Thái Luân cũng đã sớm tới, ở bên dưới ngước lên trên xem xét, một mực nhìn qua, trong lòng cũng có chút khẩn trương, chờ đến lúc chứng kiến tên của hắn ở tam giáp, lập tức thở phào nhẹ nhõm, một lần trước đó, thành tích khảo thi cuối cùng của hắn cũng là thứ ba, hôm nay ít nhất cũng bảo vệ được điểm mấu chốt, mặc dù không tiến bộ, cũng không lui bước, ngoài thất vọng ra, còn có một tí may mắn.
Quan trọng nhất là Ngô Bút, giám sinh nổi danh cùng mình trong Quốc Tử Giám kia bài danh (xếp hạng) thứ sáu, còn có Từ Ngụy, Thái Học sinh trước đó tại Khổng miếu mỉa mai mình, cũng chỉ bài danh thứ tư, rơi tại phía sau mình.
Tên cuồng sinh này, ha ha, nhìn hắn lần sau còn dám không coi ai ra gì nữa không?
Thái Luân lại xem lên trên, có chút kinh ngạc, Trình Huy lại chỉ là bài danh thứ hai?
Đây là có chuyện gì? Học vấn Trình Huy này, Thái Luân rất tin tưởng, người này so với chính mình là muốn lợi hại hơn một chút, nếu hắn bài danh thứ hai, trong Quốc Tử Giám và Thái Học, là ai xếp đệ nhất?
Đôi mắt Thái Luân vừa nhấc thoáng qua, lại lập tức kinh ngạc, người đó đúng là Thẩm Ngạo...
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, cái tên họ hàng xa phủ Kỳ Quốc công này, rõ ràng là bài danh trên mình? Sự thật này giống như một chậu nước lạnh tưới lên trên đầu hắn, lại làm cho hắn trong lúc nhất thời phải rùng mình một cái.
Lúc này Chu Hằng vừa mới chui vào, có người thấy hắn, liền trêu ghẹo nói: "Chu thiếu gia rõ ràng cũng tới xem bảng, ha ha, thật sự là việc kỳ quái trong thiên hạ, chẳng lẽ gần đây học vấn của Chu thiếu gia có tiến bộ sao?"
Chu Hằng chắp tay trước ngực mắng to: "Ta xem bảng thì làm sao? Ta cũng không phải xem mình có trên bảng hay không, ta muốn nhìn biểu ca ta có trên bảng không."
Oa, da mặt người này quá dầy rồi, người nọ bị nói cho không phản bác được, nhân tiện nói: "Ngươi biểu ca đúng là Thẩm Ngạo?"
Chu Hằng nói: "Đúng thế thì nào?"
Nhất thời liền truyền đến thanh âm chậc chậc cảm thán, rất nhiều người nói: "Biểu ca ngươi đứng đầu bảng, là đệ nhất sơ khảo lần này!"
Chu Hằng mừng rõ, cười ha ha: "Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi, các ngươi, ai dám xem thường ta, học vấn các ngươi có ai cao hơn biểu ca của ta? Đến, đến, đến, đều đến đây, oa, Dương Luyện huynh, không phải ngươi nói học vấn ngươi rất cao sao? Để cho ta tới nhìn xem, ngươi xếp hạng thứ mấy, ha ha, ở nơi nào, cho ta nhìn một cái?"
Giám sinh gọi Dương Luyện kia bị ép tới, vốn định phản kích, nhưng chứng kiến Thẩm Ngạo đứng đầu bảng, lại nhìn bộ dạng Chu Hằng dương dương đắc ý, trong lòng mắng to Chu Hằng vô sỉ, mặt mũi xám xịt, bước đi thẳng.
Chu Hằng liền đắc ý hơn, ngón tay chỉ mấy giám sinh bình thường hay xem thường hắn, nói: "Này này, ngươi, Vương Hàm huynh, ngươi xếp hạng mấy, so với biểu ca ta thì như thế nào? Này, đừng đi, đừng đi nhanh như vậy, hahaahahah!!!."
Tâm tình Thái Luân rất bực bội, thấy Chu Hằng đến, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, để cho Chu Hằng tới trước mặt, hỏi: "Biểu ca ngươi đâu rồi? Vì sao không thấy hắn đến xem bảng?"
Chu Hằng nhìn Thái Luân, có lẽ là rất tôn kính hắn, không dám làm càn, nói: "Biểu ca ta sáng sớm hôm nay liền được Đường Nghiêm đại nhân gọi đi, sau khi trở về liền đóng cửa, bảo là muốn ngẫm nghĩ cái gì đó."
Thái Luân nghĩ trong lòng: "Xem ra Thẩm Ngạo nhất định đã sớm biết thành tích rồi!" Thở dài, trong lòng cười lạnh nói: "Một tên tiểu tử thúi, rõ ràng đặt ở trên đầu bổn công tử, hừ!" Liền cười ha ha, đong đưa cây quạt nói: "Không có ý nghĩa, trở về phòng nghỉ ngơi." Nói xong liền cất bước đi.
Chu Hằng vẫn còn hô to gọi nhỏ dưới đình Tụ Hiền, trong miệng nói: "Biểu ca ta hàng đêm xem dâm thư mà có thể đứng đầu bảng, xem các ngươi xem, mỗi ngày treo cổ tự tử đâm chọc vào cổ, ôm một quyển sách nhìn tới nhìn lui, kết quả như thế nào? Ha ha..."
Nếu Thẩm Ngạo biết rõ tiểu tử này đang vu oan hắn hàng đêm xem dâm thư, chỉ sợ sẽ tức đến hộc máu mất.
.....................
Thái Học, dưới Quần Tinh các, một tấm bảng cũng được dán lên, Thái Học sinh có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, nguyên một đám lặng yên không lên tiếng đi qua xem bảng, nếu thành tích tốt, cũng nhếch miệng mỉm cười, trực tiếp rời đi, nếu thành tích không tốt, cũng chỉ là lắc đầu, trở về, tiếp tục hăng hái đọc sách.
Trước mặt có hai Thái Học sinh đi tới, không ít người đều biết, ào ào gật đầu về hướng bọn hắn, trong miệng nói: "Trình Huy huynh, Từ Ngụy huynh..."
Trình Huy lập tức cười mỉm gật đầu đáp lễ, nhưng Từ Ngụy lại đong đưa cây quạt, cũng không để ý tới ai, hai người đi đến dưới bảng, người khác đều là từ cuối cùng nhìn lên trên, nhưng hai người này đều là xem từ người đứng đầu bảng, Trình Huy chứng kiến danh tự Thẩm Ngạo đứng trước, liền lập tức ngây ngẩn cả người, mấy lần sơ thí, trung thử, cùng thử, hắn đều là xếp thứ nhất, hôm nay lại thay đổi rồi, lại là một gia hỏa không biết tên leo lên đứng đầu bảng, lại nhìn mình, đúng là tên bị chen đến thứ hai, hắn lập tức cười khổ một tiếng, tâm tình rơi xuống đáy cốc, trong miệng hỏi: "Thẩm Ngạo là ai?"
Từ Ngụy lại không đáp, thành tích của hắn cũng không lý tưởng, chỉ là sắp xếp thứ sáu, trong lòng thổn thức một phen, rất khó nuốt trôi, cái bộ dạng cao ngạo kia cũng không khỏi thu liễm một chút, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngay cả tam giáp đều không tiến vào được, ai..."
Có Thái Học sinh nói: "Đứng đầu bảng đúng là Thẩm Ngạo? Người này ta nhớ rõ, người này từng là khôi thủ (người làm thơ giỏi nhất) hội thi thơ Thúy Nhã Sơn Phòng."
Có người nói: "Ta cũng đã nghe nói về hắn, quyển thơ sách lần đầu tiên được in ra, ở phía trong có thơ hắn làm, thì ra người này cũng đã vào học, chỉ không biết là Thái Học sinh hay là giám sinh."
Trình Huy ở bên cẩn thận nghe ngonhs, trong lòng liền nghĩ: "Thúy Nhã Sơn Phòng là cái gì? Tại sao chưa nghe nói qua." Kỳ thật hắn là con mọt sách, mỗi ngày đều vùi đầu đọc sách, nào nghe nói qua cái này, mặc dù nổi lên lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn kéo kéo Từ Ngụy, nói: "Từ huynh, có lẽ là chúng ta nên đi thôi, cái bảng này, không nhìn cũng thế."
Từ Ngụy đang có ý đó, vội vàng gật đầu, lại thổn thức: "Hôm nay xem xét, đúng là tài nghệ không bằng người, ai, về sau càng nên chăm chỉ hơn."
Hai người ngượng ngùng rời đi.
..................
Lại nói, trong lúc nhất thời ở Thái Học và Quốc Tử Giám, mọi người ào ào nghị luận về Thẩm Ngạo, hắn lại dựa vào bàn, cánh tay đặt trên bàn, cầm theo bút, đang nghiên cứu ghi tấu chương, tấu chương thật là khó ghi, Thẩm Ngạo cố ý bắt chước theo cách thức Đường Nghiêm đại nhân ghi tấu chương, bên trong đầy thứ vớ vẩn, làm cho người ta đau đầu.
Thì ra ghi một phong thư cho hoàng đế, cũng có nhiều như vậy quy củ, oa, đáng thương những người làm quan trong triều đình kia, nếu cứ hai ba ngày phải ghi một phong tấu chương dâng lên, còn không phải sẽ phiền đến chết?.
Ừm, giống như không đúng, người ta chính là dựa vào ghi tấu chương kiếm cơm, ghi cái này đến lúc quen tay hay việc, đừng nói là một phần, chính là mười phần trăm phần, đó cũng là dễ như trở bàn tay.
"Thật là khó, nên bảo hoàng thượng đề cái chữ gì cho ta đây? Ừm, còn phải nghĩ, mời hoàng thượng đề cái chữ không dễ dàng, cần để cho hoàng thượng nhiều ghi một chút, nói như thế nào cũng phải ghi chừng trăm chữ, nếu không quá thiệt thòi, không đáng để lừa gạt." Thẩm Ngạo nghiêng cổ, nghĩ ra được vài thứ.