Người lái xe cảm thấy có chút kỳ lạ, Thẩm tiểu thư là vợ cũ của ông chủ, đứa trẻ không nên là con của Cố tiên sinh, nhưng người lái xe luôn cảm thấy Cố Thừa Minh đặc biệt yêu thương đứa nhỏ.
Điều này làm anh ta khó hiểu, nhưng chỉ là một người lái xe, anh ta không cần tìm hiểu quá sâu. Nghĩ lại thì, ông chủ của anh ta gần đây liên tục đến thăm rồi mua quà cho hai mẹ con Thẩm tiểu thư, cũng thật kỳ lạ.
Bánh Đậu rất vui mừng và phấn khích khi thấy Cố Thừa Minh mang đồ chơi đến nhưng cậu vẫn dè dặt hỏi ý kiến mẹ một cách hợp tình hợp lý, Thẩm Diễm không từ chối như mọi khi mà ngầm đồng ý.
Cố Thừa Minh nói rằng anh tới đây là có chuyện riêng, chuyện riêng của anh không liên quan gì đến cô, nhưng mọi hành động của anh dường như đều liên quan đến cô. Thẩm Diễm ngày càng không hiểu Cố Thừa Minh. Anh thường xuyên mang quà đến cho mẹ con cô, sau đó cùng nhau đi ăn tối.
Dù thế nào, Thẩm Diễm cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng không nghĩ lại có liên quan đến chuyện Bánh Đậu. Cô chịu đựng nhiều khó khăn gả vào Cố gia, sau đó bất ngờ đề nghị ly hôn, về lý thì không ai có thể nghĩ đến việc cô đang có thai khi rời khỏi Cố gia.
Thẩm Diễm nhìn Bánh Đậu sôi nổi bàn bạc với cô về những món quà mà Cố Thừa Minh gửi mỗi ngày, nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt đứa trẻ là điều cô chưa từng thấy, nhưng Cố Thừa Minh lại làm được một cách dễ dàng.
Thẩm Diễm mấy đêm nay ngủ không ngon, thậm chí còn đến bệnh viện kê đơn thuốc hỗ trợ giấc ngủ, buổi tối cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trong lòng luôn có chút bất an, thỉnh thoảng tim đập nhanh.
Thẩm Diễm đến bệnh viện kiểm tra, ngoại trừ bệnh hạ đường huyết, thân thể không có gì không ổn. Thẩm Diễm đau lòng nhìn hóa đơn bệnh viện, tự hứa với lòng sẽ không bao giờ bước vào bệnh viện nữa.
Thẩm Diễm đen mặt đi ra nhưng không để ý có một chiếc xe ô tô màu đen đi theo cô suốt dọc đường, trên xe chỉ có một tài xế, tài xế vừa đi theo cô vừa dùng camera chụp ảnh.
Thẩm Diễm lên xe buýt, chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng quay đầu lái xe đi hướng khác.
"Thẩm tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra mấy hạng mục khám sức khỏe tổng quát, kết quả không có gì bất thường."
Cố Thừa Minh hỏi: "Đi về rồi?"
Người kia nói: "Đúng vậy, Cố tiên sinh, Thẩm tiểu thư đã về nhà."
Cố Thừa Minh gật đầu ý bảo anh ta về trước, sau đó điện thoại di động của Cố Thừa Minh vang lên, anh cúi đầu nhìn dãy số trên màn hình, chân mày không khỏi hiện lên vẻ cáu kỉnh.
Cố Thừa Minh mệt mỏi xoa xoa lông mày, ấn nút nghe.
"Sao con vẫn chưa gọi điện về nhà?" Vừa kết nối cuộc gọi, giọng nữ đối diện trách móc.
Cố Thừa Minh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh nắng lập tức tràn vào cả căn phòng, Cố Thừa Minh liếc mắt nói: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Khi nào con về? Hai ngày nay mẹ rất băn khoăn, có phải mẹ đã quá buông lỏng quản lý nên con mới thờ ơ với gia đình thế này không?"
"Mẹ nghĩ nhiều quá."
"Nghĩ nhiều? Vậy nói cho mẹ biết, con đi công tác ở đâu vậy? Đã hơn một tuần rồi, được, cứ nói cho mẹ biết khi nào con về, mẹ sẽ chuẩn bị trước mọi thứ."
"Chuẩn bị? Chuẩn bị gì?"
"Lễ cưới."
Cố Thừa Minh sững người một lúc, giọng nói lạnh hơn: "Mẹ đang nói cái gì vậy? Chuẩn bị cho hôn lễ của con?"
"Ừ, con và Tĩnh Toàn lớn lên, yêu nhau lâu như vậy rồi. Lẽ ra mọi chuyện đã giải quyết từ lâu rồi."
Cố Thừa Minh nén giận, chế nhạo nói: "Con chưa từng nghe nói tổ chức đám cưới mà không hỏi qua ý kiến chú rể. Mẹ, Cố gia còn có người con trai nào khác ngoài con không?"
Chuyện này cực kỳ phản nghịch, nhưng Hà Uyển không hề tức giận, chỉ ôn nhu nói: "Mẹ cũng muốn cùng con bàn bạc, nhưng con không nghe điện thoại, cũng không nói cho mẹ biết con đã đi đâu, mẹ làm sao bàn bạc với con đây? "
Cố Thừa Minh lạnh lùng nói: "Con không nói sẽ kết hôn với Bạch Tĩnh Toàn."
"Mẹ biết, hiện tại cũng không phải mẹ đang hỏi ý con."
Cố Thừa Minh lập tức cười nói: "Mọi người không bàn bạc với con trước, đây xem như đặt con vào tình huống đã rồi?"
Hà Uyển bình tĩnh nói: "Ừm, cũng có thể nói như vậy."
"Con đã nói rồi, con sẽ không kết hôn với Bạch Tĩnh Toàn."
"Mẹ hiểu được, mấy đứa con đều là những đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, tính tình không tốt, không thể mất thể diện mà làm lành với Tĩnh Toà. Mẹ là mẹ con, mẹ muốn tốt cho con, nên giải quyết chuyện hôn nhân sớm hơn, bố mẹ đều đã lớn tuổi rồi, muốn con kết hôn sớm thì có gì sai? Hay con muốn đến khi mẹ qua đời rồi vẫn chưa được ẵm cháu?"
Hà Uyển rốt cuộc nổi giận.
Điều này dường như đã dập tắt cơn tức giận của Cố Thừa Minh: "Con xin lỗi mẹ, đó không phải là ý của con."
"Vậy ý của con là gí? Nếu con không muốn, vậy thì hãy tự mình tìm con dâu về cho mẹ đi."
Cố Thừa Minh mím chặt môi không nói.
"Mẹ cho con thêm một chút thời gian, con hãy nghĩ xem con muốn làm gì? Nếu không cưới Bạch Tĩnh Toàn thì tự con tìm vợ đi, đừng để mẹ tức giận thêm nữa. "
Nói xong liền cúp máy, Cố Thừa Minh siết chặt điện thoại, cũng không quá tức giận.
Phía thành phố Bình Giang, Cố ia đã cũng căng thẳng, đối với Hà Uyển và Bạch Tĩnh Toàn, hành vi của Cố Thừa Minh rất không bình thường, đặc biệt là Bạch Tĩnh Toàn. Cô tayêu người đàn ông này nhiều năm nênthực sự biết rất rõ về anh. Trong lòn Bạch Tĩnh Toàn đầy nghi hoặc và cảnh giác.
Bạch Tĩnh Toàn vội vàng gọi điện cho Hà Uyển, ai biết Hà Uyển cũng không biết Cố Thừa Minh đã đi đâu, lúc đó Bạch Tĩnh Toàn mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc. Cô vô cùng kinh hãi, đó là ai? Loại phụ nữ nào lại dám đem Cố Thừa Minh rời xa cô tat.
Bạch Tĩnh Toàn cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cô ta tranh thủ thân phận người nổi tiếng mấy đêm liền kết thúc cảnh quay sớm, vội vàng chạy đến Cố gia. So với sự nghiệp, Bạch Tĩnh Toàn bây giờ sẽ lựa chọn tình yêu không chút do dự.
Hà Uyển đương nhiên cũng rất sửng sốt, Phương Tuấn không có đi cùng Cố Thừa Minh, bọn họ liền hỏi Phương Tuấn, Phương Tuấn không hề tiết lộ chi tiết gì, rất bình tĩnh gọi cho Cố Thừa Minh.
Vừa cúp máy, Bạch Tĩnh Toàn đã gọi điện nói nhớ anh, muốn tìm anh.
Cố Thừa Minh thẳng thừng từ chối, kết thúc cuộc gọi mà không nói lời nào.
Cố Thừa Minh ngồi trong phòng làm việc một lúc rồi kêu tài xế lái xe đến nhà Thẩm Diễm, gọi cho cô: "Anh đang ở dưới, em mang Bánh Đậu xuống đi,"
Mới hơn bốn giờ chiều, Thẩm Diễm vừa từ nhà trẻ đón Bánh Đậu về: "Có chuyện gì không?"
Cố Thừa Minh không nói chuyện, Thẩm Diễm do dự một chút, mới nói: "Còn có chuyện gì, tôi có thể đi xuống gặp anh, không cần mang theo Bánh Đậu được không?"
Cố Thừa Minh sắc mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt: "Thẩm Diễm, em mau mang Bánh Đậu xuống đây."
Thẩm Diễm không hiểu vì sao: "Có chuyện gì quan trọng không? Nếu là mời chúng tôi đi ăn tối, vậy thì không cần đâu, rất cám ơn anh có lòng. Gần đây anh cũng mua rất nhiều đồ chơi cho thằng bé, tuy nhiên anh không cần làm thế, tôi sợ thằng bé sẽ hiểu lầm..."
Cô dừng lại, tỏ vẻ bình tĩnh: "Anh đến đây không phải có việc sao? Việc riêng của anh không liên quan gì đến chúng tôi, trong tương lai anh cũng đừng đến đây nữa."
Nói xong liền cúp điện thoại, thân thể có chút run lên, Bánh Đậu ôm cánh tay cô, nhẹ giọng gọi mẹ.
Thẩm Diễm cười nhẹ nói: "Không sao đâu, Cố thúc thúc chỉ là bạn bình thường của mẹ, chú ấy là một người rất tốt, đối với mọi người đều tốt. "
Bánh Đậu sững sờ gật đầu: "Được, mẹ, Cố thúc thúc là người tốt."
Thẩm Diễm mỉm cười, sờ sờ đầu con trai, thở dài, mộng huyễn rốt cuộc sẽ tỉnh lại, cô và Cố Thừa Minh vĩnh viễn không thể ở cùng nhau.
Thẩm Diễm đang định bước vào phòng ngủ thì chuông cửa vang lên mạnh mẽ, tim Thẩm Diễm lệch một nhịp, cô nắm tay Bánh Đậu đi tới, không hiểu sao lại có chút sợ hãi.
Chuông cửa vẫn vang lên, sau đó là giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng của Cố Thừa Minh ngoài cửa, anh nói: "Mở cửa đi, Thẩm Diễm."
Thẩm Diễm đột ngột lùi lại, che miệng không dám phát ra âm thanh.
Cố Thừa Minh từ ngoài cửa nói: "Tôi biết em ở nhà, mau mở cửa!"
"Mẹ, Cố thúc thúc đến rồi."
Thẩm Diễm vội vàng che miệng Bánh Đậu lại, Bánh Đậu giật mình phát ra tiếng thút thít.
Âm thanh bên ngoài cửa đã được thay thế bằng tiếng gõ cửa, nhanh hơn một tiếng, thể hiện sự thiếu kiên nhẫn tột độ của người đàn ông.
"Thẩm Diễm!" Giọng Cố Thừa Minh đầy tức giận, "Mở cửa cho tôi ngay!"
Thẩm Diễm không dám nhúc nhích
"Nếu không muốn tất cả hàng xóm đều biết về quan hệ của chúng ta thì mau mở cửa ra"
Thẩm Diễm rung động, buông tay Bánh Đậu, chậm rãi đi tới.
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa cũng dừng lại, Cố Thừa Minh im lặng chờ đợi như thể biết chắc cô sẽ mở cửa.
Thẩm Diễm mở cửa, Cố Thừa Minh vẻ mặt ủ rũ đi vào, Doubao vẫn là rất vui vẻ nhìn thấy anh: "Cố thúc thúc khỏe không?."
Cố Thừa Minh nhìn trên mặt anh ta dù cười vẫn lộ ra vẻ lãnh đạm khiến Bánh Đậ có chút sợ hãi, cấu bé vô thức lùi lại hai bước, quay về bên cạnh Thẩm Diễm.
Hành vi này có lẽ khiến Cố Thừa Minh phát cáu, ánh mắt càng lạnh lùng, Cố Thừa Minh chậm rãi thở ra, đi tới, trầm mặc nhìn Thẩm Diễm, nói: "Chuyện em nói trong điện thoại là có ý gì?"
Thẩm Diễm nắm lấy đôi tay mềm mại của Bánh Đậu, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều "Chuyện trước đây đã là quá khứ, bây giờ chúng ta không còn liên quan, cảm ơn anh đã quan tâm đến Bánh Đậu."
Cô không nhìn lên, Cố Thừa Minh không thấy được vẻ mặt của cô.
Thẩm Diễm đợi câu trả lời của bên kia hồi lâu, hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông hình như nhếch miệng cười.
"Vậy em nghĩ tôi đến đây làm gì?" Cố Thừa Minh nhẹ giọng nói, "Vì chuyện riêng? Chuyện riêng tư không liên quan gì đến em?"
Thẩm Diễm sững sờ, đột nhiên ngây người.
"Không liên quan gì đến em nhưng ngày nào tôi cũng đến đây. Không liên quan gì đến e nhưng tôi thường tặng quà cho Bánh Đậu... Thẩm Diễm, nghĩ xem, tại sao tôi lại làm những việc này?" Cố Thừa Minh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Diễm đột nhiên tái mặt, lùi lại một bước, dùng sức siết chặt bàn tay Bánh Đậu.
Bánh Đậu ngẩng đầu nhìn hai người lớn đang nói chuyện, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Thẩm Diễm cố trấn tĩnh lại: "Có thể gửi Bánh Đậu cho hàng xóm chăm sóc được không."
Cố Thừa Minh nói: "Ừ."
Thẩm Diễm cầm tay Bánh Đậu bước ra ngoài, thằng bé quay đầu nhìn Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh cười với cậu nhóc.
Bánh Đậ bẻ miệng và nhăn mặt với anh.
Thẩm Diễm đưa con cho bà Lưu , hai mắt có chút đỏ, hơi thở không ổn định, dường như phát run.
Bà Lưu lo lắng hỏi, Thẩm Diễm vội vàng trả lời, vội vàng đi lên.
Vừa vào cô đã khóa trái cửa, ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Ý của anh là gì? Tôi không biết anh đang nói cái gì."
Cố Thừa Minh nhìn cô: "Em không hiểu sao? Nói rõ ràng đi. Chuyện riêng tư của tôi quả thực không phải em, mà là con trai em, tôi nghĩ em biết rõ anh ta liên quan gì đến tôi. Đừng có nói dối. Thẩm Diễm, lần cuối cùng tôi hỏi em, em lấy tôi là thật lòng hay vì mục đích khác? Tại sao em lại ly hôn với tôi, và tại sao em lại mang theo con của tôi bỏ đi? "