"Sao cậu lại vì tôi cố gắng đến mức như thế?"
Du Hạo, mắt vẫn nhìn quả cầu sương mù trước mặt, đáp lời:
"Bố tớ có lỗi với cậu, vì vậy tớ chỉ muốn chuộc lỗi!"
"Đừng tưởng thế thì tôi sẽ tha thứ cho bố cậu!"
Du Hạo mỉm cười, lắc đầu:
"Cậu sai rồi, AJ! Tớ vốn biết dù nói gì cậu cũng sẽ không bỏ qua lỗi lầm của bố tớ. Vì vậy điều tớ muốn chỉ là chuộc lỗi không phải tha thứ!"
Đôi mắt AJ tròn xoe, nôm y như đứa trẻ vừa phát hiện ra điều gì mới. Dòng cảm xúc lạ lần nữa lại len lõi vào từng ngóc ngách trong người cậu. Có vẻ Du Hạo đã giúp tên ác ma ngốc này nhận ra một điều nào đó. Một điều đã thay đổi cậu...
AJ nhìn xuống dưới thấy Yến Phi mệt mỏi trong vòng tay Song Song. Đôi mắt dịu dàng ấy lúc nào cũng hướng về cậu, vậy mà chính tay cậu đã làm cô bị thương. Tiếp đến, ánh mắt AJ chuyển sang Access. Vẻ mặt hắn nhăn nhó, những vết nhăn dài như được vẽ bởi sự lo lắng. Tên tiểu yêu đã chăm sóc AJ suốt tám năm. Hắn vì cậu đã làm rất nhiều chuyện nhưng cậu lại ném hắn vào tường, thậm chí còn đuổi hắn nữa...
Xong AJ lại nhìn sang Du Hạo. Đó là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của cậu. Người bạn thân này vì muốn giữ mạng sống cho cậu mà chống lại cả số mệnh, dùng hết sức mạnh trong người đến nỗi trào máu.
Phút chốc, AJ khẽ cúi mái đầu. Cậu không biết rằng mình đã phạm quá nhiều sai lầm. Chính cậu là người đã đẩy tất cả vào bi kịch này.
Du Hạo vẫn tiếp tục chống chọi, cố để phép phong ấn có thể xuyên qua lớp ma thuật đen. Quả cầu sương mù cũng muốn đối chọi lại phong ấn thuật nên không ngừng tỏa sương mù. Ngoài ra, quả cầu còn tạo những tia phép đen quánh, chúng trườn đến vây quanh màng phép bảo vệ của Du Hạo. Phép bảo vệ có vẻ yếu dần vì lúc nãy cậu đã dùng quá sức. Lưới phép bọc quanh Du Hạo với AJ đang mờ đi, chính điều này đã khiến cho vài tia phép đen quánh ở ngoài xâm nhập vào. Nó xoáy qua da thịt Du Hạo. Cậu cắn chặt môi chịu đựng, bàn tay trái đang giữ phép bắt đầu xuất hiện những đường xước dài, rướm máu. AJ thấy vậy bảo:
"Cậu sẽ không chịu nổi đâu. Cậu đang bị thương đấy!"
"Không sao, tớ chịu được. Nhất định tớ phải niêm phong quyển sách này. Tớ không muốn sẽ lại xảy ra chuyện đáng tiếc!" Du Hạo nghĩ về bố mình.
AJ không nói chỉ đảo mắt nhìn về phía quả cầu sương mù. Có dòng suy nghĩ len lỏi trong ánh mắt bất động ấy... Ít giây sau, AJ chợt hỏi:
"Cậu còn nhớ giao ước mười năm trước của chúng ta không?"
Du Hạo, dần kiệt sức nhưng vẫn trả lời:
"Nhớ chứ! Chúng ta đã từng hứa sẽ luôn bảo vệ nhau!"
"Bây giờ... tôi muốn lập một giao ước mới!"
Thấy Du Hạo nhíu mày, AJ tiếp:
"Tôi... sẽ tha thứ cho bố cậu bù lại cậu hãy lấy hết ma thuật của tôi!"
"Sao? Lấy hết ma thuật của cậu? Không thể được...!"
"Đồ ngốc! Với sức lực bây giờ cậu không đủ sức niêm phong quyển sách đó đâu. Chỉ cần lấy ma thuật của tôi, cậu sẽ thêm sức mạnh lúc đó mới mong phong ấn được nó!" AJ kiên quyết.
"Nhưng... ma thuật là một phần mạng sống của cậu nếu tớ lấy đi thì..."
"Cũng giống như cậu." AJ đột ngột ngắt lời "Tôi chỉ muốn chuộc lỗi! Tôi là người đã gây ra tất cả những chuyện này. Đây là cái giá tôi phải trả!"
"AJ, không ai trách cậu..."
"Đừng nói nữa, Du Hạo! Nếu cậu muốn tôi quên đi thù hận và tha thứ cho bố cậu vậy... hãy làm theo lời tôi! Nhưng tôi chỉ mong cậu đừng cho Yến Phi biết hậu quả khi tôi nhường hết ma thuật cho cậu, được không?"
Du Hạo nhìn bạn, lòng thật sự không muốn điều này chút nào. Cậu thấy rối lắm. Biết sự khó xử của Du Hạo, AJ đành hành động. Cậu xoay người lại, nắm lấy bàn tay phải của Du Hạo, đặt lên ngực mình.
"Chúng ta hãy lập giao ước mới này!"
Du Hạo chưa kịp phản ứng thì AJ nhắm mắt và bắt đầu truyền phép.
"Không, dừng lại đi AJ! Đừng làm như thế!..."
Nhưng đã trễ, AJ đang vận công để truyền ma thuật sang cho cậu bạn. Du Hạo cố giật tay lại nhưng không được, AJ giữ thật chặt tay cậu.
"Đừng, đừng làm vậy AJ! Bố tớ đã có lỗi với cậu nhiều rồi... tớ... tớ..."
Du Hạo ngừng lại, mí mắt từ từ hạ xuống. Đó là do khi truyền ma thuật cho nhau, cả hai người, người cho lẫn người nhận đều chìm vào giấc ngủ .
Xung quanh bàn tay Du Hạo đặt lên ngực AJ bắt đầu xuất hiện hàng ngàn tia phép màu vung xòe. Chúng tỏa sáng, chảy dài len vào cánh tay Du Hạo. Càng lúc, phép từ người AJ tỏa ra càng nhiều, nhiều hơn nữa.
Từ dưới nhìn lên, những người nọ ngạc nhiên khi thấy Du Hạo và AJ lịm đi. Hai đứa trẻ đó như đang ngủ. Chưa kể những tia phép mỏng cứ trào ra khỏi người AJ truyền dọc cơ thể Du Hạo để rồi cả hai chìm ngập trong muôn vàn làn phép mỏng trong như thủy tinh, rất đẹp!
Nhìn cảnh ấy, Kim Ban lại liên tưởng đến đến sự liên kết vĩnh hằng mà ông cảm nhận được ở hai cậu bé từng là bạn thân của nhau. Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được giờ đây Du Hạo với AJ thật sự trở thành một ngay từ lúc cả hai lập ra giao ước mới.
Ma thuật từ AJ cuối cùng cũng truyền hết sang cho Du Hạo. Mở mắt ra, Du Hạo nghiêng đầu ngạc nhiên khi hình ảnh đầu tiên sau cái mở mắt là AJ đang mỉm cười nhìn cậu. Một nụ cười thật sự và vô cùng ấm áp! Đã mười năm rồi, lần đầu tiên, thậm chí ngay cả lúc chúng là bạn thân thuở bé, Du Hạo cũng chưa bao giờ thấy được nụ cười nào của AJ lại hạnh phúc như lúc này. Đó là hình ảnh tuyệt vời nhất!
Tay AJ dần thả lỏng. Cậu đã trao cho Du Hạo hết ma thuật của mình vì vậy giờ đây không còn đủ sức để nắm giữ bất cứ thứ gì. Rồi tay AJ buông ra khỏi tay Du Hạo. Cậu ngã người ra sau, rớt xuống. Quá nhanh, Du Hạo không kịp chụp lấy tay người bạn thân. Trong khoảnh khắc dõi mắt theo hình dáng AJ từ từ rơi xuống, Du Hạo trông thấy đôi mắt buồn kia ngân ngấn nước, nụ cười vẫn giữ trên môi. Và rồi AJ đã nói một câu, theo gió gửi đến anh chàng họ Du: "Cám ơn cậu, Du Hạo."
AJ rớt nhanh xuống đất, mắt khép lại. Sáu người nọ lập tức chạy đến. Yến Phi hoảng hốt đỡ lấy AJ, gọi to:
"AJ, đừng chết! Tớ xin cậu làm ơn đừng chết! Tớ xin cậu đấy!"
Giọng nghẹn đi, đôi mắt đỏ hoe, nó sợ sẽ mất AJ. Nhanh chóng, Kim Ban cầm tay cậu lên, xem mạch. Vài giây sau, ông bảo:
"Đừng lo, cậu ta chưa chết nhưng... ma thuật đã không còn nữa."
"Sao?" Mọi người kinh ngạc.
Kim Ban đứng dậy, ngước nhìn lên cao:
"Vậy là, AJ đã truyền hết ma thuật cho Du Hạo."
Tất cả liền ngước mặt lên. Du Hạo giờ đây nhận thêm ma lực từ AJ nên đã mạnh lên nhiều. Quả cầu phép của Du Hạo tỏa sáng rực rỡ muốn lấn áp cả quả cầu sương mù đen. Nó đang bắt đầu yếu đi. Ánh mắt cậu cương quyết hướng về phía quyển sách cấm kỵ. Tiếp, cậu nhắm mắt lại, dồn hết sức mạnh ma thuật trong người, tung đòn quyết định. Du Hạo hét lên:
"Ta ra lệnh phong ấn quyển sách cấm kỵ vĩnh viễn!"
Từ trong người Du Hạo, biểu tượng phong ấn hình tròn có tam ngược xuất ra, vừa lớn vừa mạnh mẽ như vũ bão. Biểu tượng phong ấn lao nhanh đến xuyên qua phá vỡ lớp sương mù đen bao bọc bên ngoài rồi nhập vào quyển sách cấm kỵ.
Một vùng sáng lóe lên, hoa cả mắt. Sáu người ở dưới nhắm mắt, quay đi vì không chịu nổi ánh sáng phép chói lóa kia...
***
"Vậy là cuối cùng quyển sách đáng sợ, thứ thao túng bố đã bị phong ấn?" Du Phương vui mừng hỏi.
Du Hạo cười, gật đầu:
"Vâng, đều nhờ AJ cả. Nếu cậu ấy không truyển hết ma thuật cho em thì em nghĩ khó lòng niêm phong được nó!"
"Thế hả?" Du Phương nhún vai "Sự thật thì AJ vẫn còn rất quý em!"
"Dạ, đúng vậy. Có lẽ suốt mười năm qua tình cảm của chúng em dành cho nhau vẫn không hề thay đổi!"
Du Phương mỉm cười. Đúng lúc, Song Song đi đến hỏi:
"Hai người nói chuyện gì vậy?"
"Nói về trận chiến hôm qua thôi. AJ thế nào rồi?"
"Cậu ấy vẫn còn ngủ. Vì mất hết ma thuật lại bị thương nên ngất đi, bác Kim Ban nói thế. Yến Phi đang chăm sóc cậu ấy."
Chợt. Du Phương nhớ ra điều gì bèn hỏi: "À, quyển sách cấm kỵ giờ ở đâu?"
Du Hạo đưa mắt nhìn Song Song rồi cả hai cùng bảo:
"Còn ở đâu nữa! Nó phải trở về nơi của nó chứ!"
***
Khi đó, ở phòng cấm Hội Nhật Hoàng, Kim Ban đặt quyển sách cấm kỵ lên cái bục, nơi khắc biểu tượng phong ấn. Vương Đại thở ra, nhẹ nhõm:
"Cuối cùng cũng giải quyết được mối họa đáng sợ. Mừng thật!"
"Công này thuộc về Du Hạo, à còn cả thằng bé AJ nữa. Không ngờ cậu ta một mực đòi giết Du Hạo vậy mà khúc cuối lại truyền hết ma thuật cho nó."
Kim Ban thêm lời vào câu nói của Phùng Đỉnh:
"Người ta nói, hoạn nạn mới biết chân tình. Dù gì, cả hai đã từng là bạn thân. Có những giao ước tình bạn mãi mãi không bao giờ khước từ được!"
Vương Đại cười: "Ông nói đúng! Tình cảm con người vẫn là điều cốt lõi."
"Giờ đây chúng ta phải giữ cần thận quyển sách này để không còn bi kịch nào xảy ra như chuyện giữa Du Hạo với AJ!" Phùng Đỉnh triết lý.
Ba ông lão gật đầu rồi nhìn quyển sách cấm kỵ màu xanh đen nằm im trên bục, ngoài bìa sách, biểu tượng phong ấn khắc sâu trên đấy.
"Chà, mệt mỏi quá rồi! Hai ông muốn cùng tôi đi uống trà không?" Kim Ban vuốt râu, gợi ý.
Hai lão nọ đồng thanh đáp: "Đi, dĩ nhiên đi chứ!"
Bóng ba ông già rời khỏi. Phía sau, cánh cửa phòng cấm kỵ khép dần, khép dần giống như cuốn tiểu thuyết đóng trang cuối lại để kết thúc câu chuyện.