Võ Hoàng hậu tung hoành trong hậu cung đã nhiều năm, hiện tại độc bá hậu cung, ngay cả đương kim thiên tử cũng phải nể mặt nàng mấy phần, điều này đã khiến cho nàng quen thói vênh mặt hất hàm ra lệnh rồi.
Mà dựa theo quyền lực trong tay, nàng ghét nhất chính là những chuyện của ngoại nhân, đặc biệt là hạ nhân tự cho mình là đúng, quyết định thay nàng.
Tỉ như, cái tên Tần Huy không biết trời cao đất rộng, tự cho mình là đúng kia ——
Võ Hoàng hậu từng cho rằng chẳng qua hắn chỉ giỏi xu nịnh, tựa như một kẻ không chút ảnh hưởng tới toàn cục, ai ngờ tên cẩu nô tài này lại dám đem Thượng Quan Uyển Nhi đưa tới chỗ Giáo Phường!!!
Ai cho phép tên cẩu nô tài lá gan đó!!!
Sắc mặt Võ Hoàng hậu âm trầm như nước.
Nội tâm nàng nổi nóng cực kỳ.
Tần Huy chỉ là một tên nô tài xoàng xĩnh, không đáng xem trọng, đuổi hắn so với nghiền nát một con kiến càng đơn giản hơn nhiều.
Võ Hoàng hậu yên lặng thầm muốn đem hắn rút gân nhổ xương hết mấy lượt, nàng liền sai người đem hắn tống ra ngoài.
Hiện tại nàng không rảnh để ý tới hắn, cho dù tương lai hắn có đẹp mắt hơn!
Võ Hoàng hậu lại càng thêm tức giận, nhưng là vì người khác mà giận.
Từ Doanh kia không lúc nào khiến cho người ta bớt lo, mặt dạn mày dày ỷ lại ở đây là có ý gì? Nàng ta còn dám dùng ánh mắt đó nhìn mình! Còn dám dùng ngữ khí kia nói chuyện với mình!
A! Nàng ta tưởng mình là ai!!!
Võ Hoàng hậu nghiến răng ——
Nếu không phải xem Từ Doanh là cố nhân, liệu Từ Doanh còn có cơ hội xuất hiện chướng mắt ở chỗ này sao?
Sợ là Từ Doanh cũng không biết, nàng dựa vào cái gì đối chọi gay gắt với mình chứ?
Võ Hoàng hậu âm thầm cười lạnh, thế là nàng muốn lấy cả nhà Từ gia ra giở trò không khách khí.
Chiêu này quả nhiên có hiệu lực, Từ Doanh lập tức có nề nếp lại.
Thế này mới đúng a!
Là phi tần thì lên giữ dáng vẻ phi tần!!
Ở đây nhìn chằm chằm, nhiều lần mạo phạm hoàng hậu, cón có ý đồ nghĩ tới người của hoàng hậu, chẳng phải đã đi quá giới hạn hay sao?
Võ Hoàng hậu không cảm thấy việc nàng đem Thượng Quan Uyển Nhi định nghĩa thành "người của hoàng hậu" là có gì không ổn.
Đuổi Từ Doanh xong, Võ Hoàng hậu lại ưu sầu nhìn nữ nhi của mình.
Thái Bình để ý Thượng Quan Uyển Nhi, làm cho trong lòng Võ Hoàng hậu cực kỳ không thoải mái.
Nàng luôn cảm thấy, so với các huynh đệ, nữ nhi là người duy nhất giống mình, cho nên bên ngoài càng yêu thương chiều chuộng đặc biệt hơn người khác cũng không có gì quá đáng.
Hoặc là nói rằng, tâm niệm bên trong của Võ Hoàng hậu là, so với đám huynh đệ của Thái Bình, nàng phải là người nghe lời mình răm rắp mới phải.
Thế nhưng ngay tại hôm nay, vậy mà Thái Bình đã nhiều lần "không nghe lời" nàng.
Bất quá, dù trong lòng mất hứng với nữ nhi, Võ Hoàng hậu cũng không biểu lộ ra ngoài.
Nữ nhi của nàng, là tiểu công chúa tôn quý nhất toàn bộ Đại Đường, nàng không nỡ để nữ nhi chịu thiệt thòi, tự nhiên cũng không nỡ thấy nàng bị mất mát.
Nhất là sau khi xảy ra chuyện vừa rồi của tên súc sinh Hạ Lan Mẫn Chi kia...
Thế là Võ Hoàng hậu nhẫn nại, nói với Thái Bình mình sẽ an bài tốt cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Cuối cùng nữ nhi cũng thoả mãn rời đi, Võ Hoàng hậu âm thầm thở phào một hơi.
Trên mặt nàng dường như ghét bỏ muốn đá Thái Bình hư một cước, nhưng thật ra khoé miệng đã không khỏi cong lên, nội tâm lại buồn cười lắc đầu: Lệnh nhi, cái đồ quỷ này!
Sau khi Thái Bình cùng Từ Tiệp dư rời đi, trong đại điện chỉ còn lại mẫu tử Thượng Quan Uyển Nhi cùng Trịnh thị.
Đối với vị nhi tức (con dâu) Trịnh thị của Thượng Quan gia này, Võ Hoàng hậu cũng không có hứng thú gì.
Dù sao cũng chỉ là con nhà hoạn quan (thái giám) quyền thế, kết thông gia gả vào Thượng Quan gia, nửa đời trước đọc thi thư, hưởng vinh hoa phú quý, sau khi gia tộc suy tàn liền biến thành nô dịch.
Thế sự vô thường, thắng làm vua, thua làm giặc, nữ tử như vầy có vô số, cũng không kém Trịnh thị trước mặt.
Thậm chí Võ Hoàng hậu có thể hình dung ra, nếu năm đó mình không vào cung, thì sẽ không có thành tựu cao vị như hôm nay, nàng cùng mẫu thân nàng cũng sẽ có kết cục không khác nào nữ tử như mẫu nữ Trịnh thị.
Đây là số mệnh, cũng đừng oán trách ai!
Nếu có oán, chỉ nên trách mình không có khả năng tranh đoạt đi!
Người mà Võ Hoàng hậu thực sự cảm thấy hứng thú chính là Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhất là nốt chu sa không lớn không nhỏ trên mi tâm của vật nhỏ Thượng Quan, làm cho Võ Hoàng hậu cảm thấy sinh mệnh có lẽ đã định sẵn vài phần.
Mệnh đã định sẵn sao?
Khoé miệng Võ Hoàng hậu xuất hiện một vòng cười khó hiểu ——
Nếu như thật sự mệnh đã định sẵn, nếu vật nhỏ này lớn hơn một chút, vậy thì sẽ có năng lực hấp dẫn quân vương hay sao? Hay là sẽ có năng lực độc chiếm chuyên sủng a?
Lùi một vạn bước mà xem, gia thế của vật nhỏ kia, liệu có thể chống lại vận mệnh đã định sẵn được hay sao?
Điệu cười trên khoé miệng Võ Hoàng hậu trở nên lạnh đi mấy phần, ánh mắt quan sát Thượng Quan Uyển Nhi cũng trở nên kỹ càng hơn.
Nàng không thích nhớ lại những chuyện trong quá khứ đó, đặc biệt là những cố sự liên quan tới tiểu hài nhi chỉ mới bảy tám tuổi này.
Đây là đạo lý gì?
Nhất thời nàng không phân biệt rõ cõi lòng mình.
Nghĩ mãi cũng không xong, xưa nay Võ Hoàng hậu vốn không thích hao tổn tâm trí đi suy nghĩ.
Từ trước đến nay đã xác minh nàng là một người thiết thực, nàng chỉ hỏi mình nghĩ đến cái gì, sau đó lại lười nhác hao phí tâm tư đi soi mói những chuyện nhỏ nhích không đáng kể.
Bất quá, đôi lúc nàng sẽ ngẫu nhiên phát hiện ra vài chi tiết nho nhỏ, với nàng mà nói cũng thật sự thú vị.
Tỷ như, việc nàng phát hiện vật nhỏ Thượng Quan Uyển Nhi này, trong loại tình huống đang quỳ phía dưới vậy mà còn dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng nàng!
Thú vị thật...
Võ Hoàng hậu trải qua nhiều năm cũng chưa từng thấy có người nào dám lớn gan như vậy.
Ngay cả Hoàng đế nhìn vào mắt nàng, hiện tại cũng sẽ phải e dè vài phần ý vị.
Ngay cả nhi tử của nàng, mỗi lúc được nàng yêu thương cũng sẽ biết cách nắm bắt thời điểm thích hợp, sẽ không ỷ được sủng mà kiêu.
Ngay cả mẫu thân của nàng, những năm gần đây khi đối mặt với nàng cũng không vì chút tình mẫu tử mà dễ dàng được nàng lấy lòng...
Những trường hợp này, cũng thôi đi!
Người ở vị trí càng cao, được mất càng thấy rõ.
Võ Hoàng hậu cũng dần dần thẩm thấu.
Ha! Vật nhỏ này không chỉ dám bạo gan nhìn thẳng mình, mà thời điểm mẫu thân bên cạnh đang bị mình doạ tới run rẩy lại dám mở miệng lớn tiếng với mình!
Vật nhỏ này nói cái gì?
"Thần thiếp nguyện phụng dưỡng Hoàng hậu nương nương, để chứng tỏ y đức của Hoàng hậu nương nương!"
Tôn nữ của Thượng Quan Nghi vậy mà dám cầu xin nàng khoan dung! Vậy mà còn nói sẽ nguyện ý phụng dưỡng nàng!
Không biết Thượng Quan Nghi dưới suối vàng nghe được câu này, có phải tức giận bay hết râu ria lông mày luôn không?
Võ Hoàng hậu nghĩ như vậy, tâm tình nhanh chóng trở nên thoải mái.
Cái gì mà "y đức" với không "y đức"!
Nàng sẽ không quan tâm tới mấy lời lừa gạt của tiểu quỷ hư danh cầu thực kia a!
Có thể làm cho người không thể khuất phục phải chịu cúi đầu, như vậy mới càng thú vị...
Đợi đã!
Võ Hoàng hậu kịp thời phanh gấp bộ dạng đắc ý của mình, ánh mắt vẫn giữ tĩnh mịch, lần nữa nhìn về phía tiểu cô nương bảy tám tuổi kia.
Vật nhỏ này, cam tâm tình nguyện muốn phục thị mình thật sao?
Hay là, nàng ấy chỉ muốn bảo vệ mẫu thân, hoặc thậm chí còn là...!kế tạm thời của Từ Doanh?
Nếu thật sự nói như vậy...
Tâm tình Võ Hoàng hậu lại nhanh chóng rơi xuống đáy vực, có cảm giác lật thuyền xuống suối, bị tên tiểu mao hài tử (con nít chưa mọc lông) tính kế!
Tuy là nói như thế, nhưng Võ Hoàng hậu cũng rõ ràng, cho dù có thể biểu hiện thật đến độ làm cho mình không cẩn thận bị mắc lừa đi nữa, thì đây cũng không phải là chuyện mà một tên tiểu mao hài tử bình thường có thể làm được đi?
Tên "tiểu mao hài tử" này a, vậy mà lại là nhân tài kiệt xuất thông minh nha!
Võ Hoàng hậu hơi híp mắt, có chút tự đắc.
Cho nên, thái độ nàng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi liền lại đổi.
Hoàng đế ái tài, trọng dụng nhân tài, không lẽ nàng không được yêu quý người tài, trọng dụng người tài hay sao?
Vật nhỏ họ Thượng Quan này, bây giờ chỉ cần chờ đợi thêm một thời gian, làm sao biết được trong tương lai nàng ấy sẽ trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh mình hay không chứ?
Nếu như thật sự không sai lệch, với đầu óc trái dưa thông minh đó, miệng mồm lanh lợi đó thường xuyên phụng dưỡng bên cạnh mình, có phải mỗi ngày sẽ không còn trải qua khô khan, được điều hoà một chút, thú vị hơn một chút hay không?
Đương nhiên Võ Hoàng hậu sẽ không cho phép Thượng Quan Uyển Nhi đi sai lệch.
Không nói đến uổng công cho một bộ dáng tiểu mỹ nhân còn le lói, một khi trưởng thành lỡ như không may quen biết tên lang tể tử nào, tương lai chắc hẳn sẽ khó giải quyết a.
Loại tiểu hài nhi thông minh như vầy, càng thông minh thì phải càng ăn nhiều đòn, để cho nàng ta nghĩ rằng mình ngu xuẩn, sau đó sẽ tự mình học tập không ngừng, như thế mới đạt được sự tiến bộ vượt bậc.
Võ Hoàng hậu am hiểu cách thức bồi dưỡng nhân tài như huấn mã, nàng không chút tiếc rẻ nói ra mấy lời lạnh nhạt, tựa như một chậu nước đá tát về phía Thượng Quan Uyển Nhi nho nhỏ.
Nàng chính là muốn đả kích, vừa đấm vừa xoa, dạy dỗ Thượng Quan Uyển Nhi...
Mà Võ Hoàng hậu lúc này, vẫn chưa thực sự nhận ra: Trong tiềm thức của nàng, căn bản không phải đối đãi với Thượng Quan Uyển Nhi như một tiểu hài nữ mới bảy tám tuổi.
Mà phản ứng của Thượng Quan Uyển Nhi càng làm cho Võ Hoàng hậu kinh ngạc: Những lời này, không phải có người nào cho nàng chứ?
Từng đoạn từng đoạn dài như thế, nếu phải học thuộc sẽ tốn rất nhiều tâm sức, không lẽ nàng thật sự nghĩ ra được hay sao?
Vật nhỏ này, vừa mới nói cái gì?
Nàng ấy nói, bản thân sẽ hữu dụng với mình?
Nàng ấy nói, nếu mình trọng dụng nàng, thì có thể làm cho thế nhân thấy được sự bao dung rộng lượng của Hoàng hậu nương nương, thậm chí học sĩ uyên bác cũng sẽ phải cam tâm tình nguyện vì Hoàng hậu nương nương xông pha?
Võ Hoàng hậu càng nghe càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nàng giật mình ý thức lại, kẻ trước mắt đang chậm rãi nói chuyện với nàng không khác gì một người trưởng thành đang bàn chuyện triều chính, thế mà kẻ đó lại chỉ là một tiểu vật nhỏ không hơn không kém.
Phần tâm trí này, phần khẩu khí này, do dù là người kia năm đó...!e rằng cũng không thể sánh được a?
Võ Hoàng hậu đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng dùng sức chớp chớp mắt, xác định người trước mắt thực sự chỉ là một tiểu cô nương thôi!
Đáy lòng Võ Hoàng hậu không hiểu tại sao liền sinh ra cảm giác tim đập loạn.
Không phải sợ hãi, mà là cảm giác không thể xác định nỗi.
Hoàng thất Lý - Đường sùng đạo, năm đó nàng cũng từng đọc qua mấy quyển Đạo kinh, có biết chút ít loại truyền thuyết về "đoạt xá" (một thần hồn cường đại cưỡng ép chiếm cứ thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn, đồng thời đây cũng là hành động quỷ dị và nguy hiểm nhất từ trước đến nay), "mượn xác hoàn hồn".
Xưa nay Võ Hoàng hậu nàng vốn lên án, chỉ xem những lời đó đều là vô căn cứ.
Nhưng có điều, cho tới hôm nay, với tiểu hài đồng chậm rãi trước mắt, làm cho nàng nảy sinh loại cảm giác hoài nghi quái dị.
Thế là Võ Hoàng hậu quát lớn với Thượng Quan Uyển Nhi.
Nàng nói mình không thích nghe những thứ này.
Cũng không biết vật nhỏ kia hiểu hàm ý "không thích nghe" của nàng kiểu gì, Võ Hoàng hậu thuận thế nhìn xuống, đôi mắt kia linh động, óng ánh long lanh còn hơn trước đó.
Thật sự là một đôi mắt đẹp a!
Nội tâm Võ Hoàng hậu kích động cảm thán!
Có được một đôi mắt xinh đẹp như vậy, sao lại có thể là vật âm tà quỷ dị chứ?
Sau đó Thượng Quan Uyển Nhi cùng mẫu thân nàng ấy rời khỏi đại điện.
Võ Hoàng hậu vẫn còn đang kinh ngạc xuất thần nhìn theo.
Kỳ thật, ngoại trừ loại cảm giác đột ngột hoá thành hoảng hốt kia ra, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi Thượng Quan Uyển Nhi.
Đời này của nàng, giống như vô duyên với hai chữ "sợ hãi" vậy.
Nếu vật nhỏ kia thật sự là một thứ âm tà quỷ dị thì...
Võ Hoàng hậu xuỳ xuỳ bật cười: Thì đã làm sao? Chẳng lẽ nàng lại đi sợ con vật nhỏ bé hay sao?
Nếu như hoá thân của vật nhỏ kia chính là âm tà, nàng cũng sẽ thành thành thật thật để mặc nàng ấy bài bố âm tà quỷ dị a!
Đã từng có người nghi ngờ nàng bị điên, nàng kia cũng vì lo lắng nàng đi "quên đường về" mà lo lắng.
Thậm chí người kia còn nguyện ý hi sinh một đời vì nàng mà "quên đường về"...
Nàng cho rằng người kia muốn bảo hộ nàng...
Phải, hoàn toàn chính xác, lúc trước, Võ Hoàng hậu nàng được người kia bảo hộ, nếu không có người kia, sẽ không có một Võ Hoàng hậu như hôm nay.
Thế nhưng, lão thiên gia để nàng trở thành Võ Hoàng hậu, nàng cũng không muốn một đời chỉ làm một vị hoàng hậu hiền lương thục đức, tương lai trở thành một bộ hài cốt không chút cảm giác, còn bị một đám mục nát xung quanh nói này nói kia.
Người sống sau khi chết đi, cuối cùng sẽ không tránh khỏi bị nói này nói kia ——
Dù sao trốn cũng không thoát, chẳng bằng thừa lúc còn sống làm tất cả những thứ mình muốn!
Ngay cả vật nhỏ kia cũng có thể nói câu "Hoàng hậu nương nương tôn quý như trăng sáng" - câu nói mà trước giờ chưa ai nhắc tới, vậy thì sao ta lại không làm được đại sự trước nay chưa từng có chứ?
Võ Hoàng hậu giữ thẳng lưng.
Dù thế nào, vật nhỏ kia nàng chắc chắc phải có bằng được!
- -----------------------------------
Trận dọn dẹp nhà cửa này thật là quá mệt mỏi, đã cố gắng nặn ra thêm một chương ngoại truyện.
Cho nên, A Chiếu à, cái này coi là "bao nuôi từ nhỏ" hay sao?.
Danh Sách Chương: