Cố Thừa Minh lặng lẽ ôm lấy người phụ nữ, mặt Thẩm Diễm áp vào trong ngực anh, cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh, với cô, mọi chuyện cứ như là một giấc mơ.
"Đây là thành ý của em sao?" Cố Thừa Minh khẽ nói.
Thẩm Diễm gật đầu lia lịa, nước mắt lại rơi, một lúc sau, Cố Thừa Minh mới thở dài, cuối cùng đưa tay lên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Thẩm Diễm nước mắt lưng tròng nhìn anh, nước mắt còn không ngừng rơi xuống. Cố Thừa Minh lau một hồi, phát hiện đối phương nước mắt càng rơi càng nhiều, nhịn không được, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Em hối hận rồi?"
Thẩm Diễm giật mình, lung tung lắc đầu, Cố Thừa Minh mím môi nói: "Vậy thì đừng khóc nữa."
Thẩm Diễm lại gật đầu nói: "Được"
Khăn giấy lúc này cũng vô dụng, sau khi lau đi nước mắt, bầu không khí giữa hai người trở nên hơi khó xử, họ vẫn đang ôm nhau. Khi Cố Thừa Minh lau mặt cho Thẩm Diễm, họ mới tách ra một chút.
Thẩm Diễm lén ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện Cố Thừa Minh cũng đang nhìn cô, cô lại vội vàng cúi đầu xuống, nhịp tim nhanh dị thường.
Thời gian trôi qua, Thẩm Diễm thu hết can đảm nói: "Những gì em vừa nói đều là sự thật, em không có nói dối anh, anh đừng tức giận... Em biết trước đây em đã nói dối anh rất nhiều, em có lỗi với anh về nhiều mặt, em không dám mong anh sẽ tha thứ cho em, cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chấp nhận em. "
Nói đến đây, Thẩm Diễm cảm thấy trong lòng chua xót, cô hít một hơi, nói tiếp: "Trước đây, em đến với anh với mục đích khác, thời gian chúng ta gặp nhau quá ngắn, anh lại đột nhiên chấp nhận theo đuổi của em, điều này khiến em rất bất an. Cuộc sống hôn nhân không tốt đẹp như em tưởng tượng nên em luôn nghĩ rằng anh không yêu em. Em không biết nữa... Em không biết tình cảm của anh đối với em là như thế nào."
"Vì vậy, kế hoạch ban đầu của em là rời đi khi em mang thai. Em nghĩ đến việc nói cho anh biết sự thật, nhưng mối quan hệ của chúng ta lúc đó rất tồi tệ. Em không có tự tin nên đã không dám chấp nhận rủi ro, vì vậy... "
"Cho nên, em lựa chọn ly hôn." Cố Thừa Minh nói.
Thẩm Diễm khẽ cụp mắt xuống, khó khăn nói: "Đúng vậy, em thừa nhận, làm vậy đối với anh thật đột ngột và không công bằng, nhưng ljo đó em thật sự không có lựa chọn nào khác, xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi" Cố Thừa Minh nhíu mày.
Thẩm Diễm sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân.
Thẩm Diễm cười nhẹ nói: "Được rồi, không nói xin lỗi."
Cô nói tiếp: "Sau này gặp lại anh, em rất bối rối. Nhưng sau bao nhiêu năm, khi chúng ta kết hôn, anh đối với em dường như không có chút tình cảm nào, điều đó làm trong lòng em bùng lên sự tức giận khi vừa thấy anh."
Thẩm Diễm tự tiếu phi tiếu thở dài, Cố Thừa Minh ngắt lời cô nói: "Em làm vậy là không công bằng với anh, em chưa từng hỏi anh, cũng chưa từng thẳng thắn nói với anh chuyện này, liền tự đưa ra kết luận."
Thẩm Diễm cười nhạt nói: "Đúng vậy, rất không công bằng. Cho nên, rất—"
Cô đột ngột dừng lại, còn chưa nói ra lời xin lỗi, sắc mặt Cố Thừa Minh trở nên âm u.
Thẩm Diễm nhìn biểu tình trên mặt anh, không hiểu sao lại bật cười, Cố Thừa Minh có phần không thể giải thích được, tay nữ nhân nhẹ nhàng chạm vào làm anh hơi sững sờ.
"Trước đây em luôn muốn làm việc này." Thẩm Diễm tiến lại gần, đặt tay vào giữa hai lông mày, nhẹ nhàng nói: "Đừng cau mày, chỉ cần cười nhiều hơn là ổn mà."
Cô đưa ngón tay vuốt ve lông mày của anh, cố gắng làm phẳng nếp gấp giữa lông mày của anh, Cố Thừa Minh nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt chuyên chú và trìu mến, tinh thần anh cũng buông lỏng.
Hai tháng trước anh đã đánh bạc một lần và bị thua, nhưng cuối cùng, trước sự xuất hiện của người phụ nữ này và sự lôi kéo của đứa con, anh vẫn không bỏ cuộc mà liều mạng đặt cược thêm một ván khác.
Và lần này, anh thắng.
Cố Thừa Minh chậm rãi nhíu mày, Thẩm Diễm cười nói: "Đúng vậy!"
Cố Thừa Minh lại vẻ mặt vô cảm, Thẩm Diễm: "..."
Thẩm Diễm ngẩn ra, nói: "Này, anh —"
Cố Thừa Minh nhìn cô chằm chằm, Thẩm Diễm nuốt hết phần còn lại vào bụng.
Cố Thừa Minh thuận tay nắm lấy tay cô, khẽ bóp nhẹ.
Thẩm Diễm sững sờ, trong lòng ngọt ngào, tiếp tục đề tài vừa rồi nói: "Em đối với chính mình không có tự tin, hay là nói... Vì lương tâm cắn rứt nên không dám cùng anh tiếp xúc quá nhiều. Khi anh nói muốn cùng em bắt đầu lại, em nghĩ rằng anh chỉ đang tìm cách trả thù em."
"Cho nên, em không dám nhận, cũng không dám đồng ý." Nụ cười trên môi Thẩm Diễm càng ngày càng chua xót, "Đây là quả đắng do chính mình gieo xuống, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình nếm trải. sự thật, dù anh làm gì em, em cũng sẽ không ghét em, em xứng đáng bị như thế."
Cố Thừa Minh không hề nói, mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Có lẽ bàn tay bao bọc lấy tay cô quá ấm, khiến trái tim cô tràn đầy bình yên.
"Em còn tưởng rằng anh không yêu em, còn tưởng rằng anh trả thù em, cho nên một lần nữa lựa chọn chạy trốn." Thẩm Diễm thở dài nói, "Anh có thể chỉ trích hoặc cười nhạo em, nhưng đó là suy nghĩ của em vào lúc ấy."
Cố Thừa Minh chấn động nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trong bóng đêm.
"Anh mang Bánh Đậu đi. Em không ghét anh chút nào, em rất biết ơn anh đã cho phép em gặp con mỗi ngày..." Thẩm Diễm nói xen lẫn, rõ ràng là bối rối.
Cố Thừa Minh nói: "Được rồi, bây giờ nói cho anh biết, ngoài những lo lắng mà em vừa nói ravà mục đíchtiếp cận anh ngay từ đầu, tình cảm của em dành cho anh có phải là thật không?"
Thẩm Diễm nhìn anh, ánh mắt lại có chút đỏ lên, nói: "Là thật."
"Ừ." Cố Thừa Minh chỉ nói một tiếng, liền từ trên sô pha đứng dậy.
Thẩm Diễm ngây người hai giây, nắm lấy tay còn lại của anh, cả người đều nắm lấy cánh tay Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh cúi đầu không nói gì.
Thẩm Diễm lắp bắp nói: "Anh, anh đi đâu vậy?"
"Đưa em trở về phòng ngủ." Cố Thừa Minh ngây người nói.
Thẩm Diễm sững sờ, nói: "Em còn chưa giải thích xong..."
"Ngày mai nói chuyện đi." Cố Thừa Minh ngắn gọn.
Nói xong, anh kéo cô đi về phía phòng ngủ, hơi nóng vừa mới giảm bớt trên mặt Thẩm Diễm lại bốc lên, tuy rằng chuyện này khiến cô rất vui vẻ và hưng phấn, nhưng... hình như hơi nhanh.
Cố Thừa Minh đưa cô trở lại phòng ngủ, nhìn xuống Bánh Đậu, đứa nhỏ đang ngủ say vẫn chưa bị đánh thức.
Cố Thừa Minh nói: "Em nghỉ ngơi trước đi."
Khi anh bước ra ngoài, não của Thẩm Diễm chợt chấn động, liền đi theo anh ra ngoài.
Cố Thừa Minh thực sự có chút bối rối, anh cần phải phân loại xem Thẩm Diễm vừa nói gì, vừa đi đến ghế sô pha, anh định ngồi xuống thì nhìn thấy bóng dáng ma mị của một người phụ nữ phía sau, khiến trái tim anh ấy đập lỡ nhịp trong đêm tối.
Cố Thừa Minh có chút vô lực hỏi: "Sao vậy? Còn không đi ngủ?"
Thẩm Diễm nhìn anh chằm chằm, mím môi.
Cố Thừa Minh tiến lên hai bước, nói nhỏ: "Hả?"
Thẩm Diễm đỏ mặt nói: "Anh vào phòng ngủ đi, em quen rồi, em ngủ trên sô pha, anh cao lớn, vẫn là không tiện..."
"Thẩm Diễm," Cố Thừa Minh bất mãn ngắt lời cô, "Em muốn chúng ta tranh luận chuyện này?"
Thẩm Diễm không biết nói gì, Cố Thừa Minh hít sâu một hơi, nhận thấy hơi thở nặng nề, mới dịu đi một chút nói: "Anh không tức giận, anh chỉ nghĩ chúng ta không cần tranh luận nhiều về chuyện này mà thôi."
Thẩm Diễm chậm rãi "Ồ" một tiếng, cất bước đi mất hút, lúc đi vào phòng ngủ.
Cuối cùng, cô vẫn là mong đợi quá nhiều.
Cô thầm xem thường bản thân.
Cố Thừa Minh vừa định nằm xuống thì nhận được ánh mắt "oán hận" của một người phụ nữ.
Cố Thừa Minh im lặng hai giây, vén chăn mỏng, đi về phía cô.
Thẩm Diễm sững sờ, cho đến khi tay bị kéo lại, bên kia kéo cô đến mép giường, ngồi xuống bên người cô, sau đó nằm xuống mép giường.
Thẩm Diễm đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nụ cười của cô quá lộ liễu, Cố Thừa Minh hơi mất tự nhiên, khẽ khịt mũi, nhắm mắt lại.
Thẩm Diễm vui mừng ôm lấy cánh tay anh hai giây, cô chợt nhớ tới con trai đang ngủ phía sau lưng, cô vội vàng ngồi dậy đem Bánh Đậu đặt vào giữa mình và Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh: "..."
Anh khẽ thở dài, đưa tay lên vuốt tóc Bánh Đậu, Thẩm Diễm cười với anh.
Nhiều năm trước, anh gặp một cô gái mà anh thích, cũng là lần đầu tiên anh muốn kết hôn, nhưng lại bị đối phương tàn nhẫn bỏ rơi.
Cố Thừa Minh vươn tay, vòng tay qua vai người phụ nữ, Thẩm Diễm nghiêng về phía anh, đôi mắt ướt át.
Trong giấc ngủ, Bánh Đậu lẩm bẩm một giấc mơ, cuộn người vào trong vòng tay của Thẩm Diễm, Thẩm Diễm ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của đứa trẻ, Cố Thừa Minh đặt tay lên eo cô, mặt không chút cảm xúc nói: "Bây giờ em ngủ được chưa?"
"Được ạ." Thẩm Diễm mím môi cười, chỉ cảm thấy tất cả may mắn trên đời này đều bị cô xài hết khi gặp Cố Thừa Minh, đem lòng yêu Cố Thừa Minh.
Bánh Đậu trong giấc ngủ thấy hơi chật?
Vì vậy, đứa trẻ mở mắt ngơ ngác, nó vẫn chưa tỉnh hẳn, cứ ngơ ngác nhìn sang trái rồi sang phải.
Cha mẹ?
Đứa nhỏ sững sờ, Bánh Đậu trong vòng tay của Thẩm Diễm nhúc nhích vài cái, Thẩm Diễm tỉnh lại, ánh mắt cũng không tỉnh táo, Bánh Đậu lại quay đầu nhìn cha mình, lại ghé sát vào mặt Cố Thừa Minh, cẩn thận nhìn.
Cố Thừa Minh nhíu mày, mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt tò mò của đứa trẻ.
Cố Thừa Minh: "..."
Bánh Đậu: "_____"
Nhưng đứa trẻ rất vui, nó đứng dậy khỏi giường, nhảy lên hai gọi ba mẹ.
Thẩm Diễm sờ sờ mũi, vẫn có chút sợ hãi nhìn Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh ngồi dậy, cài cúc áo, nhíu mày.
Thẩm Diễm nói: "Lát nữa anh đi làm sao? Em mua cho anh một bộ quần áo mới nhé?"
Cố Thừa Minh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, Thẩm Diễm lập tức nhìn sang chỗ khác.
Cố Thừa Minh nói: "Không cần, lão Trương sẽ mang tới."
Thẩm Diễm: "À."
Cố Thừa Minh suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ anh đi làm, buổi tối trở về muốn nghe em giải thích mọi chuyện cho anh."
Thẩm Diễm đang định gật đầu thì lại nghe Cố Thừa Minh nói: "Buổi tối anh sẽ gửi Bánh Đậu lại cho Cố gia."
Nói đến đây, có lẽ anh cũng cảm thấy có chút phiền phức, nói: "Quên đi, bọn anh đi đây."
Thẩm Diễm vội vàng ngồi dậy nói: "Không sao, không cần, anh cứ đem Bánh Đậu về, buổi tối không cần tới đây."
Cố Thừa Minh cau mày, nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Diễm giải thích: "Cả ngày hôm nay hai người không về, có lẽ bên nhà sẽ lo lắng."
Mặc dù cô đã quyết định thú nhận quá khứ của mình và cố gắng xây dựng lại với Cố Thừa Minh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mẹ của Cố Thừa Minh. Ngược lại, cô bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây, đối diện với mâu thuẫn trong gia đình, cô sẽ không ép anh phải lựa chọn.
Hà Uyển là mẹ của Cố Thừa Minh, là người đã sinh ra và nuôi nấng anh. Nếu như cô và Cố Thừa Minh có may mắn, cô và anh sẽ ở bên nhau đến già, còn nếu quan hệ của cô với Hà Uyển vẫn không ổn, cô không muốn Cố Thừa Minh xấu hổ, bị kẹt giữa cô và mẹ ruột.
Cho dù không bước vào Cố gia lần nữa, cô cũng không muốn Cố Thừa Minh gặp phải chuyện như vậy.
Sau khi xa cách nhiều năm, cô đơn nhiều năm, mất tích nhiều năm như vậy, cô rất cẩn trọng gìn giữ mối quan hệ này.
Cố Thừa Minh hiểu cô đang nghĩ gì, anh không nói nhiều, chỉ đi tới gần Thẩm Diễm, cúi xuống, hôn lên trán người phụ nữ, nói: "Em nói đúng, tối hôm qua là lỗi của anh. Em không cần phải lo lắng về vấn đề với bà nội của Bánh Đậu. Hôm nay Bánh Đậu sẽ ở lại đây, anh sẽ quay lại sau khi tan làm. "
Nói xong anh đi vào phòng tắm.
Thẩm Diễm hoa mắt, Bánh Đậu ôm mặt ngồi ở trên giường, đưa hai tay nói: " Bánh Đậu cũng hôn."
Thẩm Diễm: -.-
Bánh Đậu bĩu môi.
Thẩm Diễm tiến lại gần trao cho đứa trẻ nụ hôn chào buổi sáng.
Thẩm Diễm đang đứng ở cửa phòng tắm trong bộ đồ ngủ, trên tay cầm khăn tắm và bàn chải đánh răng mới tinh, Cố Thừa Minh mở cửa với khuôn mặt đầy nước, Thẩm Diễm đưa khăn tắm và bàn chải đánh răng cho anh, Cố Thừa Minh cầm lấy, cánh cửa cũng không đóng lại.
Thẩm Diễm suy nghĩ một chút, lại đi lấy dao cạo.
Vẻ mặt Cố Thừa Minh có chút thay đổi khi nhìn thấy thứ trong tay cô.
Thẩm Diễm nói: "Mua lâu rồi."
Cố Thừa Minh nói "ừm", Thẩm Diễm phát hiện trong mắt anh hiện lên một chút ý cười.
Thẩm Diễm cười theo, chuông cửa vang lên khi hai người đang "tán tỉnh" trong phòng tắm, Thẩm Diễm tự hỏi, cô chuyển đến đây, hình như không ai biết ngoại trừ Cố Thừa Minh và Bánh Đậu. Cô cũng không qua lại với hàng xóm quanh đây.
Trước khi Thẩm Diễm đi qua, Bánh Đậu đã chạy tới mở cửa.
Lão Trương lúng túng đứng ngoài cửa, cầm một bộ quần áo của Cố Thừa Minh, từ trong ra ngoài.
Lão Trương nhìn Bánh Đậu, rồi nhìn Thẩm Diễm trong bộ đồ ngủ.
"Khụ," lão Trương rũ mắt xuống, "Thẩm tiểu thư, ông chủ có ở đó không?"
Thẩm Diễm đỏ mặt trở về phòng, mặc quần áo ở nhà.
Cố Thừa Minh đã đi ra ngoài, anh để Lão Trương xuống dưới đợi, anh lấy quần áo trở về phòng chuẩn bị ra ngoài. Thẩm Diễm tự tiện đi vào phòng bếp, nhanh chóng luộc trứng và sữa nóng.
Bánh Đậu đi theo sau Cố Thừa Minh, Cố Thừa Minh đang cởi áo, Bánh Đậu ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Thừa Minh từng tắm cho Bánh Đậu, hai người ở chung một phòng, cậu nhóc cũng đã từng nhìn thấy "thân thể trần trụi" của ba mình rồi.
Cố Thừa Minh không quan tâm, mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây sạch sẽ, cài cúc trước gương, Bánh Đậu nhảy xuống giường, nói: "Ba, vừa rồi con hôn mẹ."
Cố Thừa Minh dừng tay, nói: "Ừ."
Bánh Đậu: "Tại sao ba lại muốn hôn mẹ con?"
Nó có chút không hiểu, không phải bố mẹ cãi nhau rồi chia tay nhau, cô giáo nói chỉ những người thích nhau mới được hôn.
Cố Thừa Minh cài chặt chiếc cúc áo cuối cùng, quay đầu nói: "Đây là chuyện của người lớn."
Kỳ thật, chính anh cũng không nghĩ tới. Bánh Đậu ậm ừ không vui đi vòng ra phía sau.
Cố Thừa Minh bật cười, cúi xuống sờ sờ đầu con trai: "Hôm nay ba có chuyện rất quan trọng, không có thời gian giải thích với con. Tối nay ba về sẽ nói chuyện với con, được không?" "
Bánh Đậu nói: "Được... Được rồi. Nhưng co cũng muốn hôn."
Đứa nhỏ bĩu môi, Cố Thừa Minh trong mắt mang theo ý cười, hôn lên trán nó một cá.
Cố Thừa Minh đi ra ngoài với áo vest, xách chiếc túi trên ghế sô pha phòng khách.
Cố Thừa Minh đeo cà vạt, Thẩm Diệc đã hâm nóng sữa, luộc trứng, đang bưng ra, cô đặt sữa và trứng lên bàn, trong phòng khách không có gương, nên Cố Thừa Minh rất thắt cho ngay ngắn.
Thẩm Diễm bước tới, nắm nhẹ tay hắn, ngẩng đầu, ngón tay khéo léo buộc một cái nút Windsor.
Cố Thừa Minh sắc mặt trầm xuống, Thẩm Diễm tập trung, "Được rồ."
Cô lấy tay vỗ nhẹ vào chiếc nút, hỏi: "Anh đi sớm à? Có muốn uống chút sữa không?"
Cô đã quay nhanh để bóc một quả trứng, cầm một ly sữa ấm.
Cố Thừa Minh sắc mặt có chút kỳ quái, từ khi hai người ly hôn khoảng sáu năm trước, không có ai đuổi theo anh đưa ăn sáng như thế này.
Trước khi gặp Thẩm Diễm, quan hệ của anh với bạn gái cũng rất tự nhiên và lý trí, những người phụ nữ khác chưa từng làm thế này. Họ thường thưởng thức bữa sáng thịnh soạn ở một nhà hàng đắt tiền thay vì một ly sữa ấm là một quả trứng luộn.
Thẩm Diễm thấy Cố Thừa Minh sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng đột nhiên nghĩ đồ ăn này quả thực không thích hợp với anh, cô co rụt tay lại, ngập ngừng nói: "Nếu không ăn sáng, bụng sẽ khó chịu.."
Cô chưa kịp nói hết câu, Cố Thừa Minh đã cầm lấy chiếc cốc trong tay cô, ngẩng đầu uống cạn, sau đó đưa tay cắn một miếng trứng.
Thẩm Diễm ngẩn ra, Cố Thừa Minh không nói chuyện, chuyên tâm nhai đồ ăn, giống như không phải trứng sữa đơn giản mà là những món ngon tinh xảo.
Thẩm Diễm đột nhiên cảm động, nói nhỏ: "Thật ra trứng rất bổ dưỡng. Ăn hai cái này vào bữa sáng còn bổ dưỡng hơn nhiều so với những món ăn đẹp đẽ đắt tiền kia, cũng như cháo kê, cháo gạo nếp..."
Cố Thừa Minh nói: "Lần sau làm cho anh."
Thẩm Diễm: "o-o"
Cố Thừa Minh ăn xong một quả trứng, uống một ngụm nước, nói: "Anh đi trước."
Thẩm Diễm trầm mặc, người đàn ông đã mặc áo vest vào, mở cửa rời đi.
Thẩm Diễm trở lại phòng ngủ, nhìn thấy quần áo Cố Thừa Minh để lại, Bánh Đậu ngồi trên đống quần áo, vô tội nhìn cô.
Thẩm Diễm hơi đỏ mặt, vội vàng cất quần áo đi, định đi giặt sau.
Bánh Đậu đuổi theo, hét lớn: "Mẹ, mẹ..."
Thẩm Diễm đem quần áo bỏ vào giỏ giặt trong phòng tắm, nói: "Có chuyện gì sao?"
"Ba tại sao lại hôn mẹ? Con đã nhìn thấy tất cả, con không phải trẻ con".
Thẩm Diễm càng đỏ mặt nói: "Ừm..."
"Giáo viên nói rằng chỉ những người bạn thích mới được hôn, còn những người bạn không thích thì không được hôn."
Thẩm Diễm giải thích bất lực, đành phải nói: "Ừ"
Thẩm Diễm vào bếp, bắt đầu nấu cháo, vừa rửa gạo vừa ngập ngừng nói: " Bánh Đậu, thật ra mẹ suốt ngày nói dối con, con có ghét mẹ không?"
Bánh Đậu chớp mắt và nói: "Không ạ"
Thẩm Diễm nói: "A, tại sao?"
Bánh Đậu có vẻ khó hiểu: "Mẹ là mẹ".
Thẩm Diễm sửng sốt, nhẹ nhõm một hơi, lau nước trên tay, cúi người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, ấm ức nói: "Đúng rồi, mẹ lúc trước làm sai cho nên mới chia tay ba con. Nhưng... Bao nhiêu năm rồi, mẹ chưa bao giờ quên được ông ấy, vẫn... yêu ông ấy. Mẹ thực sự là một người rất ích kỷ và tham lam. Mẹ đã làm tổn thương ông ấy, nhưng tôi vẫn mong ba co có thể tha thứ cho mẹ."
Bánh Đậu không hiểu, Thẩm Diễm khịt mũi, nói tiếp: "Ba ngươi thật sự là một người đàn ông tốt, đã tha thứ cho mẹ, còn nguyện ý tiếp tục yêu mẹ. Trên đời này, mẹ chỉ có ba con là chồn. Bây giờ và sau này, chỉ cần ba con không từ chối, mẹ sẽ không bao giờ rời xa ông ấy nữa"
"Vậy con hiểu chưa?" Thẩm Diễm nói.
Bánh Đậu thẫn thờ: "___"
Thẩm Diễm sau đó bật cười, đúng vậy, một đứa trẻ làm sao có thể hiểu được điều này, nhưng đây là điều trong lòng. Chỉ cần Cố Thừa Minh không bỏ rơi cô, cô sẽ không bao giờ rời đi. Nếu một ngày Cố Thừa Minh mệt mỏi, không muốn cô nữa, cô chỉ lặng lẽ rời đi, không quấy rầy như cô đã hứa.
Có lẽ cô vẫn hưa tự tin.
Nhưng mà, đây đã là tình huống tốt nhất rồi phải không? Nghĩ đến đây, Thẩm Diễm cong miệng nói: "Vậy sau này ba mẹ sẽ cùng nhau chăm sóc Bánh Đậu, cùng con đi học tiểu học, trung học. Nếu có thể, chúng ta sẽ xem con kết hôn và có con."
Bánh Đậu đỏ mặt nói: "Con không kết hôn".
Thẩm Diễm cười nói: "Xấu hổ sao, mẹ xem sau này con có thể kết hôn hay không."
Bánh Đậu xấu hổ che mặt lại, Thẩm Diễm nhịn không được trêu chọc nói: "Được rồi, chính là, mẹ không muốn giấu con."
Bánh Đậu vẫn còn bàng hoàng: "Ba và mẹ đã kết hôn chưa?"
Theo nhận thức của cậu, khi hai người kết hôn, cậu thật sự sẽ có cha và mẹ cùng một lúc.
Vẻ mặt Thẩm Diễm mơ hồ nói: "Ừ thì... Không cần phải kết hôn, chỉ cần quan hệ tốt, giấy đăng ký kết hôn không quan trọng."
Bánh Đậu sững sờ: "Nhưng mà, kết hôn mới đúng."
Thẩm Diễm bị câu hỏi làm cho khó chịu, ngồi xổm xuống bế cậu lên, gặm khuôn mặt của đứa trẻ, Bánh Đậu che mặt hét lên.
Thẩm Diễm đưa cậu vào phòng khách, hung tợn nói: "Đừng hỏi nữa
Cậu bé đầu hàng ngay lập tức trước thức ăn. Dù Bánh Đậu không biết mình nói sai điều gì, nhưng những gì mẹ nói bây giờ là sự thật! Đứa trẻ ngay lập tức nói: "Con muốn cơm cà ri!"
Thẩm Diễm cười cười, quay vào phòng bếp.