Ra khỏi nha môn, Trương Tiểu Mãn vẫn tức tối, dọc đường đi hùng hổ mắng chửi.
“Gần đây cứ bảy ngày là đại tướng quân lại gửi công văn thúc giục triều đình tăng binh, nhưng bệ hạ cứ nề hà không quyết.”
Còn Đại Sở bên này, quân bắc chỉ có mười vạn người, nếu cộng thêm hết tất cả quân đóng ở địa phương của Bắc Cương, dốc toàn bộ lực lượng sợ là cũng không đủ mười lăm vạn người.
Lưu Trạm lập tức ôm quyền lĩnh mệnh.
Lưu Trạm bất động: “Ta không muốn hỏi lại lần hai.”
Lưu Trạm phi ngựa không ngừng, chạy thẳng tới thành Tấn Dương.
Bởi vậy quận Thụy Xương tuy không lớn nhưng cực kỳ giàu có và đông đúc, so với thành Tấn Dương thì cũng giàu ngang ngửa họ Nhan, dọc đường đi, nhìn những dân chúng bình thường ăn, mặc, đi lại đều cao hơn một bậc so với dân cư ở phía bắc sông Hoàng Xuyên.
Thân phận của họ Nhan đặc thù, quân họ Nhan tồn tại đã hơn trăm năm và vẫn luôn không có chủ sở hữu chính xác, cho dù có xuống dốc thì cũng sẽ không đồng ý đứng dưới cơ quân bắc.
“Lưu châu úy, đại tướng quân bảo ngài vào phủ nghị sự.” Lưu Trạm mới đến cửa thành đã có tiểu binh tới báo tin.
Lời này nháy mắt khơi mào một dòng suy nghĩ cho mọi người, bởi vì họ Nhan là Định Quốc tướng quân và có liên quan tới Bắc Cương, nhưng bọn họ lại theo thói quen tách riêng gia tộc họ Nhan và thành Tấn Dương ra.
Tướng quân tiên phong Từ Mục Viễn vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nói: “Cũng có lý, quân hộ ở vùng biên cương khác với quân hộ ở Trung Nguyên.”
Phủ đại tướng quân, Chu Thiền và các tướng lĩnh đang thương thảo đối sách.
Vi Thành Quý nhìn thấy Lưu Trạm mang theo một đứa trẻ ra ngoài, giật mình hoảng sợ: “Thủ lĩnh, huynh bắt cóc con cháu của họ Phái à!?”
Và nhóm của Lưu Trạm đã chờ hết nửa tháng sau đó.
“Mang ít nước qua đây.”
“Thằng nhãi Yến Vương này được lắm, chiếm được bình nguyên Thương Hà rồi mà vẫn chưa biết đủ, quả thật là lòng lang dạ thú.”
“Thân phận khác nhau, nói gì đến đạo đãi khách?” Lưu Trạm mỉm cười, “Được rồi, quay lại khách điếm, gọi đám Vi Thành Quý tới đi ăn một bữa đi.”
“Từ trận chiến ở Cấp Dương Quan lần trước, binh lực của quân ta giảm mạnh, phải mau chóng thúc giục triều đình điều thêm binh.”
Tới thành Thụy Xương, Lưu Trạm lệnh cho Vi Thành Quý mang theo một ngàn kỵ binh đóng quân ngoài thành, hắn chỉ dẫn theo Trương Tiểu Mãn và Quách Đông Hổ vào thành, Trương Tiểu Mãn đưa ra ấn tín của Lưu Trạm, lập tức có binh lính đi trước dẫn đường.
“Thủ lĩnh, bên kia có phát hiện mới.” Một người mặc áo đen khác xuất hiện, chính là Vi Thành Quý.
Mà lúc này, Lưu Trạm và Vi Thành Quý đã đi tới khu hậu viện hẻo lánh của Phái phủ, chỉ thấy nơi này toàn là cỏ dại mọc um tùm, có vẻ trong một thời gian dài không có ai trông nom việc cắt tỉa.
“Gần đây cứ bảy ngày là đại tướng quân lại gửi công văn thúc giục triều đình tăng binh, nhưng bệ hạ cứ nề hà không quyết.”
“Chuyện trưng binh ở Bắc Cương, Lưu Trạm, ngươi phụ trách đi.” Chu Thiền ra quyết định cuối cùng.
Lưu Trạm rút bội đao chém đứt mấy sợi dây thừng buộc trên tay chân Phái Công Ly, quay lại ra lệnh: “Mang theo người này đi.”
Chúng tướng nghị luận sôi nổi. Ở trong thư phòng này Lưu Trạm là tiểu tướng có cấp bậc thấp nhất nên chỉ yên tĩnh ngồi trong góc, các tai to mặt lớn đang nghị sự, hắn không cần thiết phải làm nổi bật bản thân, chút phép tắc này Lưu Trạm luôn hiểu.
Lưu Trạm đã rõ, họ Phái quyết định mặc kệ rồi.
Trương Thái Ninh bỗng nhiên nói: “Trưng binh ở các địa phương Bắc Cương thì thế nào? Duệ Vương là đô đốc, chỉ cần Duệ Vương hạ lệnh thì các phủ châu địa phương không dám từ chối.”
Hắn đã kết thù với họ Phương ở Đại Châu, họ Phái ở Thụy Xương cũng là đại thế gia trăm năm không thua kém gì họ Nhan, đều không phải những bên dễ nói chuyện. Thật đúng với câu nói kia, một khi đã sống lỗi thì sớm muộn gì cũng gặp quả báo.
Lập tức có tướng lĩnh phụ họa: “Kế này cũng được, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu binh mã?”
Lưu Trạm đút cho Phái Công Ly hơn một nửa túi, đôi mắt đục ngầu của Phái Công Ly lúc này mới tìm lại được ba phần tỉnh táo.
Lại có tướng lĩnh nói: “Nếu muốn xuất chinh thì ít nhất cũng cần thêm mấy vạn người.”
Lưu Trạm đẩy cửa sổ nhảy vào, hắn dùng bội đao nhấc cằm đối phương lên để nhìn rõ mặt, vừa nhìn đã giật mình: “Phái Công Ly?”
Dưới sự cân nhắc của cả ba bên, Chu Thiền chỉ có thể dùng chuyện trong quân để ngáng chân và cho người khác thay mình xử lý Lưu Trạm.
Lòng Lưu Trạm trầm xuống, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.
Lưu Trạm cảm kích nói: “Đa tạ tướng quân thông cảm.”
“Ta… ta cùng… cùng đường rồi, cầu xin… cầu xin Lưu châu úy cứu mạng…”
Nhắc đến chuyện trưng binh ở Bắc Cương, xuất thân Bắc Cương như Lưu Trạm ít nhiều cũng có quyền lên tiếng, Chu Thiền nhìn Lưu Trạm, ý bảo hắn đáp lời.
Trong phòng đen kịt, dựa vào ánh trăng mơ hồ để nhìn thì thấy bên trong chẳng có đồ dùng gì cả, chỉ có một người trông như bị tra khảo đang bị treo trên tường, không biết là còn sống hay đã chết.
Ra khỏi phủ tướng quân, trên đường quay về binh doanh, Lưu Trạm mới lộ ra thần sắc đau khổ, đến Đại Châu và Thụy Xương trưng binh, rõ là nói dễ hơn làm.
Lưu Trạm đứng lên chắp tay: “Bẩm đại tướng quân, tiểu tướng quản lý Sầm Châu, ở trận Cấp Dương Quan đã có hơn ba vạn tướng sĩ bỏ mạng, quân hộ sáu huyện Sầm Châu cũng không đến ba vạn, nếu lại trưng binh một lần nữa với số lượng lớn thì không thể bảo đảm được quân số.”
“Tìm được rồi?”
Trên bàn cơm, đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn.
Đại tướng quân còn chưa nói gì, phó tướng Triệu Ngọ Quang dưới trướng Trương Thái Ninh đã nói: “Ngươi thân là Sầm Châu úy, bảo đảm số lượng quân binh là bổn phận của ngươi, đại chiến sắp tới lại nói là không thể bảo đảm, chẳng phải quá buồn cười rồi sao?”
Còn Đại Sở bên này, quân bắc chỉ có mười vạn người, nếu cộng thêm hết tất cả quân đóng ở địa phương của Bắc Cương, dốc toàn bộ lực lượng sợ là cũng không đủ mười lăm vạn người.
“Thủ lĩnh, bọn họ cố ý ngó lơ chúng ta!” Trương Tiểu Mãn càng chờ càng phẫn uất, đi tới đi lui.
Lưu Trạm vội quỳ một gối xuống, ôm quyền thỉnh tội.
Nếm cái gì? Lưu Trạm tập trung tinh thần.
“Thật có lỗi, gia chủ bận rộn, Lưu châu úy nếu có chuyện gì quan trọng thì có thể nói lại với tại hạ.” Gia thần của họ Phái khách khí nói với bọn họ, trong mắt lại ngập tràn khinh thường.
“Xin đại tướng quân giáng tội, tiểu tướng không thể tát ao bắt cá, Bắc Cương và nước Yến tiếp giáp nhau, hằng năm chinh chiến đều dựa vào những quân hộ này nhưng dù sao cũng phải lưu lại cho mỗi quân hộ một nam đinh, nếu không qua một trận đại chiến, quân hộ tuyệt hậu không khác gì mổ gà lấy trứng.”
Tướng quân tiên phong Từ Mục Viễn vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nói: “Cũng có lý, quân hộ ở vùng biên cương khác với quân hộ ở Trung Nguyên.”
Đại bộ phận quân hộ ở vùng biên cương là phạm nhân lưu đày từ các nơi đến, tích lũy dần qua nhiều năm, nếu tuyệt hậu thì vẫn phải tiếp tục điều động cư dân từ Trung Nguyên, qua lại nghỉ ngơi lấy sức, ít nhất phải mất thêm mười năm nữa mới có thể làm phong phú cư dân lại một lần nữa.”
“Đây là cấp dưới của ta, đừng sợ.” Lưu Trạm nói.
Lưu Trạm cảm kích nói: “Đa tạ tướng quân thông cảm.”
Quản gia rời đi, chẳng mấy chốc đã trở về, còn dẫn theo một đứa bé.
Lúc này Chu Thiền mới chậm rãi mở miệng nói. “Trừ Sầm Châu ra, các châu huyện còn lại dự tính trưng được bao nhiêu binh?”
Lưu Trạm định đưa đứa nhỏ cho Trương Tiểu Mãn ôm, đứa bé lại túm chặt lấy áo hắn, không chịu buông tay.
Lòng Lưu Trạm trầm xuống, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.
Lưu Trạm suy nghĩ vài giây, đáp: “Trưng binh được khoảng một vạn người ở thành Thụy Xương và Đại Châu hẳn là không thành vấn đề.”
Lại có tướng lĩnh nói: “Nếu muốn xuất chinh thì ít nhất cũng cần thêm mấy vạn người.”
Phái Công Minh nói tiếp: “Còn chuyện đại tướng quân trưng binh…”
Trông như có vẻ thuận miệng nói tiếp nhưng thực ra Lưu Trạm đang âm thầm gắp lửa bỏ tay người: “Thành Tấn Dương là thành lớn nhất ở Bắc Cương, hẳn là sẽ trưng được hai vạn người.”
Không hoàn thành được nhiệm vụ trưng binh đồng nghĩa với việc Lưu Trạm không làm tròn trách nhiệm, căn bản không cần tới lượt Chu Thiền mở miệng, thủ hạ của Trương Thái Ninh như Triệu Ngọ Quang cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, chắc chắn sẽ thừa cơ đuổi theo cắn cho hắn mất một tầng da, tuyệt không có chuyện dễ dàng bỏ qua.
Lời này nháy mắt khơi mào một dòng suy nghĩ cho mọi người, bởi vì họ Nhan là Định Quốc tướng quân và có liên quan tới Bắc Cương, nhưng bọn họ lại theo thói quen tách riêng gia tộc họ Nhan và thành Tấn Dương ra.
Trên thực tế thành Tấn Dương cũng là một phần của Bắc Cương, lần này trưng binh đương nhiên thành Tấn Dương cũng phải nộp người.
Chu Thiền không đảm đương nổi nếu bí mật về núi bảo vật bị lộ ra, sự tồn tại của Lưu Trạm khiến cho Chu Thiền ăn không ngon ngủ không yên.
Quản gia để đứa bé ngồi lên cái giường ở sau bình phong, tiếp đó ra gian ngoài kéo mở một ngăn kéo, lấy ra một bình sứ. Quản gia đổ hai viên thuốc màu đỏ vào trong một chén nước cho hòa tan.
Nhất thời mọi người quay sang nghị luận sôi nổi chuyện có nên cho quân họ Nhan tham chiến lần này hay không, nhưng mà ai cũng lưỡng lự.
Mưu sĩ bên người đại tướng quân! Nghe nói là nhận lệnh của đại tướng quân quay về thuyết phục gia tộc họ Phái, sao lại bị nhốt lại?
Thân phận của họ Nhan đặc thù, quân họ Nhan tồn tại đã hơn trăm năm và vẫn luôn không có chủ sở hữu chính xác, cho dù có xuống dốc thì cũng sẽ không đồng ý đứng dưới cơ quân bắc.
“Con đã rõ.” Phái Công Minh không dám cãi lời, cúi đầu lui xuống, “Ngày mai con lại đến thăm phụ thân.”
Phái Công Ly khàn giọng đáp: “Cứu… cứu ta ra ngoài trước…”
Chu Thiền chợt nhớ tới chuyện đổi gia chủ của họ Nhan, cảm thấy đề nghị này của Lưu Trạm vô cùng chính xác. Gia chủ của họ Nhan nhất định phải đổi, ông ta không thể để yên cho họ Nhan tiếp tục nhảy nhót trên đầu mình nữa.
Thái độ này của họ Phái thực ra cũng nằm trong dự kiến của Lưu Trạm, chưa nói đến việc Lưu Trạm giết Phương Chiêu, đắc tội với các thế gia Bắc Cương, chỉ riêng xuất thân của hắn thôi đã không thể ngồi chung mâm với các thế gia rồi, nói chi đến tư cách gặp mặt dòng chính của họ Phái?
“Chuyện trưng binh ở Bắc Cương, Lưu Trạm, ngươi phụ trách đi.” Chu Thiền ra quyết định cuối cùng.
Chiêu mượn đao giết người này của Chu Thiền không cao minh nhưng cực kỳ hữu hiệu, chỉ cần Lưu Trạm vi phạm quân pháp, Chu Thiền sẽ lấy quân pháp ra xử lý, họ Nhan bên kia cũng sẽ không có dị nghị gì.
Lưu Trạm lập tức ôm quyền lĩnh mệnh.
Đi tới bến đò Lộc Minh rồi vượt qua sông Hoàng Xuyên, đi thêm một ngày nữa là tiến vào địa giới quận Thụy Xương.
Quách Đông Hổ nhanh nhẹn đưa túi nước sang, Lưu Trạm nắm cằm Phái Công Ly, rót cho đối phương một ngụm nước, Phái Công Ly lập tức ho khan kịch liệt.
Ra khỏi phủ tướng quân, trên đường quay về binh doanh, Lưu Trạm mới lộ ra thần sắc đau khổ, đến Đại Châu và Thụy Xương trưng binh, rõ là nói dễ hơn làm.
Hắn đã kết thù với họ Phương ở Đại Châu, họ Phái ở Thụy Xương cũng là đại thế gia trăm năm không thua kém gì họ Nhan, đều không phải những bên dễ nói chuyện. Thật đúng với câu nói kia, một khi đã sống lỗi thì sớm muộn gì cũng gặp quả báo.
Lúc này, có một tỳ nữ đi vào hầu hạ gia chủ họ Phái sang phòng bên cạnh tắm gội thay quần áo.
Bầu không khí trong quân bắc càng ngày càng nặng nề, không biết đến lúc nào quân Yến sẽ tấn công với quy mô lớn.
“Ngoan lắm.” Lưu Trạm vác đứa bé lên vai, nhảy ra khỏi phòng.
Cho dù thế nào, ngày hôm đó Lưu Trạm vẫn phải dẫn theo một ngàn kỵ binh xuất phát, đích đến đầu tiên của hắn chính là quận thành Thụy Xương.
Ngoài ra gia chủ họ Phái còn có bảy người con trai và chín người con gái khác là con của thiếp thất. Toàn bộ con của thiếp thất đều sống cùng khu với hạ nhân, chỉ cách một bức tường, ngày thường không có tư cách lên nhà chính ngồi ăn cơm cùng bàn, ranh giới giữa con thê và con thiếp rất rõ ràng.
Đi tới bến đò Lộc Minh rồi vượt qua sông Hoàng Xuyên, đi thêm một ngày nữa là tiến vào địa giới quận Thụy Xương.
Tuy quận Thụy Xương vẫn thuộc Bắc Cương và bị chia cắt nhưng trên thực tế, khí hậu ở phía nam sông Hoàng Xuyên ấm áp hơn nhiều so với phía bắc, mùa đông không dài như phía bắc, ruộng lúc cực kỳ tươi tốt, một ít cây trồng sợ lạnh vẫn có thể sinh trưởng.
Gia thần họ Phái lạnh nhạt đáp: “À, không dám không dám, tại hạ lập tức báo lại với gia chủ, thỉnh Lưu châu úy giao công văn trưng binh cho tại hạ.”
Bởi vậy quận Thụy Xương tuy không lớn nhưng cực kỳ giàu có và đông đúc, so với thành Tấn Dương thì cũng giàu ngang ngửa họ Nhan, dọc đường đi, nhìn những dân chúng bình thường ăn, mặc, đi lại đều cao hơn một bậc so với dân cư ở phía bắc sông Hoàng Xuyên.
Tới thành Thụy Xương, Lưu Trạm lệnh cho Vi Thành Quý mang theo một ngàn kỵ binh đóng quân ngoài thành, hắn chỉ dẫn theo Trương Tiểu Mãn và Quách Đông Hổ vào thành, Trương Tiểu Mãn đưa ra ấn tín của Lưu Trạm, lập tức có binh lính đi trước dẫn đường.
Lưu Trạm được bọn họ lễ phép dẫn tới nha môn thành Thụy Xương, có nha hoàn và đầy tớ bưng trà và điểm tâm lên, nói với hắn là chờ một lát, kết quả chính là chờ hết cả một ngày.
Nhất thời mọi người quay sang nghị luận sôi nổi chuyện có nên cho quân họ Nhan tham chiến lần này hay không, nhưng mà ai cũng lưỡng lự.
Tỳ nữ đang hầu hạ gia chủ tắm rửa, lúc này trong phòng ngủ chỉ có một mình đứa bé kia, đứa bé đang ngồi co ro trong góc khóc lóc, nước mắt đầy mặt.
“Thủ lĩnh, bọn họ cố ý ngó lơ chúng ta!” Trương Tiểu Mãn càng chờ càng phẫn uất, đi tới đi lui.
Khuôn mặt gầy gò của gia chủ họ Phái lập tức xuất hiện một tia không vui: “Ta tự chủ trương, con đi xuống đi.”
“Chờ thử xem.” Sắc mặt Lưu Trạm hơi trầm xuống.
Còn Lưu Trạm thì rất bình tĩnh: “Cứ chờ thử xem.”
Quản gia mỉm cười, đáp: “May mắn là đã không phụ mệnh lệnh.” Quản gia ghé sát tới gần: “Tỉ lệ lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, cũng đã được bà ấy xem qua.”
Cho đến chiều tối mới có một quản sự tới gặp Lưu Trạm.
Trương Tiểu Mãn và Quách Đông Hổ đang chờ trong một gian phòng, nhìn thấy Lưu Trạm ôm theo một đứa trẻ con, cả hai cũng giật mình kinh hãi.
“Thật có lỗi, gia chủ bận rộn, Lưu châu úy nếu có chuyện gì quan trọng thì có thể nói lại với tại hạ.” Gia thần của họ Phái khách khí nói với bọn họ, trong mắt lại ngập tràn khinh thường.
Lúc này Chu Thiền mới chậm rãi mở miệng nói. “Trừ Sầm Châu ra, các châu huyện còn lại dự tính trưng được bao nhiêu binh?”
Trương Tiểu Mãn giận sôi máu: “Gia chủ của các ngươi cũng cao giá thật, đại nhân nhà chúng ta thay mặt cho các tướng quân đến trưng binh, chậm trễ quân tình ở Bắc Cương gia chủ của các ngươi có gánh vác được không!?”
Trương Tiểu Mãn giận dỗi móc công văn ra đưa, gia thần họ Phái dùng một tay nhận lấy, xem cũng không thèm xem, chỉ làm một động tác tiễn khách: “Cung tiễn Lưu châu úy, khi nào trưng binh xong tại hạ sẽ thông báo với ngài.”
Gia thần họ Phái lạnh nhạt đáp: “À, không dám không dám, tại hạ lập tức báo lại với gia chủ, thỉnh Lưu châu úy giao công văn trưng binh cho tại hạ.”
Trương Tiểu Mãn còn định nói thêm gì đó, Lưu Trạm nâng tay lên cắt ngang, nói: “Đưa đi.”
Trương Tiểu Mãn giận dỗi móc công văn ra đưa, gia thần họ Phái dùng một tay nhận lấy, xem cũng không thèm xem, chỉ làm một động tác tiễn khách: “Cung tiễn Lưu châu úy, khi nào trưng binh xong tại hạ sẽ thông báo với ngài.”
Ra khỏi nha môn, Trương Tiểu Mãn vẫn tức tối, dọc đường đi hùng hổ mắng chửi.
Hai người hòa vào màn đêm đi về hướng hậu viện, đúng lúc này có tiếng mắng tức giận của quản gia truyền đến: “Ta chỉ rời đi có một lúc mà nó đã chạy mất, còn không mau đi tìm! Nếu mất thật thì các ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi!”
“Được rồi.” Lưu Trạm đập bộp lên gáy cậu ta một phát, “Xuất thân này của chúng ta về sau sẽ còn phải gặp nhiều tình huống tương tự, chẳng lẽ mỗi lần như vậy đệ lại nổi giận à?”
Lưu Trạm cắt ngang sự tò mò của bọn họ: “Về rồi nói, lo chuyện chính trước.”
Trương Tiểu Mãn ôm gáy, vẫn khó chịu không thôi: “Chúng ta đợi cả ngày, ngoại trừ một ly trà lạnh và một đĩa bánh ra, bữa trưa cũng không thèm mang lên cho thủ lĩnh, tới tối mới thấy mặt, nói hai câu rồi đuổi chúng ta đi, thái độ đãi khách như vậy mà được sao!?”
“Trên núi Tề Vân có kho báu của họ Nhan, ta… ta phụng mệnh gia chủ ẩn núp bên người Chu Thiền, điều… điều tra, trước đó mấy ngày quân họ Nhan và quân bắc có động tĩnh khác thường, gia chủ nghi ngờ kho báu đã bị phát hiện và chia cắt, trách tội ta hành sự bất lực, muốn… muốn bỏ ta chết đói ở đây.”
“Thân phận khác nhau, nói gì đến đạo đãi khách?” Lưu Trạm mỉm cười, “Được rồi, quay lại khách điếm, gọi đám Vi Thành Quý tới đi ăn một bữa đi.”
“Lưu châu úy, đại tướng quân bảo ngài vào phủ nghị sự.” Lưu Trạm mới đến cửa thành đã có tiểu binh tới báo tin.
Thái độ này của họ Phái thực ra cũng nằm trong dự kiến của Lưu Trạm, chưa nói đến việc Lưu Trạm giết Phương Chiêu, đắc tội với các thế gia Bắc Cương, chỉ riêng xuất thân của hắn thôi đã không thể ngồi chung mâm với các thế gia rồi, nói chi đến tư cách gặp mặt dòng chính của họ Phái?
Gia chủ họ Phái có ba người con trai, con trưởng Phái Công Minh năm nay 53 tuổi, con thứ hai Phái Công Kiệt năm nay 50 tuổi, đang nhậm chức đại học sĩ ở trong kinh, con thứ ba Phái Công Thanh năm nay 40 tuổi, đều là con của vợ cả.
Lưu Trạm không nhịn được rùng mình một cái, trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét đến tận xương tủy.
“Thủ lĩnh, tiếp theo đây chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trương Tiểu Mãn nói thầm.
Trương Tiểu Mãn ôm gáy, vẫn khó chịu không thôi: “Chúng ta đợi cả ngày, ngoại trừ một ly trà lạnh và một đĩa bánh ra, bữa trưa cũng không thèm mang lên cho thủ lĩnh, tới tối mới thấy mặt, nói hai câu rồi đuổi chúng ta đi, thái độ đãi khách như vậy mà được sao!?”
Trong khoảng thời gian này quân Yến đã tấn công hai lần, tuy nhân số không nhiều lắm nhưng so với năm ngoái thì ý đồ đã rõ ràng hơn rất nhiều.
“Chờ thử xem.” Sắc mặt Lưu Trạm hơi trầm xuống.
Và nhóm của Lưu Trạm đã chờ hết nửa tháng sau đó.
“Thằng nhãi Yến Vương này được lắm, chiếm được bình nguyên Thương Hà rồi mà vẫn chưa biết đủ, quả thật là lòng lang dạ thú.”
Trong khoảng thời gian này quân Yến đã tấn công hai lần, tuy nhân số không nhiều lắm nhưng so với năm ngoái thì ý đồ đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Trên thực tế thành Tấn Dương cũng là một phần của Bắc Cương, lần này trưng binh đương nhiên thành Tấn Dương cũng phải nộp người.
Gia chủ họ Phái nằm trên trường kỷ hút thuốc, hai nha hoàn cẩn trọng bóp chân bóp vai cho chủ nhân, nghe con trai báo cáo xong, ông ta phất tay, ý bảo mình đã biết.
Bầu không khí trong quân bắc càng ngày càng nặng nề, không biết đến lúc nào quân Yến sẽ tấn công với quy mô lớn.
Trương Tiểu Mãn còn định nói thêm gì đó, Lưu Trạm nâng tay lên cắt ngang, nói: “Đưa đi.”
So sánh với bên đó thì thành Thụy Xương ở bên này vô cùng yên bình, dân chúng cần làm gì thì làm nấy, không hề có một chút tin tức nào liên quan đến trưng binh.
Còn Lưu Trạm thì rất bình tĩnh: “Cứ chờ thử xem.”
Lưu Trạm đã rõ, họ Phái quyết định mặc kệ rồi.
Giữa đại sảnh với trần và cột được điêu khắc tỉ mỉ, gia chủ họ Phái đang dùng bữa tối cùng với hơn mười người con trai con dâu cháu chắt dòng chính.
Lưu Trạm được bọn họ lễ phép dẫn tới nha môn thành Thụy Xương, có nha hoàn và đầy tớ bưng trà và điểm tâm lên, nói với hắn là chờ một lát, kết quả chính là chờ hết cả một ngày.
Đại tướng quân trưng binh, không phải là hoàng đế tự mình hạ chiếu trưng binh, trưng được hay không còn phải xem thái độ của thế gia địa phương thế nào, trừ phi Chu Thiền tự mình tới thành Thụy Xương, nếu không họ Phái sẽ không thèm phản ứng.
Nhiệm vụ đến địa phương trưng binh này đối với Lưu Trạm mà nói thì từ lúc bắt đầu đã là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành rồi, trong lòng Lưu Trạm biết rõ.
Đứa bé kia cùng lắm chỉ mới bốn, năm tuổi, trắng nõn sạch sẽ, mặt mũi đáng yêu, cho dù đang nhìn trộm từ trên nóc nhà nhưng Lưu Trạm vẫn thấy đứa bé đang run bần bật.
Chu Thiền sai hắn đi trưng binh vốn chẳng có ý tốt gì, bất kể một tướng lĩnh xuất thân thế gia nào dưới trướng ông ta đi trưng binh cũng sẽ không bị sập cửa vào mặt.
Lại nghe quản gia nói tiếp: “Tiểu nhân lập tức chọn một “cái” lên cho gia chủ nếm thử.”
Nhưng vì Lưu Trạm biết quá nhiều nên Chu Thiền không thể không ra tay.
Chuyện núi bảo vật phải giấu giếm Duệ Vương, Chu Thiền dùng tội danh thông đồng với địch để xử lý huyện lệnh huyện Sơn Âm, từ đầu đến cuối Duệ Vương hoàn toàn không biết Chu Thiền đã khống chế núi bảo vật.
Trương Thái Ninh bỗng nhiên nói: “Trưng binh ở các địa phương Bắc Cương thì thế nào? Duệ Vương là đô đốc, chỉ cần Duệ Vương hạ lệnh thì các phủ châu địa phương không dám từ chối.”
Mục đích giữa đêm đột nhập vào Phái phủ lần này của Lưu Trạm chính là để tìm kiếm vết nhơ và nhược điểm của gia tộc họ Phái, Lưu Trạm muốn dùng chuyện đó để ép buộc họ Phái trưng binh. Đám Trương Tiểu Mãn phát hiện ra được người này, tinh thần lập tức phấn khởi hơn.
Chu Thiền không đảm đương nổi nếu bí mật về núi bảo vật bị lộ ra, sự tồn tại của Lưu Trạm khiến cho Chu Thiền ăn không ngon ngủ không yên.
Đại tướng quân trưng binh, không phải là hoàng đế tự mình hạ chiếu trưng binh, trưng được hay không còn phải xem thái độ của thế gia địa phương thế nào, trừ phi Chu Thiền tự mình tới thành Thụy Xương, nếu không họ Phái sẽ không thèm phản ứng.
Nhưng lại vì có họ Nhan cản tay nên Chu Thiền không thể giết Lưu Trạm ngay, nhỡ đâu họ Nhan cho rằng Chu Thiền giết Lưu Trạm để độc chiếm núi bảo vật, làm ra hành động bất lợi nào đó thì phần nguy hiểm này Chu Thiền cũng không đảm đương nổi.
“Xin đại tướng quân giáng tội, tiểu tướng không thể tát ao bắt cá, Bắc Cương và nước Yến tiếp giáp nhau, hằng năm chinh chiến đều dựa vào những quân hộ này nhưng dù sao cũng phải lưu lại cho mỗi quân hộ một nam đinh, nếu không qua một trận đại chiến, quân hộ tuyệt hậu không khác gì mổ gà lấy trứng.”
“Lão già biến thái đáng chết!” Trong mắt Lưu Trạm nổi lên sát ý.
Dưới sự cân nhắc của cả ba bên, Chu Thiền chỉ có thể dùng chuyện trong quân để ngáng chân và cho người khác thay mình xử lý Lưu Trạm.
Không hoàn thành được nhiệm vụ trưng binh đồng nghĩa với việc Lưu Trạm không làm tròn trách nhiệm, căn bản không cần tới lượt Chu Thiền mở miệng, thủ hạ của Trương Thái Ninh như Triệu Ngọ Quang cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, chắc chắn sẽ thừa cơ đuổi theo cắn cho hắn mất một tầng da, tuyệt không có chuyện dễ dàng bỏ qua.
Chiêu mượn đao giết người này của Chu Thiền không cao minh nhưng cực kỳ hữu hiệu, chỉ cần Lưu Trạm vi phạm quân pháp, Chu Thiền sẽ lấy quân pháp ra xử lý, họ Nhan bên kia cũng sẽ không có dị nghị gì.
Đại bộ phận quân hộ ở vùng biên cương là phạm nhân lưu đày từ các nơi đến, tích lũy dần qua nhiều năm, nếu tuyệt hậu thì vẫn phải tiếp tục điều động cư dân từ Trung Nguyên, qua lại nghỉ ngơi lấy sức, ít nhất phải mất thêm mười năm nữa mới có thể làm phong phú cư dân lại một lần nữa.”
Đại tướng quân còn chưa nói gì, phó tướng Triệu Ngọ Quang dưới trướng Trương Thái Ninh đã nói: “Ngươi thân là Sầm Châu úy, bảo đảm số lượng quân binh là bổn phận của ngươi, đại chiến sắp tới lại nói là không thể bảo đảm, chẳng phải quá buồn cười rồi sao?”
Nhưng mà Lưu Trạm đâu phải loại người chịu ngồi yên chờ chết, Chu Thiền quá coi thường hắn rồi!
Phủ đệ họ Phái.
Giữa đại sảnh với trần và cột được điêu khắc tỉ mỉ, gia chủ họ Phái đang dùng bữa tối cùng với hơn mười người con trai con dâu cháu chắt dòng chính.
Lưu Trạm đứng dậy, đi được hai bước thì đứng lại, thở dài một hơi: “Đệ canh chừng đi.” Dứt lời, hắn nhảy xuống sân, chui qua cửa sổ đột nhập vào phòng ngủ của gia chủ họ Phái.
Người có bối phận cao nhất trong hàng trưởng bối của họ Phái hiện giờ chính là gia chủ họ Phái, năm nay đã bảy mươi hai tuổi, cơ thể vẫn rắn chắc khỏe mạnh, mái tóc đen trông chỉ như xấp xỉ sáu mươi.
Chu Thiền chợt nhớ tới chuyện đổi gia chủ của họ Nhan, cảm thấy đề nghị này của Lưu Trạm vô cùng chính xác. Gia chủ của họ Nhan nhất định phải đổi, ông ta không thể để yên cho họ Nhan tiếp tục nhảy nhót trên đầu mình nữa.
Đầu xuân năm nay con trai trưởng của gia chủ họ Phái đã sinh cho ông ta thêm một đứa chắt trai, bốn đời của dòng chính gia tộc họ Phái không khác gì một giai thoại ở thành Thụy Xương.
Cho đến chiều tối mới có một quản sự tới gặp Lưu Trạm.
Trên bàn cơm, đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn.
“Lưu… Lưu châu úy?”
Lưu Trạm lười giải thích: “Đệ dẫn đường đi.”
Các đời họ Phái đều được học hành đầy đủ, chức quan không lớn nhưng thanh danh cực tốt, quy củ trong phủ đương nhiên cũng khắt khe, lúc ăn cơm không được nói chuyện, hơn hai mươi nha hoàn và hạ nhân hầu hạ, yên tĩnh không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Gia chủ họ Phái có ba người con trai, con trưởng Phái Công Minh năm nay 53 tuổi, con thứ hai Phái Công Kiệt năm nay 50 tuổi, đang nhậm chức đại học sĩ ở trong kinh, con thứ ba Phái Công Thanh năm nay 40 tuổi, đều là con của vợ cả.
Lưu Trạm vội quỳ một gối xuống, ôm quyền thỉnh tội.
Trương Tiểu Mãn nói: “Thủ lĩnh, bên trong có một người nửa sống nửa chết, đệ nhìn quần áo của người này thấy không giống đồ của hạ nhân.”
Mười ba năm trước vợ cả qua đời, gia chủ họ Phái tái hôn, vợ kế họ Phương vào nhà khi vừa mới mười sáu, năm kia sinh hạ được tiểu thư Phái Thập Nhị, năm nay vừa tròn hai tuổi.
Lưu Trạm: “Nói ngắn gọn thôi, sao ngươi lại bị nhốt ở đây? Đây chẳng phải là nhà của ngươi sao?”
Ngoài ra gia chủ họ Phái còn có bảy người con trai và chín người con gái khác là con của thiếp thất. Toàn bộ con của thiếp thất đều sống cùng khu với hạ nhân, chỉ cách một bức tường, ngày thường không có tư cách lên nhà chính ngồi ăn cơm cùng bàn, ranh giới giữa con thê và con thiếp rất rõ ràng.
Phái Công Minh chân trước mới vừa đi, chân sau quản gia lập tức mở cửa đi vào: “Gia chủ, không còn sớm nữa rồi, ngài muốn nghỉ ngơi chưa?” Dứt lời, quản gia phất tay ra hiệu cho hai nha hoàn lui xuống.
Buổi tối, thư phòng của gia chủ họ Phái.
Phái Công Ly lúc này đã cực kỳ suy yếu, sắc mặt xanh trắng, môi khô nứt nẻ, thân dưới bốc mùi, không biết đã bị trói mấy ngày rồi, có đầy đủ biểu hiện của một người lâm vào tình trạng mất nước trầm trọng.
Trưởng tử Phái Công Minh cung kính báo cáo: “Phụ thân, đây là công văn cần phê của nha môn hôm nay, ngày mai sức khỏe của phụ thân tốt lên thì xem qua một chút.”
Gia chủ họ Phái nằm trên trường kỷ hút thuốc, hai nha hoàn cẩn trọng bóp chân bóp vai cho chủ nhân, nghe con trai báo cáo xong, ông ta phất tay, ý bảo mình đã biết.
Phủ đại tướng quân, Chu Thiền và các tướng lĩnh đang thương thảo đối sách.
Phái Công Minh năm nay đã năm mươi mấy tuổi nhưng toàn bộ công việc trong nha môn đều phải về phủ xin chỉ thị của phụ thân, gia chủ họ Phái không gật đầu thì không thể phê duyệt.
Phái Công Minh nói tiếp: “Còn chuyện đại tướng quân trưng binh…”
Khuôn mặt gầy gò của gia chủ họ Phái lập tức xuất hiện một tia không vui: “Ta tự chủ trương, con đi xuống đi.”
“Con đã rõ.” Phái Công Minh không dám cãi lời, cúi đầu lui xuống, “Ngày mai con lại đến thăm phụ thân.”
Lưu Trạm phi ngựa không ngừng, chạy thẳng tới thành Tấn Dương.
Phái Công Minh chân trước mới vừa đi, chân sau quản gia lập tức mở cửa đi vào: “Gia chủ, không còn sớm nữa rồi, ngài muốn nghỉ ngơi chưa?” Dứt lời, quản gia phất tay ra hiệu cho hai nha hoàn lui xuống.
“Gia chủ, đêm nay ngài có muốn hưởng thụ không?” Quản gia bước đến gần hơn, nhỏ giọng dò hỏi.
“Nước! Nước!” Phái Công Ly bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo túi nước.
“Tìm được rồi?”
Quản gia mỉm cười, đáp: “May mắn là đã không phụ mệnh lệnh.” Quản gia ghé sát tới gần: “Tỉ lệ lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, cũng đã được bà ấy xem qua.”
Mười ba năm trước vợ cả qua đời, gia chủ họ Phái tái hôn, vợ kế họ Phương vào nhà khi vừa mới mười sáu, năm kia sinh hạ được tiểu thư Phái Thập Nhị, năm nay vừa tròn hai tuổi.
So sánh với bên đó thì thành Thụy Xương ở bên này vô cùng yên bình, dân chúng cần làm gì thì làm nấy, không hề có một chút tin tức nào liên quan đến trưng binh.
Trong lúc đó, trên nóc nhà, Lưu Trạm mặc một thân đồ đen, nghe xong tinh thần không khỏi chấn động, chẳng lẽ họ Phái cũng có núi bảo vật gì đó mà người ngoài không biết?
Nhìn đến bước này rồi thì còn gì để Lưu Trạm không hiểu nữa?
Lại nghe quản gia nói tiếp: “Tiểu nhân lập tức chọn một “cái” lên cho gia chủ nếm thử.”
Nếm cái gì? Lưu Trạm tập trung tinh thần.
Quản gia rời đi, chẳng mấy chốc đã trở về, còn dẫn theo một đứa bé.
Trong lúc đó, trên nóc nhà, Lưu Trạm mặc một thân đồ đen, nghe xong tinh thần không khỏi chấn động, chẳng lẽ họ Phái cũng có núi bảo vật gì đó mà người ngoài không biết?
Đứa bé kia cùng lắm chỉ mới bốn, năm tuổi, trắng nõn sạch sẽ, mặt mũi đáng yêu, cho dù đang nhìn trộm từ trên nóc nhà nhưng Lưu Trạm vẫn thấy đứa bé đang run bần bật.
“Thủ lĩnh, tiếp theo đây chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trương Tiểu Mãn nói thầm.
Lưu Trạm không nhịn được rùng mình một cái, trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét đến tận xương tủy.
Lúc này, có một tỳ nữ đi vào hầu hạ gia chủ họ Phái sang phòng bên cạnh tắm gội thay quần áo.
Quản gia để đứa bé ngồi lên cái giường ở sau bình phong, tiếp đó ra gian ngoài kéo mở một ngăn kéo, lấy ra một bình sứ. Quản gia đổ hai viên thuốc màu đỏ vào trong một chén nước cho hòa tan.
Trương Tiểu Mãn giận sôi máu: “Gia chủ của các ngươi cũng cao giá thật, đại nhân nhà chúng ta thay mặt cho các tướng quân đến trưng binh, chậm trễ quân tình ở Bắc Cương gia chủ của các ngươi có gánh vác được không!?”
“Nhớ bảo gia chủ uống.” Quản gia dặn dò tỳ nữ, hoàn thành nhiệm vụ rồi lui ra.
Nhìn đến bước này rồi thì còn gì để Lưu Trạm không hiểu nữa?
“Lão già biến thái đáng chết!” Trong mắt Lưu Trạm nổi lên sát ý.
Chuyện núi bảo vật phải giấu giếm Duệ Vương, Chu Thiền dùng tội danh thông đồng với địch để xử lý huyện lệnh huyện Sơn Âm, từ đầu đến cuối Duệ Vương hoàn toàn không biết Chu Thiền đã khống chế núi bảo vật.
Trên mái nhà lại có động tĩnh.
“Thủ lĩnh, bên kia có phát hiện mới.” Một người mặc áo đen khác xuất hiện, chính là Vi Thành Quý.
Lưu Trạm đứng dậy, đi được hai bước thì đứng lại, thở dài một hơi: “Đệ canh chừng đi.” Dứt lời, hắn nhảy xuống sân, chui qua cửa sổ đột nhập vào phòng ngủ của gia chủ họ Phái.
Nhưng lại vì có họ Nhan cản tay nên Chu Thiền không thể giết Lưu Trạm ngay, nhỡ đâu họ Nhan cho rằng Chu Thiền giết Lưu Trạm để độc chiếm núi bảo vật, làm ra hành động bất lợi nào đó thì phần nguy hiểm này Chu Thiền cũng không đảm đương nổi.
Tỳ nữ đang hầu hạ gia chủ tắm rửa, lúc này trong phòng ngủ chỉ có một mình đứa bé kia, đứa bé đang ngồi co ro trong góc khóc lóc, nước mắt đầy mặt.
Động tác của Lưu Trạm cực kỳ nhanh, trước khi đứa bé phát ra tiếng, hắn đã bịt kín miệng nó lại.
Đứa bé kia sợ hãi tột độ, sắc mặt trắng bệch, run như cầy sấy. Điều khiến Lưu Trạm bất ngờ hơn chính là đứa bé này rất thông minh, nhìn thấy một người mặc đồ đen bịt mặt nhưng cũng không kêu la không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Suỵt, ta mang nhóc đi, ngoan ngoãn không được phát ra tiếng, biết chưa?”
Trưởng tử Phái Công Minh cung kính báo cáo: “Phụ thân, đây là công văn cần phê của nha môn hôm nay, ngày mai sức khỏe của phụ thân tốt lên thì xem qua một chút.”
Đứa bé kia sợ hãi tột độ, sắc mặt trắng bệch, run như cầy sấy. Điều khiến Lưu Trạm bất ngờ hơn chính là đứa bé này rất thông minh, nhìn thấy một người mặc đồ đen bịt mặt nhưng cũng không kêu la không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Ngoan lắm.” Lưu Trạm vác đứa bé lên vai, nhảy ra khỏi phòng.
Vi Thành Quý nhìn thấy Lưu Trạm mang theo một đứa trẻ ra ngoài, giật mình hoảng sợ: “Thủ lĩnh, huynh bắt cóc con cháu của họ Phái à!?”
Lưu Trạm lười giải thích: “Đệ dẫn đường đi.”
“Suỵt, ta mang nhóc đi, ngoan ngoãn không được phát ra tiếng, biết chưa?”
Lúc này đứa bé mới chịu buông tay ra, tùy ý để cho Trương Tiểu Mãn ôm đi.
Cho dù thế nào, ngày hôm đó Lưu Trạm vẫn phải dẫn theo một ngàn kỵ binh xuất phát, đích đến đầu tiên của hắn chính là quận thành Thụy Xương.
Hai người hòa vào màn đêm đi về hướng hậu viện, đúng lúc này có tiếng mắng tức giận của quản gia truyền đến: “Ta chỉ rời đi có một lúc mà nó đã chạy mất, còn không mau đi tìm! Nếu mất thật thì các ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi!”
Nô bộc trong đại viện của gia chủ họ Phái loạn thành một đống.
Mà lúc này, Lưu Trạm và Vi Thành Quý đã đi tới khu hậu viện hẻo lánh của Phái phủ, chỉ thấy nơi này toàn là cỏ dại mọc um tùm, có vẻ trong một thời gian dài không có ai trông nom việc cắt tỉa.
Trương Tiểu Mãn và Quách Đông Hổ đang chờ trong một gian phòng, nhìn thấy Lưu Trạm ôm theo một đứa trẻ con, cả hai cũng giật mình kinh hãi.
Lưu Trạm cắt ngang sự tò mò của bọn họ: “Về rồi nói, lo chuyện chính trước.”
Theo lời Trương Tiểu Mãn, quần áo của người này toàn là tơ lụa thượng hạng, rất giống con cháu thế gia.
Lập tức có tướng lĩnh phụ họa: “Kế này cũng được, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu binh mã?”
Trương Tiểu Mãn nói: “Thủ lĩnh, bên trong có một người nửa sống nửa chết, đệ nhìn quần áo của người này thấy không giống đồ của hạ nhân.”
Mục đích giữa đêm đột nhập vào Phá“Con đã rõ.” Phái Công Minh không dám cãi lời, cúi đầu lui xuống, “Ngày mai con lại đến thăm phụ thân.”Chu Thiền sai hắn đi trưng binh vốn chẳng có ý tốt gì, bất kể một tướng lĩnh xuất thân thế gia nào dưới trướng ông ta đi trưng binh cũng sẽ không bị sập cửa vào mặt.i phủ lần này của Lưu Trạm chính là để tìm kiếm vết nhơ và nhược điểm của gia tộc họ Phái, Lưu Trạm muốn dùng chuyện đó để ép buộc họ Phái trưng binh. Đám Trương Tiểu Mãn phát hiện ra được người này, tinh thần lập tức phấn khởi hơn.
Lưu Trạm định đưa đứa nhỏ cho Trương Tiểu Mãn ôm, đứa bé lại túm chặt lấy áo hắn, không chịu buông tay.
“Đây là cấp dưới của ta, đừng sợ.” Lưu Trạm nói.
Lúc này đứa bé mới chịu buông tay ra, tùy ý để cho Trương Tiểu Mãn ôm đi.
Trong phòng đen kịt, dựa vào ánh trăng mơ hồ để nhìn thì thấy bên trong chẳng có đồ dùng gì cả, chỉ có một người trông như bị tra khảo đang bị treo trên tường, không biết là còn sống hay đã chết.
Nhưng vì Lưu Trạm biết quá nhiều nên Chu Thiền không thể không ra tay.
Theo lời Trương Tiểu Mãn, quần áo của người này toàn là tơ lụa thượng hạng, rất giống con cháu thế gia.
Lưu Trạm đẩy cửa sổ nhảy vào, hắn dùng bội đao nhấc cằm đối phương lên để nhìn rõ mặt, vừa nhìn đã giật mình: “Phái Công Ly?”
Mưu sĩ bên người đại tướng quân! Nghe nói là nhận lệnh của đại tướng quân quay về thuyết phục gia tộc họ Phái, sao lại bị nhốt lại?
Phái Công Ly lúc này đã cực kỳ suy yếu, sắc mặt xanh trắng, môi khô nứt nẻ, thân dưới bốc mùi, không biết đã bị trói mấy ngày rồi, có đầy đủ biểu hiện của một người lâm vào tình trạng mất nước trầm trọng.
“Mang ít nước qua đây.”
Quách Đông Hổ nhanh nhẹn đưa túi nước sang, Lưu Trạm nắm cằm Phái Công Ly, rót cho đối phương một ngụm nước, Phái Công Ly lập tức ho khan kịch liệt.
Lưu Trạm suy nghĩ vài giây, đáp: “Trưng binh được khoảng một vạn người ở thành Thụy Xương và Đại Châu hẳn là không thành vấn đề.”
“Nước! Nước!” Phái Công Ly bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo túi nước.
Mùa xuân năm nay quân Yến liên tục có động tĩnh khác thường, lục tục tăng thêm quân ở bình nguyên Thương Hà. Binh lực của quân Yến ở bình nguyên Thương Hà đã vượt qua mốc mười vạn, thậm chí sắp đạt đến mốc mười lăm vạn.
Lưu Trạm đút cho Phái Công Ly hơn một nửa túi, đôi mắt đục ngầu của Phái Công Ly lúc này mới tìm lại được ba phần tỉnh táo.
“Lưu… Lưu châu úy?”
Lưu Trạm: “Nói ngắn gọn thôi, sao ngươi lại bị nhốt ở đây? Đây chẳng phải là nhà của ngươi sao?”
“Từ trận chiến ở Cấp Dương Quan lần trước, binh lực của quân ta giảm mạnh, phải mau chóng thúc giục triều đình điều thêm binh.”
Phái Công Ly khàn giọng đáp: “Cứu… cứu ta ra ngoài trước…”
Lưu Trạm bất động: “Ta không muốn hỏi lại lần hai.”
Chu Thiền sai hắn đi trưng binh vốn chẳng có ý tốt gì, bất kể một tướng lĩnh xuất thân thế gia nào dưới trướng ông ta đi trưng binh cũng sẽ không bị sập cửa vào mặt.
Trong mắt Lưu Trạm, Phái Công Ly và đám mưu sĩ bên người Chu Thiền không khác gì nhau, hắn sẽ không dại dột cứu một người mà mình không biết là địch hay bạn.
“Trên núi Tề Vân có kho báu của họ Nhan, ta… ta phụng mệnh gia chủ ẩn núp bên người Chu Thiền, điều… điều tra, trước đó mấy ngày quân họ Nhan và quân bắc có động tĩnh khác thường, gia chủ nghi ngờ kho báu đã bị phát hiện và chia cắt, trách tội ta hành sự bất lực, muốn… muốn bỏ ta chết đói ở đây.”
“Ta… ta cùng… cùng đường rồi, cầu xin… cầu xin Lưu châu úy cứu mạng…”
Lưu Trạm rút bội đao chém đứt mấy sợi dây thừng buộc trên tay chân Phái Công Ly, quay lại ra lệnh: “Mang theo người này đi.”
[Hết chương 48]