• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có thể không lo lắng sao?” Cảnh Tô xoa nhẹ trái tim của mình, cô biết trái tim đó đập vì anh.

“Em yêu Tư Mộ Thần!”

“Yêu!” Không chút do dự nào, nhưng làm tan nát cõi lòng của người đàn ông bên cạnh.

“Cảnh Tô, em thật tàn nhẫn!” Dung Thiểu Tước rút một điếu thuốc lá trong hộp ra, khói bay vòng trong xe, ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng phủi tàn thuốc: “Em đang làm đứt đường lui của của mình! Chẳng lẽ em không có một chút xíu đối với anh, đối với anh, động lòng?”

“Dung Thiểu Tước, không thể phủ nhận, anh là người tình hoàn mỹ, cũng là người tình lý tưởng của tôi!” Cảnh Tô dập điếu thuốc của Dung Thiểu Tước: “Nhưng ở trong tình yêu, người tình hoàn mỹ không nhất định là tốt nhất, tình yêu tới đều là kiểu ngoài dự đoán của mọi người!”

“Cho anh một cơ hội! Chúng ta chưa từng bắt đầu, chưa từng thử qua làm sao biết được anh không được?” Anh ta kiên trì, cô thối lui, kết quả sau cùng thúc đẩy một trò đùa.

“Tôi sẽ không yêu không coi trọng anh, nhưng mà tôi sẽ lui tới cùng anh!” Dù trước kia chia tay với Hàn Tử Dương, cô cũng không hề nghĩ qua tìm một người bạn trai để quên đi anh, nhưng hiện tại Tư Mộ Thần đã khiến cô muốn thông qua một người đàn ông khác làm tê dại đau đớn xâm nhập đến tận xương tủy cô.

Cô đồng ý, nhưng Dung Thiểu Tước hối hận không kịp, hiện tại anh ta càng thêm khó gỡ xuống, thật sự hối hận vừa rồi bị kích động.

“A Tiêu, chúng ta đi đến quán ăn nhỏ gần Nam Đại!” Lúc này, Dung Thiểu Tước thật rất muốn đưa Cảnh Tô tới quán ăn cơm, nhìn sắc trời cũng đã không còn sớm.

Vẫn luôn vướng bận chuyện Tư Mộ Thần, vừa nói như vậy, Cảnh Tô cũng cảm thấy bụng trống rỗng.

Trước cửa quán cơm nhỏ, hình như hơi vắng lặng, có lẽ khoảng thời gian này đều đi tự học cả rồi?

“Bà chủ, gần đây buôn bán như thế nào?” Cảnh Tô híp mắt cười nhìn bà đang ngủ gật.

“Ai, đây không phải là cô nhóc sao? Sao mà rảnh rỗi tới đây vậy?” Bà chủ thân thiết nắm tay Cảnh Tô, gương mặt thương yêu.

“Đúng vậy, không phải là muốn ăn chút gì đó cô làm hay sao!”

“Ai, hiện tại đâu còn có ai tới ăn đồ ăn cô làm nữa chứ!” Bà chủ than thở, vẻ mặt u buồn.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô nhóc, cháu không biết rồi! Hiện tại chỗ của cô buôn bán không được lắm!”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Chính là lần trước sau khi cháu không bao lâu, cục vệ sinh liền đi tới, hiện tại những mối khách cũ của cô đều chạy mất!”

“Cục vệ sinh? Sao cục vệ sinh lại tới cửa?”

“Nghe bọn họ nói, nghe bọn họ nói, là có người ra mặt an bài!” Bà chủ ấp úng, khi thấy Cảnh Tô, bà liền muốn hỏi cô chút chuyện này, nhưng lúc này hỏi rồi ngược lại lại có chút không dám.

“Bà chủ, cô yên tâm, buôn bán rồi cũng sẽ tốt lên thôi!” Cảnh Tô nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết là người phụ nữ Cảnh Linh kia làm, nơi này là nơi cô và Hàn Tử Dương yêu nhau, cô ta muốn phá hủy nơi này.

“Hy vọng là như vậy đi!” Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới đây thật sự không phải là do Cảnh Linh làm, mà là Tống Tường làm.

“Đừng nói tới nữa…. bà chủ, cháu đói bụng rồi, mau cho chúng cháu mấy món đặc biệt nào!” Cảnh Tô nhìn Vương Tiêu và Dung Thiểu Tước vẫn đứng ở một chỗ, nhất thời có chút lúng túng.

“Được được, các cháu chờ, cô đi làm đồ ăn!”

Đây hình như là bữa ăn ngon miệng nhất kể từ khi Cảnh Tô rời khỏi Tư Mộ Thần, rất là vui vẻ, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Dung Thiểu Tước và Vương Tiêu cũng mỉm cười từ nội tâm từ lâu chưa có.

“Lên đi!” Dung Thiểu Tước đưa Cảnh Tô xuống xe: “Cảnh Tô, hôm nay em thật đẹp!”

“Cảm ơn!”

Cổng chung cư, Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô lên lầu, vẻ mặt Tống Tường nhìn Cảnh Tô có chút là lạ.

Đã trễ thế này, tại sao Tống Tường lại chưa trở về?Cảnh Tô cảnh giác nhìn Tống Tường, mặc dù coi anh ta là người thân, nhưng cảnh giác ban đầu vẫn phải có.

“Chị Cảnh Tô, em…em!” Tống Tường lộ vẻ mặt khó xử.

“Cậu muốn nói gì?”

“Trong nhà có một người, là người già, có thể ở chỗ chị một đêm không?”

“Người già, người này là?’

“A, là như vậy, là một bà cụ, ở chỗ em quá loạn, em sợ bà ở đó không thoải mái, cho nên muốn ở một đêm ở chỗ chị!”

“Hóa ra là như vậy, vậy được rồi, dù sau cũng là phòng của cậu, tôi đi sửa sang lại phòng khách một chút!” Tảng đá lớn trong lòng Cảnh Tô rơi xuống, nhưng khi mở cửa nhìn thấy vị phu nhân kia, cô vẫn choáng váng.

Vị phu nhân trước mắt, mặc một bộ sườn xám,trên bàn trà để mấy ly trà, bà cứ thế mà thưởng thức, tóc dài búi gọn thành một búi, nhìn chất phác, nhưng khi giơ tay nhấc chân thì ý vị mười phần, vị phu nhân này bảo dưỡng đẹp nhìn cũng chừng ba mươi mấy, vẻ đẹp của bà cũng khiến Cảnh Tô sợ hãi than ở trong lòng, không tự chủ cô đưa tay vuốt ve gương mặt, giống như người này rất quen thuộc.

“Khụ khu, tôi giới thiệu với hai người!” Tiếng ho khan của Tống Tường khiến Cảnh Tô hoàn hồn.

“Lam phu nhân, vị này là Cảnh Tô tiểu thư, nơi này là chỗ cô ấy ở!”

Cảnh Tô cười một tiếng, theo thói quen tiến lên bắt tay.

Thân thể “Lam phu nhân” chấn động, qua một hồi lâu, bà mới nắm lấy tay Cảnh Tô, để Cảnh Tô chờ quá mức, thiếu chút nữa cô cho là vị “Lam phu nhân” này làm khó cô.

“Hắc hắc, được rồi, vậy tối nay Lam phu nhân phải giao cho chị Cảnh Tô rồi!” Tống Tường ti mỉ giao toàn bộ tất cả, trước khi đi, anh ta nháy mắt một cái với “Lam phu nhân”

“”Lam phu nhân” cũng hài lòng gật đầu một cái.

Nửa đêm, Cảnh Tô lăn qua lộn lại không ngủ được, vẫn nghĩ rốt cuộc vị “Lam phu nhân” này là ai, tại sao cô cảm giác nhìn quen mắt đến vậy?

“Cảnh Tô tiểu thư, cô đã ngủ chưa?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của “Lam phu nhân”, Cảnh Tô vội vàng xuống giường mở cửa.

“Lam phu nhân, bà còn chưa ngủ à?’

“Tôi không ngủ được, liền muốn nói chuyện với cô!”

“Được, “Lam phu nhân”, tôi nói chuyện cùng bà!” Cảnh Tô nhìn Lam phu nhân càng cảm thấy thân thiết hơn bề ngoài.

“Hiện tại tôi muốn ngủ chung với cô?” Giọng nói Lam phu nhân mang theo chút hưng phấn.

“Được, chỉ cần bà không ngại!” Cảnh Tô ôm chăn trong phòng cô tới! Hai người ở trên giường nói chuyện rất nhiều, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cảnh Tô cảm thấy tìm được cảm giác yêu thương bị thiếu sót.

Ngày hôm sau thức dậy, trên bàn là bữa sáng nóng hổi, Cảnh Tô chưa từng nghĩ một người không dính khói bụi trần như vậy lại làm cơm rất ngon.

“Đến, cô bé, mau tới ăn cơm! Ăn xong rồi đi làm!” Giống như là mẹ đang nói chuyện cùng con gái, Cảnh Tô cảm thấy nếu là làm con của bà thì nhất định là hạnh phúc nhất.

“ “Lam phu nhân” người thiên vị!” Tống Tường vừa mới đi vào nhìn thấy một bàn lớn đầy món ăn, miệng mếu máo.

“Được rồi được rồi, đã đến rồi thì nhanh ăn đi!” Lam phu nhân im lặng nhìn tên tiểu tử này.

“Hắc hắc, biết người hiểu rõ cháu nhất!”

Cảnh Tô nhìn Tống Tường và Lam phu nhân nói chuyện với nhau, cô rất hâm mộ, tại sao mình không sinh sống trong một gia đình như vậy đây?

“Chị Cảnh Tô, chúng ta cùng đi làm!” Tống Tường tốt bụng nhắc nhở Cảnh Tô, anh ta cũng không thể để cho Lam phu nhân biệt tình cảnh hiện tại của Cảnh Tô, bằng không anh ta xong đời rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK