Bánh Đậu cố gắng hết sức để tỏ vẻ ngây thơ, hỏi: "Ba ơi, con muốn nghịch điện thoại của ba."
Cố Thừa Minh xoa đầu cười nhẹ nói: "Ba nhờ chú Phương Tuấn mua cho con một cái mới."
Bánh Đậu vặn ngón tay và nói: "Được, được... đi thôi."
Cố Thừa Minh trong lòng rõ ràng, mặt không chút thay đổi cười nói.
Vì vậy, buổi tối, Bánh Đậu nhận được một chiếc điện thoại mới tinh, vẫn là mẫu mới nhất, bên cạnh có một chiếc iPad. Bánh Đậu vừa khóc vừa nói cảm ơn, Cố Thừa Minh cười nói: "Không có chi."
Trẻ con ngày nay rất thông minh, chơi những món đồ điện tử này còn thành thạo hơn nhiều người lớn, Bánh Đậu một đêm về cơ bản có thể vận hành được, cậu nhờ Cố Thừa Minh lưu số điện thoại di động của mẹ.
"Bánh Đậu, bố có bao giờ nói với con rằng việc con thường xuyên liên lạc với mẹ con không được nói cho người khác biết chưa?"
Bánh Đậu sửng sốt, gật đầu nói: "Con không có nói cho ai biết."
Cố Thừa Minh ậm ừ nói: "Ba không lưu số của mẹ con, ba mua cho con điện thoại di động để ngày thường liên lạc với con hoặc ở nhà chơi. Nhưng con phải nhớ rằng con không được ở về nhà nhắn tin cho mẹ."
Bánh Đậu không hiểu lắm, nhưng tin tưởng Cố Thừa Minh nên gật đầu nói: "Con hiểu rồi, ba."
"Tốt," Cố Thừa Minh ấm áp nói, "Ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Bánh Đậu nói, đứng dậy và hôn lên mặt anh, cười toe toét và vùi mình vào chăn bông, phát ra tiếng ngáy.
Biết là đang giả vờ, Cố Thừa Minh sờ sờ mặt, cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Diễm được nghỉ cuối tuần, thứ bảy cô ở nhà một ngày, một ngày nấu cháo điện thoại với Tần Tiêu, thứ bảy, chủ nhật thì Bánh Đậu cũng "bận rộn", hai người không gặp nhau.
"Mọi việc thế nào rồi? Cậu ở đằng kia thế nào" Tần Tiêu hỏi.
Thẩm Diễm nói với cô về việc Cố Thừa Minh thỉnh thoảng đưa đến đây
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ nói chuyện, Tần Tiêu thở dài: "Thật ra chồng cũ của cậu rất tốt, để mình nói cho cậu biết, lần đó ăn cơm nhà cậu, anh ấy cũng tới đó. Mình thấy anh ấy rất quen, vì vậy đã kiểm lén tra một cách riêng tư."
Thẩm Diễm không nhịn được cười, "Mình có chuyện gì không vui đâu, có chuyện gì sao?"
Tần Tiêu vò đầu bứt tóc nói: "Không có chuyện gì. Là chồng cũ của cậu, anh ta không phải người vô danh ở thành phố Bình Giang, danh tiếng của Cố gia cũng không nhỏ. Mình nghĩ, nếu anh ta quyết tâm thì sẽ giành được Bánh Đậu. Chúng ta chắc chắn sẽ không thể thắng được anh ta, và nếu chúng ta thực hiện vài việc sau lưng anh ta, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy Bánh Đậu nữa "
Lúc đầu, sau khi Cố Thừa Minh biết Bánh Đậu là con trai mình, Thẩm Diễm cũng nghĩ đến chuyện này, cô ậm ừ, biểu thị là đang nghe.
Tần Tiêu nói tiếp: "Năng lực và gia cảnh của anh ta hoàn toàn có thể cắt đứt quan hệ giữa mẹ con cậu, hơn nữa trước đây anh ta đã đề cập đến chuyện ly hôn đúng không?"
Thẩm Diễm mím môi nói: "... là mình."
Tần Tiêu nói: "Càng đúng hơn, cậu đệ đơn ly hôn rồi cùng con của anh ta bỏ trốn, anh ta nên rất tức giận, mặt khác anh ta biết sự thật, tuy rằng anh ta mang đứa bé đi nhưng không có phản đối sự gặp gỡ của cậu với Bánh Đậu, thậm chí còn cho cả hai gọi điện mỗi đêm."
Thẩm Diễm im lặng nói: "Sau đó thì sao?"
Tần Tiêu nói: "Bất quá mình nghĩ, anh ta là người đàn ông tốt, nhất là sau khi bị cậu "lừa"."
Thẩm Diễm im lặng, Tần Tiêu nói: "Thẩm Diễm, tuy rằng chúng ta quen nhau chưa lâu, có thể hơn một năm, nhưng mình nghĩ chúng ta rất thân thiết, hơn nữa mìn cũng coi cậu là bạn tốt, cho nên mình sẽ không nói dối cậu, ý là, mình nghĩ cậu cũng nên hiểu, cậu quá rụt rè, quá mẫn cảm. Thẩm Diễm, cậu phải hiểu rằng trong đời người, thật sự rất hiếm khi tìm được một người thực sự thích mình, hơn nữa người đó cũng thích cậu, cố gắng đến mấy cũng không tìm được. Theo mình, cậu đã gặp may rồi. "
Tần Tiêu dừng lại, "Sáu năm xa cách, cuối cùng vẫn gặp nhau, chẳng phải là duyên phận sao?"
Thẩm Diễm nói: "Tiêu Tiêu..."
Tần Tiêu thở dài nói: "Này, mình đã nói hết những gì có thể nói. Tất nhiên là tùy cậu. Chuyện tình cảm không thể ép buộc, nhưng chí ít cũng phải ử xem sao, dù nó làm cậu vỡ đầu chảy máu, cậu sẽ không hối hận, phải không? "
Đúng vậy, cô chỉ biết kết quả sau khi thử mà thôi, khi đó cô bị áp lực quá lớn, bị quá nhiều thứ đè nén nên chọn cách trốn tránh, cuối cùng chọn rời xa Cố Thừa Minh.
Tuy rằng kết quả nhất định phải rời đi, nhưng có lẽ cô có thể thử thái độ của nam nhân.
Lúc đó cô quá do dự, quá bồn chồn, đối với Cố Thừa Minh không có tin tưởng, còn bây giờ... Thẩm Diễm không rõ những gì Tần Tiêu nói là đúng, hay là cô chỉ đang ảo tưởng?
Vẫn chưa chắc chắn, Thẩm Diễm thở dài một hơi, đặt tay lên trán, nhắm mắt lại.
Lúc Bánh Đậu gọi điện vào ban đêm, Thẩm Diễm có chút lơ đễnh, mấy lần không nghe thấy lời của đứa trẻ.
Bánh Đậu bất mãn nói: "Mẹ, mẹ không thích con sao?"
Thẩm Diễm sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của đứa trẻ, vội vàng nói: "Tại sao? Mẹ yêu con nhất."
Bánh Đậu thẫn thờ nói: "Nhưng con đã gọi mấy lần, mẹ đều phớt lờ con."
Đứa nhỏ kêu oan, Thẩm Diễm xấu hổ xin lỗi nói: "Ừm... Mẹ vừa rồi phân tâm, thực xin lỗi."
Bánh Đậu nói: "Mẹ, các anh chị không còn thích mẹ sao?"
Thẩm Diễm vỗ trán chào hỏi: "Anh chị gì?"
Bánh Đậu khịt mũi không nói.
Thẩm Diễm suy nghĩ một chút nói: "Ý của con là học sinh ở trường mẹ?"
Sau một vài giây, Thẩm Diễm bật cười, trong lòng chợt nghĩ: "Hả? Làm sao con biết mẹ làm ở đâu?"
Cô chỉ nói với đứa trẻ là đã tìm được việc làm chứ không nói công việc gì.
Thẩm Diễm suy nghĩ thêm một chút dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Thẩm Diễm thận trọng hỏi: "Ba con nói sao?"
"Vâng"
Thẩm Diễm: "..."
Hai mẹ con nói chuyện phiếm hơn nửa giờ, đến chín giờ, Bánh Đậu nên đi ngủ, Thẩm Diễm nói lời chúc ngủ ngon, sau đó hai người cúp điện thoại.
Mất ngủ, không ngủ được nữa.
Thẩm Diễm nằm trên sô pha muốn khóc không ra nước mắt, cửa sổ phòng khách mở toang, gió sớm mùa thu thổi vào, Thẩm Diễm cảm thấy hơi ớn lạnh, cô đứng dậy lấy quần áo mặc thêm, nhưng cô thực sự không muốn vào phòng ngủ để ngủ.
Cô mê man chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn điện thoại di động, mới hơn tám giờ.
Số là số điện thoại cố định, Thẩm Diễm nghi ngờ cầm lên, Bánh Đậu hét lên: "Mẹ, ba nói lát nữa đưa con đi tìm mẹ. "
Thẩm Diễm vừa tỉnh, liền ngây ngốc nói: "Tìm mẹ?"
"Vâng, vâng! Con muốn ăn sườn chua ngọt với cơm gà tiểu long bao."
Thẩm Diễm: "..."
Bánh Đậu lo lắng nói: "Mẹ, mẹ có nghe thấy con nói không?"
Thẩm Diễm nói: "Bé con, không phải ngày nào ở Cố gia cũng ăn mấy cái này sao?"
Chẳng lẽ là cô sai rồi, Cố gia không thích đứa cháu trai nhỏ này, nhưng mà không đúng, từ lần tiếp xúc với Bánh Đậu trong khoảng thời gian này, cô có thể thấy đứa nhỏ vẫn sống tốt.
"Có ăn"
Thẩm Diễm nói: "Vậy thì tại sao lại muốn ăn món mẹ làm?"
Bánh Đậu tự tin nói: "Mẹ nấu rất ngon!"
Thẩm Diễm nói: "Thật ra thì con tham ăn đúng không?"
Bánh Đậu cảm thấy có lỗi trong giây lát, nói: "Con không có. Ba cũng nói muốn ăn."
Thẩm Diễm càng không nói nên lời, cũng không biết đứa nhỏ nói là đúng hay sai, nhưng dù sao đứa nhỏ muốn ăn thì cô nhất định phải làm.
Thẩm Diễm cười nói: "Được rồi, buổi trưa khi nào thì qua? Mẹ ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu."
Bánh Đậu nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn thời gian, ngập ngừng: "Mười giờ, mười giờ..."
Lúc đó cô chưa dậy, bà ngoại cũng chưa về
Thẩm Diễm vuốt trán nói: "Được, vậy mẹ chờ con."
"Ba cũng đi!" Bánh Đậu nói thêm.
Thẩm Diễm cứng họng nói: "Vậy mẹ sẽ chờ hai người"
Bánh Đậu hài lòng gật đầu, cảm thấy mình đã làm được một điều rất tuyệt.
Hà Uyển và Cố Tân Quốc hôm nay không có ở nhà, chỉ có Cố Hiểu Vi và vài người làm. Một trong số đó là người dì Hứa Hứa được yêu thích nhất của Bánh Đậu, đồng chí Đỗ Hoa.
Đỗ Hoa: "..."
Bánh Đậ gọi cho Đỗ Hoa ói với ằng cậu sẽ đi tìm cha mình.
Đỗ Hoa thắc mắc: "Nhưng Cố tiên sinh đang ở công ty, thiếu gia, cậu có muốn đến công ty không?"
Bánh Đậu không biết Cố Thừa Minh đang ở đâu, đành phải nói: "Ừm!"
Đỗ Hoa nói: "Vậy chờ một chút ta sẽ hỏi."
Đỗ Hoa đi gọi điện, hai phút nữa quay lại, mặc quần áo, lấy một cái cặp nhỏ, bỏ bình nước và các loại đồ dùng cá nhân vào trong đó, rất nhẹ.
Chiếc xe bên ngoài đã sẵn sàng, đó là một chiếc Audi màu đen.
Người lái xe là Lão Trương, người đã cùng Cố Thừa Minh đến thành phố Hoài Nam ngay từ đầu, đương nhiên, anh ta biết Bánh Đậu hơn cả những người còn lại trong gia đình, nhưng nếu không muốn mất công việc, anh ta không bao giờ dám nói ra.
Sau khi Bánh Đậu lên xe, Đỗ Hoa cũng đi theo, lão Trương im lặng cả buổi, thỉnh thoảng chỉ nhìn trộm từ gươn Bánh Đậu g chiếu hậu, thầm nghĩ đứa nhỏ này vẫn còn rất may mắn, tuy mất mẹ nhưng từ nay trở thành cháu trai trưởng của Cố gia, tương lai suôn sẻ, dù không làm gì cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.
Lão Trương trong lòng thở dài, xe đã đến tòa nhà trụ sở Cố thị, Tang Đồng đã đợi sẵn ở dưới lầu, Đỗ Hoa giao đứa nhỏ cho cô, Tang Đồng lễ phép cảm ơn, dẫn Bánh Đậu vào trong.
Trên đường đi, cả hai phải hứng chịu những ánh nhìn từ mọi hướng, có người tò mò, có người đố kỵ, có người ghen tị, đủ kiểu.
Sau khi vào thang máy, nhân viên hai bên tự tiện nhường đường.
Tang Đồng: "..."
Nếu như không phải cô cùng Cố thị tương lai tiểu thái tử trong tay, cô còn tưởng rằng mình mắc bệnh truyền nhiễm! Đám người này!
Tang Đồng không biết nên cười hay nên khóc, gật đầu chào hỏi đồng nghiệp, ai nấy đều nhao nhao lên, thầm kinh ngạc nhìn Bánh Đậu.
Bức ảnh Bánh Đậu từ lâu đã trở thành tiêu đề của nhiều tin tức bát quái khác nhau, đặc biệt là khi nó còn liên quan đến ngôi sao Bạch Tĩnh Toàn.
Sau đó, khi một phóng viên mạnh dạn hỏi câu hỏi này trong buổi họp công bố, Bạch Tĩnh Toàn không trả lời lấp lửng, điềm đạm duyên dáng như mọi khi, mà im lặng vài giây, mỉm cười phủ nhận và nói: "Đứa trẻ rất dễ thương, tôi hy vọng những đứa con trong tương lai của tôi có thể ngoan ngoãn và nghe lời như vậy. "
Truyền thông của Thành phố Bình Giang bùng nổ, trong khoảng thời gian này, các loại tin tức về thiếu gia Cố gia và Bạch Tĩnh Toàn đương nhiên bị trực tiếp phủ nhận. Cố Thừa Minh có chút kinh ngạc trước câu hỏi về mẹ thiếu gia, nhưng cũng không để ý lắm.
Tang Đồng đưa Bánh Đậu đến tận lầu tổng giám đốc, các thư ký đứng dậy chào hỏi, Bánh Đậu tò mò nhìn quanh, cảm thấy người ở đây đều tốt.
Cố Thừa Minh còn đang họp, vì vậy Tang Đồng cmang Bánh Đậu đi đến sảnh bên trong, cho đồ uống giải khát, nhưng không dám rời đi, liền ở một bên cùng cậu nói chuyện phiếm.
Nửa giờ sau, Cố Thừa Minh trở lại, Bánh Đậu vội vàng chạy lên gọi ba.
"Đi, đi, nhanh lên!" Bánh Đậu nói, trông rất lo lắng.
Cố Thừa Minh không biết vì sao, dùng ánh mắt hỏi Tang Đồng, Cố Thừa Minh lắc đầu nói không biết, Cố Thừa Minh cho cô ra ngoài.
Bánh Đậu túm quần Cố Thừa Minh hét lên: "Đã gần mười giờ. Chúng ta về nhà mẹ thôi."
Cố Thừa Minh: "..."
Anh cúi người, bế đứa con trai vào lòng, đi tới bàn, đặt Bánh Đậu lên sô pha, nói: "Sao lại về nhà mẹ?"
Bánh Đậu gãi đầu, nháy mắt nói: "Mẹ nói mình qua đó ăn cơm."
Cố Thừa Minh nhìn xuống văn kiện, ký vài chữ, thản nhiên nói: "Thẩm Diễm bảo con đi?"
Bánh Đậu không thể ngồi yên nên đã chạy đến bên anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh và nói: "Ừ, bố đi thôi, muộn quá rồi!"
Cố Thừa Minh có chút khó hiểu nói: "Tại sao đã muộn?"
Doubao cho biết: "Sườn chua ngọt, thịt heo kho, gà kho vàng và cơm tiểu long bao."
Lần đầu tiên trong đời Cố Thừa Minh không nhịn được cười nhạo một người.
Cố Thừa Minh nhìn ánh mắt Bánh Đậu đầy chờ mong cùng ánh sáng, không khỏi cười đến xấu hổ, chỉ có thể chịu đựng mà cười nói: "Hả? Mẹ con muốn làm cho con ăn cái gì?"
Doubao lo lắng cào lên bàn.
Cố Thừa Minh nhìn càng ngày càng vui vẻ, không khỏi muốn trêu chọc cậu.
"Mẹ con làm một đống đồ ăn ngon, chờ con qua nhà ăn cơm tối, được không?"
Doubao lập tức muốn gật gật đầu, nhưng chợt nhớ tới cái gì đó liền nói: "Không! Ba cũng đi ăn cơm! Mẹ muốn ba đi."
Cố Thừa Minh dừng bút nói: "Hả?"
Bánh Đậu kéo tay áo anh và nói: "Đi thôi ba"
Cố Thừa Minh sững sờ đứng lên, cúi đầu nhìn con trai: "Mẹ con không gọ, con làm sao biết mẹ muốn ba cùng đi?"
Bánh Đậu cứng họng, không nói được gì.
"Co gọi điện cho mẹ, mẹ nhà một mình, rất cô đơn." Bánh Đậu nói, cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Thừa Minh.
Sự chú ý của Cố Thừa Minh không ở câu trước, sự chú ý của anh lại ở câu sau.
Bánh Đậu nghĩ rằng ba sẽ tức giận vì đã gọi cho mẹ từ điện thoại nhà của mình. Nhưng... hả? Ba không giận à?
Cố Thừa Minh nói: "Mẹ con cho phép sao?
Bánh Đậu gật đầu như đập tỏi, "Mmmmmmm!"
Cố Thừa Minh xoay người cầm lấy áo khoác, nói: "Vậy đi thôi."
Bánh Đậu:???