Triệu Cát thoáng trầm mặc một tý, lại tiếp tục nói: “Trẫm nghe nói bên ngoài triều đình hôm nay gà bay chó chạy, khắp nơi không được sống yên ổn, Dương ái khanh, trị đại quốc như nấu thuốc, ngươi cũng đã trưởng thành thủ phụ rồi, tội gì gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
Dương Thực nghiêm mặt nói: “Bệ hạ nói lời ấy sai rồi.”
Triệu Cát không nghĩ tới Dương Thực lại chống đối chính mình, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Lại nghe Dương Thực tiếp tục nói: “Đại Tống ta đối xử vô cùng hậu đãi với sĩ Đại Phu, hậu đãi kẻ sĩ, căn bản là một chuyện tốt, nhưng làm việc không thể uốn cong thành thẳng, làm cho người không kiêng nể gì cả, bệ hạ có từng nhớ rõ, Thư sinh kia ở trong điện đã chỉ trích bệ hạ như thế nào?”
Sắc mặt Triệu Cát trở nên càng kém, khép miệng không nói.
Dương Thực tiếp tục nói: “Kỳ thật không phải là bệ hạ không thánh minh, bệ hạ càng chưa nói tới ngu ngốc, tuy người trong thiên hạ cách bệ hạ trong gang tấc, không phải chân trời xa xăm xa, nhưng người trong thiên hạ nhìn bệ hạ như thế nào, cũng không phải xem đức hạnh bệ hạ, mà là xem quan viên bên dưới.”
“Xem quan?” Triệu Cát không khỏi thì thào tự nói.
Dương Thực nói: “Nếu quan viên thiên hạ đều trung với cương vị công tác, tâm yêu dân của bệ hạ mới có thể có thể bày ra,
Thái Nguyên đê sụp, đại Đô Đốc cùng Thái Nguyên Tri Phủ biết mà vẫn phạm tội, tuy bệ hạ ở tại Biện Kinh phía xa, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng dân chúng Thái Nguyên không cảm thụ được, bọn hắn chỉ biết là, bệ hạ phái quan viên đến đó, không để ý tới sống chết của bọn hắn, ngược lại còn thành đồng lõa của Trịnh gia, giết hại dân chúng cho sướng tay.
Nếu không phải bệ hạ dùng Bình Tây Vương làm khâm sai, chỉ sợ khi người Thái Nguyên đề cập đến bệ hạ, sớm đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.”
Dương Thực cũng thực sự có can đảm ăn nói, nhưng Triệu Cát là hạng thông minh, nghĩ đến trước đó, Thư sinh kia đã đâm hắn, làm hắn bị thương thật sâu, cũng không nhịn được mà động dung, ngồi nghiêm túc ở đó, nói: “Dương ái khanh nói rất có lý, hiện tại Trẫm đã hiểu.”
Triệu Cát lúc này lại có chút kích động rồi, Dương Thực không hồ đồ nói lung tung, tuy nói hắn thuận miệng vạch kiêng kị Thái Nguyên cùng triều nghị vài ngày trước, ngay từ đầu Triệu Cát nghe được thì âm thầm nhíu mày, nhưng bây giờ, là chuyển giận sang vui, vì cái gì?
Rất đơn giản, bởi vì Triệu Cát thật sự thương tâm, hơn nữa, mặt mũi mất hết, lời Thư sinh nói kia vẫn dấu kín trong lòng của hắn, nặng trình trịch, lại khiến cho hắn không sống tốt hơn được.
Mà Dương Thực vạch ra, đó cũng không phải bệ hạ không tài đức sáng suốt, không phải bệ hạ ngu ngốc, chỉ là quan viên phía dưới tuẫn tư vũ tệ (làm việc thiên về tư), lừa dối bệ hạ mà thôi.
Tâm tình Triệu Cát thư thái hơn rồi, không sai, Trẫm cũng không xấu, các nơi xảy ra tình hình tai nạn, Trẫm lần nào không phải lòng như có như lửa đốt? Đốc xúc khâm sai cứu tế, hình ngục các nơi, chẳng lẽ Trẫm chưa từng để ý đến?
Tất cả sai liền sai ở trên người quan viên, là bọn hắn bắt Trẫm gánh tội thay, Trẫm sai ở chỗ tâm nhân hậu, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ như vậy, không phải tội của Trẫm, thật sự là có ít người lấy chiêu bài của Trẫm, làm bừa bãi không kiêng nể, mới gây thành cái dạng hôm nay.
Triệu Cát mặt rồng cực kỳ vui mừng, lập tức nói: “Dương ái khanh nói không sai, triều đình nên thoáng nghiêm túc một tý, y theo Trẫm xem, hiện tại, cái dạng này còn chưa đủ, kinh thành phải nghiêm túc, Lộ phủ các nơi cũng không thể nhìn như không thấy, chuyện này do Dương ái khanh đi làm,
Trẫm tin tưởng, bất luận quan viên gì từng phạm một lỗi lớn hay nhỏ, một mực không thể khinh xuất tha thứ, trên đời này, đã có một Thái Nguyên Đô Đốc, sẽ có mười người như Thái Nguyên Đô Đốc, có một Thái Nguyên Tri Phủ, chẳng lẽ những Tri Phủ nơi khác liền sạch sẽ sao?”
Hắn hào hứng bừng bừng mà tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm đi làm, xảy ra bất cứ chuyện gì, có bất kỳ người nào dám tự nhiên đâm ngang, có Trẫm xuất đầu cho ngươi.”
Trong lòng Dương Thực nghĩ, Bình Tây Vương dạy lão phu nói những lời này, không ngờ lại có hiệu quả như thế, trong lòng vui mừng quá đỗi, có trong nội cung kiên định ủng hộ, chính mình muốn dứt khoát hẳn hoi làm nhiều việc, liền đơn giản hơn nhiều.
Vội vàng nói: “Bệ hạ thánh minh.”
Triệu Cát lại cười nói: “Bình Tây Vương cũng thường thường nói với Trẫm, một nhà khóc sao bằng được một đường khóc, những lời này, hiện tại Trẫm bắt đầu tự định giá, lại cũng thấy không hề sai, xử trí mấy quan viên, so với bọn hắn giết hại dân chúng, bỏ rơi nhiệm vụ thì tốt hơn nhiều.”
Dương Thực liên tục đồng ý, hàn huyên cùng Triệu Cát một hồi, mới từ trong nội cung đi ra, trong lòng thở dài một hơi, Bình Tây Vương không thể nào vĩnh viễn tọa trấn tại Biện Kinh, hôm nay có bệ hạ ủng hộ, chính mình không cần để ý nhiều.
Đến Chính Đức môn bên này, hắn chui vào cỗ kiệu, phân phó người trực tiếp đi Môn Hạ tỉnh trước, từ nơi này đến Môn Hạ, tuy không xa, nhưng do ở con đường khúc khuỷu, thực sự phải hao phí nửa canh giờ, Dương Thực thừa dịp cái này nghỉ ngơi trong chốc lát, mấy ngày nay loay hoay chân không chạm đất, thật sự là quá mệt nhọc.
Kiệu nhỏ lung la lung lay, người bên trong tựa ở trên kiệu chợp mắt, đột nhiên, một tiếng chiêng đồng bén nhọn vang lên, tiếp theo, liền có người hét lớn: “Đánh chết cái đồ vô liêm sỉ này đi!”
Dương Thực bừng tỉnh, còn chưa phát hiện chuyện gì xảy ra, xốc màn kiệu lên, phát hiện bốn phương tám hướng đã không ít tráng hán ăn mặc gọn gàng vọt tới, xông lại hướng cạnh mình.
Hai kiệu phu lại càng hoảng sợ, một người bị đánh ngã xuống, người còn lại chạy sang một bên, một cánh tay thò vào kéo Dương Thực ra, Dương Thực ngay cả cái chân cũng chưa đứng vững, liền ăn được vài quả đấm, hắn bị đánh đến phát mộng, đường đường Môn Hạ lệnh, lại có người dám ẩu đả bên đường, cái này có còn vương pháp nữa hay không?
Cũng may, đám kiệu phu cũng biết chuyện này liên quan trọng đại, không dám chạy, lại liều mạng xông vào phía trong đám biển người như thủy triều, kêu to: “Biết là ai đánh hay không? Lão gia... Lão gia... Ôi.”
Dương Thực bị đánh đến đầu óc choáng váng, mắt thấy ngay cả tính mệnh cũng sẽ bị bàn giao ở chỗ này, hắn thật sự không thể tưởng được, chính mình trải qua sóng to gió lớn, lại bị chết ở trong tay một đám người nhìn như lưu manh.
Một chầu đánh xuống, cả người đều là thương tích, răng mất vài cái, con mắt đen nhánh bầm tím, trên người tràn đầy tổn thương, cũng bất chấp nhã nhặn, dù sao cũng coi như là người lão làng, lấy tay bảo vệ chỗ hiểm, đúng lúc này, có người kêu to: “Sai dịch đến rồi, sai dịch đến rồi.”
Cũng may mắn, gần đây Kinh Triệu phủ bên này làm việc cần cù và thật thà, sai dịch đều thả ra ngày đêm dò xét, bên này động tĩnh lớn như vậy, lập tức có mười sai dịch từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Những tên đánh người này còn có người trông chừng, vừa nhìn thấy người mặc quần áo sai dịch cầm đao cầm gậy tới, liền quát to một tiếng, những người này nghe xong, như chim thú tán loạn, thoáng cái đã lẫn vào đám người, không thấy bóng dáng.
Đợi cho sai dịch đến phụ cận rồi, mới sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, người bị đánh không phải ai khác, là đương kim thủ phụ, vì vậy, một mặt đi gọi thầy thuốc, một mặt đem Dương Thực đi Kinh Triệu phủ, lại một mặt đuổi theo hung thủ.
Dương Thực cũng không nói cái gì, đến Kinh Triệu phủ, trực tiếp trị thương, gọi kiệu phu đi Môn Hạ tỉnh thông báo trước một tiếng, để cho bọn họ thay quyền xử lý công vụ, mới thấy phủ doãn, phán quan Kinh Triệu phủ chạy đến.
Chu phán quan đang trực thật sự là bị dọa bay rồi ba hồn bảy vía, hôm nay hắn đang trực, vốn trong lòng đang bất mãn không có bản án gì để cho hắn bận việc, ai ngờ chính mình lại đập lấy một cái bản án lớn như vậy, Môn Hạ lệnh bị người đánh bên đường, cái này là cái gì? Đến lúc đó truy cứu, người thứ nhất chính là Kinh Triệu phủ, là Chu phán quan hắn.
Chu phán quan ngoan ngoãn mà thỉnh tội, phủ doãn kia cũng là cười khổ không thôi, nói rất nhiều lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đường đường một Môn hạ lệnh, cũng không dẫn thêm vài người lên trên đường phố, cao thấp cái Biện Kinh này, người muốn đánh Dương đại nhân ngươi cũng không phải một cái hai cái, hôm nay lại làm chúng ta khó xử.
Dương Thực sắc mặt nghiêm túc, tuy đã đắp thuốc, nhưng toàn thân vẫn đang đau dữ dội, ngay cả ngồi một chút cũng đều đau lưng, niên kỷ của hắn dù sao cũng lớn rồi, bỗng nhiên bị người đánh một trận, đâu thể chịu nổi.