• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em đã trở về!" Giọng nói của Cảnh Tô vang vọng, nhưng kỳ quái không có ai ra đón mình. Trên mặt đất lại có nhiều quần áo, thoạt nhìn trông rất quen mắt.

“Mộ Thần, em đã trở về.” Cảnh Tô mở cửa phòng ra thì một màn trước mắt khiến cô đau xót không thôi. Hèn gì cô kêu hoài mà Mộ Thần cũng không tỉnh lại. Đang trong giấc ngủ say sưa, trông Tư Mộ Thần có vẻ an tường cở nào. Mà nhìn biểu tình đau khổ của Nha Nha như vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Hai người cô thương yêu nhất đi chung với nhau? Là phản bội cô sao?

Sau khi ra cửa, Cảnh Tô mới cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Mộ Thần trong lòng cô không phải là người như vậy. Cô muốn quay trở lại nhưng bước chân nặng nề, không nhúc nhích nổi. Đợi chút rồi hãy trở về, bây giờ bọn họ cũng còn chưa thức tỉnh mà.

“Đứng lên đi!” Tư Mộ Thần thức dậy, nhìn Giang Phỉ Á không nói thêm lời nào nữa. Chẳng qua anh cảm thấy đầu óc rất choáng váng.

“Ừ!” Trong lòng Giang Phỉ Á căm hận, tại sao Cảnh Tô còn chưa trở về?

Đang lúc cô ta chậm rãi mặc lại quần áo chỉnh tề, Cảnh Tô bước vào.

Rốt cuộc trong lòng Giang Phỉ Á cũng thở phào nhẹ nhõm, vở kịch này vẫn có thể diễn tiếp rồi, bằng không tất cả đều uổng công phí sức của cô.

“Tô Tô, tớ…” Nhìn bộ dáng của Giang Phỉ Á rất oan ức.

“Không phải như em nghĩ!” Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, anh đau đầu không muốn cho Cảnh Tô biết đến chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không tránh khỏi.

“Em biết!” Cảnh Tô không nói thêm gì nữa, bỏ đi. Điều này khiến cho Giang Phỉ Á không thấy dễ chịu hơn chút nào. Tuy rằng mục đích đã đạt được, nhưng trái tim hai người đã bị tổn thương rất nặng.

“Giang Phỉ Á, tôi mặc kệ cô có mục đích gì, nhưng hiện tại tôi vẫn còn chưa nói ra với Cảnh Tô chỉ vì hy vọng có thể cho cô một con đường để lui bước. Quan hệ của cô với Cảnh Tô rất tốt, cô ấy biết cô là người như vậy thì sẽ rất đau lòng. Nguyên nhân Giang Phỉ Thiên mất tích nhất định là có liên quan tới Cảnh Tô, cô có trách chúng tôi thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao. Nhưng từ nay trở đi, chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa. Giang Phỉ Á, hi vọng không cần đến nổi tới già cũng không thể lui tới với nhau!” Tư Mộ Thần đẩy xe lăn, định ra khỏi phòng ngủ.

“Tư Mộ Thần, so với tôi, anh càng ích kỷ hơn!” Giang Phỉ Á lớn tiếng kêu. Tư Mộ Thần cũng không trả lời, tiếp tục đi ra phía ngoài.

“Tư Mộ Thần, anh cho rằng tôi không biết Diêu Tuyết Thần chết như thế nào sao? Đều là Tư Mộ Thần anh ích kỷ, nếu không phải anh, Diêu Tuyết Thần đã có thể được cứu!” Bộ dáng giống như điên cuồng, Giang Phỉ Á hét lên.

Tư Mộ Thần khựng người lại: “Cô nói cái gì?”

“Ha ha, Tư Mộ Thần, không lẽ không đúng sao? Năm đó, khi Diêu Mộng Lan ám sát Diêu Tuyết Thần, vì bị mất máu quá nhiều, bệnh viện lại không tìm được mẫu máu thích hợp, không phải lúc đó anh thấy chết mà không cứu sao? Giang Phỉ Á từng bước hỏi ép, cô nhất định phải khiến cho Tư Mộ Thần chính miệng thừa nhận.

Tư Mộ Thần nhìn Giang Phỉ Á, ánh mắt phức tạp: “Tôi biết bệnh tình Diêu Tuyết Thần rất nguy kịch!” Bởi vì Tư Mộ Thần áy náy mà đau khổ, nói ra những lời này xem như là gián tiếp chấp nhận những suy nghĩ của Giang Phỉ Á. Thế nhưng khi lời nói vừa khỏi miệng, anh ý thức được là mình đã tự bán đứng chính mình rồi.

Mà bởi vì Tư Mộ Thần đưa lưng về phía Giang Phỉ Á, căn bản là không biết cô đang làm cái gì. Đợi đến khi xoay người lại thì thấy Giang Phỉ Á đang cúp điện thoại.

“Cô làm cái gì?” Tư Mộ Thần giận dữ, anh hoàn toàn không biết thì ra một cô gái hiền lành như thế lại có thể từng bước ép sát mình.

“Anh không được qua đây, anh không được qua đây!” Giang Phỉ Á hét to, “A!”

Tư Mộ Thần bắt được cánh tay của Giang Phỉ Á, tay trái giận dữ đánh xuống. Nhưng ngay lúc này, tay trái của Tư Mộ Thần lại bị một cánh tay khác mạnh mẽ hơn bắt được.

“Lão đại, tay của anh còn bị thương. Việc dạy dỗ người này để em làm đi!” Lục Phạm đã tới, anh nhìn thấy Lão đại nhà mình còn chưa tỉnh hồn, không biết Giang Phỉ Á sẽ biến thành bộ dạng gì nếu ăn phải cái tát kia.

“A Phạm ~” Giang Phỉ Á cẩn thận đi đến bên Lục Phạm, ngã vào ngực anh ta. Trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, màn vừa rồi thật quá kinh khủng.

“Không phải sợ! Không phải sợ, anh tới rồi ! Anh dẫn em về nhà!” Lục Phạm dỗ dành người con gái trong ngực, âm thầm oán giận Cảnh Tô, không phải đã nói sẽ chiếu cố tốt tới Nha Nha hay sao?

“A Phạm, gọi a Tuấn tới đây đi!” Tư Mộ Thần hết nhìn Giang Phỉ Á rồi lại nhìn tới Lục Phạm, có lẽ nên sớm để bọn họ rời khỏi nơi này.

“Lão đai, em biết!” Lục Phạm mang theo Giang Phỉ Á đi ra ngoài.

Nhưng Giang Phỉ Á vừa nghe được tin tức như thế này, nhất định không chịu về nhà. Hiện giờ Tư Mộ Thần gọi Đường Tuấn tới nhất định là có kế hoạch mới, cô nhất định phải biết được kế hoạch này. Chỉ cần biết được kế hoạch này thì bọn họ sẽ đáp ứng để mình gặp được mặt của anh trai.

“A Phạm, em muốn ở lại chờ Tô Tô, em muốn ở chung với Tô Tô!” Giang Phỉ Á đưa ra yêu cầu, nhưng Lục Phạm có phần khó xử. Xem tình hình như thế này thì khẳng định Lão đại nhà bọn họ muốn làm việc.

“Không sao, cậu để cho cô ta ở lại đây đi!” Không biết từ lúc nào thì Tư Mộ Thần xuất hiện ở sau lưng bọn họ, nhìn Giang Phỉ Á như có thâm ý.

Lục Phạm thấy Lão đại nhà mình cũng đã lên tiếng, vậy thì mình cũng không có ý kiến gì.

“Lão đại, em đi tìm A Tuấn tới cho anh!” Thật ra Lục Phạm có tin vui muốn báo Giang Phỉ Á, nhưng nhìn tình huống này thì còn phải chờ mấy ngày nữa đi!

“Ừ! Tôi đợi ở phòng sách!”

Trong phòng sách, dường như Tô Mộ Thần có vẻ đăm chiêu. Anh nhìn di động của mình, không biết làm sao mở miệng với Cảnh Tô.

Khi đó, vừa đúng lúc anh thi hành nhiệm vụ trở về, lại thật trùng hợp, chỉ có nhóm máu của anh là thích hợp với Diêu Tuyết Thần. ϞlêϞquýϞđônϞ Nhưng mà lúc đó anh lại bị hôn mê vì mất máu quá nhiều, đến khi anh tỉnh lại thì mới biết tin tức này.

Anh lục tìm tới lui trong mục thông tin, dừng lại trước hai chữ ‘bà xã’ nhìn thật lâu.

Thật ra thì Cảnh Tô cũng không biết phải làm sao. Ở trong xe, cô cũng nhìn số phone của Tư Mộ Thần đến ngẩn người ra.

Cô muốn nghe Tư Mộ Thần nói, nhưng cô lại sợ kết quả mình nghe được, cho nên trong lòng của cô càng thêm rối rắm!

Cuối cùng, cô vẫn bấm máy trả lời.

“Này!”

“Ừ!”

“Là anh!”

“Em biết!”

……

Im lặng thật lâu, cả hai người đề không biết mở miệng như thế nào.

“Giang Phỉ Á nói là sự thật!” Tư Mộ Thần mở miệng nói trước, phá vỡ sự yên lặng.

“Ừ!” Tuy lúc nãy cũng nghe được, nhưng bây giờ chính miệng Tư Mộ Thần xác thực, trong lòng cô lại càng đau khổ hơn.

“Nhưng là sau này anh mới biết. Khi đó anh đang thi hành nhiệm vụ, hôn mê!” Thật ra Tư Mộ Thần không muốn giải thích. Anh biết Tô Ca khổ sở ở trong lòng, nhưng vẫn tin tưởng anh!

“Mộ Thần, anh nói Nha Nha thay đổi, hay là em thay đổi?” Cảnh Tô biết Giang Phỉ Á cố tình gây ra bất hòa giữa anh và cô. Phỏng chừng một màn trong phòng ngủ kia cũng là do Giang Phỉ Á tự mình đạo diễn.

“Nhóc à, về nhà trước đi” Tư Mộ Thần không biết trả lời như thế nào. Không khí nặng nề và đau thương.

“Mộ Thần, em muốn ra ngoài một chút, trước năm mới sẽ trở về!” Cảnh Tô không đợi Tư Mộ Thần trả lời liền cúp máy, sau đó tắt luôn điện thoại di động.

“Mẹ, con muốn ở với mẹ vài ngày!” Cảnh Tô gọi điện thoại cho Tống Văn Phi. Ngay lúc này, cô chỉ muốn dựa đầu vào ngực mẹ mẹ một lát, để cho tâm tư của mình được yên tĩnh một chút.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ở bên kia điện thoại, Tống Văn Phi quan tâm hỏi thăm. Bà nghe ra được tình thần của Cảnh Tô không được tốt.

“Không có chuyện gì đâu mẹ. Con chỉ là muốn ở vài ngày thôi, nhớ mọi người lắm.” Nói chuyện với Tống Văn Phi, Cảnh Tô cố làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái.

“Mẹ, thật không có chuyện gì mà. Con cúp máy đây, về tới rồi nói chuyện!”

“Ừ!”

Cúp điện thoại, nhìn mặt mày vợ yêu ủ rũ, Cảnh Thái Sinh ôm bà vào lòng.

“Chuyện gì thế? Gặp phải chuyện không vui?”

“Em nghe ra được đứa con gái lớn của chúng ta có chuyện giấu mình, hình như cũng không phải là chuyện vui vẻ gì!” Tống Văn Phi trả lời mà mặt mày buồn xo, ai nói con cháu đều có phúc của con cháu.

“Văn Phi, em đang lo lắng cái gì? Lo lắng con bé kia sẽ theo bước chân của chúng ta sao?” Mấy năm nay, Cảnh Thái Sinh vẫn luôn biết được trong lòng Văn Phi thấp thỏm lo âu. Ông cũng rất sợ con gái mình đi theo con đường xưa.

“Thái Sinh, con bé Cảnh Tô kia rất giống em, tính tình rất ngang bướng. Em sợ!”

“Văn Phi, Mộ Thần không phải là anh, cho nên con bé đó sẽ không đi theo con đường kia đâu. Em thả lỏng tinh thần chút đi! Em đó, mau đi làm thức ăn ngon đi, Cảnh Tô trở về thì sẽ có bữa ăn ngon miệng. Nhất định là con bé nhớ mùi vị thức ăn ngon của mẹ!” Cảnh Thái Sinh đẩy bà vào phòng bếp.

“Cảnh Thái Sinh, anh chỉ mượn cớ con gái thôi. Thật ra anh cũng rất muốn ăn phải không?” Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng Tống Văn Phi cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Bà nhìn chồng của mình, cảm thấy rất hưởng thụ cuộc sống như thế này.

“Tốt rồi, anh dẫn em đi mua đồ nấu ăn!” Thừa dịp này, Cảnh Thái Sinh muốn được ở chung cùng một chổ với vợ đẹp. Hiện giờ mình rảnh rỗi, nhưng bà thì không. Công ty mình tạo ra không có con cái cai quản, mọi người trên dưới đều dựa vào bà để chống đỡ. Con gái cũng bị mình sai đi quản lý Cảnh Thái Lam. Bọn họ thật là không tìm ra người thích hợp để nối nghiệp rồi. Thật là hối hận không thể sinh thêm một đứa nữa để nối nghiệp.

“Bà xã, chúng ta~” Cảnh Thái Sinh thì thầm với Tống Văn Phi, dẫn đến Tống Văn Phi đuổi theo đánh thẳng Cảnh Thái Sinh. Cái gì sinh thêm em bé, không phải bọn họ già lắm rồi sao?

“Bà xã, được rồi, mau đi mua đồ ăn, con gái sắp trở lại rồi!”

“Già rồi mà không nên nết! Đi mau!” Đường đường là một chủ tịch mà bây giờ chạy theo chân bà xã đi chợ thì đúng là một chuyện mắc cười quá đi thôi.

Cảnh Tô đứng xa xa nhìn cha và mẹ cùng nhau xuống lầu. Mặc dù đã trên năm mươi, nhưng bọn họ chăm sóc bản thân mình rất tốt, nhìn họ liếc mắt đưa tình rất đáng yêu. Cảnh Tô nhìn thấy bọn như vậy, khóe mắt không khỏi ứa lệ.

“Hình như em nhìn thấy Cảnh Tô thì phải?” Sau khi ra khỏi tiểu khu, Tống Văn Phi mới nhớ ra chiếc Ferrari màu đỏ khoa trương kia như thế không phải là của Tư Mộ Thần hay sao?

“Bậy bạ, làm gì có đến mau như thế?”

“Ai mà biết? Rõ ràng mới vừa nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Tư Mộ Thần mà!”

“Nhất định là em nhìn lầm rồi. Bằng không thì gọi tên nhóc Tống Tường kia qua đây đi đón chị của nó đi!”

“Cũng được!”

Nhìn bóng hai người đi thật xa, Cảnh Tô xuống xe, nhưng mới vừa bước ra thì đã bị gọi lại.

“Cảnh Tô, thật là em sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK