Võ Hoàng hậu chất vấn, Uyển Nhi do dự, khoảnh khắc này cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngoài điện đột nhiên truyền đến âm thanh phá vỡ không khí hai người ——
"Hài nhi vấn an mẫu hậu!" – Thanh âm Thái Bình công chúa cao hơn ngày trước mấy phần.
Võ Hoàng hậu nghe được nhăn mày lại.
Uyển Nhi âm thầm thở dài một hơi: Chí ít có Thái Bình công chúa đến vấn an, lực chú ý của Võ Hoàng hậu cũng bị phân tán đôi chút, mình cũng có thể thừa cơ hội này suy nghĩ một chút xem nên trả lời vấn đề của Võ Hoàng hậu thế nào.
Không đợi Võ Hoàng hậu nói thêm thời nào, thân ảnh Thái Bình công chúa đã nhanh chân bước vào trong điện.
Thái Bình thấy bóng dáng Uyển Nhi đang quỳ gối trong điện cùng rất nhiều mảnh vỡ chén ngọc trên mặt đất.
Trong đáy mắt Thái Bình công chúa hiện lên một tia hồi hộp, vội vàng cúi người bái xuống, vấn an hành lễ với Võ Hoàng hậu.
Ánh mắt Võ Hoàng hậu tĩnh mịch nhìn chằm chằm thân ảnh Thái Bình công chúa đang quỳ bên dưới cũng không vội để nàng đứng dậy.
Uyển Nhi yên lặng thay Thái Bình lau một vệt mồ hôi ——
Hiển nhiên, Thái Bình đột nhiên xuất hiện làm cho tâm tình Võ Hoàng hậu không được tốt.
Bất quá, Võ Hoàng hậu cho Thái Bình đợi khác một chút.
"Đứng lên đi!" – Lúc nói lời này, sắc mặt Võ Hoàng hậu đã dần bình tĩnh trở lại.
Thế là Thái Bình theo lời đứng dậy.
Lúc này, Uyển Nhi bên cạnh cũng theo quy củ hành lễ với Thái Bình.
Thái Bình gật đầu nhẹ với nàng, biểu thị đã thụ lễ của nàng.
Uyển Nhi hành lễ xong vẫn quỳ trên mặt đất như cũ.
Mẫu hậu tựa như cũng không có ý để nàng đứng lên, chuyện này khiến cho lông mày của Thái Bình hơi nhíu lại.
"Sao tay chân luống cuống lại chạy tới lúc này?" – Giọng Võ Hoàng hậu vẫn còn nhàn nhạt.
Thái Bình đã nghe ra được ý tứ ngoài lời: Mẫu hậu ghét bỏ vì nàng quấy rầy mẫu hậu làm chuyện đại sự.
Mà sự tình này, là đang khiển trách Uyển Nhi?
Ánh mắt Thái Bình chẳng biết vô tình hay cố ý xẹt qua mảnh vỡ trên đất.
Rốt cuộc là sai lầm như thế nào mới bị đập thành dạng này?
Những năm gần đây, cơn thịnh nộ của mẫu hậu càng phát ra thâm trầm cường đại, chỉ là đôi cặp kia nhìn đến người nào, cũng có thể đem đối phương doạ sắp chết...!Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thái Bình nhớ lại lúc gặp Minh Sùng Nghiễm bên ngoài, đạo sĩ kia nói mấy lời kỳ quái làm cho Uyển Nhi phải ưu tâm.
"Hài nhi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo mẫu hậu." – Thái Bình vừa nói vừa quét mắt sang Uyển Nhi.
Ý kia là vì "có chuyện quan trọng" bẩm báo, tức là Uyển Nhi "người không phận sự" nên lui ra!
Võ Hoàng hậu nhíu mày, ánh mắt băn khoăn giữa hai người Thái Bình, Uyển Nhi, một cái đến, một cái đi, rốt cuộc vẫn bị tâm địa yêu thương nữ nhi chiếm thế thượng phong.
"Ngươi tạm lui ra sau." – Võ Hoàng hậu nói với Uyển Nhi.
Uyển Nhi vội vàng tuân mệnh, sau đó thối lui ra khỏi đại điện.
Trong nội tâm vẫn một mực suy nghĩ nên ứng đối thế nào với vấn đề của Võ Hoàng hậu ——
Võ Hoàng hậu nói "tạm lui", tức là vấn đề đáp án kia, nói không chừng lúc nào đó nàng phải trả lời cho xong!
Thân ảnh Uyển Nhi biến mất tại cửa đại điện.
Thái Bình bày ra khuôn mặt hì hì tươi cười, không đợi phân phó đã thẳng bước tới, nâng khuỷu tay Võ Hoàng hậu đi lên chính vị.
"A nương cẩn thận dưới chân!" – Thái Bình đi bên cạnh dìu lấy mẫu hậu, trong miệng vẫn không ngừng nhắc nhở mẫu hậu tránh nè mảnh ngọc vỡ trên đất,
Võ Hoàng hậu để Thái Bình tuỳ ý dìu lấy, nghe được miệng nữ nhi không ngừng nhắc nhở, nội tâm âm thầm hừ một tiếng.
Tiểu vật nhỏ này hành động như vậy nhất định trong lòng có việc.
Nữ nhi do nàng sinh, mẫu nữ liên tâm, còn có ai có thể hiểu rõ nữ nhi mình hơn nàng?
Thế là Võ Hoàng hậu cũng không đáp lời Thái Bình, tiếp tục đi thẳng đến sau ghế bên trong chính vị.
Sau khi ngồi xuống, liền cười như không cười nhìn Thái Bình.
Thái Bình bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, ngượng ngùng cười cười, nói: "A nương không cần vì chút chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận."
"Ồ?" – Võ Hoàng hậu nhướng mày lên.
Thái Bình bị cái vẩy mắt này của Võ Hoàng hậu làm cho càng thêm lúng túng, chỉ có thể cười trừ.
Võ Hoàng hậu liếc mắt khinh bỉ, ghét bỏ nói: "Không phải có chuyện quan trọng muốn bẩm báo sao?"
Nàng cố ý nhấn mạnh mấy chữ "chuyện quan trọng".
Nhất thời Thái Bình đỏ mặt, biết mẫu hậu đang cười mỉa mai mình, cũng cười ngây ngô.
Thấy vẻ khó xử trên mặt nữ nhi mình, tâm tình Võ Hoàng hậu không khỏi khá hơn đôi chút.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thái bình, cũng không hỏi tại sao nữ nhi sao lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc trong đại điện, mà nhẫn nại hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Thái Bình cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của mẫu hậu, bị khơi gợi lên cảm giác hài nữ nhỏ tuổi, liền dứt khoát ngồi dựa vào mẫu hậu.
Một lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, Thái Bình đánh bạo lên tiếng:
"A nương có biết phụ hoàng muốn nhường ngôi cho Thái tử không?"
Bỗng dưng tay Võ Hoàng hậu dừng lại trên mặt Thái Bình.
"Lời này là ai nói với ngươi?" – Thanh âm của nàng, mang theo chút cảm giác áp bách, tuy không tức giận nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Cho dù Võ Hoàng hậu đối với mình nhất mực yêu thương nhưng lúc này Thái Bình đột nhiên cảm giác được áp lực đến từ trái tim.
Tình thế khẩn trương, đầu óc Thái Bình xoay chuyển cực kỳ nhanh chóng, lập tức đáp trả: "Chuyện lớn như vậy, sợ là đã sớm truyền ra rồi?"
Là câu hỏi, nhưng cũng đã khẳng định khẩu khí phần nào.
Loại khẩu khí khẳng định này khiến cho ánh mắt lưu luyến có chút hoài nghi của Võ Hoàng hậu cũng dần mờ nhạt.
Bàn tay Võ Hoàng hậu tựa như khôi phục lại sức sống lần nữa.
Vỗ nhẹ nhẹ gương mặt có chút sợ hãi của Thái Bình, Võ Hoàng hậu cười nói:
"Quốc gia đại sự, tự có gia nương làm chủ, một tiểu nương tử như ngươi chỉ cần bình an sống tốt là được rồi."
Nói bóng gió, Thái Bình chỉ cần hưởng thụ toàn bộ vinh qua phú quý của Đại Đường công chúa được sủng ái nhất là được, loại chuyện này thực sự không cần nàng đến quan tâm.
Thái Bình nhíu chặt mày lại.
Nàng đã đến tuổi cập kê, mẫu hậu vẫn chỉ đối đãi với nàng giống hệt một tiểu hài tử.
Chuyện này khiến cho Thái Bình nhất mực không cam lòng.
Nhưng mà, tuy không cam lòng nhưng Thái Bình vẫn còn có một ý nghĩ nặng nề khác: Chẳng lẽ dưới nhãn lực xem xét thời cục của mẫu hậu, không lẽ không nhìn ra cử động lần này của phụ hoàng chứa đựng tai hoạ ngầm hay sao?
Võ Hoàng hậu thấy nữ nhi cau mày nhìn mình, mất kiên nhẫn bĩu môi.
Vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Bình, nàng nói: "Có gì thì nói ra đi, sao lại làm bộ dạng xấu như vậy?"
Nàng cũng không thích nhìn thấy chân dung ngũ quan của nữ nhi bị vặn vẹo thành ba phần khó coi.
Biểu lộ của Thái Bình cũng không vì sự ghét bỏ của mẫu hậu mà thay đổi.
Vì nể mặt mẫu hậu, Thái Bình cũng chỉ buông lỏng tạm thời đôi mày trên trán, mở miệng ra lần nữa, định nói lại thôi.
Võ Hoàng hậu liếc nhìn nữ nhi nàng.
Thái Bình không chịu được bị mẫu hậu nhìn như thế, đành phải nói ra: "Hài nhi đã đến tuổi cập kê, không phải là tiểu hài tử."
Võ Hoàng hậu nghe vậy, thần sắc hơi rung.
Nàng giật mình ý thức ra, mỗi ngày bản thân đều chìm trong bận rộn, vội vàng hầu cận Hoàng đế, vội vàng hiệp trợ Hoàng đế xử lý chính sự, vội vàng tính toán tương lai, vội vàng dự định mỗi một bước đi, thời gian thế mà trôi như nước chảy mất.
Nàng tựa như đã không để ý đến một sự kiện vô cùng trọng yếu ——
Nữ nhi của nàng trưởng thành rồi, đã đến tuổi thành gia lập thất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Võ Hoàng hậu cảm thấy thẹn thùng với cảm giác của nữ nhi, khi đối mặt với Thái Bình, khí phách trong người cũng không còn cường hãn nữa.
Thân là nữ nhi mà Võ Hoàng hậu thương yêu nhất, dựa vào việc không có khúc mắc với mẫu hậu mà được cưng chiều, thường xuyên thân mật, đối với cảm giác, cảm xúc của mẫu hậu, Thái Bình vẫn rất nhạy cảm.
Nàng lập tức ý thức được, khí phách của mẫu hậu không phải quá hùng hổ doạ người, lại y như đang chịu lắng nghe mình nói mấy lời vậy.
Định lại tinh thần, đánh bạo, Thái Bình lại đem một phần lời đã chuẩn bị sẵn nói ra:
"Hoằng ca bệnh nặng, phụ hoàng là từ phụ (người cha tốt), vì phụ hoàng lo lắng, hận không thể làm cho bệnh tình lập tức khỏi hẳn, hài nhi hiểu rõ.
Vả lại, hà cớ gì hài nhi lại không kỳ vọng Hoằng ca khỏi hẳn? Thế nhưng mà ——"
Thái Bình vừa nói vừa tinh ý đi dò xét thần sắc mẫu hậu.
Thấy trên mặt mẫu hậu không có chút biểu tình không vui nào mới dám nói tiếp:
"...!Phụ hoàng vì lo cho Hoằng ca được vui vẻ một chút, nên mọi cái hứa hẹn, cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Nhưng đây lại là hoàng vị...!Hài nhi cả gan suy nghĩ: Tương lai nếu Hoằng ca khỏi bệnh hẳn, nếu phụ hoàng nhường ngôi cho hắn thì sẽ thế nào? Phụ hoàng thoái vị làm Thái thượng hoàng, an dưỡng trong cung, với thân thể như thế thì là một chuyện tốt.
Nhưng mà, lúc đó triều đình trên dưới sẽ ra sao? Thái thượng hoàng còn tại vị, một khi quốc sự có chuyện trọng yếu cần giải quyết, nhóm công thần nên thừa hành theo Hoằng ca hay là phải thừa hành theo phụ hoàng?"
Những lời này của Thái Bình đều có ẩn hàm, với sự khôn khéo của Võ Hoàng hậu nàng tất nhiên có thể phân biệt rõ ràng ý tứ.
Dù sao cũng chính là vì lời hứa hẹn của Hoàng đế, một khi Thái tử khỏi hẳn, hắn sẽ thật sự có thể nhường ngôi sao?
Mà nếu như lúc đó Hoàng đế thật sự thoái vị thành Thái thượng hoàng, chúng đại thần có bằng lòng phục tùng mệnh lệnh của tân hoàng đế hay không? Lúc xảy ra chuyện đại sự cần quyết đoán, sẽ nên nghe theo ý tứ của hoàng đế đương nhiệm hay là nên nghe theo ý tứ của Thái thượng hoàng?
Nói trắng ra là, Hoàng đế có được thiên hạ rất nhiều năm, nếu như thật sự cam tâm tình nguyện thì sau này an cư trong cung, sẽ không hỏi tới chuyện chính sự sao?
Bây giờ Hoàng đế cũng bị bệnh, chính sự nhiều năm đều do Võ Hoàng hậu quyết đoán, một khi bệnh tình của hắn tốt lên, liệu hắn sẽ sẵn lòng từ bỏ đại quyền trong tay ư?
Quyền lực là một món đồ quá mức hấp dẫn.
Sau khi Võ Hoàng hậu trải nghiệm sâu sắc tư vị đó, đều đã không nỡ mảy may từ bỏ, huống chi là Đại Đường thiên tử danh chính ngôn thuận?
Tương lai, nếu Thái tử kế vị, rất có thể sẽ tạo thành hai cái triều đình giữa Hoàng đế và Thái Thượng hoàng, hai thành viên, hai tổ chức?
Lâu ngày, có thể sẽ sinh ra những tai hoạ khó có thể lường trước được?
Thử hỏi, làm hoàng đế, Thái tử danh chính ngôn thuận, đến lúc đó có chịu vui vẻ nhượng bộ cho một vị Thái thượng hoàng khoa tay múa chân trước mặt mình hay không?
Nghe những lời này của Thái Bình, phản ứng đầu tiên của Võ Hoàng hậu vẫn giống như trước đó khi nghe xong lời kia của Uyển Nhi.
Nàng rất muối hỏi nữ nhi của nàng: Là ai dạy ngươi nói những lời này?
Nhưng mà, so với Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Hoàng hậu hiểu rõ nhi nữ của mình hơn.
Nữ nhi của nàng, dung mạo giống nàng như đúc, tính cách cũng giống nàng, phần khí thông minh này lại giống nàng cực kỳ hơn.
Mặc dù liên quan đến chuyện nhường ngôi, chỗ lo lắng của Thái Bình cũng chính là chỗ mà nàng lo lắng, tuy không giống nhau nhưng các nàng đều giống nhau một điều —— mong đợi kết quả.
Các nàng đều không muốn để chuyện này phát sinh.
Võ Hoàng hậu rất rõ ràng, so với mình tính toán một bàn cờ lớn, chỗ suy nghĩ buồn bã của Thái Bình mới là yếu tố chân chân chính chính liên quan tới "Quốc phúc an ổn".
Tận đáy lòng, Võ Hoàng hậu vì những suy nghĩ của nữ nhi mình, vì chân dung của nữ nhi trước mặt mà cảm thấy cao hứng.
Thế nhưng mặt khác, Võ Hoàng hậu lại không nguyện ý nhìn thấy nữ nhi mình có ý tưởng như thế.
Nửa đời này của nàng đã bỏ ra quá nhiều vì cái gọi là "Sống cho ra dáng".
Sự thật mà nói nàng vẫn là thân phận nữ nhi, huyết thống xuất thân bắt buộc nàng phải trở thành nàng của hiện tại.
Nhưng, nhi nữ của nàng, Thái Bình thì khác ——
Thái Bình là Đại Đường công chúa, xuất thân tôn quý, định sẵn Thái Bình sẽ an hưởng một cuộc đời vô ưu vô lo.
Ngoài những thứ ôm trọn lấy cho "kế hoạch lớn thành đại nghiệp", ngoài sự tính toán, mưu sách, Võ Hoàng hậu vẫn còn một tâm nguyện nữa chính là: Nàng không muốn nữ nhi của nàng đi vào vết xe đổ này, chỉ mong nữ nhi của nàng có thể an hưởng một đời vinh hoa phú quý..
Danh Sách Chương: