Mục lục
Kiều Thê Như Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vậy căn nhà nhỏ bé của hắn trong Định Vương phủ, nhìn về phía trên thì vô cùng cao quý, nhưng cái Vương phủ này, bây giờ có vài chi tiết làm người ta phải ngạc nhiên.


Chính là chánh điện, chỗ quan trọng kia, đều bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, vừa đến thời tiết mưa dầm, liền có mưa rót vào phòng, chảy xuôi xuống dọc theo cột cung điện, Thái Tử phi cũng rất tiết kiệm quần áo mặc đều phải có miếng vá, xưa nay cũng không dễ dàng xuất đầu lộ diện, tình cảnh như vậy, thật sự làm cho người ta khó chịu nổi.


Bên ngoài, người ta nói về Định Vương phủ, cũng đều coi đây là Đông cung, được xưng là Tiềm Long Nhị, chỉ là, cũng có người thiếu đạo đức, cố ý đề cao chữ Tiềm Long Nhị lên vài phần âm lượng, Tiềm biến thành âm Thiển, một bộ ý tứ rồng rơi vào nước cạn bị tôm đùa giỡn.


Triệu Hằng nghe xong, cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.


Sáng sớm hôm nay, dưới bầu trời đầy mưa phùn, kiệu nhỏ rơi ở trước cửa Định Vương phủ, Triệu Hằng được một người đầy tớ đỡ ra khỏi kiệu, người gác cổng là một người lão thái giám, lập tức đi qua đón người, cười ha hả, nói:, “ Điện hạ, hôm nay là cái triều nghị gì, như thế nào mà ngay cả thái tử, cũng bị gọi đi lúc sáng sớm, hôm nay sắc trời cũng không tốt, điện hạ đi vào trước tắm rửa, đổi thân làm quần áo, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, nương nương chờ ngài mới bằng lòng ăn.”


Triệu Hằng như có điều suy nghĩ mà lắc đầu, nói: “ Không cần, ta không cần ngươi hầu hạ, đi truyền lời, nói đồ ăn sáng, ta không ăn.”


lão thái giám này là người nhìn Triệu Hằng lớn lên, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, biết rõ thái tử này, hơn phân nửa là sinh ra một bụng tức giận mới trở về, cẩn thận từng li từng tí, miễn cưỡng khen hắn vài câu, theo hắn đến chánh điện, chạy đi pha trà, một bên dâng khăn mặt cho Triệu Hằng, một bên nói: “ Điện hạ, đây cũng là làm sao vậy? Bệ hạ gọi điện hạ đi tham gia triều nghị, đây là chuyện tốt mà.”.


Triệu Hằng thở hổn hển, nói vài câu chửi thề, thở phì phì, nói: “ Chuyện tốt? Thẩm Ngạo sẽ được phong công tước, gia tăng Thái Phó rồi! Đây cũng là chuyện tốt? Hôm nay hắn tay nắm quân quyền, kiêm lĩnh Hồng Lư Tự, còn có bọn người Dương Tiễn, Thạch Anh, Đoan Chính, với tư cách hỗ trợ, phụ hoàng ta ngồi đó, vậy mà hắn nói gì nghe nấy, hôm nay đã đến như tình trạng như mặt trời ban trưa.


Chính là chúng ta, những người làm nhi tử này, thấy hắn đều phải kém một bậc, đây cũng là chuyện tốt sao? Lúc này đây hắn lại lập công lớn, nhìn xem các Ngự sử nói như thế nào, nói đây là có một không hai kỳ công, dọa người, tiêu diệt một nhúm tiểu tặc, cái gì mà có một không hai? Còn có, trong nội cung đã có tin tức, mấy ngày nữa Ninh An sẽ gả đi, nhìn ý tứ phụ hoàng, hắn chính là làm Phò mã, cũng tuyệt đối không chịu đoạt chức quan của hắn, tiếp qua vài năm, ai còn ngăn chặn được hắn? Ta đây làm con trai trưởng, đến trên triều nghe xong, còn muốn đỏ mắt, cái giang sơn này, còn là của Triệu gia chúng ta sao?”


Hắn kiệt lực nói ra một hơi này, làm cho lão thái giám sợ tới mức hồn đều muốn lìa khỏi xác, ở bên cạnh dậm chân, không ngừng lôi kéo ống tay áo Triệu Hằng, thấp giọng nói: “ Điện hạ không nên nói, không nên nói.”


“ Không nên nói?”. Đôi mắt Triệu Hằng tối tăm phiền muộn mà nhìn lão thái giám, nói: “ Đến trình độ này, nếu phụ hoàng thật sự không muốn ta làm thái tử, liền dứt khoát lột địa vị của ta thái tử, xăm chữ lên mặt ta, dẩy ra ngoài, đi Giao Châu, đi Quỳnh Châu, chính là đi trấn thủ biên cương, cũng đều do hắn, dù sao cái Long Tử Long tôn này, ta đã sớm không có gì lạ.”


Lão thái giám sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trong lòng run sợ, ngoài miệng nói: “ Điện hạ, lại nhịn một chút, lại nhịn một chút, nhẫn nhịn đi qua, đợi điện hạ đăng cơ, chính là mười Thẩm Ngạo, điện hạ ban một tờ chiếu thư, cũng có thể lấy tánh mạng của hắn, đây là làm gì... cần gì phải tức chứ? Vì một người bên ngoài thần, mà nóng tính lớn như vậy, sẽ làm thân thể điện hạ bị tổn thương.”


Triệu Hằng phát tiết xong rồi, trong nháy mắt, lại bắt đầu trở nên bình tĩnh, trầm mặc một lát, từ từ nói: “ Không thể nhịn nữa rồi, không thể rồi, ngồi nhìn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ ồn ào, xảy ra cục diện đuôi to khó vẫy, Tĩnh An, ngươi ngẫm lại xem, Thẩm Ngạo kia tay nắm binh quyền, lại đi rất gần cùng lão Tam, đến lúc đó, thật sự có biến, ai chế ai?”


“ Không... Không phải còn có Thái sư sao?”


Triệu Hằng cười lạnh một tiếng:, “ Thái sư? Đã không trông cậy vào được rồi, đây là một lão hồ ly, dùng một lát thì có thể, nói không chính xác, tùy thời đều muốn bán ngươi đi, còn nữa, hắn năm nay đã trên bảy mươi tuổi, về hưu cũng là chuyện sớm hay muộn.


Hôm nay trong triều đã bị ép tới không dám ló đầu ra, môn sinh lại bị Thẩm Ngạo gạt bỏ nguyên một đám, cũng không thấy hắn cái thanh âm gì, ta dựa vào hắn, sớm đã xong rồi. Những năm này, trong phủ cũng có một vài người có thể dùng, chỉ là bây giờ vẫn còn nhịn được, nghe nói Lại bộ Thượng Thư sắp về hưu rồi, nắm chức này, mới có tiền vốn liều mạng cùng Thẩm Ngạo, ngươi, đi Thái sư bên kia.


Nói với hắn, Tư thiên giam thiếu Giam Trình Giang, có thể dùng một lát, dù sao chức đó cũng là người bên Thái Kinh không chen vào được, có Thẩm Ngạo và Thạch Anh ở đằng kia, khẳng định phải tranh giành ngươi chết ta sống, nói cho hắn biết, trước hết để cho hắn đi tranh giành, tranh được không sai biệt lắm, lui thêm bước nữa, hãy mang Trình Giang này ra.”


Lão thái giám gật gật đầu: “ Lão nô hiểu, điện hạ quả nhiên là quân cờ cao nhất, Trình Giang này bình thường không hiện thanh danh, lại là nhất đẳng tâm phúc của điện hạ, làm cho bọn họ đi tranh giành trước, hai bên đánh nhau vỡ đầu, dến lúc đó sẽ đưa Trình đại nhân lên đi, bất kể là đảng mới đảng cũ, giằng co đến cuối cùng, vẫn không thể không chọn ra cái chiết trung (trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà), Trình Giang bình thường đều không đắc tội phương nào, vừa vặn giảm đi không ít lực cản.”


Triệu Hằng thở dài: “ Đây cũng là sự tình không có cách nào khác, hiện tại ta xem như nhìn thấu, dựa vào phụ hoàng là không đáng tin cậy, đồ đạc của mình phải chính mình đi tranh giành, mới đúng là lẽ phải, nếu không cuối cùng cũng chỉ tiện nghi cho người ngoài, lúc trước, phụ hoàng phản ứng, cũng không muốn đẩy ta xuống, hiện tại phụ hoàng đảo sang bên kia, lại còn để sai dịch cho ta phân phó xử lý, ngươi biết đây là cái gì không?”


Lão thái giám kính cẩn nghe theo lời Triệu Hằng: “ Xin điện hạ bảo cho ta biết.”


Đôi mắt Triệu Hằng tránh lộ ra một tia oán độc, hừ lạnh một tiếng nói: “ Bảo ta, một người đường đường là thái tử, lại ra khỏi thành năm mươi dặm, cùng Thái sư đi nghênh đón Thẩm Ngạo trở lại triều đình, Thái tử tôn sư, rơi xuống tình trạng đón khách, thật sự là làm nhân tâm đau đớn.”


Lão thái giám nói: “ Điện hạ cũng không thể nghĩ như vậy, Thẩm Ngạo dù sao cũng là dựng công trở về, bệ hạ gọi ngài đi, nghênh đón cũng không phải một mình Thẩm Ngạo, người trở về, cuối cùng cũng đều là tướng sĩ có công với đất nước.”


“ Ngươi không hiểu, phụ hoàng đây là già nên hồ đồ rồi.”


Lão thái giám lại không dám nói gì nữa, cười ha hả nói: “ Điện hạ, ngài cũng đã mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?.”


Triệu Hằng suy nghĩ một chút, nói: “ Như vậy cũng tốt, chuyện vừa rồi phân phó, ngươi đi làm đi, ta ở trong phủ đợi tin tức của ngươi.”


.......................................


Thành Trượt Châu đã dần dần náo nhiệt lên, dù cho rối loạn như thế nào, con người cũng nên kiếm ăn, các thương nhân phải khai trương, đám kẻ sĩ muốn đọc sách, phu nhân muốn mua lương thực, dần dần, chứng kiến lính trong thành không hề làm hại ai, nguyên một đám đi ra, đập phá lô hương cửa trước, từ một đám tín đồ, biến hóa nhanh chóng, lại thành lương dân.


Những người này, Thẩm Ngạo không thèm để ý, trong mắt hắn, kẻ đầu tiên phải truy cứu, chính là đầu đảng tội ác, những dân chúng tầm thường kia, vốn là theo gió chiều nào che chiều đó, không cần phải đi để ý tới.


Tin tức trong triều đình đã truyền đến, đều bày ở trên bàn Thẩm Ngạo, nhưng Thẩm Ngạo không nhìn, những tin tức này, hắn từ từ nhắm hai mắt, cũng biết là cái gì, đơn giản là tán tụng thoáng một tý, có chân thành tha thiết, cũng có âm dương quái khí.


Nhìn cũng không có ý gì, Môn hạ tỉnh đã phác thảo qua ý chỉ, thúc giục Thẩm Ngạo nhanh chóng ca khúc khải hoàn, Thẩm Ngạo bên này cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, đang chờ cái ngày hoàng đạo để về nhà.


Tư Mã tư bên này vẫn thao luyện như cũ, mỗi ngày sáng sớm bắt đầu ngủ dậy, đám giáo úy hô một tiếng khẩu lệnh, liền có rất nhiều đội tập kết xếp thành hàng ở phía trong doanh, đôi khi thì ra khỏi thành chạy vài vòng, một canh giờ sau, lại mồ hôi đầm đìa mà trở về, ngay từ đầu, dân chúng Trượt Châu bên này lại càng hoảng sợ, cho rằng loạn binh muốn xuất động, dần dần thì tập mãi thành thói quen, có đôi khi một đội binh chạy phía trước, gặp thoáng qua bọn họ, cũng không sợ hãi, lại nhiều thêm vài phần mới lạ.


Ở trong ấn tượng của bọn hắn, phàm là người làm công ăn lương, trên mặt vẫn nên mang theo vài phần sát khí, nhưng những binh lính này lại bất đồng, không thể nói có cái gì khác nhau, nhưng lại rất dễ thân cận.


Bi thúc nhất chính là Thẩm Ngạo, nữ kia hiệp làm vệ binh của hắn, sáng sớm mỗi ngày cũng đi cùng đội thân vệ thao luyện, đội thân vệ đi xếp thành nhóm, nàng cũng đi, đội thân vệ đi chạy bộ, nàng mặc quần bó, bước chân nhẹ nhàng, đúng là chạy ở chỗ đầu tiên.


Thẩm Ngạo nhìn nàng, không khỏi suy nghĩ, lại xót cho thân mình, nhìn khuôn mặt của mình trong gương đồng, than phiền: “ Già rồi, già rồi, năm đó, thời điểm bổn quan còn trẻ, cũng là sức sống bắn ra bốn phía.”Khóe miệng có chút nhếch lên, nhớ lại mình thời điểm còn rất thuần khiết tươi mới, lúc đó..., mình đã là một người đạo tặc rồi, đổ mồ hôi, đứa trẻ không cha không mẹ, sớm lo liệu việc nhà mà.


Lúc này, Tần Nhi một thân vết mồ hôi vào lều, thở hổn hển mà lau cái trán đổ mồ hôi, có vẻ mười phần tỉnh táo, nhìn Thẩm Ngạo, sợ hãi thán phục một tiếng, nói: “ Thẩm... đại nhân, thì ra ngươi cũng ưa thích soi gương.”


Thẩm Ngạo nghiêm cái mặt, ho khan một tiếng, nói: “ Ta đang đánh con ruồi...”


Tần Nhi cũng không truy cứu, một khuôn mặt bị bụi đất và vết mồ hôi nhuộm thành kiểu hoa mèo, cười liền lộ ra răng trắng tinh, nói: “ Có một việc muốn thương lượng cùng với ngươi, ta muốn vào học đường dạy võ.”


“ Không được.”Thẩm Ngạo phảng phất như bị kim đâm, nói: “ Ngươi là một nữ nhi, không chạy đi tìm người anh tuấn tiêu sái, tốt nhất là thi đỗ trạng nguyên, còn viết chữ tốt, ngâm thơ tốt, để gả đi, nhập cái gì học đường dạy võ? Nữ nhân mọi nhà, cùng một đám người hôi thối lăn lộn làm cái gì?”


Tần Nhi đè nặng lông mày, bĩu môi nói: “ Nữ nhân không phải là người sao? Còn nữa, ở phía trong học đường dạy võ, cũng không có quy củ cấm nữ nhân gia nhập, ta có một thân công phu, tự nhiên không thể mai một, huống hồ ta thích thao luyện cùng mọi người, lại có cái gì không tốt? Tương lai ta còn muốn đi giết người Khiết Đan, vì... cha ta”, nói đến một nửa, đột nhiên ô ô khóc, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống theo gương mặt.


Thẩm Ngạo biết rõ nàng, câu tiếp theo của nàng, nhất định là báo thù vì nàng cha, hắn cũng không nghĩ tới, cuộc sống của Tần Nhi lại có thể thê thảm như vậy, chỉ là nghĩ lại, cũng có thể hiểu, một đứa con gái, có thù hận sâu như vậy đối với người Khiết Đan, nếu không phải bởi vì người Khiết Đan tàn phá nhà nàng, cũng tuyệt đối không phải lang bạt như thế.


Tần Nhi vừa khóc, thật sự khiến Thẩm Ngạo khó xử rồi, đi qua nhẹ nhàng vuốt tóc rối bời trên trán nàng, thấp giọng nói: “ Ngươi cũng không thể cùng ăn cùng ở với một đám đại nam nhân, chuyện này thương lượng sau, ta phải suy tính một tý đã.”


Sự tình Tần Nhi muốn vào học đường dạy võ, không qua mấy ngày, liền truyền ra ngoài, đám giáo úy đối với việc nữ nhi muốn vào học đường, đều là chê cười, trong mắt bọn hắn, nữ nhân theo võ, tựa như vũ phu đi làm thơ, thuộc về người không làm việc đàng hoàng.


Chỉ là, cũng không có người nào dám nói cái gì, dù sao bổn sự của Tần Nhi, mọi người rõ như ban ngày, thật sự muốn đấu, hai ba giáo úy còn không gần được thân thể của nàng, ai cười nhạo ai còn chưa thể biết đựợc.


Thẩm Ngạo ở bên kia cũng đang suy nghĩ, nhất thời khó có thể quyết định, tuy hắn tin tưởng Tần Nhi vào học đường dạy võ là không thành vấn đề, nhưng cái lỗ hổng này mở ra, có trời mới biết sẽ diễn hóa thành bộ dáng gì nữa.


Nữ tử tòng quân, thật sự cũng không phải hoàn toàn là một sự việc hi hữu, có thể thành lập một doanh cứu hộ hoặc là đội thân vệ, nghĩ đến cái này, Thẩm Ngạo có chút động tâm, nghĩ đến tương lai của mình, tràng cảnh mang theo hơn mười người mỹ nữ thân vệ tuần doanh, thật sự là uy phong bát phương.


Chỉ là, ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua tức thì, không từ mà biệt, những Ngôn quan kia, chỉ cần dùng nước miếng, cũng có thể mắng chết hắn, phu nhân trong nhà cũng không nên mang ra ngoài, hoàng thượng bên kia, hơn phân nửa cũng không dễ nhìn.


Có lẽ hay là cứu hộ doanh thì tốt hơn, tâm nữ nhân tỉ mỉ, cứu chữa thương binh, vốn không nên để nam nhân đi làm, chỉ là, người ta là hoa cúc khuê nữ, ở thời đại này, sẽ nguyện ý hóa thân thành hộ sĩ muội muội đi chăm sóc thương binh?


Đang tại thời điểm Thẩm Ngạo trù trừ bất quyết, Hàn Thế Trung thần thần bí bí mà vụng trộm đến bái kiến, đêm hôm trăng mờ, một đại nam nhân đột nhiên đi vào chỗ Thẩm Ngạo ngủ, cũng may Thẩm Ngạo còn chưa thoát y, thực sự sợ tới mức không nhịn được, nổi một thân da gà, bụm lấy vạt áo của mình, quát to: “ Hàn Thế Trung, ngươi muốn làm gì, không cần phải tới, đứng ở nơi đó nói chuyện.”


“ Đại nhân...”Hàn Thế Trung ngượng ngùng cười cười, ôm quyền làm lễ, cuối cùng đã ngừng bước chân lại.


Thẩm Ngạo từ trong ánh mắt Hàn Thế Trung thấy được vẻ cầu xin, trong lòng sợ, run cả người, thị vệ đâu rồi, thị vệ ở nơi nào? Đúng rồi, thị vệ vốn là trung quân doanh điều hành, Hàn Thế Trung lại là doanh quan trung quân doanh, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, muốn điều thị vệ đi chẳng phải là dễ dàng sao?


Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào cơ thể khoẻ mạnh của Hàn Thế Trung, mình và hắn vừa so sánh với nhau, thật sự là rất hổ thẹn, như thế này làm sao phản kháng được, tám phần sẽ ăn thiệt thòi, trời ạ, đây là người nha, ngay cả khâm sai cũng dám....


“ Đại nhân, tại hạ tối nay không ngủ được...”


Thẩm Ngạo giận dữ: “ Không ngủ được có quan hệ gì đến bổn quan đâu? Hàn Thế Trung, ngươi thật to gan!”


Hàn Thế Trung vẻ mặt ủy khuất, nói: “ Đại nhân cứ nghe tại hạ nói cho hết lời được không, Tần Nhi cô nương...”


Cái gì? Ngay cả Tần Nhi cũng dám đánh chủ ý, Thẩm Ngạo vỗ bàn, lúc này thật sự là giận tím mặt: “ Muốn làm gì liền xông đến chỗ bổn quan, buông Tần Nhi ra!”


“...”


Hàn Thế Trung cười khổ nói: “ Đại nhân, tại hạ có ý tứ là, Tần Nhi cô nương muốn vào học đường dạy võ, tại hạ vừa cũng có hồng nhan tri kỷ, nữ nhân họ Lương, tên Hồng Thông, lại sinh ra có thần lực, có thể kéo cường cung, bách phát bách trúng, tại hạ có ý tứ là, có thể để cho Hồng Thông, cũng nhập doanh...”


Thẩm Ngạo ngạc nhiên mà dừng một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống, mặt thoáng cái đã bắt đầu bình tĩnh, trong lòng thở dài một hơi, thì ra là nghĩ đến điều này, khó trách thần thần bí bí như vậy, nhất định là sợ người trông thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK